Nhưng nếu như Tần Vấn Thiên chiến thắng Hoa Thái Hư thì sao?
Ở vòng thứ nhất chỉ có vị trí cuối cùng cho tuyệt đại nhân vật thiên kiêu, Đông Thánh Đình sẽ để hắn tiến vào tam giáp này sao?
Trận chiến đấu này khiến mọi người vô cùng chờ mong.
Quân Mộng Trần và Cô Tô Thiên Kỳ đều đứng tại chỗ nhìn Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư. Hai người bọn họ cũng đều chờ mong trận chiến này, không biết ai có thể chiến thắng.
Quân Mộng Trần đương nhiên tin tưởng Tần Vấn Thiên, mặc dù hai vòng trước bọn họ bị tính kế, thứ hạng không quá cao, nhưng trận quyết chiến này bọn họ nhất định phải khiến tất cả mọi người chấn động, chà đạp các thiên kiêu, khiến cho không ai còn dám chất vấn bọn họ, cho dù cuối cùng bọn họ thật sự không thể tiến vào tạm giáp, cũng không oán không hối hận. Bọn họ đã làm hết sức mình, không phụ sự nhờ vả của Thiên Phù giới, cho dù cuối cùng không thể hoàn thành thử thách, đó là định mệnh.
Đám người chỉ thấy Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên cứ đứng như vậy ở đó, vô cùng bình tĩnh, thậm chí, thân thể của bọn họ cũng không động, điểm duy nhất có chút khác thường là ở mi tâm của Tần Vấn Thiên có một ánh sáng dựng thẳng chói mắt phát ra, giống như là một con mắt, hào quang đáng sợ dường như bắn ra từ trong con mắt kia, trên không nơi hắn đứng dần dần xuất hiện một cảnh tượng giống như cảnh mộng, Tinh Tượng của Mộng giới.
Hai người nhìn như chưa từng giao phong, thật ra đã bắt đầu chiến đấu.
Hai người bọn họ tiến vào một mảnh không gian kỳ ảo. Đây là không gian Mộng giới của Tần Vấn Thiên, cũng là không gian huyễn thuật của Hoa Thái Hư.
Đôi mắt của Hoa Thái Hư có thể chiến đấu, điều này đã được xác minh từ trước, không ai hoài nghi điều này. Sư tôn của hắn chính là Vạn Hóa Tiên Vương có huyễn thuật siêu phàm, có thể biến hóa ngàn vạn, huyễn thuật có một không hai, bản thân Hoa Thái Hư bước vào thế giới Luân Hồi cũng bình yên vô sự đi ra, không chết không điên.
Hai người đi vào không gian độc lập. Nơi này có Tinh Tượng của mộng giới, lại xuất hiện rất nhiều bóng dáng của Hoa Thái Hư, không ngừng lóe lên.
- Không gian huyễn thuật. Trận quyết đấu trước, Hoa Thái Hư cũng dùng chiêu này, khiến đối phương không hề có lực đánh lại.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, không gian huyễn thuật, bất kỳ bóng dáng nào của Hoa Thái Hư cũng có thể chỉ là hiện tượng giả.
Từng bóng dáng của Hoa Thái Hư đi về phía Tần Vấn Thiên, tất cả bọn họ đều cầm trường thương trong tay, chỉ thấy một người trong đó trực tiếp đánh ra một thương sát phạt, đâm thẳng vào Tần Vấn Thiên. Một thương này giống như chất chứa uy năng kinh khủng.
Tần Vấn Thiên huy động hai tay, trong lòng bàn tay lưu chuyển ánh sáng đáng sợ, trực tiếp nghiền nát bóng dáng kia, dường như chỉ là một ảo giác.
- Ông.
Lại một đạo công kích đánh tới, Tần Vấn Thiên lần thứ hai đánh ra chưởng ấn, vẫn là bóng dáng ảo.
Người bên ngoài chỉ thấy Tần Vấn Thiên ở dưới Tinh Tượng không ngừng ra tay đều có chút kinh hãi, Hoa Thái Hư có huyễn thuật quá mạnh mẽ, ngay cả Tần Vấn Thiên cũng đã đi vào trong đó.
Nhưng đúng lúc này, đám người thấy quanh người Tần Vấn Thiên xuất hiện vô số kiếm uy, đó là kiếm khí phong bạo đáng sợ. Kiếm khí phóng ra tinh tượng, ở trong mảnh không gian ảo này, kiếm đảo qua, từng bóng hình của Hoa Thái Hư bị xé rách rơi xuống, nhưng lại không ngừng có mới ảo ảnh mới hiện lên, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Phía trước lại có một thương đánh tới, một thương này giống như chất như chứa đựng uy năng đáng sợ. Tần Vấn Thiên nhìn trường thương bắn tới kia, trong đầu đã cuối cùng lại xuất hiện vô số ảo giác, trước mặt hắn không có người công kích hắn. Hắn lúc này dường như đang ở Thiên Ung thành của Sở quốc, bầu trời đầy nã bông tuyết tung bay, Mạc Khuynh Thành mặc quần áo trắng tinh giống như tiên tử, ở bên trong tuyết bay đầy trời ngoái đầu lại nhìn hắn.
Trong đầu của hắn lập tức xuất hiện từng bức tranh, giống như là thực sự trải qua vậy.
- Không tốt...
Tính cảnh giác của Tần Vấn Thiên cực mạnh, khí thế trên người hắn trong lúc đó điên cuồng bạo phát ra, chiến quyết phóng ra, huyết mạch gào thét, trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng chuông coong coong lập tức vang lên, dường như có rất nhiều cái chuông cổ đang điên cuồng rung lên. Hai tay hắn nâng lên đánh ra song chưởng, âm thanh ầm ầm đáng sợ từ phía trước không ngừng truyền ra, chỉ thấy một thanh trường thương, mũi thương lộ ra ánh sáng hủy diệt lóe lên rồi biến mất, Tần Vấn Thiên hắn thấy được ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Hoa Thái Hư.
- Đây chính là bản tôn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, bản tôn kết hợp cùng hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh, ở bên trong thương pháp chứa huyễn thuật cường đại, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến ý chí của con người, khiến trong đầu của con người lập tức sinh ra những hình ảnh khác nhau, lúc này, sát cơ thật sự giáng xuống, đây là sát chiêu đáng sợ đến mức nào.
Không gian huyễn cảnh lại là hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh lấp lóe, không thể phân biệt rõ thật hay giả, năng lực của Hoa Thái Hư hoàn toàn khác biệt so với những người khác, nhưng tính nguy hiểm của hắn lại cực cao, nếu như hắn không có ý chí kiên định, hắn đã thua từ lâu, nếu là người khác Hoa Thái Hư thật sự muốn hạ sát thủ, có thể một đòn giết địch, thật đáng sợ.
- Tất cả đều là giả, chỉ có thể dùng ý chí, không thể phá.
Có cường giả Tiên Vương sợ hãi thán phục, năng lực huyễn thuật của Hoa Thái Hư quả nhiên siêu cường, trong số mười đại thiên kiêu ai có thể phá giải?
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy, loại năng lực huyễn thuật này cần ý chí cường đại mới có thể phá giải, chỉ thấy trên người hắn có ánh sáng trắng lập loè, sau một lát, thân thể của hắn giống như một ngọn lửa thuần một màu trắng thiêu đốt mọi thứ, dường như là phù văn lưu động trên thân thể, ngọn lửa này lại ngưng tụ vào hai con mắt của hắn, ngưng tụ vào con mắt thứ ba trên mi tâm của hắn.
Một khắc này, đôi mắt của hắn dường như hóa thành màu trắng, dường như có ánh lửa màu trắng thiêu đốt trong mắt hắn, cực kỳ đáng sợ.
- Ông, ông, ông...
Ở dưới đôi mắt đáng sợ kia nhìn tới thiêu đốt, từng vị ảo giác kia từ hư ảo hóa lại thành hư ảo!
Nhưng nếu như Tần Vấn Thiên chiến thắng Hoa Thái Hư thì sao?
Ở vòng thứ nhất chỉ có vị trí cuối cùng cho tuyệt đại nhân vật thiên kiêu, Đông Thánh Đình sẽ để hắn tiến vào tam giáp này sao?
Trận chiến đấu này khiến mọi người vô cùng chờ mong.
Quân Mộng Trần và Cô Tô Thiên Kỳ đều đứng tại chỗ nhìn Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư. Hai người bọn họ cũng đều chờ mong trận chiến này, không biết ai có thể chiến thắng.
Quân Mộng Trần đương nhiên tin tưởng Tần Vấn Thiên, mặc dù hai vòng trước bọn họ bị tính kế, thứ hạng không quá cao, nhưng trận quyết chiến này bọn họ nhất định phải khiến tất cả mọi người chấn động, chà đạp các thiên kiêu, khiến cho không ai còn dám chất vấn bọn họ, cho dù cuối cùng bọn họ thật sự không thể tiến vào tạm giáp, cũng không oán không hối hận. Bọn họ đã làm hết sức mình, không phụ sự nhờ vả của Thiên Phù giới, cho dù cuối cùng không thể hoàn thành thử thách, đó là định mệnh.
Đám người chỉ thấy Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên cứ đứng như vậy ở đó, vô cùng bình tĩnh, thậm chí, thân thể của bọn họ cũng không động, điểm duy nhất có chút khác thường là ở mi tâm của Tần Vấn Thiên có một ánh sáng dựng thẳng chói mắt phát ra, giống như là một con mắt, hào quang đáng sợ dường như bắn ra từ trong con mắt kia, trên không nơi hắn đứng dần dần xuất hiện một cảnh tượng giống như cảnh mộng, Tinh Tượng của Mộng giới.
Hai người nhìn như chưa từng giao phong, thật ra đã bắt đầu chiến đấu.
Hai người bọn họ tiến vào một mảnh không gian kỳ ảo. Đây là không gian Mộng giới của Tần Vấn Thiên, cũng là không gian huyễn thuật của Hoa Thái Hư.
Đôi mắt của Hoa Thái Hư có thể chiến đấu, điều này đã được xác minh từ trước, không ai hoài nghi điều này. Sư tôn của hắn chính là Vạn Hóa Tiên Vương có huyễn thuật siêu phàm, có thể biến hóa ngàn vạn, huyễn thuật có một không hai, bản thân Hoa Thái Hư bước vào thế giới Luân Hồi cũng bình yên vô sự đi ra, không chết không điên.
Hai người đi vào không gian độc lập. Nơi này có Tinh Tượng của mộng giới, lại xuất hiện rất nhiều bóng dáng của Hoa Thái Hư, không ngừng lóe lên.
- Không gian huyễn thuật. Trận quyết đấu trước, Hoa Thái Hư cũng dùng chiêu này, khiến đối phương không hề có lực đánh lại.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, không gian huyễn thuật, bất kỳ bóng dáng nào của Hoa Thái Hư cũng có thể chỉ là hiện tượng giả.
Từng bóng dáng của Hoa Thái Hư đi về phía Tần Vấn Thiên, tất cả bọn họ đều cầm trường thương trong tay, chỉ thấy một người trong đó trực tiếp đánh ra một thương sát phạt, đâm thẳng vào Tần Vấn Thiên. Một thương này giống như chất chứa uy năng kinh khủng.
Tần Vấn Thiên huy động hai tay, trong lòng bàn tay lưu chuyển ánh sáng đáng sợ, trực tiếp nghiền nát bóng dáng kia, dường như chỉ là một ảo giác.
- Ông.
Lại một đạo công kích đánh tới, Tần Vấn Thiên lần thứ hai đánh ra chưởng ấn, vẫn là bóng dáng ảo.
Người bên ngoài chỉ thấy Tần Vấn Thiên ở dưới Tinh Tượng không ngừng ra tay đều có chút kinh hãi, Hoa Thái Hư có huyễn thuật quá mạnh mẽ, ngay cả Tần Vấn Thiên cũng đã đi vào trong đó.
Nhưng đúng lúc này, đám người thấy quanh người Tần Vấn Thiên xuất hiện vô số kiếm uy, đó là kiếm khí phong bạo đáng sợ. Kiếm khí phóng ra tinh tượng, ở trong mảnh không gian ảo này, kiếm đảo qua, từng bóng hình của Hoa Thái Hư bị xé rách rơi xuống, nhưng lại không ngừng có mới ảo ảnh mới hiện lên, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Phía trước lại có một thương đánh tới, một thương này giống như chất như chứa đựng uy năng đáng sợ. Tần Vấn Thiên nhìn trường thương bắn tới kia, trong đầu đã cuối cùng lại xuất hiện vô số ảo giác, trước mặt hắn không có người công kích hắn. Hắn lúc này dường như đang ở Thiên Ung thành của Sở quốc, bầu trời đầy nã bông tuyết tung bay, Mạc Khuynh Thành mặc quần áo trắng tinh giống như tiên tử, ở bên trong tuyết bay đầy trời ngoái đầu lại nhìn hắn.
Trong đầu của hắn lập tức xuất hiện từng bức tranh, giống như là thực sự trải qua vậy.
- Không tốt...
Tính cảnh giác của Tần Vấn Thiên cực mạnh, khí thế trên người hắn trong lúc đó điên cuồng bạo phát ra, chiến quyết phóng ra, huyết mạch gào thét, trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng chuông coong coong lập tức vang lên, dường như có rất nhiều cái chuông cổ đang điên cuồng rung lên. Hai tay hắn nâng lên đánh ra song chưởng, âm thanh ầm ầm đáng sợ từ phía trước không ngừng truyền ra, chỉ thấy một thanh trường thương, mũi thương lộ ra ánh sáng hủy diệt lóe lên rồi biến mất, Tần Vấn Thiên hắn thấy được ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Hoa Thái Hư.
- Đây chính là bản tôn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, bản tôn kết hợp cùng hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh, ở bên trong thương pháp chứa huyễn thuật cường đại, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến ý chí của con người, khiến trong đầu của con người lập tức sinh ra những hình ảnh khác nhau, lúc này, sát cơ thật sự giáng xuống, đây là sát chiêu đáng sợ đến mức nào.
Không gian huyễn cảnh lại là hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh lấp lóe, không thể phân biệt rõ thật hay giả, năng lực của Hoa Thái Hư hoàn toàn khác biệt so với những người khác, nhưng tính nguy hiểm của hắn lại cực cao, nếu như hắn không có ý chí kiên định, hắn đã thua từ lâu, nếu là người khác Hoa Thái Hư thật sự muốn hạ sát thủ, có thể một đòn giết địch, thật đáng sợ.
- Tất cả đều là giả, chỉ có thể dùng ý chí, không thể phá.
Có cường giả Tiên Vương sợ hãi thán phục, năng lực huyễn thuật của Hoa Thái Hư quả nhiên siêu cường, trong số mười đại thiên kiêu ai có thể phá giải?
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy, loại năng lực huyễn thuật này cần ý chí cường đại mới có thể phá giải, chỉ thấy trên người hắn có ánh sáng trắng lập loè, sau một lát, thân thể của hắn giống như một ngọn lửa thuần một màu trắng thiêu đốt mọi thứ, dường như là phù văn lưu động trên thân thể, ngọn lửa này lại ngưng tụ vào hai con mắt của hắn, ngưng tụ vào con mắt thứ ba trên mi tâm của hắn.
Một khắc này, đôi mắt của hắn dường như hóa thành màu trắng, dường như có ánh lửa màu trắng thiêu đốt trong mắt hắn, cực kỳ đáng sợ.
- Ông, ông, ông...
Ở dưới đôi mắt đáng sợ kia nhìn tới thiêu đốt, từng vị ảo giác kia từ hư ảo hóa lại thành hư ảo!