Lúc ở Túy Tiên Lâu, Lý Biến Thiên cũng đã hoài nghi Phó Thần có liên quan đên cái chết của Thẩm Kiêu nên đã cắt bỏ quần áo của hắn để kiểm tra. Bất cứ ai từng tiếp xúc với người trong cung đều biết chế trộ tra xét nghiêm ngặt, tuyệt đối không có bất cứ sơ hở nào. Thân thể nguyên vẹn của Phó Thần có thể coi là bước đầu tiên giúp hắn thoát khỏi sự hoài nghi của Lý hoàng. Kiểm tra xem hắn có phải nam nhân hay không là cách nhất, cũng tiện lợi nhất. Nhưng mặt khác, đó cũng là thái độ chung của kẻ bề trên, không có chút tôn trọng nào với hạ nhân nên mới dứt khoát đối xử như thế. Đối với lễ nghi của tấn quốc, chỉ cần là người, bất kể thuộc tầng lớp xã hội nào cũng không muốn bị lột trần trước mặt kẻ khác.
Giai cấp quyết định tâm tính. Thiệu Hoa Trì đã làm chủ soái năm năm nên tính tình cũng thay đổi. Từ bản chất mà nói, có lẽ trong tiềm thức, y đã loại trử khả năng người này là Phó Thần nên mới bình tĩnh như thế, thứ bình tĩnh ẩn chứa đầy cạm bẫy.
Y chỉ muốn tìm kiếm cảm giác quen thuộc kia. Khi ánh mắt chạm nhau, cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, khiến y không thể ôm lấy một tia hy vọng mơ hồ để làm chỗ dựa tinh thần.
Nếu là năm năm trước, lời này chính là nghĩa trên mặt chữ, không cần phải lòng vòng. Nhưng mà đã năm năm qua rồi, một đứa bé thô lỗ, thẳng thắn giờ đã trở thành một kẻ rất biết lừa lọc. Một câu "cởi quần áo ra" sẽ dẫn đến ba khả năng, ba loại phản ứng khác nhau dẫn đến ba kết luận, từ đó y có thể có câu trả lời cho mình.
Thứ nhất, nếu như hắn cự tuyệt, trên mặt còn mang vẻ khuất nhục thì kẻ này rất đáng ngờ. Trừ Tấn quốc ra, các nước Tây Vực không câu nệ quá nhiều, nam nhân có khỏa thân cũng không bị xem là điều nhục nhã. Phản ứng như vậy chứng tỏ kẻ này có vấn đề. Hai, nếu như hắn là Phó Thần thì sẽ tỏ ra cực kỳ phản cảm. Y vẫn còn nhớ vẻ mặt của người kia khi bị y dùng tay giúp mình giải quyết nhu cầu. Người đó lần nào tắm rửa cũng phải mặc quần, không để lộ thân thể. Lúc Phó Thần hôn mê mà bị người khác đụng đến thân thể cũng sẽ trừng mắt tỉnh lại, quyết không chịu cởi quần. Với Phó Thần mà nói, bị hoạn là một sự vũ nhục cực độ, là điểm yếu về mặt tâm lý của hắn. Thứ ba, người này đồng ý cởi quần áo, như vậy có thể loại bỏ hiềm nghi. Y cũng không có hứng thú nhìn thân thể kẻ nam nhân khác, cho nên sẽ thẳng tay đuổi người.
Quan trọng ở chỗ, biểu cảm của đối phương.
Nói là biểu cảm, thật ra chỉ là ánh mắt thay đổi mà thôi. Khi nói ra lời này, y quan sát thật kỹ ánh mắt Phó Thần. Nếu y đụng đến vảy ngược của hắn, dù hắn có giỏi che dấu bản thân đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào không dao động.
Lúc Phó Thần nghe y nói chữ "cởi" này, hắn như một con sư tử bị đạp phải đuôi. Dù từ đầu chí cuối, hắn chưa từng gây ra hành vi dĩ hạ phạm thượng nào, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực của Thiệu Hoa Trì vây quanh mình. Phó Thần vội quỳ xuống khấu đầu, hai tay siết chặt, dằn xuống mọi cảm xúc, không để cho đối phương nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Trông như thể bị lời nói của Thiệu Hoa Trì dọa sợ đến choáng váng.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì có chút bất ngờ. Cả ba khả năng đều không xảy ra. Tên Vương Đại này dám quăng hết mọi phỏng đoán của y. Hắn là kẻ thông minh, hơn nữa còn có linh cảm tốt. Cái khấu đầu này tuy y không ngờ tới, nhưng lại là một phản ứng rất tự nhiên, đúng tình hợp lý.
"Quỳ lạy cái gì, thôi đi !" Thiệu Hoa Trì rời khỏi hắn, áp lực cũng giảm xuống. Y một lần nữa khôi phục dáng vẻ lạnh lùng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi này mà cảm xúc của y đã mấy lần chuyển biến. Y nâng Phó Thần dậy, thản nhiên nói, "Việc này là do bổn vương đường đột, ngươi sợ ta sao?"
Lời của Thiệu Hoa Trì nghe như đang giải thích nhưng thật ra lại chẳng có vẻ gì là xin lỗi hết.
"Tiểu nhân phạm thượng, xin vương gia trị tội đại bất kính." Giọng nói Phó Thần chứa đầy sự sợ hãi.
"Trước tiên bảo ngươi bỏ khăn che đầu là vì có thân binh báo cáo, trong đội của ngươi có kẻ khả nghi. Lúc ngươi tới, ta đang có ý tra xét tường người. Nếu quả thật có mật thám trà trộn thì tính mạng ta sẽ gặp nguy. Sự tình liên quan đến an ninh biên giới, ta nhất định phải kiểm tra rõ ràng những kẻ bên cạnh mình, sau đó mới có thể đưa các ngươi ra khỏi sa mạc, có phải không?" Thiệu Hoa Trì giải thích cặn kẽ.
Đúng vậy, có lý lẽ có bằng chứng, trước đánh sau xoa, thái độ thay đổi liên tục. Tốc độ trở mặt như vậy khiến người ta có muốn trách móc cũng không xong.
"Vâng, ngài làm vậy là hợp lý." Phó Thần cúi đầu phụ họa. Trừ lý do Thiệu Hoa Trì vừa nói thì cũng chẳng có lý do nào khác thích hợp hơn để kiểm tra một người xa lạ kỹ càng như thế.
Trên người hắn bây giờ đã bốc mùi hôi hám suốt cả tháng nay, máu lẫn với mồ hôi, đã ướt lại càng ướt, thối đến điếc mũi. Thế mà Thiệu Hoa Trì cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, chứng tỏ tính tình đã tu dưỡng nhiều.
Những hành động vừa rồi của Thiệu Hoa Trì thật ra rất có ý tứ. Vừa ngắn gọn, vừa quyết liệt, dùng phương thức nhanh chóng nhất để kiểm tra xem hắn có phải đang hóa trang hay không.
Sơ hở lớn nhất của dịch dung là ở vết nối giữa mặt nạ và da thật. Nhưng lần này. Phó Thần đã bôi đất sét màu da lên che lấp những vết nối, làm cực kỳ tỉ mỉ sống động. Thân là thân tín nhiều năm của Lý gia, Phó thần có thể biết những sơ hở trong công nghệ dịch dung của bọn họ, nhưng người ngoài thì rất khó nhận ra.
Loading...
Thiệu Hoa Trì trước tiên khống chế người, nhanh chóng kiểm tra xem hắn có phải kẻ khả nghi không, chẳng chút do dự, dao sắc chặt đay rối. Hành động quyết đoán như vậy, không hổ danh là sát thần Tây Bắc.
Phó Thần thậm chí còn có cảm giác, nếu vừa nãy Thiệu Hoa Trì phát hiện ra hắn dịch dung thì có lẽ đã đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức rồi. Thân phận mà không có gì đáng ngờ thì việc gì phải dịch dung? Tất nhiên có vấn đề mới phải cải trang để người khác không nhận ra đươc. Ban nãy, chỉ trong thời gian một chén trà mà hắn đã bị Thiệu Hoa Trì khơi dậy lửa giận, không đoán được suy nghĩ của đối phương, chẳng khác nào vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan.
Sở dĩ hắn phạm sai lầm như vậy bởi suy nghĩ của hắn vẫn dừng ở con người hắn biết trước kia, chưa thay đổi hoàn toàn định kiến. Hắn quá mức xem nhẹ nam nhân trước mặt, chưa từng xem Thiệu Hoa Trì là người có khả năng lãnh đạo cả giang sơn.
"Còn về chuyện ban nãy, ngươi dám tấn công ta, chẳng lẽ ta không nên dạy bảo ngươi, dù dọa ngươi một chút? Ta tuy không phải kẻ thích hiếp đáp người khác, nhưng cũng có tôn nghiêm của hoàng tử, chẳng qua là kiểm tra xem thân phận của ngươi có gì đáng ngờ không thôi, sao ngươi lại động thủ với ta?" Thiệu Hoa Trì rõ ràng, từ tốn hỏi ngược lại.
".....Là lỗi của tiểu nhân, hiểu lầm ý ngài nên mới công kích ngài. Xin Thụy vương giáng tội." Phó Thần tự nhận mình đuối lý. Dù có đổi trắng thay đen cỡ nào, hắn cũng không nên động tay động chân với Thụy vương.
Thiệu Hoa Trì đã nói vậy thì tất cả đều có lời giải thích hợp lý rồi.
"Bổn vương không phải người lòng dạ hẹp hòi, việc này cứ cho qua đi." Thiệu Hoa Trì làm như không thèm để ý, khoát tay, ánh mắt vẫn nhìn đỉnh đầu Phó Thần thật chăm chú.
"Tạ Thụy vương khai ân." Phó Thần hành đại lễ một lần nữa, lần này Thiệu Hoa Trì không ngăn cản hắn.
Thiệu Hoa Trì lại nhìn sang đĩa thịt rắn cùng bát canh rau bên cạnh. "Có muốn ăn không?"
"Tiểu nhân đã ăn rồi, tạ điện hạ ban thưởng."
"Giờ ngươi không cần, nhưng lát nữa sẽ không có thời gian ăn đâu, chắc sẽ phải đói một thời gian dài." Ánh mắt Thiệu Hoa Trì liếc ra bên ngoài, nói lời không rõ nghĩa.
Phó Thần cân nhắc ý tứ trong lời của y. Thiệu Hoa Trì liền chuyển đề tài, như thể thuận miệng hỏi, "Ngươi sinh ra ở chỗ nào của Kích quốc?"
"Tiểu nhân thất lạc người nhà từ nhỏ, chuyển đi nhiều nơi, cũng từng có thời gian sống ở Loan kinh của tấn quốc. Sau này tiểu nhân buôn tơ lụa và ngọc thạch nên theo thương đội đến Kích quốc, định cư ở Kích quốc vài năm."
"Nghe nói người Kích quốc các ngươi thường tổ chức lễ tát nước vào thời gian này hằng năm, cả nam lẫn nữ đều tham dự sự kiện trọng đại, ăn mặc rất mát mẻ, phóng khoáng. Ngươi lại bọc kín toàn thân thế kia, không giống phong cách người Kích quốc cho lắm." Thiệu Hoa Trì trêu đùa.
Mí mắt Phó Thần khẽ run, "Tiểu nhân vẫn giữ thói quen của người Trung Nguyên, đến nơi đó cũng không thay đổi hoàn toàn. Hơn nữa, dù cùng là người Kích quốc nhưng cũng có những người rất truyền thống." Như Lý hoàng chẳng hạn, Phó Thần cảm thấy Lý hoàng là người tương đối tuân thủ lễ giáo.
Thiệu Hoa Trì lại hỏi thăm Phó Thần mấy câu vô thưởng vô phạt, chỉ như nói chuyện phiếm nhưng lại thông qua đó để thăm dò tình hình Kích quốc.
Những câu hỏi càng lúc càng sâu, như vậy có thể đoán được Vương Đại này có thật sự là người sống lâu ở Kích quốc hay không, hay chỉ đang nói dối.
Phó Thần đương nhiên biết Thiệu Hoa Trì muốn âm thầm thử hắn. Đây là một sự tra xét tính phù hợp, xem thân phận của hắn có đúng với những gì hắn vừa nói ra hay không.
Thiệu Hoa Trì và hắn, một bên hỏi một bên đáp. Y chậm rãi đeo mặt nạ, mặc bộ khinh giáp treo trong doanh trướng. Nếu thời gian đúng như dự kiến, ngày mai y sẽ lên đường quay về Mô Dương thành. Đám người lão đại chắc hẳn phải chọn thời cơ này để ra tay.
Phó Thần nhìn động tác của Thiệu Hoa Trì, khẽ rùng mình. Thiệu Hoa Trì quả nhiên biết có kẻ đang theo dõi bọn họ, nhưng y vẫn bình thản ung dung, chưa có tin báo địch xuất kích thì chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì.
Hóa ra y cố tình dụ rắn khỏi hang !
Thật là một kẻ tàn nhẫn, dám dùng thân mình làm mồi nhử. Y biết có trong núi có hổ, nhưng không vào hang hổ thì không quay đầu.
Quả vẫn như năm đó, đây mới thật sự là Thiệu Hoa Trì, một kẻ có thể giả ngu, chịu khi nhục để qua mắt hoàng hậu sau khi Lệ phi qua đời.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Thiệu Hoa Trì vừa làm việc mình, vừa hỏi chuyện Phó Thần đang quỳ trên mặt đất, nhưng động tác vẫn không chậm chút nào.
Phó Thần trả lời tường tận, lúc bị xoáy vào những câu hỏi khó thì nói không có trọng điểm, trơn trượt như một con hồ ly, lại còn là hồ ly thành tinh.
"Mười chín, sắp hai mươi rồi." Phó Thần rất biết cách nói chuyện nửa thật nửa giả.
"Mười chín....." Thiệu Hoa Trì dường như đang nghiền ngẫm hai chữ này, giọng nói lạnh băng lai có chút biến đổi.
Phó Thần cau mày. Độ tuổi này cũng đâu có gì kỳ lạ.
Lúc đó, hai người trung niên bị thương nhẹ đi đến chỗ Nghiêu Lục để hỏi thăm thái độ của Thụy vương gia. Bọn họ trông mong Nghiêu Lục có thể bay lên cành cao, khi ấy bọn họ có thể móc nối một chút. Nói không chừng, trong họa lại có phúc ấy chứ. Cả đoàn thương nhân mất đi hơn hai mươi người, suýt nữa là tan rã, nhưng nhờ có Thụy vương mà biến nguy thành an. Biết đâu về sau bọn họ còn trở thành thương nhân hoàng gia, nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Nghiêu Lục ấp úng không đáp.
Chuyện này cũng tại y vào rừng mơ bắt con tưởng bở, lại còn thêm đám thân binh nói chuyện lấp lửng, cùng mấy hành động của Thụy vương khiến y hiểu lầm Thụy vương đối xử với mình đặc biệt. Y vui sướng nhất thời, đi nói chuyện này với những người còn sống sót trong đội. Những người khác cũng để ý thấy cảnh này, đua nhau phụ họa, Nghiêu Lục lại càng tự tin hơn.
Nhưng bây giờ, nhìn thái độ của Thụy vương thì bọn họ chưa bị ném đi đã là mừng lắm rồi.
Y đang nghĩ xem làm thế nào để lảng qua chuyện này thì mặt đất bỗng nhiên chấn động, càng lúc càng lớn, Thứ áp lực dần hiện ra trong đêm tối khiến người ta không hút thở nổi, dường như một tử thần đang vác lưỡi hái đi ngang qua sa mạc.
Bọn họ nhìn nhau ngơ ngác, không biết có phải ảo giác hay không, tựa như da thịt bị những cơn gió đêm cắt xé, mang theo hơi lạnh sởn da gà.
Có tiếng kèn vang lên trong địa doanh, chỉ những thời điểm khẩn cấp hoặc có địch tập kích mới xuất hiện.
Thân binh của Thụy vương đã vây ở bên ngoài. Những người khác cũng như nhận được mệnh lệnh từ trước, không tập chung về chủ trướng.
Hia thương nhân bị thương nặng cũng nghe thấy tiếng kèn này mà tỉnh giấc, hoang mang chạy đến. Bọn họ sợ lại bị chó sói tấn công, "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"
Vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Năm người chỉ biết ngửa mặt than trời. Bọn họ chịu đủ mọi xui xẻo, vất vả lắm mới được Thụy vương cứu giúp, còn đưa bọn họ theo cùng. Cứ tưởng là có thể yên ổn quay về, nào ngờ lại đối mặt với nguy cơ mới. Bên ngoài địa doanh, cờ của Thụy vương bay phất phới. Kẻ khác đã biết rõ đây là binh đoàn của Thụy vương mà còn đám phạm thượng, chứng tỏ không có ý tốt lành gì.
"Không biết, hình như có địch tập kích !" Những người bên ngoài cũng hết sức hoang mang. Còn những binh lính của Thụy vương lại mặt mày nghiêm túc. Bọn họ giúp nhau chỉnh trang vũ khí, hoàn toàn không để ý tới mấy thương nhân. Năm người như một đám bị cô lập, vứt sang một góc không ai thèm nhìn.
Một người trung niên râu quai nón nóng nảy túm lấy Nghiêu Lục, "Không phải ngươi nói Thụy vương thích ngươi sao, mau đi hỏi đi, có chuyện gì thế này?"
Nghiêu Lục còn chưa mở miệng, hai người kia đã bị lời này khiến cho đầu óc quay cuồng.
"Cái gì, chuyện này sao có thể xảy ra được, các ngươi không muốn sống nữa sao mà dám nói xấu Thụy vương gia Tấn quốc !" Người trung niên mặt ngựa bị trọng thương tức giận nói. Đúng là chuyện hoang đường. Nếu mà đến được tai Thụy vương thì làm sao giữ được mạng ! Với danh xưng sát thần của Thụy vương, thì tội bôi nhọ hoàng thất đủ cho bọn họ đầu lìa khỏi cổ.
"Nhưng Nghiêu Lục bảo Thụy vương đặc biệt săn sóc nó, hơn nữa mấy binh lính trong doanh cũng nói có khả năng như vậy!"
Nghiêu Lục không chịu nổi, cúi gằm đầu. Cái đề tài y không muốn nói đến nhất mà giờ lại bị moi ra.
"Các ngươi đúng là điên rồi, điên thật rồi ! Thụy thân vương là người nổi danh bốn bể, luôn chăm lo cho bách tính, thậm chí không sợ đắc tội hơn nửa quan viên tây bắc, hằng năm đều được Tấn quốc hoàng đế tán dương, có tiếng là vị vương gia công chính, yêu dân. Chắc lúc trước ngươi đi ngang mấy cái kỹ viện, thấy nhiều chuyện xấu xa, cho nên vương gia chỉ tử tế với ngươi một chút là ngươi đã tưởng bở. Ngươi là nam nhân, đến ngay cả nữ nhân cũng không dám hoang tưởng như ngươi. Thế mà còn dám mặt dày bám lấy người ta. Có biết họ tên mình là gì nữa không? Có biết mình sinh ra từ đâu không? Ngươi có cái gì xứng đáng!" Nam nhân mặt ngựa vì bị thương nặng cho nên mấy ngày nay vẫn nằm một chỗ nghỉ ngơi, không biết lại có chuyện động trời như vậy.
Nghiêu Lục nghe vậy cũng nổi giận lôi đình. Người kia nói chọc đúng chỗ đau của y, cho nên cơn giận cũng nổ bùng trong ngực, "Vì sao ta lại không xứng. Ta cũng là người, được cha mẹ nuôi dưỡng. Ta sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc ta có xứng hay không!"
"Ngươi !" Người trung niên mặt ngựa còn chưa nói xong, Nghiêu Luc đã xúc động chạy về phía lều của chủ soái.
Nghiêu Lục vừa chạy tới trước lều, một trận mưa tên đã bắn vào doanh đại. Cánh tay Nghiêu Lục bị trúng một mũi tên. Y kêu toáng lên, xông thẳng vào trong lều, "Thụy vương, cứu ta ! Thụy vương......"
Những người khác thấy tên bắn như mưa cũng phát hoảng, nào còn ai dư hơi để tâm xem Nghiêu Lục sống hay chết. Bọn họ chia nhau tìm chỗ trốn.
Người mặt ngựa bỗng nhiên hỏi, "Vương Đại đâu rồi?"
Không ai trả lời gã.
Khi mặt đất chấn động, gương mặt Thiệu Hoa Trì chẳng hề có biểu tình gì.
Thiệu Hoa Trì không gọi, Phó Thần cũng không dám đứng dậy.
Khi trận mưa tên bất chợt trút xuống, một chiếc bàn bay thẳng về phía Phó Thần, chặn đường chạy của hắn. Phó Thần ngã lăn ra đất, cảm thấy lưng đã bị va một mảng tím bầm. Thiệu Hoa Trì túm lấy hắn, nhanh tay kéo hắn đến bên cạnh. Chiếc bàn gỗ che trước bọn họ, chắn toàn bộ mũi tên.
Y chậm rãi ghé sát vào người Phó Thần.
Bàn gỗ rất thấp, không thể che kín được hai nam nhân trưởng thành. Người Thiệu Hoa Trì gần như hoàn toàn dính chặt vào Phó Thần. Phó Thần có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Thiệu Hoa Trì quanh quẩn trên đầu mũi.
Một tay y chống bên người Phó Thần, mái tóc trắng bạc đổ xuống mặt hắn, mang theo hơi ẩm, tạo cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Hắn không cảm thấy chán ghét như lúc nãy Thiệu Hoa Trì tra xét mình. Trong tình cảnh này, Phó Thần mới lần đầu tiên đánh giá Thiệu Hoa Trì bằng con mắt khách quan. Vị nhân trẻ tuổi này giống như lang vương trên sa mạc, vừa mỹ lệ vừa hung hãn. Phó Thần bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt ở Vị Ương cung của Lệ phi. Lúc nhìn thẳng vào thiếu niên này, hắn đã nhận ra y mang đặc tính của loài sói hoang, kiên nhẫn, cố chấp, liều lĩnh, nhưng rồi sau đó lại phát hiện y dã tâm, tỉnh táo, đa nghi, tình cảm phong phú.
Một sinh vật mạnh mẽ, tuyệt đẹp như vậy, đương nhiên sẽ cảnh giác với hắn, sẽ dò xét hắn, phòng bị hắn, cũng sẽ....kích thích bản năng tranh cường háo thắng của giống đực.
Lúc trông thấy mọt mũi tên gần chạm lưng Thiệu Hoa Trì, ánh mắt Phó Thần thoáng lạnh. Ta trả lại món nợ lúc chiều cho ngươi !
Lần đầu tiên hắn chủ động ra tay, giống như khi được Lý hoàng huấn luyện, vừa nhanh vừa mạnh, ôm lấy eo Thiệu Hoa Trì, lật ngược lại, đè y dưới thân.
Khi ấy, toàn bộ lực chú ý của Thiệu Hoa Trì đều ở bên ngoài, không quan tâm đến Phó Thần, nên lúc Phó Thần hành động, y cũng không kịp đề phòng.
"Điện hạ, xin đắc tội. Ngài là vạn kim chi khu, nếu bị trúng tên, ta cũng không sống được, có khi vừa ra ngoài đã bị thân vệ của ngài giết chết." Phó Thần cúi đầu, đối mặt với Thiệu Hoa Trì, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng lúc này cũng không phải lúc tranh chấp với Phó Thần, cho nên Thiệu Hoa Trì chẳng buồn phản kháng. Có người tự nguyện đem thân là khiên chắn tên cho ngươi đương nhiên là phải mừng rồi. Nhưng hành vi này cũng có thể xem là khiêu khích. Y giận dữ cười, "Ngươi đúng là rất biết nắm thời cơ. Ở phía trên quả thật dễ gặp nguy hiểm, nhưng mà..... Ta còn chưa tới mức cần ngươi bảo vệ. Ngươi cho là làm vậy có thể khiến ta mắc nợ ngươi sao?"
Một câu nói chọc trúng tim đen, nhưng Phó Thần chẳng hề ngại ngùng chút nào cả.
"Ngài là chủ soái, bảo vệ ngài là việc nên làm." Ngươi mất mạng, ta cũng mất mạng, ý này đã rất rõ ràng. Thương nhân chỉ cầu lợi, đó là việc bình thường.
Là một thương nhân mang thân phận thấp kém, nói thế cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng vấn đề lại nằm ở ngữ khí. Tuy có vẻ rất khiêm tốn nhưng lại khiến Thiệu Hoa Trì khó chịu. Cảm giác khó chịu này chẳng có nguyên nhân gì, không biết phải mô tả làm sao.
Thấy một mũi tên chuẩn bị lao tới, Thiệu Hoa Trì cũng không kịp lên tiếng, kéo mạnh đầu Phó Thần xuống ngực mình, lạnh lùng nói. "Đừng nhiều lời vô nghĩa."
Bên ngoài có tiếng động, nhưng trong trận mưa tên bão đạn, rất khó để phân biệt được từng âm thanh nhỏ một. Hai người đều là những kẻ đã từng trải qua nguy hiểm, lập tức có cảm giác, chủ trướng đã bị âm thầm bao vây.
Những kẻ này vừa mới lẩn vào, muốn rat ay giết chủ soái đầu tiên.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì mang theo sát khí rất thản nhiên, nhìn ra bên ngoài, bất chợt nói với Phó Thần, "Thân thủ ngươi xem ra cũng tạm được. Ngoài kia có vài con sâu bọ, chúng ta giải quyết hết bọn chúng, thấy sao?"