Phía trên Vân Thiên Chiến Đài có người nhìn về phía Quân Mộng Trần, trên tám mươi mốt tòa chiến đài, có vài người cực kỳ mạnh mẽ, trên người họ có hào quang chiến khí hàng ngàn trượng, thậm chí có thiên kiêu đã có được vạn trượng chiến khí, lơ lửng giữa trời, giống như một chiến thần.
Cuộc chiến đấu tuyển chọn mở ra đã được vài ngày, những trận chiến đấu diễn ra liên tiếp. Vài người mạnh nhất vẫn đang chiến thắng liên tiếp, chưa bại lần nào, mỗi người đều tích được vạn trượng chiến khí.
Những người có thể có được vạn trượng chiến khí đó là những thiên kiêu cao cấp nhất của Vân Châu. Thực lực của bọn hắn đã cực kỳ đáng sợ, còn thêm chiến khí nữa thì càng khó có thể đánh bại họ.
Trước đó, bọn họ vẫn là những nơi tập trung nhiều ánh mắt nhất, tỏa sáng cả một vùng, nhưng khi Tần Vấn Thiên xuất hiện, vì những việc hắn đã làm tại thành Phiêu Tuyết cho nên những ánh mắt khác mới tập trung qua hắn.
Nhưng sau khi nghe được câu nói của Quân Mộng Trần thì có hai kẻ có được vạn trượng chiến khí nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ.
- Rất đáng tiếc vì cảnh giới của hai chúng ta khác nhau, nếu không thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội bước lên chiến đài.
Một người trong đó hờ hững nói, tu vi của người này là Thiên Tượng ngũ trọng, là đệ tử của Vân Lâu Thánh Môn, tên là Tổ Huyên. Là một trong những đệ tử kiệt xuất của Vân Lâu Thánh Môn tham gia lần này, có hi vọng cực lớn lọt vào top 1000.
- Nếu như ngươi và ta cùng tại một cảnh giới thì vạn trượng chiến khí của ngươi sẽ là của ta.
Quân Mộng Trần nhếch miệng cười nói, khuôn mặt điển trai lộ ra bộ dáng vô tội, nhưng câu nói của hắn lại rất dễ dàng để thu hút cừu hận.
- Tổ Huyên, tên đó rất cuồng a.
Một gã có vạn trượng chiến khí khác cũng là một thiên kiêu kiệt xuất của Vân Châu, tu vi cũng mạnh hơn Tổ Huyên, hắn có cảnh giới là Thiên Tượng lục trọng. Hắn cười nhạt, nhẹ nhàng đi xuống chiến đài.
- Liên tục chiến đấu cũng khá lâu rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi một chút, chiến đài này ta tặng cho những người khác.
- Cô Thần, sao không tiếp tục tới khi đạt được mười vạn trượng chiến khí? Sẽ nối thẳng trời cao a.
- Không vội.
Cô Thần lạnh nhạt nói, chỉ trong nháy mắt đã đi xuống dưới đài, những người xung quanh vội vàng nhường đường cho gã. Những thiên kiêu chân chính luôn được người kính trọng, những người khác nhìn vào Cô Thần thì có tán thưởng và cũng có chiến ý.
- Ngươi và tên nhóc ngạo mạn kia có cảnh giới không giống nhau, nhưng sư tỷ hắn cũng có tu vi giống ngươi a, đánh bại cô ta cũng như nhau vậy.
Chỉ nghe thấy có tiếng nói từ Vạn Thánh Thư Viện truyền sang, một vị cường giả hô lớn, hiển nhiên là đang nói với Tổ Huyên.
- Cũng đúng.
Tổ Huyên cười một tiếng rồi nhìn về phía của Tử Tình Hiên:
- Nhưng mà lại là bắt nạt mỹ nữ, có chút xấu hổ a.
Tử Tình Hiên ngẩng đầu nhìn về phía Tổ Huyên, nói một câu:
- To mồm.
Nghe được câu này, giữa hai lông mày của Tổ Huyên hiện lên một tia sắc bén, lập tức cười nói:
- Nếu như vậy, ta cũng không khiêm tốn.
Nói xong, hắn đi tới hướng Tử Tình Hiên, vạn trượng chiến khí trôi xung quanh tôn sự uy phong của hắn lên, như có thể ép vỡ tất cả.
- Sư tỷ, để cho những người này mở rộng tầm mắt một chút.
Quân Mộng Trần mở miệng nói, sau đó nhìn về phía người vừa nói chuyện của Vạn Thánh Thư Viện, ngón tay chỉ thẳng, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, nói:
- Giật dây người khác có gì mà hay, có giỏi thì ra lệnh các hậu bối của ông tới đây khiêu chiến ta. Một mình ta chấp tất những kẻ có tu vi Thiên Tượng tam trọng của thư viện ông.
- Càn rỡ, trưởng bối của ngươi không dạy ngươi cách nói chuyện với tiền bối sao?
Quân Mộng Trần cười tà:
- Trưởng bối ta chỉ dạy ta làm cách nào để dạy bảo những bọn chuột nhắt mà thôi. Đã không dám chiến thì câm miệng đê.
- Bất kỳ đệ tử nào của Vạn Thánh Thư Viện muốn đánh bại các ngươi rất dễ dàng.
Lão già rất tức giận, bị một hậu bối khiêu khích là rất mất mặt, hơn nữa tên nhóc này cuồng cũng giống với Tần Vấn Thiên.
- Để ta đánh chết tên cuồng vọng này.
Phía dưới có một thiên kiêu của Vạn Thánh Thư Viện đứng ra.
- Tốt.
Lão già kia mở miệng khen, một lát sau, người thanh niên kia đã đi tới chiến đài của Quân Mộng Trần.
- Chỉ bằng ngươi? Khí thế yếu như vậy, xứng danh là thiên kiêu sao?
Phía trên Vân Thiên Chiến Đài có người nhìn về phía Quân Mộng Trần, trên tám mươi mốt tòa chiến đài, có vài người cực kỳ mạnh mẽ, trên người họ có hào quang chiến khí hàng ngàn trượng, thậm chí có thiên kiêu đã có được vạn trượng chiến khí, lơ lửng giữa trời, giống như một chiến thần.
Cuộc chiến đấu tuyển chọn mở ra đã được vài ngày, những trận chiến đấu diễn ra liên tiếp. Vài người mạnh nhất vẫn đang chiến thắng liên tiếp, chưa bại lần nào, mỗi người đều tích được vạn trượng chiến khí.
Những người có thể có được vạn trượng chiến khí đó là những thiên kiêu cao cấp nhất của Vân Châu. Thực lực của bọn hắn đã cực kỳ đáng sợ, còn thêm chiến khí nữa thì càng khó có thể đánh bại họ.
Trước đó, bọn họ vẫn là những nơi tập trung nhiều ánh mắt nhất, tỏa sáng cả một vùng, nhưng khi Tần Vấn Thiên xuất hiện, vì những việc hắn đã làm tại thành Phiêu Tuyết cho nên những ánh mắt khác mới tập trung qua hắn.
Nhưng sau khi nghe được câu nói của Quân Mộng Trần thì có hai kẻ có được vạn trượng chiến khí nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ.
- Rất đáng tiếc vì cảnh giới của hai chúng ta khác nhau, nếu không thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội bước lên chiến đài.
Một người trong đó hờ hững nói, tu vi của người này là Thiên Tượng ngũ trọng, là đệ tử của Vân Lâu Thánh Môn, tên là Tổ Huyên. Là một trong những đệ tử kiệt xuất của Vân Lâu Thánh Môn tham gia lần này, có hi vọng cực lớn lọt vào top 1000.
- Nếu như ngươi và ta cùng tại một cảnh giới thì vạn trượng chiến khí của ngươi sẽ là của ta.
Quân Mộng Trần nhếch miệng cười nói, khuôn mặt điển trai lộ ra bộ dáng vô tội, nhưng câu nói của hắn lại rất dễ dàng để thu hút cừu hận.
- Tổ Huyên, tên đó rất cuồng a.
Một gã có vạn trượng chiến khí khác cũng là một thiên kiêu kiệt xuất của Vân Châu, tu vi cũng mạnh hơn Tổ Huyên, hắn có cảnh giới là Thiên Tượng lục trọng. Hắn cười nhạt, nhẹ nhàng đi xuống chiến đài.
- Liên tục chiến đấu cũng khá lâu rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi một chút, chiến đài này ta tặng cho những người khác.
- Cô Thần, sao không tiếp tục tới khi đạt được mười vạn trượng chiến khí? Sẽ nối thẳng trời cao a.
- Không vội.
Cô Thần lạnh nhạt nói, chỉ trong nháy mắt đã đi xuống dưới đài, những người xung quanh vội vàng nhường đường cho gã. Những thiên kiêu chân chính luôn được người kính trọng, những người khác nhìn vào Cô Thần thì có tán thưởng và cũng có chiến ý.
- Ngươi và tên nhóc ngạo mạn kia có cảnh giới không giống nhau, nhưng sư tỷ hắn cũng có tu vi giống ngươi a, đánh bại cô ta cũng như nhau vậy.
Chỉ nghe thấy có tiếng nói từ Vạn Thánh Thư Viện truyền sang, một vị cường giả hô lớn, hiển nhiên là đang nói với Tổ Huyên.
- Cũng đúng.
Tổ Huyên cười một tiếng rồi nhìn về phía của Tử Tình Hiên:
- Nhưng mà lại là bắt nạt mỹ nữ, có chút xấu hổ a.
Tử Tình Hiên ngẩng đầu nhìn về phía Tổ Huyên, nói một câu:
- To mồm.
Nghe được câu này, giữa hai lông mày của Tổ Huyên hiện lên một tia sắc bén, lập tức cười nói:
- Nếu như vậy, ta cũng không khiêm tốn.
Nói xong, hắn đi tới hướng Tử Tình Hiên, vạn trượng chiến khí trôi xung quanh tôn sự uy phong của hắn lên, như có thể ép vỡ tất cả.
- Sư tỷ, để cho những người này mở rộng tầm mắt một chút.
Quân Mộng Trần mở miệng nói, sau đó nhìn về phía người vừa nói chuyện của Vạn Thánh Thư Viện, ngón tay chỉ thẳng, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, nói:
- Giật dây người khác có gì mà hay, có giỏi thì ra lệnh các hậu bối của ông tới đây khiêu chiến ta. Một mình ta chấp tất những kẻ có tu vi Thiên Tượng tam trọng của thư viện ông.
- Càn rỡ, trưởng bối của ngươi không dạy ngươi cách nói chuyện với tiền bối sao?
Quân Mộng Trần cười tà:
- Trưởng bối ta chỉ dạy ta làm cách nào để dạy bảo những bọn chuột nhắt mà thôi. Đã không dám chiến thì câm miệng đê.
- Bất kỳ đệ tử nào của Vạn Thánh Thư Viện muốn đánh bại các ngươi rất dễ dàng.
Lão già rất tức giận, bị một hậu bối khiêu khích là rất mất mặt, hơn nữa tên nhóc này cuồng cũng giống với Tần Vấn Thiên.
- Để ta đánh chết tên cuồng vọng này.
Phía dưới có một thiên kiêu của Vạn Thánh Thư Viện đứng ra.
- Tốt.
Lão già kia mở miệng khen, một lát sau, người thanh niên kia đã đi tới chiến đài của Quân Mộng Trần.
- Chỉ bằng ngươi? Khí thế yếu như vậy, xứng danh là thiên kiêu sao?