Đây không chỉ là ngày diệt vong của Khương Yển. Những tên kiêu ngạo khác đều bị sợi dây xích mạnh mẽ kia tách ra và bảo vệ các cường giả của họ không phải chia lìa. Trong nháy mắt bị sợi dây xích quấn lại đưa tới trước mặt Tần Vấn Thiên.
Thất Kiếm tông thiên kiêu Nghê Phượng, thiên kiêu sách Vạn Thánh đường xa, Chiến Thiên Tiên Phủ thiên kiêu xung quanh núi, chín nhạc tiên viện thiên kiêu hàn Đông Giang, Giang Lăng quận quận vương phủ Bùi Khiếu.
Các cường giả bị sợi dây xích quấn đến thoi thóp, không có chút phản kháng kinh hãi nhìn vào bóng người khổng lồ trước mặt, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ đều là nhân vật phi phàm trên Vân Châu đại địa, xuất thân danh môn. Trong một buổi tiệc rượu, họ coi thường Tần Vấn Thiên nhưng hiện tại tính mạng của họ lại nằm trong tay hắn.
- Ngươi dám giết chúng ta?
Nghê Phượng đang bị sợi xích khoá lại, thân thể mềm mại run rẩy nói, trên mặt nàng vẫn có nét lạnh lùng cao ngạo, nhưng vẫn có chút khủng hoảng, sợ hãi phải đối mặt với cái chết.
- Tần Vấn Thiên, nếu ngươi giết chúng ta, sợ rằng chính ngươi cũng không còn trốn dung thân Vân Châu đại địa này, ngươi cũng sẽ chỉ có con đường chết.
Thư Lộ Diêu lạnh lùng uy hiếp.
- Ngươi, ngươi tuyệt đối không ra khỏi quận Giang Lăng được.
thần sắc Bùi Khiếu dữ tợn.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn những người uy hiếp hắn, thân thể cao lớn lạnh lùng cao ngạo, trong con mắt hắn không có nửa điểm dao động, khoé miệng hắn đột nhiên cong lên lộ ra một nụ cười châm chọc.
- Đến giờ các ngươi vẫn che giấu tâm trang lo sợ bằng mấy lời kiêu ngạo đó sao?
Tần Vấn Thiên nói, trong mắt hắn lộ ra sự thương hại nói:
-Một đám người đáng thương, tự cao ngạo, tự cho mình là đúng, chỉ là tranh chấp cùng các ngươi, các người cũng có thể lấy mạng của ta sao? Hiện tại, đã trở thành kẻ địch nhất định phải giết chết của thế lực, lẽ nào ta còn phải giải hoà sao?Thực sự quá nực cười.
Tần Vấn Thiên nói xong, mấy người kia càng thêm sợ hãi, sắc mặt tái mét.
Lời Tần Vấn Thiên nói, họ đương nhiên hiểu, họ là kẻ thù không đội trời chung. Các thế lực lớn đương nhiên cũng không bỏ qua cho Tần Vấn Thiên, hắn có giết bọn họ hay không cũng không có gì khác biệt. Dưới cục diện như vậy, hắn sẽ bỏ qua cho họ sao?
- Ngươi muốn gì, ta sẽ đều cho ngươi hết.
Nghê Phượng ngon ngọt nói, con mắt xinh đẹp cuối cùng lại mang chút nịnh nọt tươi cười. Chuyển biến này khiến Tần Vấn Thiên ngây người, hắn châm chọc nhìn nàng:
-Thật đáng buồn, bộ dạng diễn kịch đáng thương này của nàng thật sự không đạt.
Sắc mặt Nghê Phượng trắng bệch, chỉ thấy từng sợi dây xích rời ra, Tần Vấn Thiên lại nói:
-Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại không ngừng muốn giết ta, vậy thì chết hết đi.
Âm thanh này như tiếng chuông báo tử, vừa dứt lời từng âm thanh phụt phụt vang lên, các nhân vật thiên kiêu đều bị tiêu diệt.
Những nhân vật thiên kiêu này đến đây để tìm hiểu về chín cái chuông cổ huyền bí. Nhưng họ nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Trên hư không, các vị Tiên Đài vẫn đang điên cuồng tranh đấu với các sợi dây xích. Do thực lực yếu hơn nên đã có vài vị ngã xuống, sợi dây xích vắt ngang trời đất, sát phạt tất cả, không ngừng bắn ra, thực sự đáng sợ.
- Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết.
Đúng lúc này một âm thanh đáng sợ vang lên, Tần Vấn Thiên chỉ thấy một đạo bóng người thình lình xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là Bùi Thiên Nguyên.
Ánh mắt Bùi Thiên Nguyên vô cùng sắc bén, như hoá thành một màn ánh sáng đáng sợ. Sắc mặt của hắn rất khó coi, trong hai mắt chứa đầy sát khí.
Trong Giang Lăng quận, trong Phiêu Tuyết Thành, một Thiên Tượng cảnh tam trọng còn giết Bùi Khiếu con cháu của hắn.
Tần Vấn Thiên nhìn Bùi Thiên Nguyên xuất hiện, thần sắc cũng không có chút biến đổi, thực lực của Bùi Thiên Nguyên quả thực rất lớn, vố số các sợi xích đều không ngăn cản được hắn, trong thời gian ngắn đã bị tiêu diệt. Nhưng như vậy thì thế nào, hắn biết rất rõ về khí thành này, trong thành do Phiêu Tuyết lâu chủ Hoà Quỳnh Tiên chế luyện ra có quá nhiều khả năng công kích.
- Phụt Phụt.
Cánh chim khổng lồ vỗ mạnh, bay thẳng tới cắt qua thân thể Bùi Thiên Nguyên, dường như hư không cũng bị cắt đứt.
Thân hình Bùi Thiên Nguyên loé lên, nhanh như chớp tránh khỏi sự tấn công của cánh chim, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía Tần Vấn Thiên, chỉ có giết chết được Tần Vấn Thiên mới có thể mở ra được lực lượng công kích của khí thành này.
- Ta là chủ nhân của toà thành này.
Tần Vấn Thiên ngạo nghễ nói, Bùi Thiên Nguyên lập tức thấy ánh sáng lóe lên, thân thể Tần Vấn Thiên chìm xuống mặt đất sau đó biến mất. Ở nơi đó lại xuất hiện một vòng xoáy đáng sợ. Bùi Thiên Nguyên đứng ở trên cũng không dám truy kích xuống dưới nữa, hắn không dám chắc nếu rơi xuống đó có thể thoát ra được hay không.
- Vô liêm sỉ.
Bùi Thiên Nguyên giận dữ gầm lên một tiếng, bước chân hắn có chút run lên trong không trung, như thể có lực lượng lớn giáng xuống, truyền ta tiếng nổ lớn ầm ầm, nhưng toà thanh vẫn không ảnh hưởng, quả thực là tiên binh vô cùng cứng rắn.
Lúc này, chỗ vòng xoáy xuất hiện một lực lượng huỷ diệt đáng sợ, khiến Bùi Thiên Nguyên nghiêm mặt lại, cảnh giác nhìn phía dưới.
Đây không chỉ là ngày diệt vong của Khương Yển. Những tên kiêu ngạo khác đều bị sợi dây xích mạnh mẽ kia tách ra và bảo vệ các cường giả của họ không phải chia lìa. Trong nháy mắt bị sợi dây xích quấn lại đưa tới trước mặt Tần Vấn Thiên.
Thất Kiếm tông thiên kiêu Nghê Phượng, thiên kiêu sách Vạn Thánh đường xa, Chiến Thiên Tiên Phủ thiên kiêu xung quanh núi, chín nhạc tiên viện thiên kiêu hàn Đông Giang, Giang Lăng quận quận vương phủ Bùi Khiếu.
Các cường giả bị sợi dây xích quấn đến thoi thóp, không có chút phản kháng kinh hãi nhìn vào bóng người khổng lồ trước mặt, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ đều là nhân vật phi phàm trên Vân Châu đại địa, xuất thân danh môn. Trong một buổi tiệc rượu, họ coi thường Tần Vấn Thiên nhưng hiện tại tính mạng của họ lại nằm trong tay hắn.
- Ngươi dám giết chúng ta?
Nghê Phượng đang bị sợi xích khoá lại, thân thể mềm mại run rẩy nói, trên mặt nàng vẫn có nét lạnh lùng cao ngạo, nhưng vẫn có chút khủng hoảng, sợ hãi phải đối mặt với cái chết.
- Tần Vấn Thiên, nếu ngươi giết chúng ta, sợ rằng chính ngươi cũng không còn trốn dung thân Vân Châu đại địa này, ngươi cũng sẽ chỉ có con đường chết.
Thư Lộ Diêu lạnh lùng uy hiếp.
- Ngươi, ngươi tuyệt đối không ra khỏi quận Giang Lăng được.
thần sắc Bùi Khiếu dữ tợn.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn những người uy hiếp hắn, thân thể cao lớn lạnh lùng cao ngạo, trong con mắt hắn không có nửa điểm dao động, khoé miệng hắn đột nhiên cong lên lộ ra một nụ cười châm chọc.
- Đến giờ các ngươi vẫn che giấu tâm trang lo sợ bằng mấy lời kiêu ngạo đó sao?
Tần Vấn Thiên nói, trong mắt hắn lộ ra sự thương hại nói:
-Một đám người đáng thương, tự cao ngạo, tự cho mình là đúng, chỉ là tranh chấp cùng các ngươi, các người cũng có thể lấy mạng của ta sao? Hiện tại, đã trở thành kẻ địch nhất định phải giết chết của thế lực, lẽ nào ta còn phải giải hoà sao?Thực sự quá nực cười.
Tần Vấn Thiên nói xong, mấy người kia càng thêm sợ hãi, sắc mặt tái mét.
Lời Tần Vấn Thiên nói, họ đương nhiên hiểu, họ là kẻ thù không đội trời chung. Các thế lực lớn đương nhiên cũng không bỏ qua cho Tần Vấn Thiên, hắn có giết bọn họ hay không cũng không có gì khác biệt. Dưới cục diện như vậy, hắn sẽ bỏ qua cho họ sao?
- Ngươi muốn gì, ta sẽ đều cho ngươi hết.
Nghê Phượng ngon ngọt nói, con mắt xinh đẹp cuối cùng lại mang chút nịnh nọt tươi cười. Chuyển biến này khiến Tần Vấn Thiên ngây người, hắn châm chọc nhìn nàng:
-Thật đáng buồn, bộ dạng diễn kịch đáng thương này của nàng thật sự không đạt.
Sắc mặt Nghê Phượng trắng bệch, chỉ thấy từng sợi dây xích rời ra, Tần Vấn Thiên lại nói:
-Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại không ngừng muốn giết ta, vậy thì chết hết đi.
Âm thanh này như tiếng chuông báo tử, vừa dứt lời từng âm thanh phụt phụt vang lên, các nhân vật thiên kiêu đều bị tiêu diệt.
Những nhân vật thiên kiêu này đến đây để tìm hiểu về chín cái chuông cổ huyền bí. Nhưng họ nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Trên hư không, các vị Tiên Đài vẫn đang điên cuồng tranh đấu với các sợi dây xích. Do thực lực yếu hơn nên đã có vài vị ngã xuống, sợi dây xích vắt ngang trời đất, sát phạt tất cả, không ngừng bắn ra, thực sự đáng sợ.
- Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết.
Đúng lúc này một âm thanh đáng sợ vang lên, Tần Vấn Thiên chỉ thấy một đạo bóng người thình lình xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là Bùi Thiên Nguyên.
Ánh mắt Bùi Thiên Nguyên vô cùng sắc bén, như hoá thành một màn ánh sáng đáng sợ. Sắc mặt của hắn rất khó coi, trong hai mắt chứa đầy sát khí.
Trong Giang Lăng quận, trong Phiêu Tuyết Thành, một Thiên Tượng cảnh tam trọng còn giết Bùi Khiếu con cháu của hắn.
Tần Vấn Thiên nhìn Bùi Thiên Nguyên xuất hiện, thần sắc cũng không có chút biến đổi, thực lực của Bùi Thiên Nguyên quả thực rất lớn, vố số các sợi xích đều không ngăn cản được hắn, trong thời gian ngắn đã bị tiêu diệt. Nhưng như vậy thì thế nào, hắn biết rất rõ về khí thành này, trong thành do Phiêu Tuyết lâu chủ Hoà Quỳnh Tiên chế luyện ra có quá nhiều khả năng công kích.
- Phụt Phụt.
Cánh chim khổng lồ vỗ mạnh, bay thẳng tới cắt qua thân thể Bùi Thiên Nguyên, dường như hư không cũng bị cắt đứt.
Thân hình Bùi Thiên Nguyên loé lên, nhanh như chớp tránh khỏi sự tấn công của cánh chim, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía Tần Vấn Thiên, chỉ có giết chết được Tần Vấn Thiên mới có thể mở ra được lực lượng công kích của khí thành này.
- Ta là chủ nhân của toà thành này.
Tần Vấn Thiên ngạo nghễ nói, Bùi Thiên Nguyên lập tức thấy ánh sáng lóe lên, thân thể Tần Vấn Thiên chìm xuống mặt đất sau đó biến mất. Ở nơi đó lại xuất hiện một vòng xoáy đáng sợ. Bùi Thiên Nguyên đứng ở trên cũng không dám truy kích xuống dưới nữa, hắn không dám chắc nếu rơi xuống đó có thể thoát ra được hay không.
- Vô liêm sỉ.
Bùi Thiên Nguyên giận dữ gầm lên một tiếng, bước chân hắn có chút run lên trong không trung, như thể có lực lượng lớn giáng xuống, truyền ta tiếng nổ lớn ầm ầm, nhưng toà thanh vẫn không ảnh hưởng, quả thực là tiên binh vô cùng cứng rắn.
Lúc này, chỗ vòng xoáy xuất hiện một lực lượng huỷ diệt đáng sợ, khiến Bùi Thiên Nguyên nghiêm mặt lại, cảnh giác nhìn phía dưới.