- Hồ đồ ngu xuẩn.
Phiêu Tuyết lâu chủ lạnh lùng nói, chỉ thấy Phiêu Tuyết thành vô cùng khổng lồ này cuối cùng lại chuyển động, con chim khổng lồ ở dưới thành cổ chở một thành điên cuồng vỗ cánh, cả tòa thành bay về phía trước, thần sắc Phiêu Tuyết lâu chủ lạnh lùng, bàn tay chộp về phía hư không, thiên địa phát ra một tiếng chấn động, chỉ thấy khắp bầu trời đều hóa thành màu vàng kim.
Ánh sáng màu vàng kim vô tận điên cuồng phun ra phía trên hư không, trong bầu trời xuất hiện rất nhiều hình vẽmàu vàng kim.
Khương Trúc Thanh nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, bước chân chậm ra, hắn rất muốn lui về phía sau, hắn tự biết thực lực mình không bằng Phiêu Tuyết lâu chủ, sẽ không muốn trực tiếp va chạm cùng đối phương, nhưng hắn sẽ chờ, trừ khi Phiêu Tuyết lâu chủ có thể tồn tại vĩnh viễn, Tần Vấn Thiên vĩnh viễn không xuất hiện.
Nhưng ngay vào lúc này, một cảm giác nguy cơ khủng khiếp bất chợt hạ xuống, thần sắc Khương Trúc Thanh run lên, hắn đột nhiên xoay người lại, trong tay lại một lần nữa xuất hiện trường mâu tối tăm, điên cuồng đâm về phía trước, chỉ thấy nơi đó có một đường đao quang tuyệt thế từ trên bầu trời đánh xuống, giống như là tia chớp, một luồng ánh sáng trắng trực tiếp chém hư không thành hai đoạn, một đao này có thể nói là kinh thế.
- Ầm...
Trường mâu và đao quang va chạm, cuối cùng lại bị bổ ra. Thân thể của Khương Trúc Thanh nhanh chóng lui về phía sau ra, phía sau có tiếng động ầm ầm đáng sợ chấn động truyền đến, thần sắc Khương Trúc Thanh trắng bệch, bất thình lình một đao xuất hiện, khiến cho hắn trong nháy mắt rơi vào hoàn cảnhtuyệt vọng.
- Ầm ầm!
Đại chưởng ấn cực kỳ khổng lồ ầm ầm đập xuống xuống, dẫn theo lực lượng ngập trời trực tiếp phá hủy sức sống trong cơ thể hắn, thân thể Khương Trúc Thanh chấn động mạnh, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào phía trước, hắn không có nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ, mà nhìn vào bóng người xuất hiện này.
- Từ trước đến nay chúng ta không thù, vì sao ngươi lại tập kích ta?
Khương Trúc Thanh không cam lòng, hắn là thế hệ nhân vật tiên vương, bởi vì Tử Vong Đao Khách đột nhiên đánh tới một đòn, lại khiến hắn phải chết ở đây, hắn không cam lòng.
- Ta giết người chưa từng có lý do, muốn giết thì cứ giết.
Người áo đen thản nhiên nói, hắn chính là sư tôn của Mộ Nham, Tử Vong Đao Khách.
Quỷ đao của Mộ Nham chính là thừa kế phong cách của Tử Vong Đao Khách, xuất đao nhất định phải thấy máu, không có quy tắc, đao của hắn chính là quy tắc, tính tình của hắn cũng khó có thể đoán ra được.
Phía dưới có vô số bóng người há hốc miệng, không thể tin nhìn vào một cảnh tượng trước mắt, bọn họ cũng không có nghĩ tới sẽ có một đòn thình lình xuất hiện như vậy, Tử Vong Đao Khách không ngờ đột nhiên hạ sát thủđối với Khương Trúc Thanh.
Một đao kia vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, cũng chôn vùi Khương Trúc Thanh, một thế hệ nhân vật tiên vương.
Một mạch Khương thị lại như vậy, sắp hoàn toàn bị tiêu diệt sao?
- Ta không cam lòng.
Khương Trúc Thanh lộ ra sắc mặt dữ tợn vô cùng, trên người hắn có tiên quang điên cuồng bạo phát ra, cho dù sức sống bị phá hủy, hình như hắn còn muốn phát động công kíchtử vong, nhưng hắn lại nhìn thấy bàn tay của Phiêu Tuyết lâu chủ phát ra, tiếng nổ lớn ầm ầm ầm truyền ra, thân thể Khương Trúc Thanh điên cuồng run rẩy, tất cả sức sống bị chấn động hủy diệt.
Mắt của Khương Trúc Thanh trước sau mở to, cho dù là khi thân thể hắn rơi xuống, hắn vẫn không cam lòng.
- Vật ở trên người hắn thuộc về ta, Phiêu Tuyết lâu chủ sẽ không có ý kiến gì chứ?
Tử Vong Đao Khách nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ hỏi.
- Ngươi cầm đi.
Bàn tay Phiêu Tuyết lâu chủ khẽ lật, thân thể Khương Trúc Thanh lập tức lao về phía Tử Vong Đao Khách, Tử Vong Đao Khách cũng không khách khí, trực tiếp thu chiến lợi phẩm.
Bản thân Khương Trúc Thanh là nhân vật đứng đầu một mạch Khương thị, một mạch Khương thị lại là thánh địa luyện khí của Vân Châu đại địa, ở trên người hắn phải có bao nhiêubảo vật?
Một đao kia của Tử Vong Đao Khách là vô giá, hắn cao minh hơn nhiều cường giả Tần Vấn Thiên mơ ước, hắn vừa ra tay đã đoạt đi tất cả tài phú của một vị tiên vương.
Chỉ có điều một đao này sẽ cần phải có quyết tâm, cần phải có dũng khí, đó là chém ra một đao đối với Khương Trúc Thanh tiên vương một mạch Khương thị, không có khả năng là nhân vật kiến hôi, một Thiên Tượng tam trọng như Tần Vấn Thiên.
Nhưng thu hoạch của một đao này, sợ rằng không người nào dám muốn.
- Đa tạ.
Tử Vong Đao Khách nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ cười, không có ai biết, hắn ra tay chém ra một đao tuyệt diệu này, không chỉ vì bảo vật trên người của Khương Trúc Thanh, đương nhiên, chính hắn sẽ không nói ra.
Trong hư khôngphía xa, có rất nhiều cường giả quan sát một cảnh tượng phát sinh ở đây, nhưng bọn họ lại đều không lộ diện, bao gồm của những cường giả của các thế lực bị Phiêu Tuyết lâu chủ loại bỏ.
Một mạch Khương thị bị diệt môn, bọn họ làm sao còn dám ra mặt, trận chiến phong ba do Tần Vấn Thiên đưa tới này thật đáng sợ, trước đó quả thực không có người nào dám suy nghĩ.
Một mạch Khương thị lại suy yếu, nhưng dù sao cũng đã từng là thánh địa luyện khí, hiện tại ở trên phương diện luyện khí vẫn có quyền uy thế lực vượt trội, nói diệt lại bị diệt, đây chính là trùng kích cực lớn đối với mọi người.
- Thành này, tiếp tục ở chỗ này, ngươi bây giờ giao cho hắn, hắn cũng không có cách nào khống chế nó rời đi, đặt ở phía xa, đợi đến sau này hắn lại tới lấy.
Tử Vong Đao Khách lại nói, Phiêu Tuyết lâu chủ liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Ta và Tần Vấn Thiên cũng không có thù hận, ta tin tưởng cho dù tiêu diệt hắn cũng không chiếm được thành này, ta không có ác ý.
Tử Vong Đao Khách biết ý của Phiêu Tuyết lâu chủ, cười nói.
- Bất kể ai mơ ước thành này cũng không có tác dụng, chín cái chuông cổ đã bị Tần Vấn Thiên luyện hóa xong, cho dù có đoạt đi ký ức của hắn, giết tính mạng hắn, cũng không khống chế được Phiêu Tuyết thành này, chỉ có Tần Vấn Thiên mới có thể làm được, nếu như còn có người mơ ước, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Ánh mắt Phiêu Tuyết lâu chủ nhìn lướt qua phía xa, âm thanh chấn động thiên địa.
- Tiểu gia hỏa kia không tệ, ta có chút coi trọng hắn, lâu chủ cứ yên tâm rời đi, có thể giao hắn cho ta tới chiếu cố, không có người nào dám bắt nạt hắn, nếu ngươi không tin ta, có thể hỏi ý kiến của bản thân hắn.
Tử Vong Đao Khách nói xong, lại nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ truyền âm nói:
- Ta và truyền nhân của ngươi là quen biết cũ, ngươi bảo cho hắn khôi phục ý niệm, lại hỏi thăm hắn.
Phiêu Tuyết lâu chủ nghe được lời này, ánh mắt hắn lóe sáng, lại lập tức thấy hắn nhắm mắt lại, thân thể cao lớn dần dần nhỏ đi, tia sáng sắc bén tuyệt thế trên người dần dần giảm bớt, gương mặt này chậm rãi biến hóa, hình như hóa thành khuôn mặt của Tần Vấn Thiên.
Mắt của Tần Vấn Thiên nhắm chặt, trong lúc bất chợt cảm giác được có tiếng nói đang gọi mình, mắt hắn mở ra, nghe được trong đầu vang lên một giọng nói:
- Tần Vấn Thiên, người này nói hắn sẽ chiếu cố cho ngươi, ngươi có thể tin hắn hay không?
- Tiền bối là Phiêu Tuyết lâu chủ sao?
Tần Vấn Thiên run lên, hỏi.
- Là ta.
Giọng nói này lại một lần nữa vang lên, lúc này Tần Vấn Thiên mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Vong Đao Khách, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, hắn chỉ thấy Tử Vong Đao Khách mỉm cười nhìn vào hắn, không khỏi nói với Phiêu Tuyết lâu chủ:
- Hồ đồ ngu xuẩn.
Phiêu Tuyết lâu chủ lạnh lùng nói, chỉ thấy Phiêu Tuyết thành vô cùng khổng lồ này cuối cùng lại chuyển động, con chim khổng lồ ở dưới thành cổ chở một thành điên cuồng vỗ cánh, cả tòa thành bay về phía trước, thần sắc Phiêu Tuyết lâu chủ lạnh lùng, bàn tay chộp về phía hư không, thiên địa phát ra một tiếng chấn động, chỉ thấy khắp bầu trời đều hóa thành màu vàng kim.
Ánh sáng màu vàng kim vô tận điên cuồng phun ra phía trên hư không, trong bầu trời xuất hiện rất nhiều hình vẽmàu vàng kim.
Khương Trúc Thanh nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, bước chân chậm ra, hắn rất muốn lui về phía sau, hắn tự biết thực lực mình không bằng Phiêu Tuyết lâu chủ, sẽ không muốn trực tiếp va chạm cùng đối phương, nhưng hắn sẽ chờ, trừ khi Phiêu Tuyết lâu chủ có thể tồn tại vĩnh viễn, Tần Vấn Thiên vĩnh viễn không xuất hiện.
Nhưng ngay vào lúc này, một cảm giác nguy cơ khủng khiếp bất chợt hạ xuống, thần sắc Khương Trúc Thanh run lên, hắn đột nhiên xoay người lại, trong tay lại một lần nữa xuất hiện trường mâu tối tăm, điên cuồng đâm về phía trước, chỉ thấy nơi đó có một đường đao quang tuyệt thế từ trên bầu trời đánh xuống, giống như là tia chớp, một luồng ánh sáng trắng trực tiếp chém hư không thành hai đoạn, một đao này có thể nói là kinh thế.
- Ầm...
Trường mâu và đao quang va chạm, cuối cùng lại bị bổ ra. Thân thể của Khương Trúc Thanh nhanh chóng lui về phía sau ra, phía sau có tiếng động ầm ầm đáng sợ chấn động truyền đến, thần sắc Khương Trúc Thanh trắng bệch, bất thình lình một đao xuất hiện, khiến cho hắn trong nháy mắt rơi vào hoàn cảnhtuyệt vọng.
- Ầm ầm!
Đại chưởng ấn cực kỳ khổng lồ ầm ầm đập xuống xuống, dẫn theo lực lượng ngập trời trực tiếp phá hủy sức sống trong cơ thể hắn, thân thể Khương Trúc Thanh chấn động mạnh, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào phía trước, hắn không có nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ, mà nhìn vào bóng người xuất hiện này.
- Từ trước đến nay chúng ta không thù, vì sao ngươi lại tập kích ta?
Khương Trúc Thanh không cam lòng, hắn là thế hệ nhân vật tiên vương, bởi vì Tử Vong Đao Khách đột nhiên đánh tới một đòn, lại khiến hắn phải chết ở đây, hắn không cam lòng.
- Ta giết người chưa từng có lý do, muốn giết thì cứ giết.
Người áo đen thản nhiên nói, hắn chính là sư tôn của Mộ Nham, Tử Vong Đao Khách.
Quỷ đao của Mộ Nham chính là thừa kế phong cách của Tử Vong Đao Khách, xuất đao nhất định phải thấy máu, không có quy tắc, đao của hắn chính là quy tắc, tính tình của hắn cũng khó có thể đoán ra được.
Phía dưới có vô số bóng người há hốc miệng, không thể tin nhìn vào một cảnh tượng trước mắt, bọn họ cũng không có nghĩ tới sẽ có một đòn thình lình xuất hiện như vậy, Tử Vong Đao Khách không ngờ đột nhiên hạ sát thủđối với Khương Trúc Thanh.
Một đao kia vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, cũng chôn vùi Khương Trúc Thanh, một thế hệ nhân vật tiên vương.
Một mạch Khương thị lại như vậy, sắp hoàn toàn bị tiêu diệt sao?
- Ta không cam lòng.
Khương Trúc Thanh lộ ra sắc mặt dữ tợn vô cùng, trên người hắn có tiên quang điên cuồng bạo phát ra, cho dù sức sống bị phá hủy, hình như hắn còn muốn phát động công kíchtử vong, nhưng hắn lại nhìn thấy bàn tay của Phiêu Tuyết lâu chủ phát ra, tiếng nổ lớn ầm ầm ầm truyền ra, thân thể Khương Trúc Thanh điên cuồng run rẩy, tất cả sức sống bị chấn động hủy diệt.
Mắt của Khương Trúc Thanh trước sau mở to, cho dù là khi thân thể hắn rơi xuống, hắn vẫn không cam lòng.
- Vật ở trên người hắn thuộc về ta, Phiêu Tuyết lâu chủ sẽ không có ý kiến gì chứ?
Tử Vong Đao Khách nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ hỏi.
- Ngươi cầm đi.
Bàn tay Phiêu Tuyết lâu chủ khẽ lật, thân thể Khương Trúc Thanh lập tức lao về phía Tử Vong Đao Khách, Tử Vong Đao Khách cũng không khách khí, trực tiếp thu chiến lợi phẩm.
Bản thân Khương Trúc Thanh là nhân vật đứng đầu một mạch Khương thị, một mạch Khương thị lại là thánh địa luyện khí của Vân Châu đại địa, ở trên người hắn phải có bao nhiêubảo vật?
Một đao kia của Tử Vong Đao Khách là vô giá, hắn cao minh hơn nhiều cường giả Tần Vấn Thiên mơ ước, hắn vừa ra tay đã đoạt đi tất cả tài phú của một vị tiên vương.
Chỉ có điều một đao này sẽ cần phải có quyết tâm, cần phải có dũng khí, đó là chém ra một đao đối với Khương Trúc Thanh tiên vương một mạch Khương thị, không có khả năng là nhân vật kiến hôi, một Thiên Tượng tam trọng như Tần Vấn Thiên.
Nhưng thu hoạch của một đao này, sợ rằng không người nào dám muốn.
- Đa tạ.
Tử Vong Đao Khách nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ cười, không có ai biết, hắn ra tay chém ra một đao tuyệt diệu này, không chỉ vì bảo vật trên người của Khương Trúc Thanh, đương nhiên, chính hắn sẽ không nói ra.
Trong hư khôngphía xa, có rất nhiều cường giả quan sát một cảnh tượng phát sinh ở đây, nhưng bọn họ lại đều không lộ diện, bao gồm của những cường giả của các thế lực bị Phiêu Tuyết lâu chủ loại bỏ.
Một mạch Khương thị bị diệt môn, bọn họ làm sao còn dám ra mặt, trận chiến phong ba do Tần Vấn Thiên đưa tới này thật đáng sợ, trước đó quả thực không có người nào dám suy nghĩ.
Một mạch Khương thị lại suy yếu, nhưng dù sao cũng đã từng là thánh địa luyện khí, hiện tại ở trên phương diện luyện khí vẫn có quyền uy thế lực vượt trội, nói diệt lại bị diệt, đây chính là trùng kích cực lớn đối với mọi người.
- Thành này, tiếp tục ở chỗ này, ngươi bây giờ giao cho hắn, hắn cũng không có cách nào khống chế nó rời đi, đặt ở phía xa, đợi đến sau này hắn lại tới lấy.
Tử Vong Đao Khách lại nói, Phiêu Tuyết lâu chủ liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Ta và Tần Vấn Thiên cũng không có thù hận, ta tin tưởng cho dù tiêu diệt hắn cũng không chiếm được thành này, ta không có ác ý.
Tử Vong Đao Khách biết ý của Phiêu Tuyết lâu chủ, cười nói.
- Bất kể ai mơ ước thành này cũng không có tác dụng, chín cái chuông cổ đã bị Tần Vấn Thiên luyện hóa xong, cho dù có đoạt đi ký ức của hắn, giết tính mạng hắn, cũng không khống chế được Phiêu Tuyết thành này, chỉ có Tần Vấn Thiên mới có thể làm được, nếu như còn có người mơ ước, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Ánh mắt Phiêu Tuyết lâu chủ nhìn lướt qua phía xa, âm thanh chấn động thiên địa.
- Tiểu gia hỏa kia không tệ, ta có chút coi trọng hắn, lâu chủ cứ yên tâm rời đi, có thể giao hắn cho ta tới chiếu cố, không có người nào dám bắt nạt hắn, nếu ngươi không tin ta, có thể hỏi ý kiến của bản thân hắn.
Tử Vong Đao Khách nói xong, lại nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ truyền âm nói:
- Ta và truyền nhân của ngươi là quen biết cũ, ngươi bảo cho hắn khôi phục ý niệm, lại hỏi thăm hắn.
Phiêu Tuyết lâu chủ nghe được lời này, ánh mắt hắn lóe sáng, lại lập tức thấy hắn nhắm mắt lại, thân thể cao lớn dần dần nhỏ đi, tia sáng sắc bén tuyệt thế trên người dần dần giảm bớt, gương mặt này chậm rãi biến hóa, hình như hóa thành khuôn mặt của Tần Vấn Thiên.
Mắt của Tần Vấn Thiên nhắm chặt, trong lúc bất chợt cảm giác được có tiếng nói đang gọi mình, mắt hắn mở ra, nghe được trong đầu vang lên một giọng nói:
- Tần Vấn Thiên, người này nói hắn sẽ chiếu cố cho ngươi, ngươi có thể tin hắn hay không?
- Tiền bối là Phiêu Tuyết lâu chủ sao?
Tần Vấn Thiên run lên, hỏi.
- Là ta.
Giọng nói này lại một lần nữa vang lên, lúc này Tần Vấn Thiên mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Vong Đao Khách, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, hắn chỉ thấy Tử Vong Đao Khách mỉm cười nhìn vào hắn, không khỏi nói với Phiêu Tuyết lâu chủ: