Gió đêm thổi đến tiếng nức nở không rõ, còn mang theo một mùi hôi thối khó chịu. Tiếng bước chân của Lâm Giác và Tống Hàn Chương quanh quẩn trên đường bê tông vắng vẻ, ngọn đèn đường cũ nát kêu tách tách hai tiếng, tắt phụt.
Bóng tối ập tới bất ngờ khiến Lâm Giác lông tóc dựng đứng, cậu siết chặt ống sắt, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm bàn tay.
“Đến đây.” Tiếng Tống Hàn Chương vang lên, âm cuối nghe như đang dằn xuống chiến ý không thể che giấu.
Lâm Giác trừng mắt nhìn. Ngay trước họ khoảng hơn mười mét, một bóng người đang lắc lư đi tới. Động tác người kia cứng ngắc quái dị không tả nổi, rõ ràng là tốc độ rất chậm rãi, lại khiến người ta thấy hoảng sợ đến hít thở không thông.
Đó là một đồng loại đã chết, đó từng là con người, nhưng hiện giờ chỉ là kẻ ăn thịt.
“Nếu chỉ có một con thì cũng dễ đối phó thôi. Tôi đi đánh lạc hướng nó, cậu lấy ống nước đập gãy cổ nó, nhớ đập thật mạnh vào.”
Lâm Giác gật mạnh đầu, tay cầm ống nước càng thêm mạnh, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi cả lên.
“Đừng lo lắng quá, không thì sẽ rất nhanh mệt, ít nhất chúng ta còn phải chống chọi thế này chín mười tiếng đồng hồ.” Tống Hàn Chương nói như an ủi, chỉ vào một cành cây bên cạnh “Trèo lên, chờ tôi dẫn nó rời đi thì xuống tấn công nó.”
Tang thi càng lúc càng đến gần Tống Hàn Chương, anh ta cũng đã sẵn sàng chuẩn bị chạy, thế nhưng mãi vẫn không động. Lâm Giác ngồi trên cây nhìn. Chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, cậu thậm chí không biết liệu lát nữa mình có đủ can đảm nhảy xuống hay không nữa. Nhưng nếu trốn tránh, cậu sẽ hại chết đồng đội duy nhất của mình lúc này, cứ thế chỉ còn một mình cậu hoang mang bối rối e cũng chẳng giữ nổi tính mạng.
Năm mét, bốn mét, ba mét…
Tang thi chậm chạp dừng lại một chút, đột nhiên mạnh mẽ lao đến. Lâm Giác ngồi trên cây thấy rõ ràng, tang thi giống như ăn phải thuốc, hưng phấn tấn công Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương theo bản năng nhảy lên, một cước đá trúng bụng tang thi, sau đó lui về sau hai bước xoay người bắt đầu chạy. Tang thi bị đạp ngã xuống đất chậm chạp bò lên, tiếp tục cứng đờ từng bước đuổi theo. Bởi vì Tống Hàn Chương vừa rồi ở rất gần tang thi nên nó không hề chú ý đến Lâm Giác đang ở trên cây chỉ cách mấy mét.
“Đánh đi.” Tống Hàn Chương hét lớn.
Lâm Giác cắn môi từ trên cây nhảy xuống, giơ ống nước lên hét lớn một tiếng, dồn sức nện ngay vào gáy tang thi. Quái vật kia lảo đảo nghiêng về phía trước, nó giữ nguyên tư thế bị đập, cái đầu xoay một trăm tám mươi độ quay lại phía cậu.
Ánh đèn đường chiếu sáng con mắt kinh dị, răng nanh quá dài cùng bộ mặt lộ toàn cơ thịt dữ tợn, nó chậm rãi mở miệng, nhe ra toàn bộ răng nanh khủng khiếp. Lâm Giác đứng quá gần nó, gần đến nỗi cậu ngửi được cái mùi hôi thối buồn nôn trên thân thể đối phương.
“Ngao!” Tang thi gầm nhẹ một tiếng, dùng tư thế văn vẹo tấn công Lâm Giác.
Trong đầu Lâm Giác hoàn toàn trống rỗng, thậm chí ngay cả việc chạy trốn cũng quên, bản năng sinh tồn khiến cậu giơ vũ khí trong tay lên, đập liên tiếp vào sọ não quái vật. Cứ một cú tiếp một cú, cậu dùng hết sức bình sinh để giết chết tang thi, trong mắt hiện lên độc một sự sợ hãi, khiến cậu chỉ nhìn thấy quái vật trước mắt mà thôi.
Giết nó! Giết nó! Giết nó!
“Đủ rồi!”
Lâm Giác không để ý đến tiếng ngăn cản của Tống Hàn Chương, nói đúng hơn giờ trong cậu chỉ có bản năng giết chóc, tất cả những thứ xung quanh đều đã tách khỏi cậu. Cậu chỉ vô thức mà đập đầu tang thi, miệng phát ra những tiếng gầm nhẹ cùng âm thanh nức nở vô nghĩa.
“Tôi bảo đủ rồi! Lâm, cậu nhìn đi.”
Lâm Giác bị ôm cả người từ phía sau liền giãy giụa phản kháng, nhưng người kia lại giữ cậu rất chặt. Động tác đánh xuống rốt cuộc ngừng lại, Lâm Giác lúc này mới phát hiện người ôm mình là Tống Hàn Chương, còn chính mình bây giờ tay đã không còn sức, đến cầm ống sắt cũng không chặt.
cậu đưa ánh mắt đến thân thể tang thi máu thịt lẫn lộn trên mặt đất, dạ dày bỗng dâng lên cảm giác ghê tởm buồn nôn. Lúc trước đánh dì quản lý, chuyện xảy ra quá nhanh khiến cậu căn bản không kịp sợ hãi, mà người đánh cũng không phải mình. Nhưng lần này chính tay mình lại dùng ống nước đập chết một con tang thi, dùng cách đẫm máu này đánh dập nát đầu, vỡ toang óc nó.
Máu me đầm đìa, hành hạ đến chết, trong trường là hàng lũ tang thi, tất cả như một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy, không có đường ra – giống như chuyện không hề tồn tại.
Chỉ một đêm mà toàn bộ bạn bè người quen đều biến thành thứ quái vật như vậy, nếu không giết chúng chúng sẽ ăn cậu, cậu không muốn chết, thật sự không muốn chết!
Tiếng thở dài nhẹ vang bên tai cậu, Tống Hàn Chương buông lỏng cánh tay đang ôm cậu, đè lại vai cậu bắt cậu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Có vẻ cậu tỉnh táo lại rồi.” Kính mắt của Tống Hàn Chương in bóng trăng mờ mịt “Lời này tôi chỉ nói một lần, cậu nghe cho rõ. Chúng ta không tự nguyện để mình rơi vào hoàn cảnh này, thế nhưng đừng cho là vì thế mà có thể trốn tránh, sẽ không thể sống sót được. Tang thi thì làm sao? Tuy là chúng nó rất đông, thậm chí có thể từng là bạn học của mình, thế nhưng giờ chúng nó đã không còn ý thức, không phải đồng loại của cậu nữa. Chúng là kẻ thù!”
Tống Hàn Chương nhìn Lâm Giác, trong mắt lóe lên một cảm xúc không tên.
“Cậu có hai lựa chọn: một – chết trong miệng chúng, trở thành đồng loại của chúng, như vậy tôi sẽ không do dự giết cậu; hai – giết chết chúng, sống sót, chúng ta cùng nhau rời khỏi cái trò chơi giống như ác mộng này, trở lại sống trong sân trường trước kia. Tuy rằng để thoát được có lẽ sẽ rất nguy hiểm, rất vất vả, nhưng nếu cậu không chịu làm gì, thì thà để mình bị cắn chết ngay từ đầu đi, đỡ phải chịu thêm nhiều tra tấn về sau.”
Tống Hàn Chương hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng quắc theo dõi cậu: “Cậu chọn đi.”
Tay đang run rẩy, mỗi một khớp ngón tay mỗi một dây thần kinh đều đang run rẩy, lòng bàn tay ướt sũng cơ hồ không cầm được vũ khí duy nhất của mình. Tim đập nhanh đến mức muốn nổ tung, mà đầu óc trống rỗng lại bị buộc phải cân nhắc lựa chọn.
Chuyện này thật tình cũng không đáng phải do dự đúng không? Nếu thật sự trốn tránh, ngay từ đầu cậu nên chết trong ký túc xá thì hơn.
Lâm Giác nắm chặt ống sắt, cố gắng cũng không thể nặn ra nụ cười, nhưng trên khuôn mặt trắng bệch không hề lộ vẻ suy sụp.
“Sống sót, tôi muốn sống sót!”
Tống Hàn Chương vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Nếu đã quyết định rồi thì không nên chần chừ nữa. Đừng để tôi nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của cậu lần nữa, cũng đâu phải giết người, cậu thấy chúng nó giống như nửa chết nửa sống hay sao mà không dám ra tay? Giờ hít sâu đi.”
Lâm Giác nghe theo hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, đem cả bộ dáng kích động vừa rồi cũng thở ra ngoài thân thể.
“Hồi phục rồi đúng không? Chúng ta đến quảng trường đồng hồ thôi.”
Lâm Giác rốt cuộc cảm thấy nhịp tim của mình bình ổn lại một chút, cánh tay bủn rủn cũng có chút sức lực, mà quan trọng nhất là cậu dám cúi đầu nhìn cái xác tang thi bầy nhầy máu thịt kia.
Tuy có hơi tàn nhẫn, thế nhưng không làm vậy sẽ chết. Cậu không làm sai gì cả.
“Đi.” Tống Hàn Chương nói rồi đi về phía cổng lớn ký túc xá. Từ khu ký túc xá Bắc đi qua cổng khu ký túc xá Tây là có thể đến khu giảng đường, cách quảng trường đồng hồ cũng không xa lắm. Chỉ có điều quanh khu quảng trường đồng hồ là bảy tòa nhà giảng đường đánh số từ A đến G, có cầu nối giữa các nhà với nhau, là nơi có nhiều học sinh nhất. Nói cách khác, chỗ đó cũng là nơi có nhiều tang thi nhất trường.
Lâm Giác nghĩ, nếu không suy nghĩ thông suốt, chắc chắn sẽ chết… Nhưng nhìn Tống Hàn Chương thẳng lưng đi như chẳng hề sợ hãi, cậu lại không khỏi khó hiểu. Tại sao anh ta lại có thể lạnh nhạt, bình tĩnh như vậy? Gặp những chuyện như thế này, chẳng phải người bình thường đều sẽ kinh hoảng sao?
Thế nhưng cậu cũng phải cảm ơn Tống Hàn Chương lúc này vẫn không sợ hãi mà bình tĩnh phân tích tình hình, nếu không cậu chắc chắn sẽ thê thảm hơn bây giờ nhiều. Cậu nghĩ, anh ta là một đồng bạn đáng tin cậy.
“Lại đây đi, từ đây có thể nhìn thấy cổng lớn, có điều thật gay go…” Tống Hàn Chương nheo mắt nhìn về cổng ký túc xá Tây phía trước.
Lâm Giác cùng anh ta nhìn ra xa. Họ còn cách cổng lớn chỉ mấy chục mét, hướng gió có lợi cho bọn họ, hơn mười tang thi đang quanh quẩn bên cổng kia nhưng không ngửi được mùi bọn họ, chỉ đi tới đi lui, miệng phát ra những tiếng kêu vô nghĩa.
Trong gió có tiếng lạo xạo, cả tiếng vải vóc cọ vào nhau sột soạt.
“Ai? Ở đâu vậy?” Tống Hàn Chương đột nhiên xoay người, thấp giọng kêu lên, tay nắm dao phay cảnh giác nhìn chằm chằm bụi cây thấp lùn bên cạnh.
—
p/s: Tác giả lập thời gian biểu cho mọi người dễ hiểu:
8:00 trò chơi bắt đầu: nghe điện thoại 30s, phát hiện hành lang và bạn cùng phòng khác thường một phút, lao xuống tầng 30s.
8:02 gặp quản lý: hỏi chìa khóa, phát hiện chuyện lạ, tự vệ, đàn anh khống chế, đập chết 3 phút
8:06 sau khi xử lý quản lý: rời ký túc xá 30ss, tỉnh táo lại, đối thoại 6.5s, xem di động 20: 10
8:13 – trở lại ký túc xá vào phòng bếp lấy vũ khí [ hành động + nói chuyện 1,5’ ]
8:14 – di chuyển [ phỏng đoán khoảng 30s ]
8:15 – trên đường đi gặp tang thi [ nói chuyện + tập kích + giết chết tang thi + nhân vật chính buồn nôn 2’, đàn anh khuyên bảo + trấn an 2’, di chuyển đến cổng ký túc xá 1’ ]
8:20 cổng lớn phía Tây của Bắc khu ký túc xá [ nói chuyện sau đó phát hiện sau cây có người 20s ]