Thân phận của Mộng Yểm vương là bực nào cơ chứ, trong mộng hắn là vương giả, nắm trong tay lực lượng quy tắc cường đại, hắn có thể dễ dàng đưa người khác vào trong mộng cảnh.
Mộng vì sao mà đến, bởi vì ý thức của con người mà sinh.
Mộng Yểm vương có thể lợi dụng cảnh trong mơ, xâm lấn ý thức của ngươi, nhìn trộm trí nhớ quan trọng nhất của ngươi.
Chỗ sâu trong ý thức Tần Vấn Thiên hắn, tự nhiên sẽ xuất hiện trí nhớ trân quý nhất.
Giờ khắc này, trên người Tần Vấn Thiên điên cuồn phóng ra khí thế, lại có một cỗ phong bạo cường đại thổi quét trên Cổ chiến đài, trong lúc bất chợt bộc phát, khiến cho rất nhiều người đều kinh hãi, đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên xem có chuyện gì xảy ra.
Trong giấc mộng, Tần Vấn Thiên muốn thoát khỏi cảnh trong mơ, ổn định tâm thần, không để cho Mộng Yểm vương theo dõi đến, nhưng mà hắn tựa như bị một cỗ lực lượng quy tắc kỳ diệu tác dụng, không có cách nào thoát khỏ những trí nhớ kia, hắn lại nghĩ tới Liễu Khuynh Thành đang ở tiểu thế giới đợi hắn, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, đôi mắt đẹp nhưu dòng nước thu, mang theo rất nhiều tưởng nhớ, tựa hồ mong mỏi hắn trở về, Dược Hoàng đứng ở bên cạnh khuyên nhủ Khuynh Thành.
Những thứ này là ý nghĩ trong tiềm thức của hắn, hóa thành cảnh trong mơ, sắc mặt Tần Vấn Thiên tái nhợt rất khó coi, hồi ức của hắn bị coi nhiều một phần, Mộng Yểm Vương đối với hắn sẽ càng hiểu, nhìn trộm bí mật của hắn cũng càng nhiều.
Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên dường như một chia thành hai, vừa cố gắng chống lại muốn tránh thoát, đó là phần tỉnh táo của hắn, nhưng một mặt khác lại đang bị khống chế.
- Hèn hạ.
Trong lòng Tấn Vấn Thiên rống giận, đây mà là khảo nghiệm ư, đây rõ ràng là nhìn trộm, đối với vũ tu mà nói đó là tối kỵ, mỗi người đều có bí mật của mình, một khi đụng vào loại tối kỵ này thì sẽ có cừu hận rất lớn, vì vậy một chút người am hiểu sưu hồn, mọi người là không ai nguyện ý gặp gỡ bọn họ, cũng là người được kính trọng nhưng không ai dám gần gũi với họ cả.
Mà Mộng Yểm vương lợi dụng cơ hội khảo nghiệm, đối với hắn tiến hành việc nhìn trộm.
Trí nhớ không ngừng hiện ra, hắn lại nghĩ tới thân nhân ở tiểu thế giới, nghĩa phụ Tần Xuyên, Diệp Thanh Vân, tỷ tỷ Tần Dao, cuộc sống vui vẻ trước kia. Hắn càng vui vẻ hơn khi nhớ lại Bàn Tử và Âu Dương hai người trong môn phái, cùng rất nhiều thân nhân bằng hữu liên tục xuất hiện.
- Không thể tiếp tục như vậy nữa rồi.
Một thanh âm khác đang rống giận, trước mắt hắn như xuất hiện một pho tượng to lớn, thân ảnh ấy nhìn hắn, mặt nở nụ cười.
Liên tiếp từng ánh lửa màu trắng ở trong người thiêu đốt, càng ngày càng sáng, theo tim của hắn trong nháy mắt đã lan tràn ra toàn thân.
- Chạy ngay đi…
Một tiềng gầm giận dữ vang dội trên Cổ chiến đài, tròng mắt bỗng nhiên mở ra, bước chân liên tục lui về phía sau, vậy mà đã tỉnh táo lại.
Tại một khắc này, tất cả ánh mắt toàn bộ dừng ở trên người Tần Vấn Thiên, vẻ mặt Đông Thánh Đình như thường, chợt có ánh sáng chớp động, tronglonfg Diễm Uyên tiên vương thì cười lạnh.
Tam giáp, hắn cho là hắn có thể tới tam giác sao?
Người ngốc nói chuyện viển vông, Tấn Vấn Thiên hắn có ý hão huyền,vô luận hắn có thành tâm hối cải hay không, muốn một lần nữa tranh thủ cơ hội bái làm môn hạ của Đông Thánh tiên đế, Đông Thánh Đình cũng sẽ không cho hắn cơ hội vào tam giáp.
Mà Đông Thánh Đình, hắn là người khống chế quy tắc, tuy ngoài mặt hắn đang hỏi ý kiến mọi người, nhưng mọi người đều hiểu là nắm trong tay quy tắc là Đông Thánh Đình.
- Thiên kiêu thứ nhất không kiên trì được, là Tần Vấn Thiên đứng thứ hai mươi bảy Vân Châu, chiến lực của hắn là rất cường đại, nhưng không nghĩ rằng ở bên trong vòng thứ nhất khảo nghiệm thập cường là người thứ nhất chống đỡ không được.
Có tiên vương thở dài nói.
- Mộng Yểm vương khảo nghiệm hẳn là ý chí cùng tâm tính, có đôi khi chiến lực cường đại, cũng không có nghĩa là tâm tính cũng đều xuất chúng, huống chi ở bên trong thập cường là không có người yếu, bất kỳ một người nào cũng đều rất mạnh, Tần Vấn Thiên ở nơi này là người thứu nhất bị loại cũng là chuyện bình thường.
Có người thản nhiên nói.
- Đừng gấp, lúc này mới là vòng khảo nghiệm thứ nhất mà thôi, có lẽ hai đợt phía sau, hắn sẽ có biểu hiện xuất chúng không chừng, chư vị làm gì mà kết luận sớm vậy.
Đông Thánh Đình cười nói, dường như đang giúp Tần Vấn Thiên nói chuyện.
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly công chúa ở bên cạnh lóe lên áng sáng khác thường, nhìn Tần Vấn Thiên trên Cổ chiến đài, lấy ánh mắt của nàng đến xem, dường như Tần Vấn Thiên không phải là người thứ nhất bị loại, kiên nhẫn của người này là rất mạnh, ý chí hiển nhiên vô cùng kiên định, tâm tính hẳn là bất phàm.
Mặc dù không phải là xuất chúng nhất, những cũng không thể là người thứ nhất bị loại bỏ.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly công chúa nhìn thật sâu về phía Mộng Yểm vương đang ngủ say kia, lại nhìn thoáng qua các tiên vương khác , bọn họ cũng lạnh nhạt đàm luận, dường như không có ai phát hiện ra được một tia khác thường nào cả.
Một màn này, mỗi người một vẻ, nhưng mà bọn họ thật sự không biết gì sao?
- Kiên trì không được?
Tần Vấn Thiên hắn không kiên trì được nên mới ra sao? Hắn là chủ động thoát ra ngoài.
Tần Vấn Thiên đứng ở trên Cổ chiến đài, vẫn ngắm nhìn chung quanh, chin người khác vẫn còn đắm chìm trong đó, còn chưa đi ra ngoài mộng cảnh.
Ánh mắt của hắn sắc bén, để lộ ra lửa gận, nhìn về phía Mộng Yểm vương, thế nhưng hắn cũng không có nói gì.
Hắn có thể nói gì chứ? Nói mình có đãi ngộ không công bằng sao?
Nơi này là Đông Thánh Tiên môn, Mộng Yểm vương là người mà Đông Thánh Đình ủy nhiệm khảo nghiệm, Mộng Yểm vương chỉ cần tùy ý tìm một lý do, nói đó là một trong các khảo nghiệm thì hắn có thể như thế nào chứu\?
Có lẽ, Đông Thánh Đình bố trí vòng khảo nghiệm này, chính là để cho hắn thua mà không có miệng cãi lại, hắn cãi lại vậy thì các tiên vương có thể trực tiếp nói hắn kém cỏi, thua mà còn đi trách cứ người khảo nghiệm là Mộng Yểm vương.
Đầy là Đông Thánh Đình nói cho hắn biết, đây là địa bàn của ai.
Lời của Diễm Uyên tiên vương vẫn còn quanh quẩn bên tai, có chút kết cục thật là đã sớm định trước sao?
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trên Cổ chiến đài, một câu cũng không nói, hắn đã sớm có tâm tư chuẩn bị bị nhằm vào, như vậy còn có gì có thể nói.
Tất cả đều nhìn ở kết cục sao.
Những người khác khảo nghiệm vẫn kéo dài như cũ, thời gian từng chút trôi qua, Thái Tháp là người thứ hai bị loại.
Sau đó người thứ ba là Tử Tinh Hiên, lúc thanh tỉnh lại, hô hấp dồn dập, nàng hít một hơi thật sâu mới có thể đứng vững tâm thần.
Nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên cũng tỉnh táo lại, lộ ra một chút nghi hoặc, truyền âm cho Tần Vấn Thiên hỏi:
- Ngươi ở trong giấc mộng gặp cái gì vậy?
- Trí nhớ bị nhìn trộm, hắn muốn theo dõi trí nhớ của ta nên đành phải tự chính mình giãy dụa ra ngoài mộng cảnh.
Tần Vấn Thiên không có dấu diếm Tử Tinh Hiên, hỏi:
- Ngươi thì sao?
Thân phận của Mộng Yểm vương là bực nào cơ chứ, trong mộng hắn là vương giả, nắm trong tay lực lượng quy tắc cường đại, hắn có thể dễ dàng đưa người khác vào trong mộng cảnh.
Mộng vì sao mà đến, bởi vì ý thức của con người mà sinh.
Mộng Yểm vương có thể lợi dụng cảnh trong mơ, xâm lấn ý thức của ngươi, nhìn trộm trí nhớ quan trọng nhất của ngươi.
Chỗ sâu trong ý thức Tần Vấn Thiên hắn, tự nhiên sẽ xuất hiện trí nhớ trân quý nhất.
Giờ khắc này, trên người Tần Vấn Thiên điên cuồn phóng ra khí thế, lại có một cỗ phong bạo cường đại thổi quét trên Cổ chiến đài, trong lúc bất chợt bộc phát, khiến cho rất nhiều người đều kinh hãi, đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên xem có chuyện gì xảy ra.
Trong giấc mộng, Tần Vấn Thiên muốn thoát khỏi cảnh trong mơ, ổn định tâm thần, không để cho Mộng Yểm vương theo dõi đến, nhưng mà hắn tựa như bị một cỗ lực lượng quy tắc kỳ diệu tác dụng, không có cách nào thoát khỏ những trí nhớ kia, hắn lại nghĩ tới Liễu Khuynh Thành đang ở tiểu thế giới đợi hắn, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, đôi mắt đẹp nhưu dòng nước thu, mang theo rất nhiều tưởng nhớ, tựa hồ mong mỏi hắn trở về, Dược Hoàng đứng ở bên cạnh khuyên nhủ Khuynh Thành.
Những thứ này là ý nghĩ trong tiềm thức của hắn, hóa thành cảnh trong mơ, sắc mặt Tần Vấn Thiên tái nhợt rất khó coi, hồi ức của hắn bị coi nhiều một phần, Mộng Yểm Vương đối với hắn sẽ càng hiểu, nhìn trộm bí mật của hắn cũng càng nhiều.
Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên dường như một chia thành hai, vừa cố gắng chống lại muốn tránh thoát, đó là phần tỉnh táo của hắn, nhưng một mặt khác lại đang bị khống chế.
- Hèn hạ.
Trong lòng Tấn Vấn Thiên rống giận, đây mà là khảo nghiệm ư, đây rõ ràng là nhìn trộm, đối với vũ tu mà nói đó là tối kỵ, mỗi người đều có bí mật của mình, một khi đụng vào loại tối kỵ này thì sẽ có cừu hận rất lớn, vì vậy một chút người am hiểu sưu hồn, mọi người là không ai nguyện ý gặp gỡ bọn họ, cũng là người được kính trọng nhưng không ai dám gần gũi với họ cả.
Mà Mộng Yểm vương lợi dụng cơ hội khảo nghiệm, đối với hắn tiến hành việc nhìn trộm.
Trí nhớ không ngừng hiện ra, hắn lại nghĩ tới thân nhân ở tiểu thế giới, nghĩa phụ Tần Xuyên, Diệp Thanh Vân, tỷ tỷ Tần Dao, cuộc sống vui vẻ trước kia. Hắn càng vui vẻ hơn khi nhớ lại Bàn Tử và Âu Dương hai người trong môn phái, cùng rất nhiều thân nhân bằng hữu liên tục xuất hiện.
- Không thể tiếp tục như vậy nữa rồi.
Một thanh âm khác đang rống giận, trước mắt hắn như xuất hiện một pho tượng to lớn, thân ảnh ấy nhìn hắn, mặt nở nụ cười.
Liên tiếp từng ánh lửa màu trắng ở trong người thiêu đốt, càng ngày càng sáng, theo tim của hắn trong nháy mắt đã lan tràn ra toàn thân.
- Chạy ngay đi…
Một tiềng gầm giận dữ vang dội trên Cổ chiến đài, tròng mắt bỗng nhiên mở ra, bước chân liên tục lui về phía sau, vậy mà đã tỉnh táo lại.
Tại một khắc này, tất cả ánh mắt toàn bộ dừng ở trên người Tần Vấn Thiên, vẻ mặt Đông Thánh Đình như thường, chợt có ánh sáng chớp động, tronglonfg Diễm Uyên tiên vương thì cười lạnh.
Tam giáp, hắn cho là hắn có thể tới tam giác sao?
Người ngốc nói chuyện viển vông, Tấn Vấn Thiên hắn có ý hão huyền,vô luận hắn có thành tâm hối cải hay không, muốn một lần nữa tranh thủ cơ hội bái làm môn hạ của Đông Thánh tiên đế, Đông Thánh Đình cũng sẽ không cho hắn cơ hội vào tam giáp.
Mà Đông Thánh Đình, hắn là người khống chế quy tắc, tuy ngoài mặt hắn đang hỏi ý kiến mọi người, nhưng mọi người đều hiểu là nắm trong tay quy tắc là Đông Thánh Đình.
- Thiên kiêu thứ nhất không kiên trì được, là Tần Vấn Thiên đứng thứ hai mươi bảy Vân Châu, chiến lực của hắn là rất cường đại, nhưng không nghĩ rằng ở bên trong vòng thứ nhất khảo nghiệm thập cường là người thứ nhất chống đỡ không được.
Có tiên vương thở dài nói.
- Mộng Yểm vương khảo nghiệm hẳn là ý chí cùng tâm tính, có đôi khi chiến lực cường đại, cũng không có nghĩa là tâm tính cũng đều xuất chúng, huống chi ở bên trong thập cường là không có người yếu, bất kỳ một người nào cũng đều rất mạnh, Tần Vấn Thiên ở nơi này là người thứu nhất bị loại cũng là chuyện bình thường.
Có người thản nhiên nói.
- Đừng gấp, lúc này mới là vòng khảo nghiệm thứ nhất mà thôi, có lẽ hai đợt phía sau, hắn sẽ có biểu hiện xuất chúng không chừng, chư vị làm gì mà kết luận sớm vậy.
Đông Thánh Đình cười nói, dường như đang giúp Tần Vấn Thiên nói chuyện.
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly công chúa ở bên cạnh lóe lên áng sáng khác thường, nhìn Tần Vấn Thiên trên Cổ chiến đài, lấy ánh mắt của nàng đến xem, dường như Tần Vấn Thiên không phải là người thứ nhất bị loại, kiên nhẫn của người này là rất mạnh, ý chí hiển nhiên vô cùng kiên định, tâm tính hẳn là bất phàm.
Mặc dù không phải là xuất chúng nhất, những cũng không thể là người thứ nhất bị loại bỏ.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly công chúa nhìn thật sâu về phía Mộng Yểm vương đang ngủ say kia, lại nhìn thoáng qua các tiên vương khác , bọn họ cũng lạnh nhạt đàm luận, dường như không có ai phát hiện ra được một tia khác thường nào cả.
Một màn này, mỗi người một vẻ, nhưng mà bọn họ thật sự không biết gì sao?
- Kiên trì không được?
Tần Vấn Thiên hắn không kiên trì được nên mới ra sao? Hắn là chủ động thoát ra ngoài.
Tần Vấn Thiên đứng ở trên Cổ chiến đài, vẫn ngắm nhìn chung quanh, chin người khác vẫn còn đắm chìm trong đó, còn chưa đi ra ngoài mộng cảnh.
Ánh mắt của hắn sắc bén, để lộ ra lửa gận, nhìn về phía Mộng Yểm vương, thế nhưng hắn cũng không có nói gì.
Hắn có thể nói gì chứ? Nói mình có đãi ngộ không công bằng sao?
Nơi này là Đông Thánh Tiên môn, Mộng Yểm vương là người mà Đông Thánh Đình ủy nhiệm khảo nghiệm, Mộng Yểm vương chỉ cần tùy ý tìm một lý do, nói đó là một trong các khảo nghiệm thì hắn có thể như thế nào chứu\?
Có lẽ, Đông Thánh Đình bố trí vòng khảo nghiệm này, chính là để cho hắn thua mà không có miệng cãi lại, hắn cãi lại vậy thì các tiên vương có thể trực tiếp nói hắn kém cỏi, thua mà còn đi trách cứ người khảo nghiệm là Mộng Yểm vương.
Đầy là Đông Thánh Đình nói cho hắn biết, đây là địa bàn của ai.
Lời của Diễm Uyên tiên vương vẫn còn quanh quẩn bên tai, có chút kết cục thật là đã sớm định trước sao?
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trên Cổ chiến đài, một câu cũng không nói, hắn đã sớm có tâm tư chuẩn bị bị nhằm vào, như vậy còn có gì có thể nói.
Tất cả đều nhìn ở kết cục sao.
Những người khác khảo nghiệm vẫn kéo dài như cũ, thời gian từng chút trôi qua, Thái Tháp là người thứ hai bị loại.
Sau đó người thứ ba là Tử Tinh Hiên, lúc thanh tỉnh lại, hô hấp dồn dập, nàng hít một hơi thật sâu mới có thể đứng vững tâm thần.
Nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên cũng tỉnh táo lại, lộ ra một chút nghi hoặc, truyền âm cho Tần Vấn Thiên hỏi:
- Ngươi ở trong giấc mộng gặp cái gì vậy?
- Trí nhớ bị nhìn trộm, hắn muốn theo dõi trí nhớ của ta nên đành phải tự chính mình giãy dụa ra ngoài mộng cảnh.
Tần Vấn Thiên không có dấu diếm Tử Tinh Hiên, hỏi:
- Ngươi thì sao?