Diễm Uyên Tiên Vương nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nói:
Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đối phương.
- Ngươi khiêu khích bản tọa là chuyện nhỏ, nhưng ngươi dám to gan phá hủy quy tắc, dưới tình hình Hắc Phong đã bị đánh bại và nhận thua, ngươi lại giết chết hắn, không coi quy tắc của Đông Thánh Tiên môn ra gì, không để ý đến sự tồn tại của các Tiên Vương, tội này nên tính như thế nào?
Diễm Uyên Tiên Vương lạnh lùng mở miệng.
- Hắn nhận thua rồi sao? Ta không nghe thấy, nếu như tiền bối Diễm Uyên Tiên Vương muốn ngang nhiên báo thù, vậy ta cũng không có gì để nói, ai bảo ngươi là đại năng tiên môn của Đông Thánh Tiên môn, còn ta chỉ là một Thiên Tượng đến tham gia Tiên yến.
Tần Vấn Thiên trực tiếp phản bác nói, hắn tất nhiên không nghe thấy, hắn muốn đề phòng Hắc Phong nhận thua, lấy sóng âm gào thét để phủ đậy âm thanh của đối phương, không những là hắn không nghe thấy, mà những người khác cũng không nghe thấy tiếng nói của Hắc Phong.
- Ta cũng không nghe thấy.
Quân Mộng Trần mở miệng nói:
- Trước đó Diễm Uyên Tiên Vương đã đi xuống, nói với Tần sư huynh của ta, có những việc đã định sẵn rồi, không thể thay đổi, chẳng lẽ chính là, cho dù Tần sư huynh có biểu hiện như thế nào, thì nhất định đều sẽ bị loại ra ngoài sao, nếu là như vậy, không vào Đông Thánh Tiên môn cũng được, ba sư huynh đệ chúng ta sẽ tự mình trở về núi tu hành.
- Các ngươi...
Diễm Uyên Tiên Vương nhìn chằm chằm vào mấy người này, thần sắc lạnh lùng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy ân oán giữa hắn và Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lại giết chết đệ tử của hắn ngay trước mắt hắn, khiêu khích uy nghiêm của hắn, sỉ nhục hắn, lúc này hắn mở miệng định tội Tần Vấn Thiên, rất hiển nhiên là đang muốn quan báo tư thù lợi dụng việc riêng để trả thù cá nhân.
- Diễm Uyên Tiên Vương, thôi đi.
Lúc này chỉ nghe thấy, Đông Thánh Đình ngồi trên chủ vị mở miệng nói, ánh mắt Diễm Uyên Tiên Vương nhìn về phía Đông Thánh Đình, chỉ nhìn thấy đôi mắt của đối phương lóe ra những tinh quang sâu không lường được, không thể suy đoán được trong lòng đang nghĩ gì, Diễm Uyên Tiên Vương đã hiểu, Đông Thánh Đình thế tử của tiên đế bệ hạ, hắn tự khắc sẽ biết cách xử lý tốt việc này.
Diễm Uyên Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn lướt qua, không nói thêm lời nào.
Tần Vấn Thiên thì đã quay trở lại chỗ ngồi, hai mươi vị thiên kiêu còn lại mười chín người, có tám người đã từng đại chiến qua, còn lại mười hai người chưa chiến đấu.
- Tử Tình Hiên của Vân Châu đại địa, tới lượt ngươi.
Ánh mắt Đông Thánh Đình dường như rất bình tĩnh, liếc nhìn Tử Tình Hiên một cái, trong lòng lại lạnh lùng, xem ra Tần Vấn Thiên đến Tiên vực có chút kỳ ngộ, bái một sư phụ lợi hại, có cơ duyên thì mới có cơ hội trưởng thành đến mức lợi hại như vậy.
Công chúa Lưu Ly ngồi ngay bên cạnh, hắn tất nhiên sẽ không biểu hiện ra mình đang cố ý nhằm vào Tần Vấn Thiên, nếu không, công chúa Thanh Nhi biết chuyện này có thể suy đoán ra không ít chuyện.
Bóng người Tử Tình Hiên bước lên Cổ Chiến Đài, Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần đều có hi vọng thăng cấp, nàng nhất định cũng muốn giành một thắng lợi.
Các cường giả trước mắt, không có một kẻ yếu, người nàng nắm chắc cơ hội đánh thắng, đương nhiên là Tô Phong người cùng cảnh giới với nàng, dù sao, trước đó bọn họ đã đấu một trận, trận chiến này đối với nàng, thì rất đơn giản rồi.
- Ta khiêu chiến với Tô Phong.
Ánh mắt Tử Tình Hiên nhìn về phía Tô Phong, khiến cho thần sắc Tô Phong trầm xuống, thực lực của tu sĩ võ mạng không thể nào thay đổi quá nhiều trong một thời gian ngắn ngủi, mạnh là mạnh, yếu là yếu.
Tô Phong tự biết, cho dù đánh thêm một trận nữa, hắn vẫn sẽ thua dưới tay Tử Tình Hiên.
- Ta chịu thua.
Tô Phong không bước lên Cổ Chiến Đài, hắn muốn giữ lại hi vọng, để có thể nắm giữ quyền chủ động đánh một trận, dốc hết sức lực chiến đấu, tranh thủ phá vỡ cục trận.
Mười người mạnh nhất thực sự quá khó khăn, những người còn lại căn bản không có ai là kẻ yếu.
- Cổ Chiến Thiên, xuất chiến.
Đúng lúc này, Đông Thánh Đình hét lên nói, Cổ Chiến Thiên cuối cùng cũng đến lượt ngươi rồi, trước đây, hắn đã bị thua một trận, nếu như lại thua sẽ lập tức bị loại.
- Sẽ là nội chiến Vân Châu sao?
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào Cổ Chiến Thiên, trước đây Quân Mộng Trần dùng lời nói khiêu khích, sỉ nhục Cổ Chiến Thiên, hắn đã nhận lời sẽ cùng Quân Mộng Trần đánh một trận sinh tử.
Nhưng sau đó, biểu hiện của Quân Mộng Trận vô cùng cường thế, đánh bại Hạ Cửu Phong, Cổ Chiến Thiên vẫn sẽ giữ lời hẹn khiêu chiến Quân Mộng Trần sao?
Trận chiến này đối với Cổ Chiến Thiên, nhất định là rất khó chọn lựa.
Hắn đã từng bị thua một trận, thua không nổi nữa.
Nếu thua trận nữa, vị trí mười người mạnh nhất sẽ không có tên của hắn.
Trên chiến đài, Cổ Chiến Thiên đứng ở đó, đôi mắt chớp chớp không ngừng, dường như không có cách nào tập trung chú ý.
Rất hiển nhiên, Cổ Chiến Thiên đang do dự.
Niềm tin của hắn, sự tự tin của hắn đã không còn mãnh liệt như lúc trước, hắn không nắm chắc được phần thắng nữa rồi.
Bất luận là Quân Mộng Trần hay Tần Vấn Thiên, hắn đều không nắm chắc phần thắng, không thì hắn sẽ không do dự lập tức khiêu chiến với một người.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nhìn chằm chằm vào Cổ Chiến Thiên, trong con mắt lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, thậm chí Quân Mộng Trần còn nhìn hắn, giơ ngón tay út lên, đầu ngón tay hướng xuống dưới, dường như lộ ra một vẻ miệt thị nồng đậm.
Hai nắm tay của Cổ Chiến Thiên xiết chặt, trên người hắn dâng ý chí chiến đấu ngập trời, hắn là thiên kiêu đệ nhất Vân Châu, hắn làm sao có thể mất đi ý chí chiến đầu, Cổ Chiến Thiên hắn cho dù thua, cũng không được khiếp sợ chiến đấu.
Trận đấu này là vì thắng lợi, cũng là vì sự tôn ngiêm.
Bên trong con ngươi phóng ra những ánh sáng sắc bén, Cổ Chiến Thiên nhìn xa về phía trận doanh của Vân Châu, chỉ ngón tay ra, không phải chỉ về phía Quân Mộng Trần người đã khiêu chiến với hắn, mà là chỉ về phía Tần Vấn Thiên.
Diễm Uyên Tiên Vương nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nói:
Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đối phương.
- Ngươi khiêu khích bản tọa là chuyện nhỏ, nhưng ngươi dám to gan phá hủy quy tắc, dưới tình hình Hắc Phong đã bị đánh bại và nhận thua, ngươi lại giết chết hắn, không coi quy tắc của Đông Thánh Tiên môn ra gì, không để ý đến sự tồn tại của các Tiên Vương, tội này nên tính như thế nào?
Diễm Uyên Tiên Vương lạnh lùng mở miệng.
- Hắn nhận thua rồi sao? Ta không nghe thấy, nếu như tiền bối Diễm Uyên Tiên Vương muốn ngang nhiên báo thù, vậy ta cũng không có gì để nói, ai bảo ngươi là đại năng tiên môn của Đông Thánh Tiên môn, còn ta chỉ là một Thiên Tượng đến tham gia Tiên yến.
Tần Vấn Thiên trực tiếp phản bác nói, hắn tất nhiên không nghe thấy, hắn muốn đề phòng Hắc Phong nhận thua, lấy sóng âm gào thét để phủ đậy âm thanh của đối phương, không những là hắn không nghe thấy, mà những người khác cũng không nghe thấy tiếng nói của Hắc Phong.
- Ta cũng không nghe thấy.
Quân Mộng Trần mở miệng nói:
- Trước đó Diễm Uyên Tiên Vương đã đi xuống, nói với Tần sư huynh của ta, có những việc đã định sẵn rồi, không thể thay đổi, chẳng lẽ chính là, cho dù Tần sư huynh có biểu hiện như thế nào, thì nhất định đều sẽ bị loại ra ngoài sao, nếu là như vậy, không vào Đông Thánh Tiên môn cũng được, ba sư huynh đệ chúng ta sẽ tự mình trở về núi tu hành.
- Các ngươi...
Diễm Uyên Tiên Vương nhìn chằm chằm vào mấy người này, thần sắc lạnh lùng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy ân oán giữa hắn và Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lại giết chết đệ tử của hắn ngay trước mắt hắn, khiêu khích uy nghiêm của hắn, sỉ nhục hắn, lúc này hắn mở miệng định tội Tần Vấn Thiên, rất hiển nhiên là đang muốn quan báo tư thù lợi dụng việc riêng để trả thù cá nhân.
- Diễm Uyên Tiên Vương, thôi đi.
Lúc này chỉ nghe thấy, Đông Thánh Đình ngồi trên chủ vị mở miệng nói, ánh mắt Diễm Uyên Tiên Vương nhìn về phía Đông Thánh Đình, chỉ nhìn thấy đôi mắt của đối phương lóe ra những tinh quang sâu không lường được, không thể suy đoán được trong lòng đang nghĩ gì, Diễm Uyên Tiên Vương đã hiểu, Đông Thánh Đình thế tử của tiên đế bệ hạ, hắn tự khắc sẽ biết cách xử lý tốt việc này.
Diễm Uyên Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn lướt qua, không nói thêm lời nào.
Tần Vấn Thiên thì đã quay trở lại chỗ ngồi, hai mươi vị thiên kiêu còn lại mười chín người, có tám người đã từng đại chiến qua, còn lại mười hai người chưa chiến đấu.
- Tử Tình Hiên của Vân Châu đại địa, tới lượt ngươi.
Ánh mắt Đông Thánh Đình dường như rất bình tĩnh, liếc nhìn Tử Tình Hiên một cái, trong lòng lại lạnh lùng, xem ra Tần Vấn Thiên đến Tiên vực có chút kỳ ngộ, bái một sư phụ lợi hại, có cơ duyên thì mới có cơ hội trưởng thành đến mức lợi hại như vậy.
Công chúa Lưu Ly ngồi ngay bên cạnh, hắn tất nhiên sẽ không biểu hiện ra mình đang cố ý nhằm vào Tần Vấn Thiên, nếu không, công chúa Thanh Nhi biết chuyện này có thể suy đoán ra không ít chuyện.
Bóng người Tử Tình Hiên bước lên Cổ Chiến Đài, Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần đều có hi vọng thăng cấp, nàng nhất định cũng muốn giành một thắng lợi.
Các cường giả trước mắt, không có một kẻ yếu, người nàng nắm chắc cơ hội đánh thắng, đương nhiên là Tô Phong người cùng cảnh giới với nàng, dù sao, trước đó bọn họ đã đấu một trận, trận chiến này đối với nàng, thì rất đơn giản rồi.
- Ta khiêu chiến với Tô Phong.
Ánh mắt Tử Tình Hiên nhìn về phía Tô Phong, khiến cho thần sắc Tô Phong trầm xuống, thực lực của tu sĩ võ mạng không thể nào thay đổi quá nhiều trong một thời gian ngắn ngủi, mạnh là mạnh, yếu là yếu.
Tô Phong tự biết, cho dù đánh thêm một trận nữa, hắn vẫn sẽ thua dưới tay Tử Tình Hiên.
- Ta chịu thua.
Tô Phong không bước lên Cổ Chiến Đài, hắn muốn giữ lại hi vọng, để có thể nắm giữ quyền chủ động đánh một trận, dốc hết sức lực chiến đấu, tranh thủ phá vỡ cục trận.
Mười người mạnh nhất thực sự quá khó khăn, những người còn lại căn bản không có ai là kẻ yếu.
- Cổ Chiến Thiên, xuất chiến.
Đúng lúc này, Đông Thánh Đình hét lên nói, Cổ Chiến Thiên cuối cùng cũng đến lượt ngươi rồi, trước đây, hắn đã bị thua một trận, nếu như lại thua sẽ lập tức bị loại.
- Sẽ là nội chiến Vân Châu sao?
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào Cổ Chiến Thiên, trước đây Quân Mộng Trần dùng lời nói khiêu khích, sỉ nhục Cổ Chiến Thiên, hắn đã nhận lời sẽ cùng Quân Mộng Trần đánh một trận sinh tử.
Nhưng sau đó, biểu hiện của Quân Mộng Trận vô cùng cường thế, đánh bại Hạ Cửu Phong, Cổ Chiến Thiên vẫn sẽ giữ lời hẹn khiêu chiến Quân Mộng Trần sao?
Trận chiến này đối với Cổ Chiến Thiên, nhất định là rất khó chọn lựa.
Hắn đã từng bị thua một trận, thua không nổi nữa.
Nếu thua trận nữa, vị trí mười người mạnh nhất sẽ không có tên của hắn.
Trên chiến đài, Cổ Chiến Thiên đứng ở đó, đôi mắt chớp chớp không ngừng, dường như không có cách nào tập trung chú ý.
Rất hiển nhiên, Cổ Chiến Thiên đang do dự.
Niềm tin của hắn, sự tự tin của hắn đã không còn mãnh liệt như lúc trước, hắn không nắm chắc được phần thắng nữa rồi.
Bất luận là Quân Mộng Trần hay Tần Vấn Thiên, hắn đều không nắm chắc phần thắng, không thì hắn sẽ không do dự lập tức khiêu chiến với một người.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nhìn chằm chằm vào Cổ Chiến Thiên, trong con mắt lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, thậm chí Quân Mộng Trần còn nhìn hắn, giơ ngón tay út lên, đầu ngón tay hướng xuống dưới, dường như lộ ra một vẻ miệt thị nồng đậm.
Hai nắm tay của Cổ Chiến Thiên xiết chặt, trên người hắn dâng ý chí chiến đấu ngập trời, hắn là thiên kiêu đệ nhất Vân Châu, hắn làm sao có thể mất đi ý chí chiến đầu, Cổ Chiến Thiên hắn cho dù thua, cũng không được khiếp sợ chiến đấu.
Trận đấu này là vì thắng lợi, cũng là vì sự tôn ngiêm.
Bên trong con ngươi phóng ra những ánh sáng sắc bén, Cổ Chiến Thiên nhìn xa về phía trận doanh của Vân Châu, chỉ ngón tay ra, không phải chỉ về phía Quân Mộng Trần người đã khiêu chiến với hắn, mà là chỉ về phía Tần Vấn Thiên.