Sau khi nói chuyện phiếm buổi sớm, các tiểu thái giám đều đi thượng sai, Giám Lan viện cũng im ắng trở lại.
Trên đường đến hồ Dịch Đình, Phó Thần gặp lại Mặc Họa.
Mặc Họa giống như đã quên chuyện khó chịu vài ngày trước, vẻ mặt lại tươi cười hòa nhã. Thực ra sau chuyện Phó Thần cự tuyệt nương nương giúp đỡ tránh nghiệm tra, nàng không muốn gặp lại tiểu thái giám này. Nhưng khổ nỗi khó có được một tiểu thái giám nương nương yêu thích, nàng không thể không nể mặt.
Nàng cũng không rõ, tiểu thái giám này nhìn cũng không có gì quá đặc biệt, sao có thể khiến nương nương đối đãi như thế.
Chẳng có lẽ gặp nhiều kẻ nịnh bợ rồi, lại hứng thú với thể loại này?
Lần này Mặc Họa đưa đến một quyển tập. Phó Thần biết lợi biết hại, sẽ không cố tỏ ra cường ngạnh. Chỉ lật qua vài trang, hắn đã biết quyển tập này có tầm quan trọng như thế nào. Bên trong có không ý sơ đồ quan hệ của các cung nhân, còn có bản đồ hoàng cung, phòng ngừa hắn đi nhầm đường, mà thứ này là không thể thiếu. Nếu như hắn vẫn làm công sự ở Giám Lan viện như trước đây thì cũng liên quan đến quá nhiều người. Nhưng có lẽ từ nay về sau sẽ tiếp xúc với càng lúc càng đông nhân vật ở tầng lớp cao, trước tiên phải biết những người có tính tình cần kiêng kị, tăng khả năng sống sót.
"Thỉnh Mặc Họa cô nương thay nô tài cảm ơn nương nương." Phó Thần thu quyển tập vào lòng.
Một nữ nhân có khả năng uy hiếp ngươi từ đủ mọi hướng, nhưng lại khiến ngươi phải mang ơn, nếu là ở thời hiện đại, Phó Thần cũng lấy làm thưởng thức.
"Thay vì nhờ ta, ngươi vẫn nên tự mình gặp nương nương, tạ ơn trực tiếp mới là có thành ý." Mặc Họa che miệng cười khúc khích.
"Nô tài thân phận hèn mọn, không xứng là bẩn mắt nương nương, vẫn phải làm phiền Mặc Họa cô nương vất vả." Cảm tạ có nhiều phương thức, hắn có thể dùng cách khác hỗ trợ Đức phi. Hắn biết Đức phi muốn cái gì, mà với địa vị của Đức phi cũng không thèm ép buộc hắn. Giữa những người thông minh, đại khái không cần nhiều lời.
"Ngươi!" Mặc Họa tức giận đến nỗi không nói được hết câu đã nghẹn ở cuống họng. Sao trước kia nàng có thể cho rằng tiểu thái giám này rất thức thời, thật là có mắt như mù. "Hay cho tên Phó tiểu công công ngươi, thật muốn biết ngươi có thể kiên cường bao lâu!"
Đúng là một tên khó xơi! Nhìn mềm mềm mại mại, không nghĩ thế mà là một khối xương cứng.
Mặc Họa giận đến nỗi suýt chút nữa là mất đi phong thái, đùng đùng bỏ đi, quăng cho Phó Thần một cái lưng.
Đêm đó, là ngày cuối cùng hầu hạ Mộ Duệ Đạt.
Loading...
Mộ Duệ Đạt nhìn thấy Phó Thần cung kính bưng chậu nước rửa mặt đứng ngoài cửa, chân mày hiếm khi hàm ý cười, nói: "Phó Thần, vào đi, không cần quy củ như vậy."
Phó Thần sau khi được thăng cấp lên từ tứ phẩm, vố dĩ không cần phải phục vụ thượng cấp thái giám nữa, giao cho các tiểu thái giám phổ thông là được.
"Lễ không thể bỏ, ơn người chỉ bảo không dám quên." Một ngày làm hòa thượng, một ngày đánh chuông. Phó Thần tôn trọng Mộ Duệ Đạt. Vị sư phó này tuy chưa từng giúp đỡ bọn họ nhưng cũng không đối xử khắt khe, cũng xem như chiếu cố Phó Thần, so với Lý Tường Anh chỉ biết mình không biết ta, tốt hơn rất nhiều.
"Ngươi khác Diệp Tân, không quên gốc gác." Diệp Tân giờ đã quay sang làm môn hạ của Lý Tường Anh, đối với Mộ Duệ Đạt chính là một sự phản bội, cho nên nhắc Diệp Tân, ngữ khí lão cũng không tốt.
Phó Thần im lặng, lúc này nói cái gì cũng không thích hợp, mà bàn luận chuyện thị phi cũng không phải thói quen của hắn. Thấy hắn không trả lời, Mộ Duệ Đạt cũng không lấy làm kỳ quá, vẫn ngồi yên để Phó Thần hầu hạ.
Phó Thần cẩn thận giặt khăn ấm, dâng lên cho Mộ Duệ Đạt lau mặt.
Rửa mặt xong, lại giúp Mộ Duệ Đạt xoa bóp từ vai đến chân.
"Phó Thần, có cơ hội trước mắt, nếu không giành lấy, ít nhiều cũng có chút đáng tiếc phải không?" Đang lúc Phó Thần đấm chân, Mộ Duệ Đạt bỗng nhiên nói.
"Ý người là..."
Mộ Duệ Đạt thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Phó Thần đầy phức tạp: "Phó Thần, ngươi so với Trần Tác Nhân thông minh, khéo léo, hiểu lý lẽ hơn hẳn, sẽ không ngoan cố vô ích. Cho nên hiện tại, người còn sống là ngươi chứ không phải nó. Ta tin ngươi biết, tiếp cận ai tốt cho ngươi, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Phó Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn dần dần hiểu ra.
Điều Mộ Duệ Đạt ám chỉ, có liên quan đến quan hệ với quý nhân, còn người mà lão bóng gió nhắc nhở, chỉ có môt vị.
Không nghi ngờ gì, Mộ Duệ Đạt là người của nàng ta!
Một hoàng đế không thể nào đem toàn bộ cung đình nắm trong lòng bàn tay. Từ chi tiết này có thể thấy, mỗi triều đại, mỗi đời vua, hậu phi sắp xếp người của mình vào mọi ngóc ngách trong hoàng cung. Mà có thể cài cắm mật thám một cách tự nhiên, không bị ai phát hiện, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
"Nếu ta không đồng ý, thì có hậu quả gì." Phó Thần nhàn nhạt hỏi, dường như đã biết trước câu trả lời.
Thế nhưng Mộ Duệ Đạt không khuyên nhủ gì hắn. Lão cũng giống như Mặc Họa, không rõ nương nương vì sao phải hao tâm tổn trí như vậy vì một tiểu thái giám. Nếu muốn, cứ trực tiếp tìm phủ nội vụ để sai người tới, không phải là được hay sao? Nhưng lão cũng không hỏi chuyện dư thừa, việc của chủ tử không phải cái lão có thể can thiệp. Chẳng qua vì ba năm tình nghĩa thầy trò, lão không muốn bức bách tiểu thái giám mình trông nom trưởng thành này.
"Ngươi tự mình suy nghĩ, có kết quả gì cũng đáng thôi. Sau này gọi Cát Khả đến thay ngươi hầu hạ ta đi."
Phó Thần cúi đầu, hành lễ nói: "Vâng."
Tối hôm nay, Phó Thần lại mất ngủ.
Có lẽ vì không chiếm được, mới càng thêm ham muốn.
Oán phụ khuê phòng không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ oán phụ chẳng những xinh đẹp, khí chất tuyệt vời, lại còn thông minh, quyền lực, thủ đoạn đầy mình, thậm chí hắn phải dùng mọi biện pháp để từ chối lời mời mọc của nàng.
Hắn biết, nàng ta chỉ đang hưởng thụ niềm vui săn bắn. Đây là màn kịch nàng bày ra, hắn cự tuyệt chỉ khiến nàng thêm khát vọng.
Chẳng lẽ, nhất định phải đi đến tình cảnh cá chết lưới rách?
Lúc này, bên ngoài bỗng sáng lên ánh lửa. Phó Thần mơ hồ nghe thấy giọng Lưu Túng.
Không có tiếng gõ cửa, Lưu Túng trực tiếp đi vào. Căn phòng vẫn o o tiếng ngáy. Sau một ngày thượng sai, đám thái giám đều mệt muốn chết, không dễ dàng đánh thức.
Khi bóng đen đến trước giường Phó Thần, đang định lay gọi, Phó Thần lại bất ngờ ngồi dậy.
Lưu túng hít một hơi, nhìn Phó Thần đột nhiên tỉnh giấc, khẽ hỏi: "Muộn như vậy còn chưa ngủ?"
"Hôm nay thăng chức, tiểu nhân có chút hung phấn. Lưu gia, có chuyện gì sai khiến tiểu nhân sao?" Đêm hôm tự nhiên bước vào như thế, nói không có chuyện thì ai tin?
"Mặc quần áo vào, theo ta ra ngoài trước đã." Lưu túng quay lưng đi.
Phó Thần khoác áo, đóng cử, cũng theo lão đi ra.
"Việc này, giao cho người khác xử lý, ta không yên lòng, cho nên muốn ngươi vất vả đi thay một chuyến."
"Lưu gia nói gì vậy? Được người coi trọng, tiểu nhân cao hứng còn không kịp." Lời này không có vẻ gì đặc biệt, nhưng ánh mắt chân thành cùng thái độ tôn kính của Phó Thần, nhìn hoàn toàn không giống xiểm nịnh, ngược lại nghe như phát ra từ thẳm sâu đáy lòng.
Có người nói, tình cảm của một người, có hay không, nhiều hay ít, cũng giống như hắt xì, che không được, giấu không xong.
Vốn dĩ mục đích Lưu Túng đến cũng không tốt đẹp như lời nói. Lão và Phó Thần cùng lắm chỉ gặp nhau vài lần, lấy đâu ra giao tình với chả tín nhiệm. Nhưng giờ lão lại cảm thấy lựa chọn của mình không sai. Một kẻ khiêm tốn, cẩn trọng, biết tiến biết lùi như thế, lão cũng không keo kiệt cấp cho cơ hội phát huy.
"Hôm nay tiểu thái giám đến Cảnh Dương cung đưa thức ăn, không gặp được Lệ canh y, nghĩ rằng nàng đã đi đến nơi nào khác trong cung, nhưng đến tối vẫn chưa thấy người về." Lưu Túng và Phó Thần vừa đi vừa nói chuyện, vừa sai người châm cây đuốc mới tắt. Việc dùng củi lửa trong cung có chế độ nghiêm khắc, đề phòng hỏa hoạn. "Vừa rồi chúng ta lại phái người đến Cảnh Dương cung tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy đâu. Một người đang số sờ sờ không thể nào vô duyên vô cớ biến mất được."
"Người lo lắng, Lệ canh y mất tích sao?" Phó Thần hỏi, canh y hiện giờ là cấp bậc của Lệ phi.
"Không phải sao? Lần trước ngươi có mặt tại hiện trường, cũng biết hoàng thượng rất kiêng kị sự việc của Lệ canh y, càng ít người biết càng tốt. Mặt bọn ta, các chủ tử khác đều quen. Cứ thế trắng trợn không kiêng nể đi tìm người mà bị nhận ra, lúc đó rất khó giải thích." Lệ phi từng là phi tử được hoàng đế sủng ái nhất trong mấy năm đầu. Tuy địa vị không bằng nhị phẩm tứ phi nhưng cũng là hồng nhân trong cung một thời. Người biến mất chính là chuyện lớn, nếu khiển trách xuống dưới, bọn họ đều mắc tội trông giữ không nghiêm, làm việc bất lợi.
"Ý ngài là, để tiểu nhân thay ngài tìm?" Phó Thần hiểu ra vì sao Lưu Túng lại đến tìm hắn. Gương mặt hắn còn xa lạ, chức vụ không cao, tình cờ biết chuyện của hoàng đế và Lệ phi, vừa may mấy ngày này được hoàng đế ngợi khen. Phù hợp với bằng đó tiêu chuẩn cũng không tìm được mấy người.
Lưu Túng nhìn Phó Thần đầy tán thưởng, tiểu thái giám này nói một hiểu mười, còn chưa trình bày xong hắn đã lĩnh hội được toàn bộ ý tứ. "Ngươi đến quanh khu vực Cảnh Dương cung điều tra một chút, nếu có ai hỏi thì nói hoàng thượng bị mất món đồ cổ, phủ nội vụ làm theo phép."
"Nô tài đã rõ, thỉnh Lưu gia yên tâm." Phó Thần đáp.
Hai hàng tiểu thái giám đứng chờ bên ngoài. Tuy nói trong số những tổng quản công công, Lưu Túng không được hoàng đế yêu thích, nhưng dù sao cũng là tổng quản phủ nội vụ, số người có thể sai phái cũng không ít. Giờ giao những tiểu thái giám này cho Phó Thần đưa đi tìm người, có nghĩa cho hắn quyền chỉ huy.
Phó Thần đương nhiên không tỏ vẻ đắc ý. Hắn dựa theo cuốn tập Đức phi sai Mặc Họa đưa đến, trong đầu đã hình dung sơ lược bản đồ quanh khu vực Cảnh Dương cung. Hắn chia hơn hai mươi người này thành năm tổ, mỗi tổ có một người phụ trách để phân công nhiệm vụ, báo cáo tình huống. Phó Thần giải thích rõ rằng, có trật tự những nơi có khả năng tìm kiếm, sai mọi người phân ra hành động : "Mọi người, đã rõ chưa?"
"Rõ!" Đám tiểu thái giám trăm miệng một lời.
Lưu Túng hai mắt sáng ngời. Lão không người trong đám tiểu thái giám nên có thể nhìn ra ý nghĩa đằng sau cách phân công này đơn giản này. Phủ nội vụ dăm hôm ba bữa chuyện lặt vặt rất nhiều, ngay cả việc tìm người cũng đến tay bọn họ. Mỗi người một kiểu, cái gì cũng muốn làm, có đôi khi càng làm càng lộn xộn.
Không nghĩ tới giờ phút này Phó Thần lại có thể thong dong bình tĩnh xử lý công việc đến vậy.
Đám tiểu thái giám cũng chưa từng thử phương pháp làm việc phân công như vậy. Trước kia cứ chạy lung tung như tổ ong vò vẽ, lật xới tất cả mọi nơi. Bọn họ đương nhiên không biết, cái này ở hiện đại gọi là teamwork. So với tìm kiếm không mục đích, hiệu suất sẽ cao hơn nhiều.
Trước khi đi, Lưu Túng vỗ vỗ vai Phó Thần: "Phó Thần, chúng ta phải bẩm báo với hoàng thượng trước đã. Việc này giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, ta rất an tâm. Hôm nay ngươi hỗ trợ bọn ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Lưu gia khách khí, tiểu nhân có thể vì Lưu gia làm chút việc, đó là đương nhiên, nào mong ngài cảm tạ."
Thời gian qua chừng một nén hương, các tiểu thái giám điều tra đều quay lại. Bởi lúc trước Phó Thần phân công nhiệm vụ bình tĩnh, quyết đoán, một số tiểu thái giám giám ban đầu không phục cũng không phản đối gì. Họ nghe theo chỉ đạo, không quấy nhiễu người trong cung khác, lần lượt rà soát những khu vực Phó Thần chỉ điểm. Có một số nơi bọn họ không nghĩ đến, chỉ tình cờ ghé ngang, căn bản không chú ý. Dù ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng cũng âm thầm khâm phục Phó Thần quan sát tinh tế.
Nhóm tiểu thái giám đứng tại chỗ nghe Phó Thần phân công kế tiếp, có thể coi như đã tán thành hắn chỉ huy.
Ánh mắt Phó Thần dần hướng về phía hồ Dịch Đình, đáy mắt âm thầm cuộn sóng. Hắn im lặng ước đoán thật lâu, rồi nói : "Đến hồ Dịch Đình."
"Đến đó là..." Một tiểu thái giám hoang mang nói.
"Vớt xác."