Khi đám người Phó Thần đến, người đã đứng đầy trong đình viện, ai nấy đều quy củ, nín thở cúi đầu.
Bị bầu không khí ảnh hưởng, bọn họ cũng lặng lẽ đi vào xếp thành hàng. Phó Thần nhìn xuyên qua đám người, yên tĩnh quan sát.
Lý Tường Anh đứng trên đầu, các thái giám chưởng sự khác vẫn chưa tới. Phó Thần cũng không trông thấy chưởng sự Mộ Duệ Đạt của bọn họ. Có lẽ vì người sai phạm là người dưới chướng nên ông không được phép ra mặt, người đích thân thực thi án phạt là Lý Tường Anh.
Một nhóm binh lính chuyên phụ trách thi hình từ phía hành lang đi tới, mang theo hình cụ. Lúc này đám người trước sân mới lộ vẻ hoang mang.
Phó Thần xé tấm khăn khâu trong ngực áo, móc ra số bạc hắn tích góp, nhẹ nhàng đến chỗ Lý Tường Anh.
Vương Phú Quý đứng bên cạnh, nhìn thấy động tác của Phó Thần nhưng cũng ngăn không kịp.
Hắn biết chỗ bạc này đều do Phó Thần dành dụm ba năm để gửi về cho cha mẹ ở quê nhà.
Tấn triều cấp cho thái giám chưa có phẩm cấp cùng tứ phẩm thái giám mỗi tháng bạc mười hai, gạo một đấu, tiền đồng ba trăm văn. Ba năm nay, Phó Thần trừ đi hiếu kính, sinh bệnh, hối lộ đó đây, chỉ còn lại một ít, mà bây giờ lại phải đem ra dùng.
Lý Tường Anh đối với tiểu thái giám hôm qua mở cửa cho mình cũng không có ấn tượng xấu: "Sao, ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị vịt xào măng?"
"Lý gia, ngài đừng dọa tiểu nhân, tiểu nhân lá gan nhỏ lắm." Phó Thần nhanh chóng vẽ ra một biểu tình thích hợp. Từng là bác sĩ tâm lý, hắn hiểu rõ, đối với đa số loại người, phải làm vẻ mặt gì để nhanh chóng tiếp cận, đay là một loại tác phong nghề nghiệp đã ăn sâu vào máu.
Nhìn gương mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, nét mặt Lý Trường Anh hơi giãn ra: "Nói, tìm Tạp gia có chuyện gì?"
"Lý gia có thể hạ thủ lưu tình một chút hay không? Đây là tiểu nhân hiếu kính ngài." Cơ hồ nhìn thấy Lý Tường Anh đến giám hình, Phó Thần đã phỏng đoán chuyện của Trần Tác Nhân hôm nay là do chính vị Lý công công này bày ra. Một đao không dính máu, vừa biểu hiện trước mặt Kỳ quý tần, vừa khiến những thái giám nhận lệnh đưa vải oán hận Trần Tác Nhân hại bọn họ nên toàn bộ tội trạng đều đổ lên đầu Trần Tác Nhân, giờ lại ra mặt thi hành xử phạt như thể nói cho mọi người biết, Giám Lan viện này do ai định đoạt, đúng là một mũi tên trúng ba đích.
Lý Tường Anh xem như Phó Thần hiểu đạo lý, thu chút hiếu kính này.
Thàm giám phần lớn đều mê tiền. Vốn đã không có thú vui thể xác, lại không có vướng bận tình cảm, chỉ có bạc mới có thể khiến họ cảm thấy an tâm, dù là về mặt vật chất hay tinh thần.
Trong số những tiểu thái giám bị điều đi hôm qua, hắn đã định không tha cho Trần Tác Nhân, Phó Thần này lại là một trong hai người đi đầu. Sau ngày ngẫm lại, thấy Phó tiểu thái giám này ngày thường thật thông minh, người trông cũng dễ nhìn, quan trọng nhất là ăn nói xấc xược, thái độ hết sức cung kính, loại người thức thời này tuyệt đối không thể là kẻ ngốc. Hắn có tâm tư suy xét thu về dưới trướng của mình nên cũng không gọi Phó Thần đến chỗ Tần quý kỳ chịu vạ.
"Bản tử kia......"
Loading...
"Về chỗ của ngươi! Đây là chuyện ngươi được phép hỏi sao?" Lý Tường Anh quắc mắt mình Phó Thần: "Biết lý do vì sao Tạp gia tha cho ngươi không?"
Phó Thần cả kinh: "Thỉnh Lý gia chỉ bảo."
"Ta thích bộ dạng không tự cho mình thông minh của ngươi, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"Đều do công công dạy dỗ."
"Cút xuống đi, học cách mà nói năng cho dễ nghe."
"Ngươi điên rồi, vất vả tích góp lâu như vậy để đưa về cho cha mẹ!" Phó Thần vừa đứng vào hàng, Vương Phú Quý nhỏ giọng mắng.
"Bạc có thể tích góp lại, mạng thì chỉ có một thôi." Phó Thần biết rõ mình đang làm cái gì.
Nhưng cảnh diễn ra trước mắt vẫn khiến tâm Phó Hàn phát lạnh. Khi hành hình, binh lính sẽ nhìn chân thái giám thi hình để phán đoán xem ra tay nặng hay nhẹ.
Nếu hai chân tách ra nghĩa là đánh chỉ để bị thương da thịt bên ngoài chứ không đánh thật, còn nếu hai chân khép lại, nghĩa là đánh cho chết, một đường sống cũng không lưu.
Mà Lý Tường Anh thì nào tính để cho những người này toàn mạng.
Hình bản từ xưa đã quy định kích thước, năm thước dài, sáu phân rộng, làm từ thanh trúc. Đám người Trần Tác Nhân bị treo lên. Khi bị phạt trượng trong cung sẽ phải cởi quần, không chỉ bị đánh mà còn bị nhục nhã về mặt tinh thần. Tiền triều từng có chuyện cung nhân không chịu nổi hổ thẹn nên tự sát, liên lụy đến cả gia đình ở ngoài cung.
Cho nên chỉ cần có vướng bận người thân thì tự sát cũng không được phép.
Bản tử đánh xuống, tiếng gậy trúc nện vào da thịt khiến trái tim phải run rẩy.
Tiếng kêu khóc thảm thiết, thanh âm thê lương vang vọng đủ để những người chứng kiến gặp ác mộng nhiều tháng trời.
Vậy mà vẫn phải luôn miệng kêu: "Tạ ơn chủ tử thưởng, nô tài biết sai rồi!"
Nếu không kêu như vậy, có nghĩa là kẻ thụ hình trong tâm không phục, hình phạt sẽ càng nặng thêm.
Nếu như Lý Tường Anh muốn nhân chuyện này mà cảnh cáo thì hắn đã đạt được mục đích rồi.
Xung quanh có không ít tiểu thái giám không chịu nổi cảnh huyết tinh, nghe tiếng hét thảm thiết kia lại tưởng tượng ra hình ảnh của chính mình. Phó Thần chợt thấy trong lòng bỗng có thứ gì ấm ấm cọ vào. Là Cát Khả đang run cầm cập, tiểu hài tử này chỉ mới sáu tuổi, đáng lẽ nên có một gia đình ấm cúng, thoải mái chơi đùa, tùy ý làm nũng, là một đứa nhóc phá phách không sợ trời đất, vậy mà giờ lại đứng đây khóc cũng không thành tiếng.
Vào đêm đầu mùa hạ, hai người cứ thế rúc vào nhau như thể làm thế có thể tìm thêm chút ấm áp.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu..." Phó Thần nhỏ giọng an ủi, bàn tay run run che mắt Cát Khả.
Không biết những lời này là để an ủi đứa bé trong lòng, hay an ủi bản thân. Đây cũng là lần đầu tiên Phó Thần lại sinh ra khát vọng quyền lực không gì sánh nổi.
Hành hình kết thúc, tiếng kêu thảm thảm thiết đã lắng nhưng lại dường như một thứ ảo giác mà không ngừng vang vọng.
Lý Tường Anh hướng về chỗ Kỳ quý tần phục mệnh, mà binh lính thi hình cũng rời đi. Đám người Phó Thần lúc này giống như vừa mới hoàn hồn, nhìn Trần Tác nhân không ngừng kêu khóc vì đau đớn. Cả người huyết nhục mơ hồ, phần thân từ eo trở xuống càng không dám nhìn. Hắn rơi xuống đất, chống khuỷu tay bò về phía Phó Thần, kéo lê hai hàng vết máu đỏ sẫm.
Phó Thần ngả nghiêng lảo đảo chạy đến, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Tác Nhân. Động tác rõ ràng nhẹ nhàng như vậy nhưng vẫn khiến Trần Tác Nhân càng thêm thống khổ.
"Thần tử, Thần tử...." Trần Tác Nhân mặt đầy mồ hôi lạnh, hơi thở mong manh, hoàn toàn không còn là kẻ luôn mồm chửi rủa, hừng hực sức sống như mọi ngày.
"Ta đây!" Hốc mắt Phó Thần thoáng chốc ứa lệ.
Hắn nhớ đến ngày đầu tiên vào cung liền gặp Trần Tác Nhân bị cha mẹ đem bán. Khác với Phó Thần, Trần Tác Nhân luôn mồm chửi bới, nói một ngày nào đó hắn sẽ trở thành thượng nhân, muốn cho những người vứt bỏ hắn kia phải ân hận. Hắn muốn khiến những kẻ khinh thường hắn trước kia đều không dám đắc tội hắn. Hắn muốn ở trong cung điện, hầu hạ các quý chủ tử, muốn về sau khi được triều đình trả về sẽ mua cho hai chén sữa đậu nành, một chén cho mình một chén cho Phó Thần. Vào mùa đông, khi Phó Thần bị lạnh đến sắp đóng băng sẽ mang lô sưởi đến sưởi ấm cho Phó Thần, sẽ ở cạnh lúc Phó Thần sốt đến mê man, sẽ lén lút mang cho Phó Thần ít đồ ăn khuya lấp bụng sau mỗi lần tuần tra về. Người này mồm miệng lúc nào cũng như muốn ăn đòn, nhưng trong tâm lại mềm lòng, ngay thẳng.
"Là hắn nói sai thời gian...Ta bị hãm hại..."
"Ta biết..." Nước mắt tích đầy không giữ được trong hốc mắt, từng giọt nóng bỏng rơi xuống trên mặt Trần Tác Nhân.
"Đừng khóc...khó coi lắm." Hắn thò tay ra sờ mặt Phó Thần, như thể quyến luyến hơi ấm đó.
"Sẽ ổn thôi, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, Nhân tử, ngươi đừng quên sau này còn muốn mua sữa đậu nành cho ta uống, chúng ta hứa rồi!"
"Vô dụng thôi..." Ánh mắt Trần Tác Nhân dần dần u ám, nhuốm đầy chết chóc, nhìn không ra chút tia sáng nào. Hắn gắt gao nắm lấy tay Phó Thầm: "Hứa với ta, thay ta sống cho tốt."
"...Đươc." Môi Phó Thần bị cắn nát, vị sắt ngập tràn khoang miệng nhưng hắn không cảm thấy, thậm chí cũng không nghe được tiếng khóc xung quanh.
"Bạc của ta đặt ở ngăn thứ hai dưới đáy tủ, đều cho ngươi." Thanh âm của Trần Tác Nhân mỗi lúc một mỏng manh. "Giúp ta ăn hồ lô ngào đường...ta còn chưa thấy qua hình dạng thế nào, thật muốn thử..."
"....Được rồi ! Đừng nói nữa..."
"Nghe nói Đại Tấn rất rộng lớn, có sa mạc, có núi cao, có thác nước, nhất định rất đẹp...Thật muốn nhìn một lần....Thay ta..." Trần Tác Nhân biết nếu không nói nhanh, sẽ không còn cơ hội.
"Được, được!" Phó Thần nghe giọng mình khản đặc, ngực như bị khối đá ngàn cân đè nặng, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, không ngừng trượt xuống hai bên gò má, "Ta đồng ý hết!"
Nước mắt nóng rực rơi xuống trên mặt, trên cổ Trần Tác Nhân. Hắn nở một nụ cười, khóe môi dính máu tựa như hồng mai trên tuyết.
Trên đời có người để ý đến ta, kiếp này sống cũng không uổng phí.
"Cuối cùng ta chỉ có một thỉnh cầu, Thần tử, cho ta chết thống khoái đi, ta đau quá..."
Đây là thỉnh cầu cuối cùng của Trần Tác Nhân, hắn thực sự rất đau, từ phân eo trở xuống bị đánh nát vụn, xương cốt cùng máu thịt hồng hồng trắng trắng lẫn lộn vào nhau.
Lời này như một cây búa tạ giáng xuống, đập tan biểu tình trên gương mặt Phó Thần, "Ta không làm được..." Sao hắn có thể xuống tay đây?
"Cầu ngươi, Thần tử, cầu ngươi..." Vương Phú Quý cắn răng đem Trần Tác Nhân phách choáng, Trần Tác Nhân nắm Phó Thần tay không lực trượt.
"Xin ngươi, Thần tử, xin ngươi...." Vương Phú Quý cắn răng đánh ngất Trần Tác Nhân, khiến bàn tay đang nắm lấy Phó Thần vô lực rơi xuống.
Bả vai Phó Thần bị Vương Phú Quý nắm lấy, trong đôi mắt ngập nước lại lộ ra vẻ kiên định: "Thần tử, ngươi không thể làm vậy."
Giữa một người bằng hữu đã sắp ra đi, và một người còn sống khỏe mạnh, hắn đương nhiên sẽ chọn người sau.
Nếu Phó Thần đáp ứng, những người liên quan đều sẽ bị truy cứu. Đã là người trong cung thì giết người hay tự sát đều là phạm tội, sẽ không có ai đi hỏi nguyên nhân.
Binh lính hành hình lại đi tới, Phó Thần lau nước vệt nước trên mặt, "Phú Quý, ngươi mang bạc trên người không?"
"Ngươi không phải định..." Vương Phú Quý vừa thấy biểu tình của Phó Thần liền hiểu ra.
Đừng nhìn Phó Thần thường ngày lạnh lạnh nhạt nhạt, hắn thực ra rất nặng tình nghĩa, không than lời nào.
"Cái tính này sớm muộn cũng hại ngươi." Đem bạc nhét vào tay Phó Thần, "Cho ngươi mượn."
"Cảm tạ." Sau đó lên tiếng ngăn cản những binh lính đang lôi Trần Tác Nhân đi. "Đợi đã, không biết các vị đại nhân định đưa hắn đến nơi nào?"
"Đương nhiên là nhà xác."
"Nhưng hắn vẫn chưa chết mà!" Một tiểu thái giám đứng bên nói.
Hình binh tỏ vẻ không kiên nhẫn, mỗi ngày đều phải làm không biết bao nhiêu chuyện như thế này, từ lâu đã mài sạch lòng thương xót của bọn họ.
Trần Tác Nhân đã vì những động tác của hình binh khiến cho đau đến ngất, hít vào nhiều mà thở ra không thấy bao nhiêu.
Binh lính bỗng thấy phía sau có tiếng động, liền quay đầu lại, thấy một thiếu niên thanh tú, trên khuôn mặt kia còn nhòe nhoẹt nước, nhưng không giấu được đo mắt trong trẻo, bình tĩnh thốt ra âm thanh khiến khiên ta nhẹ nhõm. "Thỉnh các vị đại gia cho hắn chút thể diện, cho hắn được thi thể vẹn toàn."
Không ít người cùng nhau quỳ xuống, Phó Thần cầm bạc đưa qua, "Các vị đại gia, hy vọng có thể đưa tiểu nhân đi cùng."
Một cái khác binh lính từ hành lang đi tới, Phó Thần mơ hồ nhìn thấy Lý Tường Anh góc áo, đáy lòng trầm xuống.
"Hôm nay hoàng hậu nương nương mang thai, không thể xảy ra chuyện, hắn đương nhiên phải qua giờ tý mới tắt thở."
Cũng biết rõ người này không sống được thêm mấy canh giờ, nhưng vẫn phải nghĩ cách để hắn đến đúng giờ quy định mới được chết. Mà người đó sẽ phải sống không bằng chết qua những ngày cuối cùng của sinh mệnh, đây là hình phạt còn đáng sợ hơn cả tử hình.
Phó Thần chỉ cảm thấy một phen trời đất hỗn loạn.