- Ta thật muốn xem thử ngươi có thể đi đến đâu.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.
- Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể đi tới đâu.
Cổ Chiến Thiên nói xen vào, ánh mắt quét tới:
- Lúc trước chiến đấu ở Vân Thiên không thể giết ngươi, thực sự đáng tiếc, hiện tại cảnh giới khác nhau, lại càng không có cách nào ra tay với ngươi, bằng không ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ, sao có thể để ngươi ngông cuồng như bây giờ.
- Người ta mới đạt được thành tựu không tồi, cứ để cho họ vui vẻ một chút đã.
Bên cạnh thậm chí có cường giả Vân Châu có thế lực lớn trên Tiên Đài châm chọc nói, là người của Chiến Thiên Tiên Phủ.
- Các ngươi...
Quân Mộng Trần nổi giận, trên người phóng ra khí tức.
- Mộng Trần, đấu võ mồm với bọn họ làm gì, bọn họ tự sẽ thấy kết cục.
Tần Vấn Thiên thấy Quân Mộng Trần lại bắt đầu nóng nảy cho nên mới trấn an. Quân Mộng Trần lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thấy lúc này trên cỗ chiến đài đúng lúc không người, thân hình hắn đã lập lòe, giống như tia chớp, trực tiếp đi lên trên chiến đài.
- Ai dám tới đánh một trận với ta.
Quân Mộng Trần quát, lệnh bài trước ngực hắn ghi thứ hai Vân Châu, vẫn có chút lực chấn áp.
Chỉ thấy có bóng thiên kiêu chậm rãi bước ra. Đó là một vị nhân vật thiên kiêu xếp thứ sáu của Minh Ngục Châu, trên thân người này lộ ra một hàn khí đáng sợ, mắt hắn nhìn chằm chằm Quân Mộng Trần nói:
- Đứng thứ hai Vân Châu sao, không biết có phải là danh hiệu tương xứng với người thực hay không.
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết được điều này.
Quân Mộng Trần hét lớn một tiếng, thiên địa thổi lên chiến uy ngập trời, cuốn lên vô vàn gió bão, toàn thân hắn phủ thêm một tầng chiến giáp vương giả, giống như tuyệt thế quân vương vậy. Một ảo ảnh đáng sợ xuất hiện phía sau hắn, Quân Mộng Trần đi từng bước về phía trước, mỗi bước đi của hắn khiến luồng khí chất vương giả này dường như mạnh hơn vài phần.
- Chiến.
Quân Mộng Trần tức giận quát một tiếng. Trong phút chốc, toàn bộ trời đất chìm trong gió bão hủy diệt, mọi người chỉ càm thấy tất cả không trung này dường như bị phá nát, tiếng rống to này giống như có yêu thú đang tàn sát bừa bãi, có chiến xa chuyển động khắp trời, có hàng vạn hàng nghìn quân sĩ chiến đấu vì hắn, Quân Mộng Trần giống như vương, có thể gọi ra vô vàn chiến sĩ.
- Đây là tiên pháp chiến đấu gì vậy?
Có cường giả Tiên Vương khẽ nói, loại tiên pháp này dường như hơi hiếm thấy.
- Hắn giống như Chiến Vương trời sinh, vừa ra tay đã bộc lộ sự cường đại mạnh mẽ.
Có người đáp, các Tiên Vương cũng nghiêm túc lên, quan sát Quân Mộng Trần chiến đấu.
Chỉ thấy Quân Mộng Trần không ngừng điên cuồng hét lớn, đối thủ của hắn cũng không phải nhân vật thiên kiêu tầm thường, nhưng cuối cùng lại bị áp chế đến chết, bị vô vàn chiến xa nghiền ép, đánh vào trên người, đánh rơi khỏi đài chiến đấu.
Quân Mộng Trần toàn thắng.
- Còn ai muốn lên đây?
Quân Mộng Trần đứng trên Chiến Đài cổ, thân hắn choàng khôi giáp,vô cùng chói mắt. Mắt hắn quét nhìn những thiên kiêu của Vân Châu, như mang theo vài phần ý nổi giận, nhất định phải khiến bọn họ mở to hai mắt nhìn. Ba người hắn, Tần Vấn Thiên sư huynh và Tử Tình Hiên sư tỷ, dù không thể vào top ba, cũng phải bước vào top mười, đây đã là yêu cầu thấp nhất.
- Quân Mộng Trần vẫn phải tiếp tục chiến đấu, rất nhiều người lúc trước đều đánh một trận đã bị đá xuống, lần lượt tạo nên khoảng cách chiến đấu, hiện tại cũng đã đến lúc bắt đầu chiến đấu liên tiếp rồi.
Những nhân vật thiên kiêu có năng lực không hề tầm thường ở cảnh giới Thiên Tượng tứ trọng, đều tiến lên cổ đài chiến đấu, chiến khí trùng thiên, cuồng bạo tranh phong với Quân Mộng Trần, nhưng dưới luồng khí thế vương giả của Quân Mộng Trần, cuối cùng lại không có ai có thể chiến thắng hắn.
Quân Mộng Trần thanh tú tuấn dật, nhưng khi chiến đấu chỉ có hai chữ cuồng bạo.
Trên đài cao của Tiên yến, chỉ thấy Diễm Uyên Tiên Vương thoáng liếc mắt nhìn về phía nào đó. Ở nơi đó có một nhân vật Tiên Vương, hắn có đôi mắt màu đen, mặc hắc bào bao trùm toàn thân, thân phận địa vị của người này tương đương với Diễm Uyên. Lúc này, người thanh niên đứng bên cạnh hắn đang chậm rãi bước ra.
Tần Vấn Thiên chú ý tới cảnh này lập tức nhíu mày. Lại là đệ tử thân truyền của Tiên Vương sao, người này ra thi đấu đặc biệt giấu mình, Quân Mộng Trần còn đang đại chiến, gần như không có người nào chú ý tới hắn. Rất nhanh, khi Quân Mộng Trần lại chiến thắng một đối thủ, người thanh niên này đi lên Chiến Đài cổ.
- Người này có chút nguy hiểm.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Cổ Chiến Thiên, chiến lực của Mộng Trần siêu phàm, dù người này thật sự vô cùng yêu nghiệt, chắc là cũng có thể đánh một trận, hơn nữa Mộng Trần cũng nói bản thân hắn vẫn chưa dốc hết toàn lực.
Nhưng lúc này, mấy vị nhân vật Tiên Vương ở xung quanh lão nhân mặc áo bào màu đen lại quay ra nhìn chằm chằm lão rồi liếc mắt nhìn Diễm Uyên Tiên Vương. Bọn họ híp mắt nhìn chằm chằm Quân Mộng Trần trên chiến đài, tiểu tử này, e rằng đã đến trận cuối rồi.
Quân Mộng Trần nhìn thấy người này đã không chút khách khí mà gào lớn lên, đánh ra hai quyền đáng sợ, chỉ thấy người kia vung bàn tay lên, có một thần nguyên biển máu đáng sợ cắn nuốt lực lượng vừa đánh tới.
Thần sắc Quân Mộng Trần lóe lên, hắn biết rằng bản thân đã gặp phải thiên kiêu không tầm thường, bước chân hắn giẫm xuống, hai tay dẫn theo uy năng vô cùng cuồng bạo, trực tiếp đánh về phía người thanh niên kia, nắm đấm trực tiếp mang theo sát ý.
- Ầm!
Hai tay của Quân Mộng Trần trực tiếp đánh vào thân thể của đối phương, thân thể của đối phương lập tức chảy ra Huyết Hà, trực tiếp bao trùm trên khôi giáp của Quân Mộng Trần, đồng thời, bên cạnh bóng dáng kia dần ngưng tụ ra một chân thân khác.
- Huyết phân thân, Quân Mộng Trần thảm rồi. Tấ cả phân thân này đều là máu độc.
Có nhân vật Tiên Vương nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã cảm thấy có chút không đành lòng. Quả nhiên lúc này, sắc mặt của Quân Mộng Trần đã thay đổi, một khí độc đáng sợ lập tức ăn mòn vào trong thân thể hắn, mặt hắn lập tức biến thành màu đen, thậm chí khôi giáp khoác bên ngoài cũng hóa thành màu đen.
- Ta thật muốn xem thử ngươi có thể đi đến đâu.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.
- Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể đi tới đâu.
Cổ Chiến Thiên nói xen vào, ánh mắt quét tới:
- Lúc trước chiến đấu ở Vân Thiên không thể giết ngươi, thực sự đáng tiếc, hiện tại cảnh giới khác nhau, lại càng không có cách nào ra tay với ngươi, bằng không ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ, sao có thể để ngươi ngông cuồng như bây giờ.
- Người ta mới đạt được thành tựu không tồi, cứ để cho họ vui vẻ một chút đã.
Bên cạnh thậm chí có cường giả Vân Châu có thế lực lớn trên Tiên Đài châm chọc nói, là người của Chiến Thiên Tiên Phủ.
- Các ngươi...
Quân Mộng Trần nổi giận, trên người phóng ra khí tức.
- Mộng Trần, đấu võ mồm với bọn họ làm gì, bọn họ tự sẽ thấy kết cục.
Tần Vấn Thiên thấy Quân Mộng Trần lại bắt đầu nóng nảy cho nên mới trấn an. Quân Mộng Trần lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thấy lúc này trên cỗ chiến đài đúng lúc không người, thân hình hắn đã lập lòe, giống như tia chớp, trực tiếp đi lên trên chiến đài.
- Ai dám tới đánh một trận với ta.
Quân Mộng Trần quát, lệnh bài trước ngực hắn ghi thứ hai Vân Châu, vẫn có chút lực chấn áp.
Chỉ thấy có bóng thiên kiêu chậm rãi bước ra. Đó là một vị nhân vật thiên kiêu xếp thứ sáu của Minh Ngục Châu, trên thân người này lộ ra một hàn khí đáng sợ, mắt hắn nhìn chằm chằm Quân Mộng Trần nói:
- Đứng thứ hai Vân Châu sao, không biết có phải là danh hiệu tương xứng với người thực hay không.
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết được điều này.
Quân Mộng Trần hét lớn một tiếng, thiên địa thổi lên chiến uy ngập trời, cuốn lên vô vàn gió bão, toàn thân hắn phủ thêm một tầng chiến giáp vương giả, giống như tuyệt thế quân vương vậy. Một ảo ảnh đáng sợ xuất hiện phía sau hắn, Quân Mộng Trần đi từng bước về phía trước, mỗi bước đi của hắn khiến luồng khí chất vương giả này dường như mạnh hơn vài phần.
- Chiến.
Quân Mộng Trần tức giận quát một tiếng. Trong phút chốc, toàn bộ trời đất chìm trong gió bão hủy diệt, mọi người chỉ càm thấy tất cả không trung này dường như bị phá nát, tiếng rống to này giống như có yêu thú đang tàn sát bừa bãi, có chiến xa chuyển động khắp trời, có hàng vạn hàng nghìn quân sĩ chiến đấu vì hắn, Quân Mộng Trần giống như vương, có thể gọi ra vô vàn chiến sĩ.
- Đây là tiên pháp chiến đấu gì vậy?
Có cường giả Tiên Vương khẽ nói, loại tiên pháp này dường như hơi hiếm thấy.
- Hắn giống như Chiến Vương trời sinh, vừa ra tay đã bộc lộ sự cường đại mạnh mẽ.
Có người đáp, các Tiên Vương cũng nghiêm túc lên, quan sát Quân Mộng Trần chiến đấu.
Chỉ thấy Quân Mộng Trần không ngừng điên cuồng hét lớn, đối thủ của hắn cũng không phải nhân vật thiên kiêu tầm thường, nhưng cuối cùng lại bị áp chế đến chết, bị vô vàn chiến xa nghiền ép, đánh vào trên người, đánh rơi khỏi đài chiến đấu.
Quân Mộng Trần toàn thắng.
- Còn ai muốn lên đây?
Quân Mộng Trần đứng trên Chiến Đài cổ, thân hắn choàng khôi giáp,vô cùng chói mắt. Mắt hắn quét nhìn những thiên kiêu của Vân Châu, như mang theo vài phần ý nổi giận, nhất định phải khiến bọn họ mở to hai mắt nhìn. Ba người hắn, Tần Vấn Thiên sư huynh và Tử Tình Hiên sư tỷ, dù không thể vào top ba, cũng phải bước vào top mười, đây đã là yêu cầu thấp nhất.
- Quân Mộng Trần vẫn phải tiếp tục chiến đấu, rất nhiều người lúc trước đều đánh một trận đã bị đá xuống, lần lượt tạo nên khoảng cách chiến đấu, hiện tại cũng đã đến lúc bắt đầu chiến đấu liên tiếp rồi.
Những nhân vật thiên kiêu có năng lực không hề tầm thường ở cảnh giới Thiên Tượng tứ trọng, đều tiến lên cổ đài chiến đấu, chiến khí trùng thiên, cuồng bạo tranh phong với Quân Mộng Trần, nhưng dưới luồng khí thế vương giả của Quân Mộng Trần, cuối cùng lại không có ai có thể chiến thắng hắn.
Quân Mộng Trần thanh tú tuấn dật, nhưng khi chiến đấu chỉ có hai chữ cuồng bạo.
Trên đài cao của Tiên yến, chỉ thấy Diễm Uyên Tiên Vương thoáng liếc mắt nhìn về phía nào đó. Ở nơi đó có một nhân vật Tiên Vương, hắn có đôi mắt màu đen, mặc hắc bào bao trùm toàn thân, thân phận địa vị của người này tương đương với Diễm Uyên. Lúc này, người thanh niên đứng bên cạnh hắn đang chậm rãi bước ra.
Tần Vấn Thiên chú ý tới cảnh này lập tức nhíu mày. Lại là đệ tử thân truyền của Tiên Vương sao, người này ra thi đấu đặc biệt giấu mình, Quân Mộng Trần còn đang đại chiến, gần như không có người nào chú ý tới hắn. Rất nhanh, khi Quân Mộng Trần lại chiến thắng một đối thủ, người thanh niên này đi lên Chiến Đài cổ.
- Người này có chút nguy hiểm.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Cổ Chiến Thiên, chiến lực của Mộng Trần siêu phàm, dù người này thật sự vô cùng yêu nghiệt, chắc là cũng có thể đánh một trận, hơn nữa Mộng Trần cũng nói bản thân hắn vẫn chưa dốc hết toàn lực.
Nhưng lúc này, mấy vị nhân vật Tiên Vương ở xung quanh lão nhân mặc áo bào màu đen lại quay ra nhìn chằm chằm lão rồi liếc mắt nhìn Diễm Uyên Tiên Vương. Bọn họ híp mắt nhìn chằm chằm Quân Mộng Trần trên chiến đài, tiểu tử này, e rằng đã đến trận cuối rồi.
Quân Mộng Trần nhìn thấy người này đã không chút khách khí mà gào lớn lên, đánh ra hai quyền đáng sợ, chỉ thấy người kia vung bàn tay lên, có một thần nguyên biển máu đáng sợ cắn nuốt lực lượng vừa đánh tới.
Thần sắc Quân Mộng Trần lóe lên, hắn biết rằng bản thân đã gặp phải thiên kiêu không tầm thường, bước chân hắn giẫm xuống, hai tay dẫn theo uy năng vô cùng cuồng bạo, trực tiếp đánh về phía người thanh niên kia, nắm đấm trực tiếp mang theo sát ý.
- Ầm!
Hai tay của Quân Mộng Trần trực tiếp đánh vào thân thể của đối phương, thân thể của đối phương lập tức chảy ra Huyết Hà, trực tiếp bao trùm trên khôi giáp của Quân Mộng Trần, đồng thời, bên cạnh bóng dáng kia dần ngưng tụ ra một chân thân khác.
- Huyết phân thân, Quân Mộng Trần thảm rồi. Tấ cả phân thân này đều là máu độc.
Có nhân vật Tiên Vương nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã cảm thấy có chút không đành lòng. Quả nhiên lúc này, sắc mặt của Quân Mộng Trần đã thay đổi, một khí độc đáng sợ lập tức ăn mòn vào trong thân thể hắn, mặt hắn lập tức biến thành màu đen, thậm chí khôi giáp khoác bên ngoài cũng hóa thành màu đen.