Phó Thần từng nghe Địa Thử nói, nơi này có khả năng có đường hầm khác, nhưng thời gian hạn hẹp nên Địa Thử chưa đánh giá được vị trí cụ thể.
Phó Thần chỉ giao cho đám người Địa Thử vài ngày ngắn ngủi để thu thập tin tức và chuẩn bị kế hoạch. Cũng may nhờ có tình trạng sức khỏe của Lý Diệp Tổ nên hắn mới có chút thời gian dư thừa này.
CÓ thể nói, phong cách của Phó Thần là tìm kiếm một hướng đi không như bình thường, thắng bằng chiêu hiểm. Người của hắn phải theo kịp được suy nghĩ của hắn mới có thể thích ứng. Đương nhiên, gặp đối thủ càng mạnh, Phó Thần lại càng bộc phát tiềm năng của bản thân. Trong khi Lý Biến Thiên thuộc loại tính toán cặn kẽ mới ra tay, hắn lại theo kiểu tới đâu hay tới đó, kế hoạch thay đổi từng phút từng giờ tùy tình hình thực tế. Căn bản vì ngay từ đầu hắn chẳng có gì trong tay, đầu trọc thì không sợ bị túm tóc, việc gì mà không liều.
Nhưng cũng bởi hắn không để tâm đến thái độ của những thuộc hạ mới của mình, khiến bọn Phì Hổ có cảm giác mình bị xem thường, cho nên họ mới dùng toàn lực để chứng minh khả năng của bản thân, phát huy mạnh mẽ hơn thường ngày. Phó Thần cũng thấy các công sự này tương đối thú vị.
Tộc Ô Ưởng không có nơi ở cố định, nhưng bọn họ vẫn có vài căn cứ thường trú, ví dụ như ốc đảo này. Các lều trại, gia cụ không phải một sớm một chiều là chuẩn bị xong, bọn họ có người trông coi từ trước. Trong căn cứ cũng có một vài công trình của tộc Ô Ưởng, ngoài ra còn có nhiều chi nhánh khác của tộc nằm rải rác trên ốc đảo rộng lớn này. Tuy lúc này, Phó Thần đánh cho bọn họ trở tay không kịp, nhưng chẳng qua là nhân lúc bọn họ không phòng bị để đánh lén thôi. Tới khi bọn họ tập hợp được toàn bộ tộc nhân thì chút phục kích ít ỏi của hắn chẳng bõ dính răng.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn nhất định phải dứt khoát xuống tay khi bọn họ còn chưa gọi bầy tới.
Lúc này, có tiếng động dưới sàn, vô cùng nhỏ bé. Nếu không phải nhĩ lực của hắn mạnh cùng tinh thần cảnh giác cao thì không thể nghe thấy.
Giống như được ngăn cách bởi một loại vật liệu rất dày.
Phó Thần ngay lập tức nhận ra bên dưới có người, nhiều khả năng là mật đạo mà Địa Thử nói tới. Đối phương hẳn là muốn ra ngoài, hoặc muốn nói với người bên trên điều gì đó.
Nơi này là một căn cứ lâu năm, nếu có đường ngầm hay cơ quan gì cũng không kỳ lạ.
Nhưng làm sao biết kẻ dưới đó là ai, địch hay bạn? Những kẻ lấy oán trả ơn hắn gặp nhiều rồi, mà hắn cũng chẳng vui sướng gì khi được kẻ khác mang ơn. Mục đích tới đây đã đạt được một nửa, hắn không định tìm thêm phiền toái, cho nên Phó Thần quyết định làm ngơ.
Đúng lúc này, hắn nghe tiếng nữ nhân gầm lên giận dữ, từ âm điệu có thể nhận ra đó là tiếng của tộc trưởng A Kỳ Lâm. Ả đã quá mệt mỏi khi phải ứng phó với những công kích từ bên ngoài, ngay cả chửi mắng cũng uể oải. Người trong tộc hoảng loạn, không nghe lời khiến ả càng bất lực hơn. Năng lực thống trị của vị thủ lĩnh này cũng không quá mạnh. Có lẽ lúc này, cạm bẫy của bọn Phì Hổ đã có hiệu quả. Lực lượng của bộ lạc hùng mạnh này đang suy yếu. Tiếng quát tháo của A Kỳ Lâm càng lúc càng gần lều trại.
Loading...
Phó Thần nhìn quanh. Trong cả gian phòng này, nơi duy nhất có thể trốn tránh là gầm giường. Hắn mau chóng lau sạch dấu chân của mình.
Lúc Phó Thần vừa chui vào đó, màn lều bị vén lên. A Kỳ Lâm hồng hộc chạy vào, Phó Thần chỉ có thể nhìn thấy cùng lắm là đến mắt cá chân của ả. Nhìn bước đi của ả cùng mấy giọt máu tí tách rơi xuống, có vẻ ả bị thương rồi, vết thương cũng không nhẹ.
Có lẽ tạm thời ả vẫn chưa phát hiện ra Phó Thần đang nấp dưới gầm giường. Hắn nhẹ thở phào một hơi, nhưng vừa mới quay đầu thì kinh hãi tới mưc phải lập tức đưa tay chặn miệng. Lù lù ngay bên cạnh, là một đống đầu mèo, mở mắt nhìn hắn trừng trừng.
Chúng bị chế tạo thành các tiêu bản khác nhau, vứt dưới gầm giường, trông cưc kỳ ghê rợn. Đó là những con mèo tộc Ô Ưởng dùng để hiến tế, họ tin rằng chúng sẽ phù hộ người trong bộ lạc.
Việc A Kỳ Lâm làm đầu tiên là phát tiết cơn giận lên Thiệu Gia Mậu đang nép trong góc. Hắn nghe thất tiếng Thiệu Gia Mậu cầu xin tha thứ, từ vút cao đến mỏng manh yếu ớt, sau đó mới dần dần tắt lịm.
Thiệu Gia Mậu cuộn người trên đất, căp mắt trống rỗng nhìn về phía Phó Thần, bỗng nhiên có chút kinh hãi và cầu xin, đôi con ngươi đảo liên tục.
Phó Thần đột nhiên cảm thấy ván giường lún xuống. A Kỳ Lâm đang ngồi ngay trên đầu hắn, cẳng chân to lớn cách tầm mắt của hắn chỉ vài ly, chỉ cần hơi đung đưa chân một chút thôi là chạm phải.
Phó Thần đè nén mọi động tác, làm ngơ cặp mắt van lơn của Thiệu Gia Mậu.
Hắn mơ hồ nghe tiếng A Kỳ Lâm đang băng bó. Ả ta xe một cuộn băng vải, tự mình quấn vết thương.
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng nhỏ. Hẳn là mọi người đã chạy trốn hết rồi. Nhiệm vụ của hắn giao cho bọn Phì Hổ chủ yếu là tản nhân lực ra.
"Lý Biến Thiên, ta làm biết bao chuyện cho ngươi, thế mà ngươi dám phản lại ta như thế ! Ta sẽ cho ngươi biết, động vào ta thì phải trả giá như thế nào!" A Kỳ Lâm nghiến răng nghiến lợi. Băng bó xong, ả cũng rời khỏi lều.
Nghe câu này, Phó Thần chợt trầm tư. Ả làm cho Lý Biến Thiên biết bao nhiêu chuyện?
Nhưng Phó Thần cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Nữ nhân kia lo rằng căn cứ sẽ bị người ta tra ra, cho nên cầm cây đuốc, châm lên lều trại. Phó Thần nghe tiếng ả ra lệnh, "Ta sẽ hủy thi diệt tích, cho ngươi vĩnh viễn không tìm ra bọn họ."
Vải che lều trại là vật liệu dễ cháy. Ả còn tát thêm chút dầu, lửa bén lên hừng hực.
Chết tiệt ! Trông thấy ánh lửa, Phó Thần lập tức xông ra. Lúc này, lều sắp sụp xuống. Tốc độ cháy của chúng càng lúc càng nhanh. Từ đầu đến cuối, ả không hề nghĩ đến chuyện đưa vị phu quân bát hoàng tử của mình ra ngoài.
Thiệu Gia Mậu vẫn nằm ở đó, đầu chảy máu đỏ sẫm, hẳn là do bị đánh nên đã hôn mê.
Phó Thần đắn đo một chút, nhưng cũng chỉ do dự giây lát mà thôi. Hắn cõng Thiệu Gia Mậu, đưa tới giữa lều, nơi có cột chống đỡ. Từ giờ đến lúc lều sập vẫn còn chút thời gian. Hắn xốc lên tấm thảm dệt hoa quý, quả nhiên thấy một cánh cửa hỗn độn đầy bùn đất, cũng không biết được làm từ nguyên liệu gì mà có màu nâu sẫm, khi gõ thử thì thấy còn kiên cố hơn sắt thép. Bên dưới nhất định có thứ gì đó bí ẩn! Nếu không phải ban nãy Phó Thần nghe tiếng gõ, hắn không thể hình dung ra vẫn còn một nơi ẩn nấp như vậy.
Lúc này, căn lều đã sắp sụp. Ánh lửa lay động chiếu lên gương mặt tối tắm khó hiểu của Phó Thần. Những thanh xà chống đỡ đang bắt đầu nứt gãy, rơi xuống lả tả.
Phó Thần cẩn thận nghiên cứu cánh cửa. Không có lỗ khóa, cũng không có gì để mở, chỉ có một chỗ lõm hình tròn. Phó Thần nhìn trái nhìn phải, nhớ tới câu A Kỳ Lâm nói trước khi rời đi. Ả muốn thiêu hủy để người khác không thể tìm ra thứ gì đó.
Có tới năm phần là liên quan đến cánh cửa này.
Nơi này bị đốt chat, toàn bộ tro tàn, bụi đất che phủ, chẳng bao lâu sau sẽ bị từng tầng cát sa mạc lấp lên, hình thành mô đất mới, liệu còn ai sẽ phát hiện ra dưới đó có một mật đạo?
Đương nhiên đó đều chỉ là phỏng đoán của Phó Thần. Lúc này hắn cũng chẳng có bao nhiêu năng lực.
Đợi bọn Phì Hổ chạy tới đây thì không còn kịp nữa rồi. Nữ nhân kia văn bản không cho kẻ khác cơ hội cứu viện.
Thấy những tấm vải dính máu A Kỳ Lâm còn văng vãi trên giường, Phó Thần vo lại một nắm, vắt thật chặt, cố nhỏ xuống chỗ lõm nhỏ xíu.
Khi ấy, căn lều đã sụp một nửa. Mồ hôi chảy ròng ròng trên sườn mặt, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh.
Mau lên nào!
Một giây dài tựa cả năm. May sao, giọt máu kia phát huy tác dụng. Phó Thần nghe thấy tiếng máy móc chuyển động bên dưới, hai mắt sáng lên ! Quả nhiên là có cơ quan ! Ở thời đại này, chỉ có một số ít người hiểu biết về chế tạo cơ quan như vậy!
Việc chế tạo cơ quan thời cổ đại có được ghi chép trên sử sách, ví dụ như Bát Quát trận, Lạc Thạch bích, tường phóng tên.... Chúng đã tồn tại ngay từ thời nhà Tần. Để làm ra một cơ quan, cần đến trăm bản thiết kế, gần như kỹ thuật thời hiện đại. Nhưng một nền văn minh như thế đã bị cơn sóng lịch sử nhấn chìm.
Phó Thần chọn máu đầu tiên, bởi người của thời đại này rất tin vào máu. Máu thịt là những thứ liên kết mạnh mẽ với linh hồn.
Muốn mở cơ quan, chắc hẳn cần phải tiếp nhận máu tươi chính chủ.
Nhưng chỉ chuyển động một nửa, chút khe hở kia không đủ cho một người đi vào.
Phó Thần móc một bình sứ ra, cố gắng thu thập thật nhiều máu còn sót lại trên thảm. Nhưng đa số máu đều đã ngấm xuống rồi, không thu lại được bao nhiêu. Phó Thần cắn đầu ngón tay, lấy máu của chính mình.
Số lượng máu tươi đủ lấp đầy chỗ lõm, lúc này mới tiếp tục chuyển động, cơ qun mở ra hoàn toàn. Xem ra không nhất định phải dùng máu của A Kỳ Lâm mới mở được. Có nhiều khi, hắn khiến cho vấn đề trở nên quá phức tạp, trong khi đáp án lại đơn giản đến bất ngờ. Phía dưới có chút ánh sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng nữ nhân rên rỉ, có vẻ như vô cùng đau đớn, lại nghe tiếng nam nhân chửi mắng A Kỳ Lâm.
Cánh cửa ban nãy có khả năng cách âm tương đối tốt, Phó Thần gần như không nghe thấy gì. Nỗng nhiên, có thứ gì đó từ chỗ tối bay thẳng về phía Phó Thần.
Phó Thần đưa tay túm được. Hả? Đá?
Hóa ra đây là tiếng động ầm ầm mà ban nãy hắn nghe thấy. Những hòn đá liên tục va vào cánh cửa thép dày đặc mới tạo ra âm thanh mơ hồ. Phó Thần tìm kiếm một lát, thất có chỗ lõm. Hắn nhấn vào đó, một cầu thang hiện ra. Ngay lúc căn lều chuẩn bị sụp xuống, hắn ôm Thiệu Gia Mậu xuống đó, đóng cửa cơ quan.
Những tiếng sụp đổ ầm ầm nối tiếp, căn lều đã sập hoàn toàn.
Sau khi tiếng chuyển động của máy móc dừng lại, xung quanh lại chìm trong im ắng.
Có nhiều khi, tinh hoa trí tuệ của người cổ đại có thể sáng tạo ra những kỳ tích khiến người hiện đại nhìn vào không thể không ca ngợi.
Phó Thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ban nãy hắn không có ý định lao ra khỏi đám lửa để đấu với một nữ nhân lực lưỡng xem ai có võ nghệ cao cường. Hắn đi dọc theo cầu thang, cảnh vật dần dần hiện rõ. Nơi này không quá tăm tối, trên vách tường có khảm đá dạ quang, còn vài cây đuốc chưa tắt hẳn. Có vẻ như A Kỳ Lâm lâu lâu sẽ tới đây một lần.
Hắn đi dọc theo con đường ẩm ướt. Mùi máu tươi cùng mùi hôi tanh tràn tới, tiếng nữ nhân kêu rên đau đớn càng lúc càng gần.
Những gian phòng tối đen như mực dần hiện ra. Căn phòng trước mắt vừa đen vừa cứng, không biết được đắp bằng loại chất liệu nào mà trông như một trại giam tường đồng vách sắt. Lúc Phó Thần đi xuống cũng không ai nghe thấy tiếng động.
Hắn nhìn vào căn phòng giam đầu tiên, cũng là nơi có thể dùng đá để ném lên cánh cửa tạo ra âm thanh. Ở đó có một nam nhân ăn mặc lôi thôi. Tay gã nắm chặt chấn song, trừng lớn cặp mắt như sắp nứt, nhìn sang nữ tử pử phòng giam bên cạnh. Từ đằng xa có thể thấy, bụng nữ tử nhô cao, dường như sắp sinh nở.
Có lẽ nam nhân này muốn cứu nữa tử nên mới liều mạng nép đá lên trên. Chỉ tiếc là A Kỳ Lâm nhất quyết muốn chôn sống bọn họ.
Nam tử kia không ngừng đập phá song sắt nhà tù, nhưng lại chẳng hề sứt mẻ.
Phó Thần nhìn hai bên đường hầm, ước chừng có mười phòng giam. Trong mỗi phòng đều giam giữ những người mang thân phân khác nhau. Chỗ này hóa ra là một địa lao!