- Xa Viên gọi hắn là Thiên Vấn, cái tên này, quả thực chưa từng nghe nói.
- Tu vi của hắn ta đã nhìn thấu, Thiên Tượng tam trọng, không tệ, chí ít ở trong chúng ta, không coi là lót đáy.
- Người này trước quan ngộ Cửu Tiên Chung, một mực ngồi ở tại chỗ bất động, nhiều ngày không có chút động tĩnh, lại ngồi ở đó lãng phí thời gian, ta cũng có chút bội phục hắn.
- Ha ha, ta cũng có chút tò mò rồi, Xa Viên, Thiên Vấn huynh này của ngươi, là thần thánh phương nào?
Chu Hành Sơn nhìn Xa Viên mở miệng hỏi:
- Ngươi để cho nữ nhân ngồi ở bên cạnh ta ngược lại có thể lý giải, nhưng hắn một nam nhân, nếu không có thân phận bối cảnh gì, thì có tư cách gì xuất hiện ở vị trí đó, còn để cho Quận Vương lệnh Bùi Khiếu đứng dậy thoái vị.
- Vì sao ta phải nói cho các ngươi biết?
Ánh mắt của Xa Viên phát lạnh, đảo qua mọi người:
- Một đám gia hỏa tự cho là đúng, sau này có lẽ các ngươi sẽ có cơ hội nhận thức.
Tần Vấn Thiên là người phương nào? Hắn ngược lại có chút mong đợi, nếu Tần Vấn Thiên hoàn toàn câu thông Cửu Tiên Chung, hoặc như ngày đó Tần Vấn Thiên không che giấu mà nói, những người này có lẽ sẽ lập tức biết Tần Vấn Thiên là ai, cũng không đến mức như giờ phút này, cầm Tần Vấn Thiên làm chỗ đột phá, nói năng lỗ mãng.
- Sau này, ta ngược lại không có hứng thú gì.
Chu Hành Sơn nhàn nhạt nói, ánh mắt của Nghê Phượng thì lạnh như băng đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Sau này nàng dám ngôn ngữ nhục nhã ta, hôm nay không quỳ xuống nói xin lỗi, có lẽ không sống tới sau đó.
Bùi Vũ hơi biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ngươi vũ nhục chúng ta trước thì không tính sao, hôm nay là Quận Vương thiết yến, cử chỉ của ngươi quá không nói lý nha.
- Vậy sao, ngươi muốn ta xin lỗi ngươi cũng được, chỉ cần ngươi có thể thắng ta.
Nghê Phượng cười lạnh một tiếng:
- Còn hôm nay tuy là Quận Vương thiết yến, nhưng đệ tử Thất Kiếm Tông ta, cũng không thể chịu đựng được loại vũ nhục này, hắn không quỳ xuống nói xin lỗi cũng không sao, ta trực tiếp khiêu chiến hắn là được, như vậy Quận Vương sẽ không can thiệp đi.
- Chư vị đều bớt nóng.
Quận Vương Bùi Thiên Nguyên nhìn Nghê Phượng cười nói:
- Ở xa tới là khách, không cần như vậy.
Dứt lời ánh mắt của hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Vị trẻ tuổi này chắc cũng là tuấn kiệt của thế lực nào a, không bằng giới thiệu, cũng tiện hóa giải một chút, chư vị đều thối lui một bước.
- Tu hành không tốt, không dám báo sư môn.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt đáp lại.
Ánh mắt của Bùi Thiên Nguyên chợt lóe, lập tức cười nói:
- Chẳng lẽ là xuất từ gia tộc?
- Xin lỗi.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Quận Vương gật đầu, vẫn không nói gì, Bùi Thiên Nguyên không có tiếp tục hỏi nhiều, lại nghe Chiến Thiên Tiên Phủ Chu Hành Sơn cười nói:
- Là sư môn quá yếu, hay căn bản không có sư môn, thân là nam nhân, hà tất giấu giấu diếm diếm, miễn cho khiến người ta khinh thường.
- Không thể trả lời.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên cũng lạnh vài phần, những đệ tử của Vân Châu đại địa này từng cái ngạo nghễ vô lễ, đương nhiên, có lẽ cũng chỉ là đối với hắn như vậy, có lẽ là bởi vì những người này tự xưng mình là thân phận phi phàm.
- Quận Vương, ngươi cũng thấy đấy.
Nghê Phượng mở miệng lần nữa, Quận Vương Bùi Thiên Nguyên cười nói:
- Tiểu huynh đệ đã không muốn hóa giải, chắc là có khả năng ứng đối, ta liền không can thiệp, ân oán của chư vị, tự động giải quyết đi, Bùi mỗ chỉ sợ cũng không có tư cách can thiệp.
Nghê Phượng nghe được lời này, khuôn mặt lãnh ngạo hiện lên một tia băng lãnh, ánh mắt của nàng bắn ra lợi kiếm, đánh về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Ngươi cầu ta mà nói, có lẽ có cơ hội sống.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn Nghê Phượng một cái, cũng không để ý tới, Xa Viên lại cười lạnh nói:
- Sao ngươi không tìm ta khiêu chiến, mà tìm Thiên Vấn huynh?
Trong con mắt lãnh ngạo của Nghê Phượng có chút hàn quang, nhìn chằm chằm Xa Viên, bên cạnh lại có một người mở miệng nói:
- Nghê Phượng, ngươi tốt xấu gì cũng là người của Thất Kiếm Tông, tu vi bất phàm, nếu như ngươi muốn khiêu chiến, tìm Xa Viên là được, tìm một cường giả Thiên Tượng tam trọng tính là gì, chẳng lẽ không cảm thấy làm mất mặt Thất Kiếm Tông sao?
- Buồn cười nàng còn đang dương dương tự đắc a.
Xa Viên cũng nở nụ cười, trên mặt mang theo châm chọc, sau đó hắn nhìn người nói chuyện, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Quỷ Đao Mộ Nham, bằng hữu của ta.
- Mộ Nham, đây là Thiên Vấn huynh.
Xa Viên nhìn về phía người nói chuyện kia giới thiệu.
Mộ Nham mặc bạch y, ngồi ở vị trí bình thường, thậm chí cả người hắn lộ vẻ không quá thu hút, mới đầu cũng không có người chú ý tới sự hiện hữu của hắn, hiển nhiên rất nhiều người không nhận ra.
Nhưng tiếng nói của Xa Viên vừa dứt, tức khắc không ít người hít sâu một cái, ngưng mắt nhìn người nói chuyện kia, chỉ thấy trên mặt Quỷ Đao Mộ Nham mang nụ cười nhẹ bất cần đời, hình như có vài phần cân nhắc, khóe miệng của hắn hơi cong, cho người cường giả ngả ngớn.
- Xa Viên gọi hắn là Thiên Vấn, cái tên này, quả thực chưa từng nghe nói.
- Tu vi của hắn ta đã nhìn thấu, Thiên Tượng tam trọng, không tệ, chí ít ở trong chúng ta, không coi là lót đáy.
- Người này trước quan ngộ Cửu Tiên Chung, một mực ngồi ở tại chỗ bất động, nhiều ngày không có chút động tĩnh, lại ngồi ở đó lãng phí thời gian, ta cũng có chút bội phục hắn.
- Ha ha, ta cũng có chút tò mò rồi, Xa Viên, Thiên Vấn huynh này của ngươi, là thần thánh phương nào?
Chu Hành Sơn nhìn Xa Viên mở miệng hỏi:
- Ngươi để cho nữ nhân ngồi ở bên cạnh ta ngược lại có thể lý giải, nhưng hắn một nam nhân, nếu không có thân phận bối cảnh gì, thì có tư cách gì xuất hiện ở vị trí đó, còn để cho Quận Vương lệnh Bùi Khiếu đứng dậy thoái vị.
- Vì sao ta phải nói cho các ngươi biết?
Ánh mắt của Xa Viên phát lạnh, đảo qua mọi người:
- Một đám gia hỏa tự cho là đúng, sau này có lẽ các ngươi sẽ có cơ hội nhận thức.
Tần Vấn Thiên là người phương nào? Hắn ngược lại có chút mong đợi, nếu Tần Vấn Thiên hoàn toàn câu thông Cửu Tiên Chung, hoặc như ngày đó Tần Vấn Thiên không che giấu mà nói, những người này có lẽ sẽ lập tức biết Tần Vấn Thiên là ai, cũng không đến mức như giờ phút này, cầm Tần Vấn Thiên làm chỗ đột phá, nói năng lỗ mãng.
- Sau này, ta ngược lại không có hứng thú gì.
Chu Hành Sơn nhàn nhạt nói, ánh mắt của Nghê Phượng thì lạnh như băng đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Sau này nàng dám ngôn ngữ nhục nhã ta, hôm nay không quỳ xuống nói xin lỗi, có lẽ không sống tới sau đó.
Bùi Vũ hơi biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ngươi vũ nhục chúng ta trước thì không tính sao, hôm nay là Quận Vương thiết yến, cử chỉ của ngươi quá không nói lý nha.
- Vậy sao, ngươi muốn ta xin lỗi ngươi cũng được, chỉ cần ngươi có thể thắng ta.
Nghê Phượng cười lạnh một tiếng:
- Còn hôm nay tuy là Quận Vương thiết yến, nhưng đệ tử Thất Kiếm Tông ta, cũng không thể chịu đựng được loại vũ nhục này, hắn không quỳ xuống nói xin lỗi cũng không sao, ta trực tiếp khiêu chiến hắn là được, như vậy Quận Vương sẽ không can thiệp đi.
- Chư vị đều bớt nóng.
Quận Vương Bùi Thiên Nguyên nhìn Nghê Phượng cười nói:
- Ở xa tới là khách, không cần như vậy.
Dứt lời ánh mắt của hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Vị trẻ tuổi này chắc cũng là tuấn kiệt của thế lực nào a, không bằng giới thiệu, cũng tiện hóa giải một chút, chư vị đều thối lui một bước.
- Tu hành không tốt, không dám báo sư môn.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt đáp lại.
Ánh mắt của Bùi Thiên Nguyên chợt lóe, lập tức cười nói:
- Chẳng lẽ là xuất từ gia tộc?
- Xin lỗi.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Quận Vương gật đầu, vẫn không nói gì, Bùi Thiên Nguyên không có tiếp tục hỏi nhiều, lại nghe Chiến Thiên Tiên Phủ Chu Hành Sơn cười nói:
- Là sư môn quá yếu, hay căn bản không có sư môn, thân là nam nhân, hà tất giấu giấu diếm diếm, miễn cho khiến người ta khinh thường.
- Không thể trả lời.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên cũng lạnh vài phần, những đệ tử của Vân Châu đại địa này từng cái ngạo nghễ vô lễ, đương nhiên, có lẽ cũng chỉ là đối với hắn như vậy, có lẽ là bởi vì những người này tự xưng mình là thân phận phi phàm.
- Quận Vương, ngươi cũng thấy đấy.
Nghê Phượng mở miệng lần nữa, Quận Vương Bùi Thiên Nguyên cười nói:
- Tiểu huynh đệ đã không muốn hóa giải, chắc là có khả năng ứng đối, ta liền không can thiệp, ân oán của chư vị, tự động giải quyết đi, Bùi mỗ chỉ sợ cũng không có tư cách can thiệp.
Nghê Phượng nghe được lời này, khuôn mặt lãnh ngạo hiện lên một tia băng lãnh, ánh mắt của nàng bắn ra lợi kiếm, đánh về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Ngươi cầu ta mà nói, có lẽ có cơ hội sống.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn Nghê Phượng một cái, cũng không để ý tới, Xa Viên lại cười lạnh nói:
- Sao ngươi không tìm ta khiêu chiến, mà tìm Thiên Vấn huynh?
Trong con mắt lãnh ngạo của Nghê Phượng có chút hàn quang, nhìn chằm chằm Xa Viên, bên cạnh lại có một người mở miệng nói:
- Nghê Phượng, ngươi tốt xấu gì cũng là người của Thất Kiếm Tông, tu vi bất phàm, nếu như ngươi muốn khiêu chiến, tìm Xa Viên là được, tìm một cường giả Thiên Tượng tam trọng tính là gì, chẳng lẽ không cảm thấy làm mất mặt Thất Kiếm Tông sao?
- Buồn cười nàng còn đang dương dương tự đắc a.
Xa Viên cũng nở nụ cười, trên mặt mang theo châm chọc, sau đó hắn nhìn người nói chuyện, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Quỷ Đao Mộ Nham, bằng hữu của ta.
- Mộ Nham, đây là Thiên Vấn huynh.
Xa Viên nhìn về phía người nói chuyện kia giới thiệu.
Mộ Nham mặc bạch y, ngồi ở vị trí bình thường, thậm chí cả người hắn lộ vẻ không quá thu hút, mới đầu cũng không có người chú ý tới sự hiện hữu của hắn, hiển nhiên rất nhiều người không nhận ra.
Nhưng tiếng nói của Xa Viên vừa dứt, tức khắc không ít người hít sâu một cái, ngưng mắt nhìn người nói chuyện kia, chỉ thấy trên mặt Quỷ Đao Mộ Nham mang nụ cười nhẹ bất cần đời, hình như có vài phần cân nhắc, khóe miệng của hắn hơi cong, cho người cường giả ngả ngớn.