Các thiên kiêu trong cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng chủ động mở miệng chịu thua, tất nhiên là muốn cho Tần Vấn Thiên giữ sức, trước đó bọn họ nhận ơn của Tần Vấn Thiên, mới giữ được mạng sống tiến vào vòng tiếp theo, cho dù không có cách nào tiến thêm một bước cũng có thể trở thành nhân vật đệ tử nòng cốt, trong lòng đương nhiên cảm kích Tần Vấn Thiên.
Mà ở trong trận quyết chiến ban đầu, Diễm Uyên Tiên Vương hình như vẫn cố ý nhằm vào Tần Vấn Thiên, cho nên bọn họ đồng thời nâng Tần Vấn Thiên đi tới, lại thêm bản thân Tần Vấn Thiên thể hiện ra lực chiến đấu siêu cường, cho dù là Diễm Uyên Tiên Vương có ý kiến đối với Tần Vấn Thiên, cũng không có khả năng cướp đoạt tư cách của Tần Vấn Thiên tiến vào vòng trong.
Một cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng này chỉ còn lại có số ít người chưa từng tỏ thái độ, ánh mắt của Tần Vấn Thiên liếc nhìn về phía mấy người kia, nếu đã nhảy lên Chiến Đài cổ, hơn nữa phần lớn mọi người tự nguyện chịu thua đưa hắn đoạn đường, hắn cũng không tiện phụ lòng kỳ vọng của mọi người, lại một lần giải quyết cuộc tỷ thí này, khi tất cả mọi người cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng bại vào trong tay hắn, Diễm Uyên Tiên Vương lại còn có lý do gì để ngăn cản mình đi về phía trước.
Tần Vấn Thiên vươn bàn tay khổng lồ ra, một ngón tay chỉ về phía Lục Trường Vân, mở miệng nói:
- Ngươi tới trước đi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Trường Vân cứng đờ, nhìn chằm chằm vào người khổng lồ mấy trăm trượng đáng sợ này, hơn nữa, thân thể vô cùng khủng khiếp này còn quấn quanh một vòng ánh sáng chiến đấu mạnh mẽ, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng đáng sợ màu đỏ như máu, đứng ở đó, lại giống như một tòa ngọn núi cổ hùng vĩ, giống như một vị thần linh khổng lồ, khiến người ta cảm giác không thể chiến thắng.
Trước đó, Lục Trường Vân có chút miệt thị Tần Vấn Thiên xếp hạng hai mươi bảy của Vân Châu, nhất là lúc đó trong Thánh Ma Hạp các thiên kiêu đi theo Tần Vấn Thiên rời đi, nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên đánh một trận, hắn đã không có lòng tin nữa, cho dù hắn xếp hạng thứ hai của Kinh Châu.
Nhưng nếu Tần Vấn Thiên chỉ tên khiêu chiến với hắn, hắn không có sự lựa chọn, Lục Trường Vân đứng dậy, thân hình chớp hiện, rơi vào trên Chiến Đài cổ, cho dù đứng ở trên hư không, hắn vẫn cần phải ngẩng đầu ngước mắt nhìn người khổng lồ mấy trăm trượng này, quá to lớn, giống như một cái tháp sắt vậy.
Thân thể cao lao, Lục Trường Vân không ngừng đi lên trên khoảng không, đi tới vị trí trước ngực của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hai con mắt đỏ như máu cực lớn này nhìn mình chằm chằm, khiến cho trong lòng Lục Trường Vân hơi chấn động, trên phương diện khí thế cũng đã yếu đi vài phần.
- Tự mình lăn.
Tần Vấn Thiên nhìn Lục Trường Vân thốt ra một câu, khiến cho sắc mặt của Lục Trường Vân trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Cho dù thực lực của Tần Vấn Thiên này cường đại, nhưng khó tránh khỏi cũng quá không khách khí.
- Ầm!
Trong phút chốc, thân thể của Lục Trường Vân hoàn toàn bạo phát ra khí thế cuồng bạo, một khí lưu hủy diệt xông thẳng lên trời, lúc này chỉ thấy ở mi tâm của Tần Vấn Thiên dường như xuất hiện con mắt thứ ba, chỉ vừa liếc mắt, Lục Trường Vân chỉ cảm thấy chư thiên biến đổi, ở đây hóa thành một mảnh thế giới Tinh Thần mộng ảo, toàn thế giới đều có lực trấn áp ngập trời điên cuồng đánh tới.
Tần Vấn Thiên đứng ở trong mảnh tinh không này, hắn giơ tay lên, từng cái chuông cổ lập lòe, cuối cùng hội tụ thành một cái chuông cổ màu vàng kim cực lớn vô biên vô hạn, kiếp lực hủy diệt vô tận từ trong đó phóng ra, bổ vào trong tinh không, có uy thế hủy diệt thiên địa đáng sợ.
Lục Trường Vân cảm nhận được uy lực tịch diệt trong khắp tinh không, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, giờ phút này Tần Vấn Thiên đúng như thần linh, loại cường đại này, khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác bất lực, hắn thiên kiêu đứng thứ hai ở Kinh Châu dường như căn bản không thể làm gì được nhân vật thần linh ở trước mắt.
- Coong!
Tiếng chuông vang lên, tay Tần Vấn Thiên nâng chuông lớn, trấn áp về phía Lục Trường Vân, chỉ trong nháy mắt, kiếp quang vô tận lao tới, bao quanh thân thể của Lục Trường Vân, dường như có hàng vạn hàng nghìn kiếp lôi từ bầu trời rơi xuống, trấn áp, hủy diệt tất cả.
Lục Trường Vân nổi giận gầm lên một tiếng, chống lại những kiếp quang vô tận này, nhưng thấy cái chuông cổ cực kỳ khổng lồ từ bầu trời bao phủ xuống, thần sắc hắn tái nhợt, trong lòng bắt đầu thoáng có chút chấn động, nếu cái cuông cổ cực lớn này chụp xuống hắn, hậu quả sẽ thế nào? Lục Trường Vân có phần không dám nghĩ tiếp, trong mắt của hắn lóe lên một tia giằng co, lập tức quát:
- Ta chịu thua.
Tiếng rống to này dường như dùng hết lực lượng toàn thân của hắn.
Từ ý nghĩa nào đó, hai người còn chưa hoàn toàn bạo phát đại chiến, Lục Trường Vân thiên kiêu đứng thứ hai của Kinh Châu đã chịu thua không dám tiếp tục chiến đấu nữa, hắn sợ nếu tiếp tục chiến đấu sẽ phát sinh hậu quả không có cách nào tưởng tượng được.
Ở trong hư không, chuông cổ ngừng lại, kiếp quang vô tận tiêu tan không gặp, thiên địa khôi phục lại vẻ trong sáng, Lục Trường Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng mặt trời chiếu xuống lại có phần chói mắt, trong giây lát ngắn ngủi, Lục Trường Vân lại cảm giác mình dường như trải qua thời gian vô cùng dài, đối với hắn mà nói, trận chiến đấu này giống như là một trận kiếp nạn.
Hít một hơi thật sâu, Lục Trường Vân liếc mắt nhìn thân thể cao lớn này của Tần Vấn Thiên, sau đó xoay người đi về phía dưới Chiến Đài cổ, dường như thiên kiêu thứ hai Kinh Châu là hắn chỉ tôn lên sự cường đại của Tần Vấn Thiên.
- Thiên kiêu thứ hai Kinh Châu khiến cho người ta có chút thất vọng.
Có cường giả Tiên Vương nhỏ giọng nói, tuy rằng Tần Vấn Thiên rất cường đại, nhưng Lục Trường Vân này quả thật có hơi kém, còn chưa có thật sự chiến đấu đã nhận thua.
- Đúng.
Những người khác đều gật đầu, có chút thất vọng về biểu hiện của Lục Trường Vân, thần sắc của Lục Trường Vân ảm đạm, thân thể khẽ run rẩy, hắn là nhân vật thiên kiêu đứng thứ hai ở Kinh Châu lẽ nào lại vô duyên với vị trí trước hai mươi sao?
Hình như, hắn đã lưu lại ấn tượng xấu cho các Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên xếp hạng thứ hai mươi bảy ở Vân Châu này không tệ, là một nhân tài có thể đào tạo.
Các thiên kiêu trong cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng chủ động mở miệng chịu thua, tất nhiên là muốn cho Tần Vấn Thiên giữ sức, trước đó bọn họ nhận ơn của Tần Vấn Thiên, mới giữ được mạng sống tiến vào vòng tiếp theo, cho dù không có cách nào tiến thêm một bước cũng có thể trở thành nhân vật đệ tử nòng cốt, trong lòng đương nhiên cảm kích Tần Vấn Thiên.
Mà ở trong trận quyết chiến ban đầu, Diễm Uyên Tiên Vương hình như vẫn cố ý nhằm vào Tần Vấn Thiên, cho nên bọn họ đồng thời nâng Tần Vấn Thiên đi tới, lại thêm bản thân Tần Vấn Thiên thể hiện ra lực chiến đấu siêu cường, cho dù là Diễm Uyên Tiên Vương có ý kiến đối với Tần Vấn Thiên, cũng không có khả năng cướp đoạt tư cách của Tần Vấn Thiên tiến vào vòng trong.
Một cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng này chỉ còn lại có số ít người chưa từng tỏ thái độ, ánh mắt của Tần Vấn Thiên liếc nhìn về phía mấy người kia, nếu đã nhảy lên Chiến Đài cổ, hơn nữa phần lớn mọi người tự nguyện chịu thua đưa hắn đoạn đường, hắn cũng không tiện phụ lòng kỳ vọng của mọi người, lại một lần giải quyết cuộc tỷ thí này, khi tất cả mọi người cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng bại vào trong tay hắn, Diễm Uyên Tiên Vương lại còn có lý do gì để ngăn cản mình đi về phía trước.
Tần Vấn Thiên vươn bàn tay khổng lồ ra, một ngón tay chỉ về phía Lục Trường Vân, mở miệng nói:
- Ngươi tới trước đi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Trường Vân cứng đờ, nhìn chằm chằm vào người khổng lồ mấy trăm trượng đáng sợ này, hơn nữa, thân thể vô cùng khủng khiếp này còn quấn quanh một vòng ánh sáng chiến đấu mạnh mẽ, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng đáng sợ màu đỏ như máu, đứng ở đó, lại giống như một tòa ngọn núi cổ hùng vĩ, giống như một vị thần linh khổng lồ, khiến người ta cảm giác không thể chiến thắng.
Trước đó, Lục Trường Vân có chút miệt thị Tần Vấn Thiên xếp hạng hai mươi bảy của Vân Châu, nhất là lúc đó trong Thánh Ma Hạp các thiên kiêu đi theo Tần Vấn Thiên rời đi, nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên đánh một trận, hắn đã không có lòng tin nữa, cho dù hắn xếp hạng thứ hai của Kinh Châu.
Nhưng nếu Tần Vấn Thiên chỉ tên khiêu chiến với hắn, hắn không có sự lựa chọn, Lục Trường Vân đứng dậy, thân hình chớp hiện, rơi vào trên Chiến Đài cổ, cho dù đứng ở trên hư không, hắn vẫn cần phải ngẩng đầu ngước mắt nhìn người khổng lồ mấy trăm trượng này, quá to lớn, giống như một cái tháp sắt vậy.
Thân thể cao lao, Lục Trường Vân không ngừng đi lên trên khoảng không, đi tới vị trí trước ngực của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hai con mắt đỏ như máu cực lớn này nhìn mình chằm chằm, khiến cho trong lòng Lục Trường Vân hơi chấn động, trên phương diện khí thế cũng đã yếu đi vài phần.
- Tự mình lăn.
Tần Vấn Thiên nhìn Lục Trường Vân thốt ra một câu, khiến cho sắc mặt của Lục Trường Vân trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Cho dù thực lực của Tần Vấn Thiên này cường đại, nhưng khó tránh khỏi cũng quá không khách khí.
- Ầm!
Trong phút chốc, thân thể của Lục Trường Vân hoàn toàn bạo phát ra khí thế cuồng bạo, một khí lưu hủy diệt xông thẳng lên trời, lúc này chỉ thấy ở mi tâm của Tần Vấn Thiên dường như xuất hiện con mắt thứ ba, chỉ vừa liếc mắt, Lục Trường Vân chỉ cảm thấy chư thiên biến đổi, ở đây hóa thành một mảnh thế giới Tinh Thần mộng ảo, toàn thế giới đều có lực trấn áp ngập trời điên cuồng đánh tới.
Tần Vấn Thiên đứng ở trong mảnh tinh không này, hắn giơ tay lên, từng cái chuông cổ lập lòe, cuối cùng hội tụ thành một cái chuông cổ màu vàng kim cực lớn vô biên vô hạn, kiếp lực hủy diệt vô tận từ trong đó phóng ra, bổ vào trong tinh không, có uy thế hủy diệt thiên địa đáng sợ.
Lục Trường Vân cảm nhận được uy lực tịch diệt trong khắp tinh không, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, giờ phút này Tần Vấn Thiên đúng như thần linh, loại cường đại này, khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác bất lực, hắn thiên kiêu đứng thứ hai ở Kinh Châu dường như căn bản không thể làm gì được nhân vật thần linh ở trước mắt.
- Coong!
Tiếng chuông vang lên, tay Tần Vấn Thiên nâng chuông lớn, trấn áp về phía Lục Trường Vân, chỉ trong nháy mắt, kiếp quang vô tận lao tới, bao quanh thân thể của Lục Trường Vân, dường như có hàng vạn hàng nghìn kiếp lôi từ bầu trời rơi xuống, trấn áp, hủy diệt tất cả.
Lục Trường Vân nổi giận gầm lên một tiếng, chống lại những kiếp quang vô tận này, nhưng thấy cái chuông cổ cực kỳ khổng lồ từ bầu trời bao phủ xuống, thần sắc hắn tái nhợt, trong lòng bắt đầu thoáng có chút chấn động, nếu cái cuông cổ cực lớn này chụp xuống hắn, hậu quả sẽ thế nào? Lục Trường Vân có phần không dám nghĩ tiếp, trong mắt của hắn lóe lên một tia giằng co, lập tức quát:
- Ta chịu thua.
Tiếng rống to này dường như dùng hết lực lượng toàn thân của hắn.
Từ ý nghĩa nào đó, hai người còn chưa hoàn toàn bạo phát đại chiến, Lục Trường Vân thiên kiêu đứng thứ hai của Kinh Châu đã chịu thua không dám tiếp tục chiến đấu nữa, hắn sợ nếu tiếp tục chiến đấu sẽ phát sinh hậu quả không có cách nào tưởng tượng được.
Ở trong hư không, chuông cổ ngừng lại, kiếp quang vô tận tiêu tan không gặp, thiên địa khôi phục lại vẻ trong sáng, Lục Trường Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng mặt trời chiếu xuống lại có phần chói mắt, trong giây lát ngắn ngủi, Lục Trường Vân lại cảm giác mình dường như trải qua thời gian vô cùng dài, đối với hắn mà nói, trận chiến đấu này giống như là một trận kiếp nạn.
Hít một hơi thật sâu, Lục Trường Vân liếc mắt nhìn thân thể cao lớn này của Tần Vấn Thiên, sau đó xoay người đi về phía dưới Chiến Đài cổ, dường như thiên kiêu thứ hai Kinh Châu là hắn chỉ tôn lên sự cường đại của Tần Vấn Thiên.
- Thiên kiêu thứ hai Kinh Châu khiến cho người ta có chút thất vọng.
Có cường giả Tiên Vương nhỏ giọng nói, tuy rằng Tần Vấn Thiên rất cường đại, nhưng Lục Trường Vân này quả thật có hơi kém, còn chưa có thật sự chiến đấu đã nhận thua.
- Đúng.
Những người khác đều gật đầu, có chút thất vọng về biểu hiện của Lục Trường Vân, thần sắc của Lục Trường Vân ảm đạm, thân thể khẽ run rẩy, hắn là nhân vật thiên kiêu đứng thứ hai ở Kinh Châu lẽ nào lại vô duyên với vị trí trước hai mươi sao?
Hình như, hắn đã lưu lại ấn tượng xấu cho các Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên xếp hạng thứ hai mươi bảy ở Vân Châu này không tệ, là một nhân tài có thể đào tạo.