Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 133



Năm năm sau.

Thế lực các phe vẫn ẩn mình yên tĩnh như năm năm trước đây, dần dần tích lũy, chậm rãi chờ một thời cơ thỏa đáng để bộc phát hoàn toàn, khắp nơi bùng nổ.

Kích quốc lại chuẩn bị tiến hành một đợt tuyển tú mới. Lý hoàng có cuộc sống sinh hoạt hằng ngày hết sức điều độ, ít nhất trong mắt Phó Thần là thế. Hoàng hậu có thân phận cao quý, có đích tử hỗ trợ, địa vị ổn định. Vài vị nương nương khác đều có thế lực, mưa móc trải đều, dù trong đó có những vị dung mạo không đẹp. Lý Biến Thiên không thiên vị, không bất công với bất cứ ai, đối xử với bọn họ hết sức công bằng.

Cho nên mới có lời đồn, Lý hoàng không quan tâm dung mạo, là một đế vương chỉ để ý tài và tình, khiến bao nhiêu nữ tử mê như điếu đổ.

Bở Lý hoàng không đam mê nữ sắc nên việc tuyển tú được tiến hành năm năm một lần thay vì ba năm một lần. Tuy vậy nhưng không thể ngăn được làn sóng nữ tử ùn ùn kéo đến, tha thiết muốn tiến cung, người trước ngã xuống người sau tiến lên, chưa bao giờ lắng xuống. Đương nhiên điều này cũng khiến thế lực của các nương nương trong cung bắt đầu hoang mang lo lắng, muốn tìm cách tạo cảm giác tồn tại trước mặt hoàng đế.

Từ trên xuống dưới, các nương nương trong cung đều bắt đầu tính toán kế hoạch riêng để đối mặt với đám ong bướm trẻ tuổi mỹ mạo sắp tới.

Có thể nói, trong khoảng thời gian này, tất cả các công công, cung nữ bên cạnh hoàng thượng, không kể cấp bậc, đều bị các nương nương vây quanh, nào tặng quà nào hối lộ. Đương nhiên các vị công công có địa vị tương đối cao là được hoan nghênh nhất, nhưng cũng khó tiếp cận nhất. Không ít nương nương không dám tìm đến bọn họ. Với địa vị của họ thì không để dăm ba thứ lễ mọn này vào mắt, có nhờ cũng vô ích.

Tỷ như vị Lý Ngộ công công được thăng chức nhanh nhất trong năm năm nay, là hồng nhân trong cung. Vị công công này không thích người ta gọi hắn là Lý công công, đa số mọi người đều gọi là Ngộ công công. Dung mạo hắn tuấn tú, lại còn trẻ trung, giơ tay nhấc chân đều có khí chất cao quý. Nghe nói bệ hạ xem hắn như đồ đệ mình đích thân chỉ bảo, cho nên có mang khí chất tương tự như bệ hạ cũng chẳng không ngạc nhiên. Còn có lời đồn, năm xưa hoàng thượng cố tình đưa hắn vào cung, cho nên hắn một bước lên trời, dù ăn mặc ở đi lại, lúc nào cũng mang hắn theo.

Ai chẳng biết những người hầu bên cạnh hoàng thượng cứ một thời gian lại đổi hàng loạt, mà đâu có người nào không được bồi dưỡng kỹ lưỡng, vậy mà chưa từng có ai theo được lâu như thế. Lý do thứ nhất vì e ngại hoạn quan chuyên quyền, lạm dụng thế lực. Thứ hai chính là chuyện Lý Biến Thiên có tật ở chân, nghe nói năm đó thích khách đã lợi dụng một người hầu để tiếp cận và đả thương Lý Biến Thiên. Từ đó về sau, vì sự an toàn, trừ một vài vị đại tổng quản và đại cung nữ, thì Lý hoàng không chuyên dùng bất cứ hạ nhân nào. Trong mắt hắn, nô tài đều chỉ làm công việc hầu hạ, người nào chẳng giống nhau. Hắn cũng không phải hoàng đế được nuông chiều từ nhỏ, chưa cái khổ nào chưa phải chịu.

Tron năm năm, vị công công có danh tiếng cao nhất hoàng cung Kích quốc chính là vị Lý Ngộ đại công công này đây.

Nếu tính chi tiết, hắn cũng không từ một tiểu thái giám vươn lên thành tổng quản, mà ngay từ đầu đã là hầu cận của Lý hoàng. Vinh dự to lớn như thế khiến kẻ nào cũng phải đỏ mắt ghen tị. Tuy năm năm qua, hắn thăng chức rất nhanh, nhanh nhất trong mười địa tổng quản, nhưng đó cũng không phải lý do chính khiến hắn nổi danh. Nguyên nhân hắn được người ta bàn tán nhiều như vậy, thậm chí còn được nhiều mệnh phu có thế trong triều thi nhau tiếp cận, muốn chống lưng cho, chính là nhờ diện mạo của hắn, quả thật là một lang quân tuấn mỹ. Đương nhiên, bản thân Phó Thần cảm thấy lý do này thật nực cười. Chẳng qua chỉ vì quyền thế mà thôi, không có quyền thế làm món trang sức thì một người có đẹp tới mấy cũng chỉ là vật hy sinh cho kẻ bề trên.

Hắn là người có dung mạo tuấn tú nhất trong số các thái giám. Sau khi thành niên, hắn cũng không nhỏ nhắn gầy gò như thái giám thông thường, giọng nói cũng không chua ngoa, the thé, mà thanh thoát, trầm ổn, thân hình cao lớn, vóc dáng hiên ngang, cử chỉ tao nhã. Mười chính tuổi, vẻ non nớt của thiếu niên năm đó đã biến mất, trở thành một nam nhân cực kỳ lôi cuối từ dáng vẻ đến khí chất. Nếu hắn không mặc trang phục thái giám thì chẳng có ai nhận ra người này là hoạn quan.

Làm người kề cận bên hoàng đế, hắn là đối tượng được các nương nương thường xuyên hối lộ nhất. Bình thường hắn cũng nhận vài vật nhỏ, đương nhiên sẽ chỉ chọn những thứ không khiến Lý Biến Thiên ngứa mắt. Nếu hắn không nhận thì mấy vị hoàng phi kia sẽ không chịu bỏ qua, tìm cách khác để lôi kéo, nịnh bợ. Hơn nữa, nếu cho người ta chút ấn tượng mình là kẻ tham lam thì bọn họ sẽ dễ tưởng rằng có thể khống chế hắn.

Mỗi lần nhận đồ, hắn đều "thành thành thật thật" khai báo hết với Lý Biến Thiên, khiến cho hoàng đế cũng mất kiên nhẫn, "Mấy chuyện này ngươi tự cân nhắc, đừng hỏi ta việc vặt vãnh như thế."

Nhưng cứ mỗi lần Phó Thần ăn hối lộ, vẫn sẽ nói hết cho Lý Biến Thiên, lại nghe Lý Biến Thiên trách móc. Lý hoàng thường bảo. "Lý Ngộ nhà chúng ta cái gì cũng tốt, nhưng mà lắm quy tắc quá. Ta bảo hắn không cần giữ nguyên tắc, hắn còn tự lập nguyên tắc."

Thực ra, chẳng ai không hiểu, hắn nói thế không phải không vừa ý thái giám này. Lý Biến Thiên chưa từng khen ai, lần đầu tiên nghe hắn nói như thế.

Đó là điểm thông minh của một kẻ làm nô tài như Phó Thần. Một nô tài dù có lên trời cũng chỉ là nô tài. Mà loại hoàng đế như Lý hoàng lại cực kỳ thích khống chế sự việc. Ngươi có nhiều lợi thế không có nghĩa ngươi được phép khi quân. Danh tiếng quyền lực bao nhiêu không cần biết, hoàng cung chỉ có một chủ nhân là hoàng đế. Không có chủ tử nào thích nô tài tự ý làm quá nhiều.

Một tiểu cung nữ đứng ngoài cửa Ngự Thư phòng, rụt rè thò đầu nghiêng ngó, trên tay còn bưng một bát tuyết lê đường phèn do Tuyết phi nương nương làm. Bên tai nàng còn văng vẳng những lời dặn dò của Tuyết phi nương nương, nói nhất định phải dâng lên cho Ngộ công công. Ngộ công công không thích người khác gọi hắn là Lý công công, cho nên chớ gọi sai. Mấy ngày nay, Lý hoàng bỗng nhiên nhiễm phong hàn, ban đêm ho khan, uống thuốc đã được nửa tháng, tuy khỏi bệnh cảm nhưng chứng ho chưa đỡ.

Cho nên mấy ngày nay, cả đám cung phi đều nối nhau dâng tuyết lê đường phèn tới làm thuốc bổ, toàn bộ đều bị Ngộ công công đuổi về. Nhưng Tuyết phi nương nương thì hơi khác một chút, thái độ của Ngộ công công với nàng khá tốt, khiến cho bao nhiêu phi tần hận nghiến răng nghiến lợi. Chẳng phải năm đó, Tuyết phi nương nương với Lý Ngộ có chút giao tình, biết nhau trước khi vào cung sao?

"Vào đây đi. Là thuốc bổ à?" Phó Thần nhận ra tiểu cung nữ của Tuyết phi nương nương, khẽ vẫy tay.

Tiểu cung nữ thụ sủng nhược kinh, vội vàng chạy tới, "Ngộ công công, là nương nượng tự tay ngâm. Bệ hạ bận rộn xử lý công vụ, không biết ngài có thể..."

"Đưa ta đi, ta sẽ dâng cho bệ hạ." Phó Thần mỉm cười, khiến cung nữ đỏ bừng cả mặt.

"Tạ ơn Ngộ công công, tạ ơn Ngộ công công!" Tiểu cung nữ hoàn thành công sự, sung sướng cúi đầu chào.

Năm năm nay, các phi tử chẳng những tìm hiểu sở thích của bệ hạ, còm tìm cách đi đường vòng thông qua các người hầu bên cạnh. Phó Thần cũng là một trong số đó. Tỷ như hắn hắn đặc biệt quan tâm chăm sóc các tiểu cung nữ thái giám vừa vào cung, chẳng hiểu sao người ta cũng phát hiện ra được, cho nên các nương nương thường sai mấy bé loli đến để làm hắn mủi lòng. (Lời editor: không bít mọi người còn nhớ hông, vợ Phó Thần kiếp trước aka Thiệu Hoa Trì là mặt loli nhưng thân hình bốc lửa đó)

Trong Ngự Thư phòng, Lý Biến Thiên còn bận rộn phê duyệt tấu chương. Lúc này không có ai dám quấy rầy hoàng đế. Phó Thần rón rén tay chân đi vào, đặt tuyết lên đường phèn sang bên cạnh.

Lý Biến Thiên ngẩng đầu, nhìn thanh niên tuấn mỹ lộ khí thế nam nhân trước mắt, "Phải tăng liều thuốc lên thôi. Giờ ngươi mới là kẻ khiến hậu cung của trẫm xuân tâm nhộn nhạo."

Phó Thần biết Lý Biến Thiên chỉ trêu đùa chứ thật ra không phải nhỏ mọn như vậy.

Lý hoàng cư xử với hắn chẳng khác gì năm năm trước, tựa như thời gian chưa hề trôi qua, lúc nào cũng đặc biệt ưu ái hắn.

Chàng thanh niên đỏ bừng cả mặt, miệng lưỡi không còn sắc bén như mọi khi để mà phản bác. Lý Ngộ khá ngây ngô mây chuyện nam nam nữ nữ này, khiến hoàng đế hài lòng, bởi dường như lại trông thấy bóng dáng thiếu niên Lý Ngộ trong trẻo năm đó. Lý Ngộ da mặt mỏng nên Lý Biến Thiên rất thích trêu đùa, đùa xong mới nhìn sang bát canh, "Lần này là ai đưa tới?"

"Tuyết phi nương nương."

"Ngươi còn giúp nàng ta sao? Không biết ngươi thích hay là ghét nàng đây? Giờ người ta đều nói, ngươi là người nàng ta sắp xếp ở bên cạnh trẫm, lần nào cũng chỉ có mỗi đồ của nàng được đưa đến cho ta." Lý hoàng lắc đầu, dở khóc dở cười.
Loading...

Trong cung gần như chẳng có chuyện gì Lý Biến Thiên không biết.

"Nô tài không phải người của ai, chỉ là người của ngài." Bởi vì ta đã phát hiện ra ngươi muốn dựng nàng ta làm bia ngắm bắn ở hậu cung từ lâu rồi, cho nên mới thuận theo ý ngươi thôi. Ngươi lại còn cố tình đổ lên đầu ta. Nhưng mà thôi, đâu đâu phải lần đầu Lý hoàng không chịu nói lý.

Lý Biến Thiên ừ một tiếng, cũng tương đối hài lòng với câu trả lời của Phó Thần. Có một người tri kỷ như vậy bầu bạn cạnh bên cũng là niềm vui nhân sinh.

Hắn uống một ngụm canh tuyết lê đường phèn, nhíu mày, "Ngọt quá."

Lý hoàng không thích ngọt, nhưng hắn không bao giờ biểu hiện yêu ghét cá nhân nên các phi tử đương nhiên không biết, còn cho rằng hắn chẳng có sở thích riêng. Đa số nữ nhân đều ưa ngọt, nhưng đối với Lý hoàng thì chính là một sự tra tấn vị giác.

Qua năm năm được hầu hạ từng miếng ăn giấc ngủ, hắn mới chịu biểu lộ yêu ghét trước mặt Phó Thần.

Phó Thần đi thẳng tới gian bên, bưng chút món ăn nhẹ dâng cho Lý Biến Thiên. Hắn làm cái gì cũng chu toàn mọi mặt, cái gì cũng chuẩn bị trước đâu ra đấy, chỉ cần nhìn một cái nhíu mày, một cái liếc mắt, một cái ho khan của bề trên là biết đối phương cần gì. Bình thường, nô tài phải ở trong cung cả thập niên mới có thể hầu hạ thỏa đáng được như thế. Đó cũng là điểm Lý hoàng vừa ý nhất với Phó Thần, e là không một ai làm được tốt hơn hắn.

Lý Biến Thiên cầm đũa, dùng chút thức ăn nhẹ, cuối cùng mới xua được vị ngọt sắc trong miệng, mà bụng dạ vẫn thoải mái. Ngay cả người ít biểu hiện thái độ như Lý Biến Thiên cũng phải công nhận tâm trạng khá hơn nhiều. Hắn ngẩng đầu lên, "Thế mới biết ngươi đúng là người của trẫm. Tách khỏi ngươi trẫm cũng có chút không quen."

"Vậy nô tài không đi đâu cả." Phó Thần mỉm cười tựa trăng thanh gió mát.

"Lần này ngươi không muốn đi cũng phải đi. Ta cần ngươi đối phó với một kẻ." Lúc này Lý Biến Thiên cũng bỏ đi cách xưng hô thường ngày. Vào những lúc họ ở riêng với nhau thì không còn là quân chủ và nô tài nữa, mà giống sư đồ hơn.

"Ai vậy? Nói thế có nghĩa là không thể giải quyết bằng vũ lực đúng không? Chủ công cứ nói, Lý Ngộ đương nhiên sẽ dùng toàn lực ứng phó." Phó Thần cũng sửa lại cách nói chuyện, hắn biết cách tiếp cận chân tâm của Lý hoàng. Lý hoàng không phải loại người để ý đến những việc nhỏ như cách xưng hô, mà hắn chỉ quan tâm người bên cạnh bình có một lòng trung thành hau không.

Nếu dựa vào võ công, tùy tiện chọn một người bất kỳ bên cạnh Lý Biến Thiên là được, không cần tới hắn.

"Đúng, không phải dựa vào vũ lực là được. Từ khi biết sự tồn tại của hắn tới giờ đã qua hai mươi năm." Trong một năm gần đây, hắn đã biết được mình là Đế Vương tinh, "Sáu năm trước mới bắt đầu có thông tin về tung tích của hắn, nhưng mãi vẫn chưa điều tra ra thân phận. Nhân vật như thế, sao mà không kiêng kị được. Ngươi và Phi Khanh hợp lại, ta tin rằng hắn có ba đầu sáu tay cũng không phải đối thủ của các ngươi. Lý Ngộ, ta muốn ngươi tìm ra hắn, sau đó....Giết !"

"Người đó là...."

"Không sai, chính là kẻ đại diện cho Thất Sát tinh." Thanh niên nghe một hiểu ba, mới nhắc một chút đã đoán được.

"Chính là người ngài vẫn âm thầm truy sát mấy năm nay phải không!" Lý hoàng chưa từng thôi săn đuổi Thất Sát. Dù có tin hay không, Lý hoàng cũng sẽ dập tắt mọi nguy cơ tiềm tàng.

"Đúng, ngươi cũng đã biết đặc tính của hắn, âm hiểm dối trá, quỷ kế đa đoan, suy nghĩ dị thường, là một nhân vật quỷ tài, giỏi lợi dụng kẻ khác để làm bình phong cho mình..... Hắn hẳn là đang ẩn nấp ở Tấn quốc. Tuy bây giờ vẫn đang yên bình, nhưng chỉ cần chúng ta có động tĩnh, hắn sẽ lại xuất hiện. Lần này, ngươi đến Tấn quốc cùng với Phi Khanh, nhất định phải cẩn thận. Ta đã sắp xếp thân phận cho ngươi ở hoàng cung Tấn quốc. Ngươi theo ta nhiều năm như thế, nuôi quân ngàn dặm, giờ đã đến lúc kiếm sắc rời vỏ." Lý Biến Thiên không phát hiện ra ánh mắt Phó Thần cứng đờ khi nghe đến Thất Sát.

Ánh mắt hắn lại liếc sang bức thư gửi bằng mật điều Lý Biến Thiên đang cầm trên tay. Đó là thư của mật thám từ các quốc gia khác truyền về. Trong năm năm qua, hắn không ngừng quan sát, nắm được không ít vấn đề.

Năm năm, hắn chưa từng làm việc dư thừa. Lý Biến Thiên cũng không hoài nghi hắn nữa. Lúc này hắn mới có thời cơ đánh vào trung tâm.

Năm năm tròn, tựa như băng trôi vạn dặm, ngày lại nối đêm.

Lý Biến Thiên siết chặt lá thư, chậm rãi nói, "Ngoài ra còn có mấy vấn đề nữa khá phiền phức."

"Vấn đề gì ạ?"

"Phi Khanh, thọ mệnh của y sắp cạn rồi, nếu có thể gắng gượng được thì tiếp tục gắng gượng, còn nếu thật sự không chịu nổi nữa thì hắn dự định dùng ly hồn thuật để trùng sinh vào một thân thể mới. Người khác ta không yên lòng, cho nên ngươi phải dùng toàn lực bảo hộ y."

"Ly hồn thuật?"

"Phải, cấm thuật. Hắn đoán ra Thất Sát cũng là linh hồn bị đưa tới đây chứ vốn dĩ không phải người nơi này. Đó là thứ cấm thuật mà người tiến hành cần phải trả giá bằng đời đời kiếp kiếp. Một lần trùng sinh tương đương với sinh mệnh và linh hồn của chín mươi chín kiếp về sau."

"Trên đời này thật sự có chuyện huyễn hoặc như vậy sao?" Phó Thần vốn không tin, nhưng đúng là hắn....đã trùng sinh.

"Ai mà biết được. Ngươi cũng có hứng thú sao? Nếu sau này Phi Khanh có thời gian, ta sẽ bảo hắn dạy cho ngươi." Lý Biến Thiên không tỏ rõ ý kiến. Tiểu bằng hữu nhà hắn có vẻ thích nghe chuyện cổ quái bí ẩn nhỉ.

Dù bây giờ Lý Ngộ đã thành nam nhi thân cao bảy thước nhưng trong mắt Lý Biến Thiên thì vẫn là thằng nhóc hắn nhặt được năm xưa.

"Ta chỉ nghĩ, nếu vứt bỏ chính mươi chính cơ hội chuyển thế, chỉ để cho mình hay một người nào khác trùng sinh thì hơi quá...."

"Quá điên rồ?" Lý Biến Thiên mỉm cười hỏi lại.

Đúng, điên rồ.

Lý Biến Thiên lắc đầu, "Chim bay trên trời làm sao biết niềm vui của cá?"

Phó Thần nghẹn họng, quả thật chẳng biết trả lời thê nào. Mà e cả đời này hắn cũng không hiểu được.

Sau khi Ô Nhân Đồ Nhã cho biết bản thân chính là Thất Sát, đứng đầu Sát Phá Lang, tuy Phó Thần không tin, nhưng cũng có chút e sợ những việc thần bí này.

Nếu thật sự có chuyện như thế, hắn là người duy nhất có thể khẳng định bản thân hắn không phải người đã thực hiện ly hồn thuật? Có người nào đó đã đổi chính mươi chính cơ hội đầu thai để cho hắn trùng sinh sao?

Không, chuyện này quá sức tưởng tương. Phó Thần gạt phắt suy nghĩ trong đầu.

"Nói chuyện ngoài lề vậy thôi. Lý Ngộ, giờ ta cần ngươi đi một chuyến đến Loan kinh Tấn quốc, hỗ trợ nhóm Phi Khanh hoàng thành nhiệm vụ. Nếu Phi Khanh không chống đỡ được, ngươi phải giúp hắn trùng sinh thuận lợi vào một cơ thể khác, sau đó ở cạnh Phi Khanh. Năm năm nay, ta đã bồi dưỡng thế lực tâm đắc nhất, dù là thân phận hay nơi ngươi được sắp xếp vào đều vô cùng hoàn hảo. So với năm năm trước, lực lượng của ta đã ẩn sâu hơn nhiều, không dễ dàng phát hiện ra được nữa. Việc cụ thể thì đến chỗ quốc sư, hắn sẽ nói cho ngươi chi tiết. Hai người các ngươi đều là tướng lãnh đắc lực nhất của ta, nhất định phải hoàn toàn thâu tóm được tấn quốc. Nếu để việc như năm năm trước lặp lại thì các ngươi cũng không cần về gặp ta nữa."

"Lý Ngô đã hiểu." Phó Thần quỳ xuống đáp.

"Tiếp theo, kẻ ta cần ngươi tìm kiếm, cũng chính là Thất Sát ta vừa nói, ngươi phải nghĩ mọi cách giết được hắn ! Cái gọi là Sát Phá Lang, nếu không còn thủ lĩnh thì sẽ tan rã. Năm năm nay, chẳng biết Thất Sát trốn đi đâu, không có một tin tức. Dù ta có phái người truy tìm ráo riết nhưng vẫn không phát hiện ra. Cho nên ngươi phải làm việc thật cẩn thận. Bên cạnh hắn còn các phụ tinh khác hỗ trơ, ngươi không thể để lộ danh tính, bằng không sẽ gặp nguy hiểm. Thứ ba, giúp ta phò trợ "nhị hoàng tử" lên ngôi. Năm năm qua, hắn chiếm được nhiều thế lực trong dân gian. Nếu Tấn Thành đế không muốn thoái vị nhường ngôi, các ngươi biết phải làm gì rồi đấy,....Thứ tư....."

Lý Biến Thiên căn dặn tổng cộng chính việc. Phó Thần ghi nhớ từng điều một. Năm năm trôi qua, đã đến lúc hắn phải quay về.

Nhưng trước khi đi, hắn còn phải làm vài việc nữa.

Nói ngắn gọn, nhiệm vụ lần này, Lý Biến Thiên chỉ cho phép thành công, không được thất bại.

"Điều thứ mười...." Lý Biến Thiên dừng một lát, mặt đầy ý cười nhìn người bên cạnh.

Phó Thần: ?

"Tự bảo vệ bản thân, tính mạng ngươi ngang với thiên quân vạn mã." Chỉ có Lý Biến Thiên mới biết hàm ý những lời này. Mấy năm nay, thanh niên khiêm tốn này đã đề ra cho hắn không ít ý tưởng. Hắn biết rõ Lý Ngộ là kẻ kinh tài tuyệt diễm nhường nào. Nếu nói Thất Sát là quỷ tài, Lý Ngộ cũng là thiên tài hắn vô cùng ít gặp. Đay là cũng là lý do hắn quyết định chọn Lý Ngộ trong vô số phụ tá của mình cho nhiệm vụ lần này. "Chuyến đi tới đây vô cùng nguy hiểm. Ta sẽ sai người âm thầm bảo vệ ngươi, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận." Hắn vỗ vỗ đầu thanh niên đang quỳ dưới chân.

"Bệ hạ, ta đã không còn nhỏ nữa, người bằng tuổi ta đã làm cha vài đứa rồi. Ngài có thể đừng như thế nữa được không?" Hắn than thở.

Ở thời đại này, mười ba mười bốn tuổi là đã trưởng thành, có thể cưới gả.

"Người khác muốn còn không được, ngươi có phúc lại không biết hưởng." Hắn búng cái mũi thẳng tắp của chàng thanh niên, "Đúng rồi, có một việc năm xưa ta không xử lý, cũng không phải ta cố ý, hôm nay xem như đòi lại công bằng cho ngươi."

Lý Biến Thiên vỗ tay, một kẻ bị A Tứ A Ngũ kéo ra ngoài, trông có chút chật vật, quỳ xuống đất.

Trí nhớ Phó Thần rất tốt, đương nhiên nhận ra ngay.

Vị Long tướng quân này có thể nói là tướng lãnh cao nhất ở Đệ Ngũ Doanh, một trong mười hai quân chủ lực của Lý Biến Thiên. Nhưng lần trước, Kích quốc trợ giúp Khương Vu và Cổ Bạch đánh Tấn quốc, hắn đã bí mật liên hệ với quân đội Tấn quốc. Người cầm quân khi đó là thất hoàng tử. Khương Vu vốn đã nắm phần thắng trong tay, nhưng tình thế đội ngột xoay chuyển. Kế hoạch của Lý Biến Thiên thất bại, mà thất hoàng tử cũng vì thế mà lập nên uy danh lẫy lừng.

Có thể nói, đại danh của Thụy vương gia thất hoàng tử này, ngay cả Phó Thần ở hoàng cung Kích quốc cũng nghe tới.

Đương nhiên, nguyên nhân Long tướng quân lúc lâm trận lại phản bội, chính là do lần thôi miên thứ hai của Phó Thần. Vị tướng quân này cũng có chí lực mạnh mẽ, cho nên hắn phải tiến hành thôi miên bổ sung. Còn với Lý Biến Thiên thì năm năm qua, hắn đã làm tới bảy lần.

Việc phong tỏa từng tầng ký ức này cũng khiến Phó Thần hiểu được, không phải người nào cũng có thể bị thôi miên hoàn toàn, luôn luôn có ngoại lệ. Ví dụ như Lý Biến Thiên, hay A Tam, giờ là Long tướng quân.

Có lẽ trong thời gian một năm Phó Thần rời đi, mà có lẽ cũng chưa tới một năm, nửa năm là đủ để Lý Biến Thiên có khả năng sẽ phá vỡ gông xiềng che giấu quá khứ, khôi phục ký ức hoàn toàn, nhớ ra việc hắn ám sát bất thành ở sông Hắc Thủy.

"Ngươi còn nhớ hắn không?" Lý Biến Thiên chi Long tướng quân.

Lý Ngộ xấu hổ gật đầu. Ký ức đáng sợ năm đó làm sao mà phai nhạt được.

Có thể nói là cả đời khó quên.

"Giờ giao hắn cho ngươi xử trí. Năm xưa hắn vũ nhục ngươi thế nào, thì giờ ngươi có thể vũ nhục hắn như vậy." Lý Biến Thiên còn nhớ lần ấy, khi ôm thiếu niên về, nhìn thấy những vết lốm đốm đỏ rõ ràng trên cổ hắn. Ca ca hắn làm gì với đám nam nữ, hắn đương nhiên đều biết cả, cho nên trông thấy mấy vết hồng ngân liền đoán được chuyện gì xảy ra.

May sao sau khi điều tra, biết Long tướng quân không đạt được mục đích, hơn nữa gã vẫn còn hữu dụng. Đó là vị tướng lãnh do hắn bồi dưỡng, không thể giáng tội nặng vì chuyện như vậy.

"Để cho ta xử lý thật sao?" Phó Thần biết rất rõ, nếu như Long tướng quân không "phản bội", Lý Biến Thiên không đời nào đưa người tới đây cho hắn báo thù. Nam nhân này không bao giờ hành động theo cảm tính, không vì món lợi nhỏ mà đánh mất đại cục.Nhưng như thế cũng tốt, mấy năm nay Ô Nhân Đồ Nhã nuôi được không ít cổ trùng, vừa lúc có thể thử xem khống chế được một nhân vật như Long tướng quân hay không.

Ngươi đã hào phóng cho, thì xử lý ra sao chính là chuyện của ta.

Phó Thần vui vẻ tạ ơn, chờ tới lúc thích hợp sẽ đưa người này theo mình rời Kích quốc.

Long tướng quân đang quỳ dưới kia, vẻ mặt thẫn thờ u ám. Gã không hiểu lúc ấy mình bị ma xui quỷ khiến làm sao mà lại bí mật liên lạc với thất hoàng tử Tấn quốc, làm ra hành vi phản quốc như vậy.

Trước khi đi, Phó Thần bị Lý Biến Thiên gọi lại, "Thứ thuốc kia, sau khi ra khỏi cung thì ngừng uống cũng được. Ta sẽ sai người chuẩn bị cho ngươi một ít, tới Tấn quốc lại dùng."

Đó là thứ thuốc biến Phó Thần thành thái giám. Phó Thần còn nhớ hồi đó Lý Diệp Tổ điên cuồng cỡ nào.

Lúc vết thương trên lưng vừa khỏi hắn thì cũng là lúc hắn nhận được thiệp mời đến dự tiệc sinh nhật Lý Diệp Tổ. Thực ra, với thân phận của hắn thì không cần thiết phải long trọng như vậy. Nhưng bởi vì hắn là người bên cạnh Lý Biến Thiên nên Lý Diệp Tổ vẫn phải nể mặt, sai người đưa thiếp tới.

Bữa tiệc hôm ấy không có mấy người dự, tính ca Phó Thần cũng chỉ có vài ba người. Không mấy ai biết Lý Diệp Tổ có tật trên người, nhưng hắn không muốn gặp gỡ quá nhiều người.

Phó Thần biết đó là Hồng Môn yến*, nhưng hắn vẫn đi. Dù lần này có trốn tránh cũng sẽ có lần tiếp theo. Nếu như sớm muộn cũng phải đối mặt thì thà rằng giải quyết nhanh gọn cho xong. Như vậy, ít ra hắn cũng biết đối phương định bày trò gì, có thể chuẩn bị một chút.

*Hồng Môn yến: Bữa tiệc Lưu Bang thiết đãi Hạng Vũ, được dùng để ám chỉ những sự kiện vui vẻ xa hoa nhưng nguy hiểm.

Nhưng kế hoạch không kịp thay đổi.

Lý Diệp Tổ nhiệt tình ép rượu, hắn không sao từ chối được, mà thân thể thiếu niên hiện tại cũng không có tửu lượng tốt, chỉ cố gắng duy trì tinh thần tỉnh táo mà thôi. Sau đó, một người hầu lại đánh đổ rượu lên người Phó Thần, chẳng thể truy cứu là cố ý hay vô tình.

Phó Thần tìm cớ rời đi, nhưng bị Lý Diệp Tổ cưỡng kéo, kéo vào nội viện phủ đệ của hắn.

Sau đó lại có năm sáu đại hán bắt hắn vào phòng, mặc kệ hắn giãy dụa, lột trần hắn ra, bao gồm cả bên dưới. Từ lúc sinh ra đến giờ, đó là nỗi nhục nhã nặng nề nhất Phó Thần từng phải chịu.

"Ngươi muốn làm gì !" Phó Thần đã đoán ra có chuyện không ổn, "Ngươi bỏ gì vào rượu...."

"Có phải cảm thấy toàn thân không còn sức lực, phải không? Ha ha, đúng thế." Lý Diệp Tổ cười lạnh, "Thập nhị hoàng tử đã quay về Tấn quốc của hắn. Ta không tìm được hắn, nhưng vẫn có ngươi thay thế. Tuy không có chứng cớ, nhưng thực ra khi ấy ngươi chắc hẳn ước ta chết luôn phải không?"

"Muốn gán tội thì bịa lý do nào chẳng được, tứ vương gia cần gì nói xấu ta như thế?" Phó Thần liều chết không nhận.

"Dù có phải chỉ thị của ngươi hay không, nhưng bổn vương đã mất thứ đó, thì ngươi cũng không được có !"

Lý Diệp Tổ cầm dao đi về chỗ Phó Thần.

Phó Thần tính toán ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra Lý Diệp Tổ dám có ý định này. Hơn nữa, trực giác của hắn chính xác đến đáng kinh ngạc. Người Lý gia quả nhiên không có ai vô dụng.

Lúc ấy, may sao đám Địa Thử kịp thời tới giải cứu nên Phó Thần vẫn nguyên vẹn, chỉ là cảm giác sợ hãi lẫn căm ghét vẫn còn.

Bởi hắn biết rất rõ, Lý Biến Thiên cũng biết tới kế hoạch này của Lý Diệp Tổ. Ở quốc đô Kích quốc, tứ vương gia làm cái gì, không thể nào im hơi lặng tiếng qua mắt được Lý Biến Thiên. Cho nên, hành động này có lẽ đã được Lý hoàng âm thầm cho phép. Nếu không thì vì sao sau khi A Tám chết, những người Lý Biến Thiên ngầm phái tới bảo vệ Phó Thần, giờ phút này lại chẳng thấy đâu.

"Biến thành thái giám."

Khi Lý Biến Thiên nói ra những lời ấy, nghe nhẹ tênh như đùa, nhưng thật ra là nghiêm túc.

Bở vì nếu hắn biến thành thái giám thì hữu dụng hơn là một nam nhân.

Lý Biến Thiên muốn hắn làm thái giám.

Khi người của Lý Biến Thiên đến thì người trong phòng đề đã chết sạch, bị đám Địa Thử và Phì Hổ giải quyết, chỉ còn một mình Lý Diêp Tổ đang hôn mê.

Khi ấy, Phó Thần phát điên, giống như bị ma nhập.

Rất nhiều chuyện xảy ra, dù là với bản thân, hay với đôi vợ chồng già từng giúp hắn qua cổng thành, với A Tam, Lý Biến Thiên đều thật sự khiến hắn bị tổn thương, khiến người ta hy vọng rồi lại ngập tràn tuyệt vọng.

Khi đó, Phó Thần đã biết rõ ràng, nếu Lý Biến Thiên biết hắn chính là Thất Sát, sẽ dùng hết thảy mọi biện pháp hành hạ hắn tới chết.

Mà chuyện xảy ra ở sông Hắc Thủy năm xưa, gần đây hắn ngày càng có dấu hiệu muốn khôi phục ký ức.

Lý Biến Thiên biết hàng tỷ cách để khiến người ta sống không được chết không xong.

Không !

Khó khăn lắm hắn mới sống đến ngày hôm nay, nhất định không thể chết !

Lý Biến Thiên đưa Phó Thần đang phát điên ở Lỗ vương phủ đi, sau đó mới sai người tìm kiếm một loại dược có thể khiến nam nhân bình thường nhìn trơn tru nhẵn nhụi. Nếu nói theo cách của thời nay thì là hoocmôn nữ. Làm thế, Phó Thần có thể mang dung mạo giống như thái giám để ở trong cung. Ban đầu hắn thực sự không ra tay, định lợi dụng Lý Diệp Tổ, nhưng sau đó thấy Phó Thần quá mức kích động, không muốn ép buộc hắn, vậy nên chuyện lúc ấy cũng không điều tra nữa.

Sở dĩ, lúc Phó Thần mang tuyết lê đường phèn của Tuyết phi vào Ngự Thư phòng, Lý Biến Thiên nói "phải tăng liều lượng thuốc", chính là vì lượng thuốc Phó Thần dùng vẫn ít quá, đặc thù của năm giới càng lúc càng lộ rõ.

Để một nam nhân hoàn chỉnh sống trong hậu cung, có lẽ chỉ mình Lý Biến Thiên dám làm.

Đương nhiên Lý hoàng cũng không lo Phó Thần nhiễu loạn hậu cung. Thứ nhất là vì tai mắt của hắn, muốn công khai làm chuyện bậy bạ, e là chưa kịp cởi quần áo đã bị bắt gọn rồi. Thứ hai là vì, hậu cung chỉ là đồ chơi của hoàng đế, dùng để giải sầu, cho nên không đáng để hắn phải lo.

Sức mạnh của một người nằm ở nội tâm, không cần lắm lời.

Xong việc, Phó Thần quay về phòng ở tại Thiên điện trong tẩm cung của Lý Biến Thiên. Hắn gỡ cơ quan dưới đế đèn dầu, thấy một tờ giấy bên trong. Đây là tin tức do thuộc hạ của hắn truyền đến, Thanh Nhiễm đã sắp xếp rất nhiều tai mắt ở Kích quốc, nhưng chỉ có vài người lọt vào được hoàng cung.

Cách thức cũng giống như việc Lý Biến Thiên từng bố trí người trong hoàng cung Tấn quốc. Có lẽ Lý Biến Thiên cũng không ngờ, Phó Thần dẽ dùng chiêu của hắn đói phó với chính hắn.

Tiếc là thế lực của Phó Thần không thể bì với Lý Biến Thiên năm xưa. Hơn nữa, hoàng cung Kích quốc phòng bị cũng kỹ càng hơn Tấn quốc rất nhiều, không ít thám tử thiệt mạng. Thanh Nhiễm có muốn truyền tin cho hắn cũng chẳng dễ dàng.

Hắn biết, mấy năm nay Lý Biến Thiên không ngừng chuẩn bị, nhưng hắn cũng đâu có ngồi yên.

Sau khi A Tam qua đời, không còn kẻ nào dám "bày trò sau lưng" Lý Biến Thiên nữa, cứ như thể kẻ đầu sỏ đã chết thì Kích quốc lại an toàn như xưa. Nhưng người của Lý Biến Thiên vẫn tìm được vài bộ hạ của thanh Nhiễm. Ba thuộc hạ từng theo nàng năm xưa đã bị hành hạ tới chết một cách tàn nhẫn.

Phúc Xà am hiểu ám khí và độc dược, Cô Ưng thần tiễn bách phát bách trúng, còn có Đao Ba bẩm sinh có sức mạnh hơn người, đều bị thân tín của Lý Biến Thiên bắt được.

Bọn họ chịu mọi tra tấn, khổ hình, còn thê thảm hơn so với A Tam năm đó. Mà Phó Thần lại là người bị Lý Biến Thiên phái đi giám sát.

Cuối cùng, Phúc Xà, Cô Ưng, Đao Ba vẫn không tiết lộ bất cứ tin tức nào về kẻ đứng sau lưng mình, cho nên bị tra tấn đến chết.

Người cùng giám sát với Phó Thần chính là A Nhất, cho nên hắn phải mở to mắt nhìn từ đầu đến cuối.

Đó là cơn ác mộng cả đời của Phó Thần.

Phó Thần hai tay run rẩy, cố gắng bình tĩnh.

Hắn mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có một dòng ngắn ngủi do Thanh Nhiễm viết.

Lý Biến Thiên lại muốn dụ dỗ Thiệu Hoa Trì hút nha phiến.

Mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì biểu hiện rất tốt từ đối nội đến đối ngoại. Phó Thần từng tự cho là mình rất hiểu người này, chỉ e bây giờ có gặp lại cũng chẳng nhận ra.

Dung mạo y vẫn chưa phục hồi, không uy hiếp tới đế vị nên Thiệu Hoa Trì vẫn được làm một vương gia nhàn tản. Nhưng Thiệu Hoa Trì là cánh tay phải của cửu hoàng tử Thiệu Tử Du, lại vài lần mang binh đánh trận, dù thế nào cũng phải đề phòng. Nếu có thể gián tiếp hại chết một hoàng tử tài ba tung hoành như thế thì cũng giúp ích rất nhiều cho việc đưa "nhị hoàng tử" đăng cơ.

Phó Thần nện một cú xuống mặt bàn, khiến mặt gỗ rạn nứt một vệt.

Năm năm qua, hắn không hề giậm chân tại chỗ. Sức lực của hắn không đối phó được với cao thủ, nhưng nhờ Lý Biến Thiên huấn luyện khắc nghiệt, hàng ngài đi sớm về tối, lại còn phải rèn luyện binh pháp lẫn võ công, giờ hắn đã không còn là thư sinh văn nhược trước kia nữa. Các thân tín bên cạnh Lý Biến Thiên đều có kỹ năng vô cùng phong phú, nếu không thì chẳng có tư cách gì để được giao phó nhiệm vụ.

Giữa ta và y có chuyện gì, thì cũng là thù hận giữa hai ta. Thù của ta, chờ tới khi ta quay về sẽ hoàn trả gấp mười lần những gì Thiệu Hoa Trì đối với ta năm đó.

Thế nhưng kẻ khác đừng hòng động đến y.

Ta muốn y sống, y nhất định phải sống để chờ ta về đáp lễ cho sự "ưu ái" năm năm trước.

Nhiều năm qua, ta chưa từng động tới y.

Kẻ khác.....Ha ha.

Lý Biến Thiên, ngươi muốn hại y cũng được, miễn là ngươi có khả năng.

Ánh mắt Phó Thần lạnh lẽo như hàn sương tháng chạp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv