Trong tiệc rượu, mọi người hình như đều phát hiện ra một ít điều khác thường, những thiên kiêu trở về không chỉ có sóng khí tức dao động, sắc mặt cũng có phần khó coi, trong đó Khương Yển cùng với Nghê Phượnglà tệ nhất. Mặt Khương Yển cau có, biểu tình kia giống như một khối hàn băng vạn năm, dường như nhìn ai cũng không vừa mắt, dưới cơn nóng giận lại có khả năng trở nên hung bạo giết người.
Biểu tình của Nghê Phượng cũng cùng loại Khương Yển giống như bị người làm nhục vậy, gương mặt xinh đẹp cũng tái xanh, người không biết còn tưởng rằng vị thiên kiêu mỹ nữ này bị người vấy bẩn.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng mọi người nghĩ, tràn ngập tò mò.
- Lẽ nào không có giết chết được người thanh niên Thiên Vấnkia sao?
Có người thầm nghĩ.
Nhưng khả năng này hình như cực nhỏ, rất nhiều cường giảnhư vậy làm sao có thể không giết chết được một nhân vật Thiên Tượng tam trọng, mặc dù có Xa Viên cùng với Mộ Nham giúp đối phương, lấy thực lực của những người này chắc hẳn cũng đủ để ngăn chặn hai người, sau đó giết chếtngười thanh niên kia, mọi người không chút nghi ngờvề điểm ấy.
Nhưng ở thời điểm bọn họ đang suy nghĩ, đám người kia đã đi đến, chỉ thấy đám người kiahạ xuống đất, mặt tái xanh, mỗi người đều không nói được một lời, trực tiếp trở lại vị trí của mình trong tiệc rượu, thậm chí cũng không có nói chuyện vớiBùi Thiên Nguyên, điều này càng khiến cho mọi người cảm giác được chuyện không tầm thường.
- Bùi Khiếu.
Ánh mắt Bùi Thiên Nguyên rơi vào trên người Bùi Khiếu, những người này đều là thiên kiêu của thế lực lớn, Bùi Thiên Nguyên cũng không tiện trực tiếp ép buộc bọn họ mở miệng, duy nhất chỉ có Bùi Khiếu là hậu nhân của hắn, hỏi thăm hắn tất nhiên là thích hợp nhất.
Bùi Khiếu ngẩng đầu nhìn Bùi Thiên Nguyên, thần sắc có chút xấu hổ, miệng há hốc, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, nếu như nói ra tình hình thực tế, mặt mũi của mấy thiên kiêu này sẽ không dễ nhìn, nhưng đối mặt Bùi Thiên Nguyên, hắn cũng không dám nói dối.
- Quận vương.
Bùi Khiếu khẽ khom người, lập tức mở miệng nói:
- Tiểu tử kia có thể mượn phù văn chiến đấu.
- Mượn phù văn chiến đấu?
Thần sắc Bùi Thiên Nguyên nhất thời trở nên nghiêm trọng, tuy rằng Bùi Khiếu chỉ nói một câu, nhưng hắn lập tức hiểu rõ hàm ý trong đó, nói càng ít, có nghĩa là chuyện đã xảy ra có khả năng còn vượt quá dự đoán, thậm chí Bùi Khiếu cũng không tiện nhiều lời.
- Cho dù mượn phù văn chiến đấu, các vị thiên kiêu ra tay vẫn giết hắn dễ như trở bàn tay mới phải.
Lúc này, có một người không thức thời mở miệng hỏi, khiến cho Nghê Phượng lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó nàng mở miệng nói:
- Cũng không có gì không thể nói được, thành tựu phù văn của người kia rất cao thâm, cho dù thực lực của hắn không ra gì, nhưng lại giả dối, dẫn chúng ta đến trước chuông Cửu Tiên, sau đó mượn lực lượng phù văn vô tận xung quanh chuông Cửu Tiên tập trung công kích mạnh mẽ, chúng ta không có cách nào giết chết hắn.
Lời này vừa nói ra, lập tức mọi người hiểu ra, nhìn thấy được khí tức trên người Nghê Phượng dao động, hẳn là bị thươngkhông nhỏ, thậm chí trang phục của nàng đều cũng đổi thành một bộ khác, đám người mơ hồ hiểu rõ được điều gì.
Nào chỉ là không có cách nào giết chết đối phương, sợ rằng những nhân vật thiên kiêu này đều bị thua thiệt, nếu không sẽ không trở về chật vật như vậy.
Điều này ngược lại rất thú vị, mỗi một nhân vật thiên kiêu xông qua, lại tổn thương lông tóc mà về lại cũng thôi, sợ rằng còn bị người khác ngược một trận.
Chuyện này Nghê Phượng nàng cũng không có giấu diếm, lúc đó chiến đấu có vô số người chứng kiến, sợ rằng rất nhanh sẽ truyền khắp Phiêu Tuyết thành, giấu cũng không giấu được, người trong tiệc rượu rất nhanh sẽ biết được, còn không bằng tiết lộ trước, không đến mức quá mất mặt.
- Quận vương, nào, uống rượu đi.
Chỉ thấy một người mở miệng nói, hình như muốn giảm bớt bầu không khí ngột ngạt nào, Bùi Thiên Nguyên lập tức hiểu rõ, cười nói:
- Các vị, tới uống một chén, yến hộihôm nay các vị phải tận hứng.
Đám người đều nâng chén cùng uống với quận vương Bùi Thiên Nguyên, tuy nói như vậy nói, nhưng tiệc rượu tiếp theo lại có vẻ rất trầm lặng buồn chán, lại càng không cần nói tới tận hứng, những thiên kiêu hoàn toàn không có chút hăng nào, chỉ ứng phó một lát lại từ biệt rời đi, bọn họ trở về cũng chỉ là cho quận vương Bùi Thiên Nguyên mặt mũi, ở chỗ này, bọn họ rất khó chịu.
Mối thù này nhất định phải tìm tiểu tử kia tính sổ.
Bùi Vũ ngược lại tương đối hài lòng, không nghĩ tới Thiên Vấn không ngờ lợi hại như vậy, nàng đương nhiên cũng đoán được, những người này chịu thua thiệt ở trên tay của Thiên Vấn.
Tiệc rượu vội vàng kết thúc, mọi người lần lượt từ biệt, rất nhanh trên bữa tiệc rượu này lại chỉ còn lại có rất ít người.
Quận vương Giang Lăng quận Bùi Thiên Nguyên, lâu chủ Vân LâuQuý Không, thành chủ Phiêu Tuyết thành, còn có mấy vị người của Bùi gia cùng với thuộc hạ của bọn họ.
Chỉ thấy Bùi Thiên Nguyên cầm chén rượu lên, khẽ nhấp một cái, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn Bùi Khiếu nói:
- Cẩn thận nói một chút về chuyện đã xảy ra.
- Được.
Bùi Khiếu gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện đã xảy ra, khi nghe đượcBùi Thiên Nguyên nhíu mày lại, thỉnh thoảng trong mắt lộ ra tia sáng sắc bén.
Đợi đến khi Bùi Khiếu nói xong, Bùi Thiên Nguyên trầm ngâm một lát, lập tức lắc đầu nói:
Trong tiệc rượu, mọi người hình như đều phát hiện ra một ít điều khác thường, những thiên kiêu trở về không chỉ có sóng khí tức dao động, sắc mặt cũng có phần khó coi, trong đó Khương Yển cùng với Nghê Phượnglà tệ nhất. Mặt Khương Yển cau có, biểu tình kia giống như một khối hàn băng vạn năm, dường như nhìn ai cũng không vừa mắt, dưới cơn nóng giận lại có khả năng trở nên hung bạo giết người.
Biểu tình của Nghê Phượng cũng cùng loại Khương Yển giống như bị người làm nhục vậy, gương mặt xinh đẹp cũng tái xanh, người không biết còn tưởng rằng vị thiên kiêu mỹ nữ này bị người vấy bẩn.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng mọi người nghĩ, tràn ngập tò mò.
- Lẽ nào không có giết chết được người thanh niên Thiên Vấnkia sao?
Có người thầm nghĩ.
Nhưng khả năng này hình như cực nhỏ, rất nhiều cường giảnhư vậy làm sao có thể không giết chết được một nhân vật Thiên Tượng tam trọng, mặc dù có Xa Viên cùng với Mộ Nham giúp đối phương, lấy thực lực của những người này chắc hẳn cũng đủ để ngăn chặn hai người, sau đó giết chếtngười thanh niên kia, mọi người không chút nghi ngờvề điểm ấy.
Nhưng ở thời điểm bọn họ đang suy nghĩ, đám người kia đã đi đến, chỉ thấy đám người kiahạ xuống đất, mặt tái xanh, mỗi người đều không nói được một lời, trực tiếp trở lại vị trí của mình trong tiệc rượu, thậm chí cũng không có nói chuyện vớiBùi Thiên Nguyên, điều này càng khiến cho mọi người cảm giác được chuyện không tầm thường.
- Bùi Khiếu.
Ánh mắt Bùi Thiên Nguyên rơi vào trên người Bùi Khiếu, những người này đều là thiên kiêu của thế lực lớn, Bùi Thiên Nguyên cũng không tiện trực tiếp ép buộc bọn họ mở miệng, duy nhất chỉ có Bùi Khiếu là hậu nhân của hắn, hỏi thăm hắn tất nhiên là thích hợp nhất.
Bùi Khiếu ngẩng đầu nhìn Bùi Thiên Nguyên, thần sắc có chút xấu hổ, miệng há hốc, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, nếu như nói ra tình hình thực tế, mặt mũi của mấy thiên kiêu này sẽ không dễ nhìn, nhưng đối mặt Bùi Thiên Nguyên, hắn cũng không dám nói dối.
- Quận vương.
Bùi Khiếu khẽ khom người, lập tức mở miệng nói:
- Tiểu tử kia có thể mượn phù văn chiến đấu.
- Mượn phù văn chiến đấu?
Thần sắc Bùi Thiên Nguyên nhất thời trở nên nghiêm trọng, tuy rằng Bùi Khiếu chỉ nói một câu, nhưng hắn lập tức hiểu rõ hàm ý trong đó, nói càng ít, có nghĩa là chuyện đã xảy ra có khả năng còn vượt quá dự đoán, thậm chí Bùi Khiếu cũng không tiện nhiều lời.
- Cho dù mượn phù văn chiến đấu, các vị thiên kiêu ra tay vẫn giết hắn dễ như trở bàn tay mới phải.
Lúc này, có một người không thức thời mở miệng hỏi, khiến cho Nghê Phượng lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó nàng mở miệng nói:
- Cũng không có gì không thể nói được, thành tựu phù văn của người kia rất cao thâm, cho dù thực lực của hắn không ra gì, nhưng lại giả dối, dẫn chúng ta đến trước chuông Cửu Tiên, sau đó mượn lực lượng phù văn vô tận xung quanh chuông Cửu Tiên tập trung công kích mạnh mẽ, chúng ta không có cách nào giết chết hắn.
Lời này vừa nói ra, lập tức mọi người hiểu ra, nhìn thấy được khí tức trên người Nghê Phượng dao động, hẳn là bị thươngkhông nhỏ, thậm chí trang phục của nàng đều cũng đổi thành một bộ khác, đám người mơ hồ hiểu rõ được điều gì.
Nào chỉ là không có cách nào giết chết đối phương, sợ rằng những nhân vật thiên kiêu này đều bị thua thiệt, nếu không sẽ không trở về chật vật như vậy.
Điều này ngược lại rất thú vị, mỗi một nhân vật thiên kiêu xông qua, lại tổn thương lông tóc mà về lại cũng thôi, sợ rằng còn bị người khác ngược một trận.
Chuyện này Nghê Phượng nàng cũng không có giấu diếm, lúc đó chiến đấu có vô số người chứng kiến, sợ rằng rất nhanh sẽ truyền khắp Phiêu Tuyết thành, giấu cũng không giấu được, người trong tiệc rượu rất nhanh sẽ biết được, còn không bằng tiết lộ trước, không đến mức quá mất mặt.
- Quận vương, nào, uống rượu đi.
Chỉ thấy một người mở miệng nói, hình như muốn giảm bớt bầu không khí ngột ngạt nào, Bùi Thiên Nguyên lập tức hiểu rõ, cười nói:
- Các vị, tới uống một chén, yến hộihôm nay các vị phải tận hứng.
Đám người đều nâng chén cùng uống với quận vương Bùi Thiên Nguyên, tuy nói như vậy nói, nhưng tiệc rượu tiếp theo lại có vẻ rất trầm lặng buồn chán, lại càng không cần nói tới tận hứng, những thiên kiêu hoàn toàn không có chút hăng nào, chỉ ứng phó một lát lại từ biệt rời đi, bọn họ trở về cũng chỉ là cho quận vương Bùi Thiên Nguyên mặt mũi, ở chỗ này, bọn họ rất khó chịu.
Mối thù này nhất định phải tìm tiểu tử kia tính sổ.
Bùi Vũ ngược lại tương đối hài lòng, không nghĩ tới Thiên Vấn không ngờ lợi hại như vậy, nàng đương nhiên cũng đoán được, những người này chịu thua thiệt ở trên tay của Thiên Vấn.
Tiệc rượu vội vàng kết thúc, mọi người lần lượt từ biệt, rất nhanh trên bữa tiệc rượu này lại chỉ còn lại có rất ít người.
Quận vương Giang Lăng quận Bùi Thiên Nguyên, lâu chủ Vân LâuQuý Không, thành chủ Phiêu Tuyết thành, còn có mấy vị người của Bùi gia cùng với thuộc hạ của bọn họ.
Chỉ thấy Bùi Thiên Nguyên cầm chén rượu lên, khẽ nhấp một cái, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn Bùi Khiếu nói:
- Cẩn thận nói một chút về chuyện đã xảy ra.
- Được.
Bùi Khiếu gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện đã xảy ra, khi nghe đượcBùi Thiên Nguyên nhíu mày lại, thỉnh thoảng trong mắt lộ ra tia sáng sắc bén.
Đợi đến khi Bùi Khiếu nói xong, Bùi Thiên Nguyên trầm ngâm một lát, lập tức lắc đầu nói: