Trước lúc rời đi, Phó Thần đã dặn Lương Thành Văn thay đổi khuôn mặt cho Diệp Huệ Ly, sau đó lập tức hồi cung, thất hoàng tử không thể thiếu sự trợ giúp của hắn.
"Suy cho cùng ngươi cũng là người của điện hạ, rời đi quá lâu dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là không sao yên tâm chuyện đám người ở núi Thái Thường." Núi Thái Thường là ngọn núi Phó Thần sai Lương Thành Văn mua lại, sửa tên, đám nạn dân được bọn họ nhận nuôi đều ở trên đó.
"Ngươi chọn ra vài người đáng tin cậy, một lúc nào đó ta cũng sẽ lên núi một chuyến. Việc đổi mặt cho Diệp Huệ Ly, tỷ lệ thành công có cao không?"
"Vậy cũng tốt, người trên núi đều muốn gặp mặt ân nhân của bọn họ. Việc của Diệp Huệ Ly, ta làm đúng theo cách ngươi bảo, lúc trời lạnh mới động dao, xử lý kịp thời, không lo nhiễm khuẩn, tỷ lệ thành công khá cao. Ngươi định lúc nào mới dùng tới ả?"
"Ít nhất một năm sau, ta cần ả xuất hiện ở kinh thành." Phó Thần nói, nhìn ra bên ngoài, "Ta phải đi rồi."
"Đợi đã, Thẩn Tử, nếu ngươi có việc cần, nhất định phải tìm ta. Cả ta và lão Lưu thái giám đều coi ngươi như hài tử của mình. Chỉ cần không phản bội điện hạ, ta sẽ dùng mọi khả năng giúp đỡ ngươi. Tuy rằng ta không cần phải nghe lệnh điện hạ, nhưng ta còn hai đồ đệ trong cung, bọn họ thiên phú rất tốt."
Phó Thần dừng một chút, "Ta hiểu, sẽ không khiến ngươi khó xử đâu."
Lương Thành Văn có thể nói ra lời này, lại thấy một loạt an bài của hắn, nhiều khả năng cũng cho rằng hắn có quyết định của riêng mình. Lương Thành Văn đã chứng kiến nhiều chuyện trong cung, có lẽ lúc hắn xuất hiện ở huyện Lô Tích cũng đã đoán được tương đối.
"Ngươi có cần ta hỗ trợ ngươi rời khỏi thương đội kia không?" Ý Lương Thành Văn nói tới đoàn người của Lý Biến Thiên. Hắn có thể thấy được, Phó Thần đang bị những kẻ này giám sát chặt chẽ.
"Bây giờ vẫn chưa tới lúc rời đi." Hắn còn nhiều chuyện chưa làm.
......
Do A Nhất phát hiện ra bọn họ có dấu hiệu bị theo dõi, Phó Thần và đoàn của Lý Biến Thiên phải lập tức rời đi, thậm chí còn không kịp dọn dẹp thi thể của đôi vợ chồng già. Nơi này dù sao vẫn là địa phận Tấn quốc, Lý Biến Thiên có là rồng đi nữa cũng chỉ có thể lẩn trốn mà thôi.
Trên đường, A Tam xốc mành vải, gió lạnh ùa vào trong. Hắn mang một chiếc lồng chim tới. Tê tước yếu ớt nằm trong khung sắt, không thích ứng nổi thời tiết mùa đông cho nên chỉ thoi thóp chút hơi tàn, mỏ còn bị buộc lại.
Lúc trước Phó Thần vẫn không thấy được nó. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc vừa tỉnh dậy, nghe thấy tiếng chim hót quen quen, nhưng vì sau đó không bắt gặp thêm lần nào nữa nên không để ý. A Tam ngập ngừng nói. "Chủ tử, tình hình con chim này không tốt lắm, không biết bị cái gì kích thích, bỗng nhiên nổi điên lên. Cứ như vậy thì chỉ có con đường chết."
Phó Thần bỗng nhận ra, máu của hắn....mới khiến tê tước kích động như vậy.
Tê tước là loài chim nhiệt đới, người bình thường có tìm được cũng không biết cách nuôi. Nhưng từ lần tê tước tấn công hắn đến nay đã qua hơn nửa năm, chắc hẳn chủ tớ Lý Biến Thiên biết cách nuôi thứ chim này.
Trong nháy mắt, rất nhiều ký ức ùa về tràn ngập trong đầu phó Thần. Hắn trơ mắt nhìn con tê tước chỉ to bằng chim sẽ nằm trong chiếc lồng kia, giãy dụa muốn nhích về phía hắn.
Phó Thần biết mình đã giết sạch bầy tê tước tấn công hắn, nhưng còn những con không tấn công hắn thì sao?
Ngày ấy, sau khi chia tay với Phó Thần ở sông hộ thành, Lý Biến Thiên nhặt được một con tê tước bị thương ở cánh. Tư liệu về tê tước rất hiếm, người bình thường không thể đọc được.
Sáu đó, hắn mới biết tin đây là con tê tước cuối cùng còn sống, những con khác đã bị diệt sạch.
Loading...
Lý Biến Thiên cứu con tê tước này, nhưng hình như nó đã uống máu của người nào đó, gần đây luôn luôn phát cuồng như vậy.
Tê tước.....Thẩm Kiêu !
Nam nhân này chính là người của tổ chức sau lưng Thẩm Kiêu !
Như vậy, mọi chuyện đều có lời giải đáp. Vì sao Lý Biến Thiên đường đường là hoàng đế Kích quốc lại ngàn dặm xa xôi lặn lội đến Loan kinh. Vì sao một nhân vật như Thẩm Kiêu lại thần phục dưới chân hắn, ở trong cung âm thầm tìm cách bố trí tai mắt khắp kinh thành, từng chút từng chút phá hủy trung tâm quyền lực của Tấn quốc như tằm ăn lá dâu. Trên đời này còn ai khác ngoài hắn có khả năng cùng tiền bạc như thế?
Ngoài ra, Phi Khanh cũng rất đáng ngờ. Nói vậy, chẳng lẽ lúc ấy, Lý Biến Thiên vừa mới ra khỏi Quan Tinh Lâu?
Thẩm Kiêu, Tưởng Thần....Phi Khanh.....Lý Biến Thiên, nhìn bề ngoài, dường như bọn họ chẳng có quan hệ gì.
"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói từ tính, trầm thấp của Lý Biến Thiên vang bên tai Phó Thần. Không biết hắn đã nhìn sang từ lúc nào. Bọn họ chỉ cách nhau chưa đầy một cánh tay. Lúc nãy, khi mành được kéo lên, gió lùa vào thổi bay mái tóc Lý Biến Thiên, cọ cọ vào mặt Phó Thần, có cảm giác ngứa ngáy.
Ánh mắt Phó Thần vẫn nhìn chằm chằm chiếc lồng chim.
"Thích à? Vậy thì cho ngươi." Lý Biến Thiên tùy ý nói.
A Tam trố mắt không tin nổi chủ công nhà mình, sau đó lại cúi đầu, làm như không nghe thấy. Tê tước quý giá nhường nào, hắn không tin chủ công không biết. Chim này do Phi Khanh tự mình chăm nuôi, nó đáng quý ở chỗ rất hiếm. Vậy mà bây giờ, hắn dám dùng vật quý thế này để dỗ dành đồ đệ của mình. Còn nhớ Thẩm Kiêu năm đó còn bị ném thẳng vào quân đội để rèn luyện nữa kìa.
Phó Thần mặt đầy vui sướng, gạt đi dáng vẻ trầm tư, suy sụp ban nãy, cũng mặc kệ A Tam không cam lòng ra sao, chìa tay nhận lồng chim.
Thấy thiếu niên quả nhiên thích thú, Lý Biến Thiên biết nỗi sợ hãi đối với mình đã tạm thời bị quên lãng.
Ban đêm, bọn họ ngủ lại trong rừng rậm. Lý Biến Thiên ngồi bên đống lửa, nhìn vẻ mặt do dự, dè chừng của thiếu niên, cảm thấy buồn cười. Hắn vẫy tay gọi, bẹo bẹo hai má non mềm lạnh toát của thiếu niên. "Sao vậy, mặt nhìn rõ thảm."
Hiếm khi thấy thiếu niên có biểu cảm như thế, Lý Biến Thiên cực kỳ hứng thú.
Phó Thần mở lòng bàn tay cho hắn xem. Con chim tê tước nằm trong đó, đã chết từ lúc nào. "Xin lỗi.....Ngài tặng cho ta, vậy mà...."
Nụ cười bên miệng Lý Biến Thiên thoáng lạnh, nhưng vẫn ôn hòa như trước, "Chẳng qua chỉ là con chim sẻ, chết rồi thì thôi."
Hắn bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng. Nếu như Phó Thần không biết đây thực ra là tê tước vô cùng quý hiếm thì chắc cũng bị Lý Biến Thiên đánh lừa.
Làm tôi tới đã lâu, hắn cũng tự ngẫm ra đạo lý sinh tồn của bản thân. Ví dụ như khi đã đạt được mục tích, nên tiện tay thử một chút giới hạn lòng khoan dung của chủ tử đối với mình, nhờ đó xác định được vị trí của bản thân. Trước kia là với Thiệu Hoa Trì, còn giờ với Lý Biến Thiên.
Đi thẳng hướng Tây bắc, hành trình hơn nửa tháng, thời tiết càng lúc càng lạnh. Gió đông thổi khiến hai má đau buốt, cái lạnh khiến da thịt như bị từng dao cắt sâu.
Vẻ mặt Lý Biến Thiên ngày càng nghiêm trọng, "Chúng ta đang bị theo dõi, đối phương là cao thủ."
Phó Thần nghe vậy, sợ hãi, "Bắt đầu từ lúc nào?"
"Nửa tháng trước."
Nửa tháng vẫn không ra tay, rốt cuộc vì lý do gì? Là người của Vanh Hiến tiên sinh phái tới sao, hay là người khác? Hoặc là có kẻ đã phát hiện ra thân phận của Lý Biến Thiên?
Hơn nữa, mấy người A Nhất đều là cao thủ hàng đầu. Có thể khiến cho bọn họ không truy đuổi được, chắc chắn có võ công cao cường.
Phó Thần suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn phối hợp với đám người Lý Biến Thiên, đẩy nhanh lộ trình.
Hắn và mấy người A Nhất cưỡi ngựa bên ngoài. May sao trước kia hắn từng giúp Dương Tam Mã ở Giám Lan viện quản lý chuồng ngựa cho nên kỹ năng cũng không đến nỗi mất mặt.
Phó Thần không ở trong xe hưởng phúc, trái lại còn tự mình ra ngoài chịu khổ, điều này khiến mấy người A Nhất vốn luôn bài xích hắn phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.
Muốn hòa nhập với một tập thể, đầu tiên phải biểu hiện rằng mình cũng có giá trị ngang bằng những người khác.
Vậy là đống da mềm thịt mỏng được nuôi dưỡng trong cung cứ thế biến mấy hơn nửa. Trên đường, bọn họ cũng xem như may mắn, không gặp quân Khương Vu đóng ở Tây Bắc tới cướp bóc, cũng không đụng phải đám giặc cỏ thổ phỉ nào.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng đi càng hoang vắng.
Thi thoảng có xác chết đói ven đường. Dẫm một bước chân lên tuyết, có khả năng ngay dưới chân là một thi thể đã đông cứng từ bao giờ.
Sống ở thời đại này đã lâu, không phát hiện ra bản thân hóa ra vẫn còn khả năng đồng cảm với người khác, nếu không thì cảm giác bất lực, nặng trĩ đáy lòng này từ đâu mà ra.
Bọn họ tới một thôn làng tương đối đông đúc. Người trong thôn thấy bọn họ giống thương đội đi ngang qua, mặt đầy cảnh giác, không dễ dàng cho người lạ vào làng.
Mãi tới khi bọn họ lấy đồ ăn ra thì mới được lão trưởng thôn miễn cưỡng đồng ý cho ở lại mấy đêm. Có lẽ làng này thường xuyên gặp phải thổ phỉ cho nên thanh niên trai tráng trong làng nhiều hơn nơi khác một chút. Vừa thấy cách ăn mặc của đoàn người Lý Biến Thiên, dù rằng mộc mạc nhưng cũng không giống bách tính thông thường, bọn họ tỏ ra rất cẩn thận.
A Tam, A Nhất bên cạnh Lý Biến Thiên không những có sức chiến đấu bền bỉ, mà cả tài nấu nướng cũng không tồi. Nhờ có hạt nêm Phó Thần cho, những món đồ rừng núi cũng mang hương vị khác. Thịt thú rừng bắt được trên đường, đem đi ướp muối có thể giữ được một tháng, kẹp giữa hai miếng lương khô như cách ăn bánh sandwich. Sau đó lại nấu sau dại thành canh. Cắn một miếng bánh, uống một ngụm canh, dòng nước ấm cuồn cuộn lấp đầy dạ dày trống. Dù hương vị khác xa thức ăn hiện đại, nhưng ăn lúc này lại thấm thía hơn hẳn.
Mấy người A Nhất thấy kiểu ăn của Phó Thần có chút mới lạ, cũng tò mò bắt chước theo. Suốt dọc đường đi, thiếu niên này lúc nào cũng có cách khiến cho đồ ăn thông thường trở nên ngon hơn rất nhiều.
Máy người nếm thử, đưa mắt nhìn nhau, mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó lại cúi đầu hì hục giải quyết thức ăn.
Lý Biến Thiên liếc qua, gõ gõ trán Phó Thần, trong mắt lại có chút tán thưởng dịu dàng, "Tên quỷ ranh !"
Phó Thần che trán, ngượng ngùng cười.
Thôn dân ở đây cũng không có gì ăn, được đoàn người Lý Biến Thiên cho mấy miếng bánh lớn, dù rắn như đá cũng cắm đầu cắm cổ nhai nuốt.
Đứa bé của hộ gia đình cho ở nhờ nhìn chằm chằm miếng bánh kẹp thịt trong tay Phó Thần. Quần áo trên người nó mỏng manh cũ nát, thân thể lạnh cóng, gầy trơ cả xương, gò má nhọn hoắt, chỉ có cặp mắt rất to, rất sáng, nhìn đồ ăn cua Phó Thần, nhưng cũng không dám đòi vì sợ bị đánh.
Phó Thần gọi nó tới. Nó chậm chạm lại gần, hình như chân bị cái gì đó đánh què.
"Tên là gì?"
"Hổ....Hổ Đầu, đại nhân." Ở thời đại này, chắc phải có đến mấy trăm người trùng tên như vậy. Người ta thường thích đặt tên con thô kệch một chút cho dễ nuôi. Đứa bé hình như rất sợ hãi. Bọn họ nhận ra nhóm người Phó Thần không phải những người nghèo khổ như nhà mình, không thể đắc tội."
"Ta không phải đại nhân gì đâu." Phó Thần vừa nói, vừa chi cho Hổ Đầu nửa miếng bánh.
Hổ Đầu ngây ngốc nhìn bánh trên tay. Vẻ mặt người nhà bọn họ cũng tràn đầy cảm kích. Hổ Đầu quỳ xuống, khấu lạy mấy lần, tấm lòng biến ơn không cần nói ra cũng hiểu, "Cảm ơn đại nhân."
Năm Kiền Bình, loạn lạc, bệnh dịch, thiên tai, tham nhũng, bách tính không có chỗ ở. Mong muốn lớn nhất của dân chúng chỉ là được ăn một bữa cơm no. Vì điều đó, họ chẳng sợ khổ, cũng không tiếc mạng.
Hổ Đầu cầm miếng bánh, nuốt nước bọt ừng ực. Nó rất muốn ăn nhưng vẫn nhịn, chạy tới một góc nhỏ xíu, đưa bánh cho đứa bé còn nhỏ tuổi hơn mình. Tiểu tử kia cũng rất hiểu chuyện, chia bánh làm đôi, hai đứa bé ăn từng miếng nhỏ. Phó Thần nhìn sang, lòng thấy đau xót.
Đây là thái bình thịnh thế trong mắt Tấn Thành đế sao?
Tối hôm đó, Phó Thần bị phân vào cùng một phòng với mấy hộ vệ khác. Mùi hôi xông vào mũi, khiến hắn không ngủ được.
Mấy đại hán này có lẽ vài tháng nay đều chưa tắm rửa. Lúc ra ngoài, chỉ mình Lý Biến Thiên có tư cách hưởng thụ, những người bên cạnh không sung sướng như thế. Lúc ở ngoài trời thì không cảm thấy gì, nhưng giờ chen chúc vào cùng một chỗ, phòng không có lỗ thông hơi, mùi nồng nặc đến nỗi hắn suýt nữa nôn mửa.
Hơn nữa, phòng này thật sự lạnh đến mức có thể đông thành đá, dù bọc kín quần áo trên người, hai hàm răng vẫn va vào nhau cành cạch.
Có lẽ thấy hắn lăn qua lăn lại tới nửa đêm về sáng qua ồn ào, đám người A Tứ rất bất mãn, không thèm cố kỵ lời nói với Phó Thần.
"Đúng là quen thói hưởng thụ, không ngủ được thì ra ngoài mà gác đêm." A Tứ mỉa mai nói.
"Ta đi tìm A Bát đại nhân và Thập Nhị đại nhân." Là hai người trực đêm bên ngoài.
Phó Thần lặng lẽ quấn thêm quần áo, nhẹ nhàng rời đi. Cánh cửa gỗ kêu kèn kẹt rầu rĩ.
Nhưng hắn phát hiện ra hai người trực đêm A Bát và Thập Nhị đều không có ở đó. Hắn chạy đến phòng cách vách xem. Hổ Đầu và đệ đệ của nó đáng lẽ phải ngủ ở đây, nhưng không có một bóng người.
Cả nhà không có một ai. Phó Thần bỗng thấy lạnh gáy, hắn chạy đi tìm Lý Biến Thiên, nhưng phòng ngủ của Lý Biến Thiên cũng trống rỗng.
............
Khi Thiệu Hoa Trì nhận được hồi âm của Chúc Lương Bằng, nghe tin Vanh Hiến Tiên sinh đã triệu tập cao thủ trong giang hồ, y lập đưa thư ra trước ngọn nến, đốt thành tro.
Nếu không phải ngày ấy, hoàng quý phi Mục Quân Ngưng nhiều lần chọc giận y, y cũng không cần phải làm vậy, chẳng qua chỉ sai người theo dõi sát sao như lúc đầu mà thôi. Nhưng gần đây, nữ nhân kia có rất nhiều hành động, quả thật như một con chó điên, thấy người là cắn, dường như muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào lấy mạng hắn. Thế lực của hắn trong cung so ra thì thua kém Mục Quân Ngưng. Nhân mạch của nữa nhân kia đã giăng kín hoàng cung suốt mười mấy năm qua, từ đám cung nữ thái giám nhỏ nhất đến nữ quan tổng quản, nơi nào cũng có tai mắt, ngay cả ăn mặc, đi lại cũng có thể can thiệp. Muốn động chân động tay với đồ ăn, quần áo, vật trang trí cũng không khó, mà y khó có thể phòng bị hết được, cũng không muốn bị quấy nhiễu.
Dù hiện giờ y không rảnh để đối phó với một nữ nhân nhưng cũng không thể không chú ý. Một người bình thường ai lại so đo với kẻ điên. Không đối phó được với Mục Quân Ngưng không có nghĩa y không thể động chân động tay tới nhi tử của nàng ta. Mẫu bằng tử quý, đứa con quý quang vận mệnh của nàng ta mà chết đi, xem nàng ta còn có thể dựa vào cái gì mà nhảy nhót !
Mục Quân Ngưng, ta không ra tay với nữ nhân, đây là ngươi ép ta.
Thiệu Hoa Trì cũng nhận được một tin tức nữa từ mật thám, Thiệu An Lân chưa chết.
Sau khi được giao công sự, Thiệu An Lân lập tức rời khỏi Loan Kinh, nhưng không có nghĩa y đã biến mất trong lòng mọi người. Chỉ cần quốc sư còn ở đây, sẽ chẳng ai quên được tam hoàng tử. Tuy rằng Phó Thần chỉ gặp có một lần, nhưng một lần gặp gỡ duy nhất và ngắn ngủi ấy lại ảnh hưởng rất lớn. Trong tiềm thức, Phó Thần đã xem Thiệu An Lân là một nhân tố để suy xét. Nếu nói tới việc điều tra ngân lượng chẩn tai bị đánh cắp, đến giờ còn chưa về, bản thân chuyện này đã rất lạ lùng. Có lẽ chính Tấn Thành đế cũng cho rằng Thiệu An Lân lành ít dữ nhiều, có lẽ việc thăng phi vị cho Mục Quân Ngưng cũng là suy tính bồi thường cho nàng.
Nhưng trong tình huống sinh tử không thể đảm bảo như vậy mà Thiệu An Lân vẫn có thể tìm được cơ hội để báo tin bình an, cũng có thể xây dựng được kế hoạch sơ bô. Từ điểm này cũng đủ thấy được năng lực của y. Chỉ cần có thể sống sót quay về, Thiệu An Lân nhất định sẽ trở thành nhân tuyển hàng đầu cho ngôi vị hoàng đế. Mà trong thư Thiệu An Lân gửi cho Tấn Thành đế mấy ngày trước, y mơ hồ tiết lộ, nếu kế hoạch này thành công thì sẽ có ý nghĩa vô cùng to lớn với Tấn quốc.
Tấn thành đế nhận được tin từ tam tử mà hắn ngỡ là đã bỏ mạng thì mừng như điên. Kết quả ngoài mong đợi như thế, không vui sướng sao được.
Phó Thần cũng từng phân tích cho Thiệu Hoa Trì về tâm tính đế vương. Tấn Thành đế bị bóng ma thời niên thiếu bao phủ, có chứng hoang tưởng bi hại. Sau khi thành đế vương, hắn cũng như tất cả các đế vương khác, càng lúc càng nghi thần nghi quỷ.
Càng không khoe mẽ, gây sự chú ý trước mặt hoàng đế thì càng có hiệu quả bất ngời. Nhưng cũng tuyệt đối không thể để hoàng đế quên mất mình, phải thường xuyên làm tốt việc được giao để xoát cảm giác tồn tại, hoàn thành công sự tốt gấp bội thì sẽ để lại ấn tượng trong lòng hoàng đế. Có lẽ Thiệu An Lân đã nhận ra điểm này nên mới không tranh chấp với các huynh đệ.
Phó Thần cũng không hiểu rõ Thiệu An Lân như thế, nhưng so với so với hai mẹ con hoàng quý phi luôn lo rằng tam hoàng tử đã bị sát hại, hắn còn tin tưởng vị tam hoàng tử kia không phải người dễ chết như thế hơn.
Mà điều khiến Thiệu Hoa Trì hận không thể khiến Mục Quân Ngưng phân thây vạn đoạn chính là, hành vi của nữ nhân này một tháng gần đây còn biến thái hơn cả y. Lòng dạ đàn bà là độc địa nhất. So với nàng, y cảm thấy biện pháp của mình quá mức ôn hòa.
Sau vài lần hạ độc, phát hiện bản thân y vốn đã đầy độc dược, không thể trúng độc, lền nghĩ cách khác đối phó y, thậm chí còn sử dụng cách này tới ba lần.
Hắn phát hiện ra trong quần áo và thức ăn của mình bị lẫn xuân dược. Nàng ta biết rõ y không thể nào đụng tới nữ nhân trong cung, chẳng lẽ phải gọi Điền thị tới đây hay sao?
"Mụ điên...." Thiệu Hoa Trì không nhịn được, mắng một câu.
Nhân lúc y không có tâm trí để đối phó, nàng ta lại càng tìm mọi biện pháp quấy rối.
Rốt cuộc nàng ta có còn nhớ mình là phi tử của ai, nữ nhân của ai không? Ngay cả một chút liêm sỉ cũng không có à ?
Thiệu Hoa Trì không thể tin nổi, một tiểu thư khuê các xuất thân từ trâm anh thế tộc, hiểu rõ thế tục, giáo lý mà lại có thể phát rồ tới mức này.
Y nhớ nữ nhân kia từng nói,[ ngươi sẽ hối hận ], Thiệu Hoa Trì quả thật hối hận, hối hận vô cùng, sao không giải quyết nàng ta cho sớm, nếu như y làm được.
Hiên giờ, mặt Thiệu Hoa Trì đỏ bừng. Giữa mùa đông mà lại nóng như bốc lửa, đổ mấy tầng mồ hôi. Hiện giờ, hắn đang ở trong phòng của Phó Thần ở Trọng Hoa cung, nằm trên chiếc giường Phó Thần từng nằm, hít sâu tấm chăn ẩm ướt vốn đã chẳng còn lưu lại mùi hương của Phó Thần, nhằm khiến mình tỉnh táo lại.
Khắp người tê ngứa cùng sức nóng cuồn cuộn tràn lên từ dưới thân bốc lên, chẳng lẽ y phải nghẹn chết hay sao?