Vẻ mặt của Lưu Phong khó chịu, hắn mang Tần Vấn Thiên đến nơi đây, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
- Mấy vị bằng hữu của ta trước đó cũng tới tham gia thịnh sự của chủ nhân Thánh Tiên môn, khách điếm làm như vậy, dường như có chút không được thỏa đáng nha.
Lưu Phong nhìn người phụ trách khách điếm kia rồi nói.
- Mấy vị, đây là sắp xếp của Thánh tử, mong rằng chư vị cho hắn chút mặt mũi.
Lúc này, trong đám người có người đứng ra nói, nghe được lời của người nọ người phụ trách khách điếm cũng là cười làm lành, lại nói với đám người Tần Vấn Thiên:
- Chư vị để cho Thánh tử chút mặt mũi a.
Chỉ thấy Lưu Phong chau mày, hắn tự nhiên minh bạch ý tứ của Đông Thánh Tiên môn Thánh tử.
Đông Thánh Tiên Đế được xưng là Đông Thánh bệ hạ, trong có một chữ thánh, ý là siêu phàm thoát tục. Ở trong Đông Thánh Tiên môn, Thánh tử ý chỉ trên danh nghĩa là đệ tử Đông Thánh Tiên Đế, có địa vị siêu phàm, cũng là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng. Tại Đông Thánh Tiên môn, Thánh tử có địa vị rất cao, một khi gặp được cơ hội là có thể trở thành đệ tử chân truyền của Đông Thánh Tiên Đế.
Bên trong Đông Thánh Tiên môn hôm nay có không ít nhân vật Thánh tử, đều là Thiên kiêu chi tử, các cảnh giới đều có, bọn họ cũng coi như là đệ tử của Đông Thánh bệ hạ.
Mà trước mắt mấy người, Thánh tử yêu cầu mang đến nơi đây đều là sản nghiệp của Đông Thánh Tiên môn, tự nhiên cần nghe theo.
- Thánh tử, lần này đối đãi với khách nhân từ mười ba châu ra sao?
Thấy Lưu Phong có chút không vui nói, người của mười ba châu đối với Đông Thánh Tiên môn mà nói cũng coi như là khách sáo.
- Các hạ tại sao phải khổ như vậy chứ, đây dù sao cũng là Thánh tử ra lệnh, chư vị chỉ cần cho mặt mũi là được, đổi lại ở địa phương khác còn có thể tiến cử chư vị cùng Thánh tử quen biết, tội gì chấp nhất như vậy.
Người nọ nhàn nhạt nói, giọng nói cũng không khách khí chút nào.
- Chê cười, chúng ta sao phải tiến cử hắn chứ.
Quân Mộng Trần cười lạnh một tiếng, người nọ thấy trước ngực Quân Mộng Trần có Vân Châu lệnh, thần sắc như thường, nói:
- Vân Châu đệ nhị, khó trách các hạ nói giọng ngạo nghễ như vậy, chẳng qua nơi đây là Đế Thành không phải là Vân Châu, Thánh tử để cho ta an bài vị này là người phương nào?
Nói vậy là đã có chút không khách khí rồi, Tần Vấn Thiên thủy chung trầm mặc, ánh mắt của hắn đang cùng đối phương nhìn người được chỉ.
Người này hắn nhận thức, ngày xưa từng gặp qua một lần, Đông Thánh Tiên Đế chiêu thu môn đồ từ tiểu thế giới, hàng lâm Hoàng cấp Thánh Vực, người này cũng từng xuất hiện qua, hơn nữa thiên phú của hắn xuất chúng nên vẫn kiên trì tới cuối cùng.
Hắn tên là Hắc Phong, mặc dù cuối cùng vẫn không thể bái nhập làm môn hạ của Đông Thánh Tiên Đế, nhưng vẫn được Diễm Uyên Tiên Vương thu làm tọa hạ đệ tử.
Hắc Phong cũng nhận ra Tần Vấn Thiên, năm đó Tần Vấn Thiên vẫn đè ép mọi người một đầu, suýt nữa được Đông Thánh Tiên Đế thu làm đệ tử rồi, đáng tiếc người này không biết điều, thế nhưng lại không lĩnh tình Đông Thánh bệ hạ, đứng cùng sư tôn hắn Diễm Uyên Tiên Vương Vương An, thích cuộc sống tự do, cuối cùng bị bệ hạ vứt bỏ.
Hôm nay, người này cũng từ tiểu thế giới đi tới Tiên vực, hơn nữa còn đến nơi này.
Bất quá, trước ngực hắn là Vân Châu lệnh thứ hai bảy, quả nhiên thiên kiêu tiểu thế giới, mặc dù ban đầu chói mắt đi nữa cũng chỉ là nhất thời, hắn bỏ lỡ kỳ ngộ lần đó, tựa hồ trở nên bình thường rồi, tại Vân Châu cũng chỉ mới xếp hạng hai mươi bảy, thật đáng buồn.
- Đấy chính là Hắc Phong, chân truyền đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương, chiến tướng của Đông Thánh bệ hạ.
Người nọ ngạo nghễ nói, khiến cho Quân Mộng Trần thanh tú trước mặt lại hiện lên khí tức sắc bén, thân thể của hắn tựa như ưỡn đến càng thẳng, người khác dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo, là hắn có thể kiêu ngạo hơn, huống chi những người này rõ ràng đến sau mà ngông cuồng như thế, thế nhưng lại nói với hắn bằng cái giọng ngạo nghễ, quả thực là buồn cười.
- Ta không quản các ngươi là ai, chỗ này là chúng ta tới trước, cứ dựa theo quy củ, muốn cướp thì động thủ đi, nghe nói Đế Thành không cho phép tùy ý tranh đấu, không biết Đông Thánh Tiên môn các ngươi có bị trói buộc hay không.
Quân Mộng Trần ngẩng đầu mở miệng, trên người khí tức tán ra, hoàn toàn là người không sợ trời không sợ đất.
Mặc dù hắn thoạt nhìn thanh tú vô cùng, nhưng ở tiểu thế giới của hắn, hắn là Vương, Vương độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Hắc Phong đã từ trên người Tần Vấn Thiến dời đi, phảng phất như không nhận ra hắn, tựa hồ, Tần Vấn Thiên hôm nay đã không đáng giá được hắn coi trọng, hăn nhìn lướt qua Quân Mộng Trần, vừa nhìn về mấy người phía trước, trong miệng phun ra một thanh âm có vẻ âm lãnh:
- Khách điếm này, các ngươi nhất định phải ở sao?
Quân Mộng Trần đang muốn mở miệng, lại thấy Tần Vấn Thiên gất đầu nói:
- Đúng vậy!
Vẻ mặt của mọi người lóe lên, rồi rít nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói:
- Lần này Đông Thánh Tiên môn cử hành thịnh yến, bọn ta từ Vân Châu đại địa đến, hôm nay, người Đông Thánh Tiên môn lại lấn đến trên người chúng ta, buồn cười a.
- Ta khi nào áp qua các ngươi.
Người dẫn đường kia sắc mặt lạnh xuống, lại thấy Hắc Phong khoát tay áo, nhìn Tần Vấn Thiên:
- Năm đó bởi vì loại tính cách này mà bỏ lỡ cơ hội nhất phi trùng thiên, sau đó lưu lạc trở nên bình thường, hôm nay lại vẫn không biết tiến thối như thế, ngươi cũng thật có tính cách a, tuy nói chư vị là khách, nhưng cũng xin nhớ kỹ, nơi này là Đế Thành, sau này nếu trong chiến đấu gặp nhau, nhớ phải cẩn thận chút ít.
Hắc Phong dứt lời trực tiếp xoay người, phất tay áo nói:
- Chúng ta đổi địa phương khác, cần gì tự hạ thân phận.
- Không biết điều.
- Người dẫn đường kia lạnh lùng nhìn đám người Tần Vấn Thiên một cái, sau đó đi theo Hắc Phong rời đi.
- Quá kiêu ngạo.
Trên người Quân Mộng Trần chiến ý như muốn phá thể mà ra, hắn ngó chừng thân ảnh những người đó rồi nói:
- Tốt nhất đừng để ta ở trong chiến đấu gặp phải.
Người trong khách sạn lộ ra vẻ lúng túng, hắn nhìn thật sâu mọi người trước mắt một cái, lập tức nói:
- Chư vị tự tiện a, ta cáo từ trước.
Vừa nói xong đã trực tiếp rời đi, Quân Mộng Trần mắng một tiếng vô liêm sỉ, Lưu Phong có chút kinh ngạc là Tần Vấn Thiến lại cùng Hắc Phong tựa hồ nhận biết nhau.
- Tính cách của Diễm Uyên Tiên Vương thô bạo, chinh phạt qua vô số địa vực, đệ tử của hắn Hắc Phong có chút giống hắn, rất cuồng, nhưng thực lực quả thật lợi hại.
Thấy Lưu Phong nhắc nhở, mọi người cùng nhau đi về phía tiểu viện, vốn là tâm tình không sai giờ cũng bị phá hư hầu như không còn, cả đám tự mình đi về nghỉ ngơi.
Vẻ mặt của Lưu Phong khó chịu, hắn mang Tần Vấn Thiên đến nơi đây, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
- Mấy vị bằng hữu của ta trước đó cũng tới tham gia thịnh sự của chủ nhân Thánh Tiên môn, khách điếm làm như vậy, dường như có chút không được thỏa đáng nha.
Lưu Phong nhìn người phụ trách khách điếm kia rồi nói.
- Mấy vị, đây là sắp xếp của Thánh tử, mong rằng chư vị cho hắn chút mặt mũi.
Lúc này, trong đám người có người đứng ra nói, nghe được lời của người nọ người phụ trách khách điếm cũng là cười làm lành, lại nói với đám người Tần Vấn Thiên:
- Chư vị để cho Thánh tử chút mặt mũi a.
Chỉ thấy Lưu Phong chau mày, hắn tự nhiên minh bạch ý tứ của Đông Thánh Tiên môn Thánh tử.
Đông Thánh Tiên Đế được xưng là Đông Thánh bệ hạ, trong có một chữ thánh, ý là siêu phàm thoát tục. Ở trong Đông Thánh Tiên môn, Thánh tử ý chỉ trên danh nghĩa là đệ tử Đông Thánh Tiên Đế, có địa vị siêu phàm, cũng là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng. Tại Đông Thánh Tiên môn, Thánh tử có địa vị rất cao, một khi gặp được cơ hội là có thể trở thành đệ tử chân truyền của Đông Thánh Tiên Đế.
Bên trong Đông Thánh Tiên môn hôm nay có không ít nhân vật Thánh tử, đều là Thiên kiêu chi tử, các cảnh giới đều có, bọn họ cũng coi như là đệ tử của Đông Thánh bệ hạ.
Mà trước mắt mấy người, Thánh tử yêu cầu mang đến nơi đây đều là sản nghiệp của Đông Thánh Tiên môn, tự nhiên cần nghe theo.
- Thánh tử, lần này đối đãi với khách nhân từ mười ba châu ra sao?
Thấy Lưu Phong có chút không vui nói, người của mười ba châu đối với Đông Thánh Tiên môn mà nói cũng coi như là khách sáo.
- Các hạ tại sao phải khổ như vậy chứ, đây dù sao cũng là Thánh tử ra lệnh, chư vị chỉ cần cho mặt mũi là được, đổi lại ở địa phương khác còn có thể tiến cử chư vị cùng Thánh tử quen biết, tội gì chấp nhất như vậy.
Người nọ nhàn nhạt nói, giọng nói cũng không khách khí chút nào.
- Chê cười, chúng ta sao phải tiến cử hắn chứ.
Quân Mộng Trần cười lạnh một tiếng, người nọ thấy trước ngực Quân Mộng Trần có Vân Châu lệnh, thần sắc như thường, nói:
- Vân Châu đệ nhị, khó trách các hạ nói giọng ngạo nghễ như vậy, chẳng qua nơi đây là Đế Thành không phải là Vân Châu, Thánh tử để cho ta an bài vị này là người phương nào?
Nói vậy là đã có chút không khách khí rồi, Tần Vấn Thiên thủy chung trầm mặc, ánh mắt của hắn đang cùng đối phương nhìn người được chỉ.
Người này hắn nhận thức, ngày xưa từng gặp qua một lần, Đông Thánh Tiên Đế chiêu thu môn đồ từ tiểu thế giới, hàng lâm Hoàng cấp Thánh Vực, người này cũng từng xuất hiện qua, hơn nữa thiên phú của hắn xuất chúng nên vẫn kiên trì tới cuối cùng.
Hắn tên là Hắc Phong, mặc dù cuối cùng vẫn không thể bái nhập làm môn hạ của Đông Thánh Tiên Đế, nhưng vẫn được Diễm Uyên Tiên Vương thu làm tọa hạ đệ tử.
Hắc Phong cũng nhận ra Tần Vấn Thiên, năm đó Tần Vấn Thiên vẫn đè ép mọi người một đầu, suýt nữa được Đông Thánh Tiên Đế thu làm đệ tử rồi, đáng tiếc người này không biết điều, thế nhưng lại không lĩnh tình Đông Thánh bệ hạ, đứng cùng sư tôn hắn Diễm Uyên Tiên Vương Vương An, thích cuộc sống tự do, cuối cùng bị bệ hạ vứt bỏ.
Hôm nay, người này cũng từ tiểu thế giới đi tới Tiên vực, hơn nữa còn đến nơi này.
Bất quá, trước ngực hắn là Vân Châu lệnh thứ hai bảy, quả nhiên thiên kiêu tiểu thế giới, mặc dù ban đầu chói mắt đi nữa cũng chỉ là nhất thời, hắn bỏ lỡ kỳ ngộ lần đó, tựa hồ trở nên bình thường rồi, tại Vân Châu cũng chỉ mới xếp hạng hai mươi bảy, thật đáng buồn.
- Đấy chính là Hắc Phong, chân truyền đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương, chiến tướng của Đông Thánh bệ hạ.
Người nọ ngạo nghễ nói, khiến cho Quân Mộng Trần thanh tú trước mặt lại hiện lên khí tức sắc bén, thân thể của hắn tựa như ưỡn đến càng thẳng, người khác dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo, là hắn có thể kiêu ngạo hơn, huống chi những người này rõ ràng đến sau mà ngông cuồng như thế, thế nhưng lại nói với hắn bằng cái giọng ngạo nghễ, quả thực là buồn cười.
- Ta không quản các ngươi là ai, chỗ này là chúng ta tới trước, cứ dựa theo quy củ, muốn cướp thì động thủ đi, nghe nói Đế Thành không cho phép tùy ý tranh đấu, không biết Đông Thánh Tiên môn các ngươi có bị trói buộc hay không.
Quân Mộng Trần ngẩng đầu mở miệng, trên người khí tức tán ra, hoàn toàn là người không sợ trời không sợ đất.
Mặc dù hắn thoạt nhìn thanh tú vô cùng, nhưng ở tiểu thế giới của hắn, hắn là Vương, Vương độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Hắc Phong đã từ trên người Tần Vấn Thiến dời đi, phảng phất như không nhận ra hắn, tựa hồ, Tần Vấn Thiên hôm nay đã không đáng giá được hắn coi trọng, hăn nhìn lướt qua Quân Mộng Trần, vừa nhìn về mấy người phía trước, trong miệng phun ra một thanh âm có vẻ âm lãnh:
- Khách điếm này, các ngươi nhất định phải ở sao?
Quân Mộng Trần đang muốn mở miệng, lại thấy Tần Vấn Thiên gất đầu nói:
- Đúng vậy!
Vẻ mặt của mọi người lóe lên, rồi rít nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói:
- Lần này Đông Thánh Tiên môn cử hành thịnh yến, bọn ta từ Vân Châu đại địa đến, hôm nay, người Đông Thánh Tiên môn lại lấn đến trên người chúng ta, buồn cười a.
- Ta khi nào áp qua các ngươi.
Người dẫn đường kia sắc mặt lạnh xuống, lại thấy Hắc Phong khoát tay áo, nhìn Tần Vấn Thiên:
- Năm đó bởi vì loại tính cách này mà bỏ lỡ cơ hội nhất phi trùng thiên, sau đó lưu lạc trở nên bình thường, hôm nay lại vẫn không biết tiến thối như thế, ngươi cũng thật có tính cách a, tuy nói chư vị là khách, nhưng cũng xin nhớ kỹ, nơi này là Đế Thành, sau này nếu trong chiến đấu gặp nhau, nhớ phải cẩn thận chút ít.
Hắc Phong dứt lời trực tiếp xoay người, phất tay áo nói:
- Chúng ta đổi địa phương khác, cần gì tự hạ thân phận.
- Không biết điều.
- Người dẫn đường kia lạnh lùng nhìn đám người Tần Vấn Thiên một cái, sau đó đi theo Hắc Phong rời đi.
- Quá kiêu ngạo.
Trên người Quân Mộng Trần chiến ý như muốn phá thể mà ra, hắn ngó chừng thân ảnh những người đó rồi nói:
- Tốt nhất đừng để ta ở trong chiến đấu gặp phải.
Người trong khách sạn lộ ra vẻ lúng túng, hắn nhìn thật sâu mọi người trước mắt một cái, lập tức nói:
- Chư vị tự tiện a, ta cáo từ trước.
Vừa nói xong đã trực tiếp rời đi, Quân Mộng Trần mắng một tiếng vô liêm sỉ, Lưu Phong có chút kinh ngạc là Tần Vấn Thiến lại cùng Hắc Phong tựa hồ nhận biết nhau.
- Tính cách của Diễm Uyên Tiên Vương thô bạo, chinh phạt qua vô số địa vực, đệ tử của hắn Hắc Phong có chút giống hắn, rất cuồng, nhưng thực lực quả thật lợi hại.
Thấy Lưu Phong nhắc nhở, mọi người cùng nhau đi về phía tiểu viện, vốn là tâm tình không sai giờ cũng bị phá hư hầu như không còn, cả đám tự mình đi về nghỉ ngơi.