Bùi Vũ quay đầu lại đối diện với Xa Viên cùng Tần Vấn Thiên, nở nụ cười yêu kiều, nhẹ giọng khẽ nói:
- Phàm là cảnh đẹp thì ta đều ưa thích, đã sớm nghe qua tên tuổi của Xa Viên của Kỳ Môn tiên phủ, lại không nghĩ rằng là người tiêu sái phong lưu như thế.
Nói xong Bùi Vũ lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Chúng ta hình như đã từng gặp gỡ ở quán trà.
- Ân.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đồng thời Xa Viên lên tiếng:
- Tuyết đẹp, người cũng đẹp, có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương hay chăng?
- Bùi Vũ.
Nữ tử khẽ đáp lại.
- Người của Quận Vương phủ Giang Lăng quận?
Xa Viên hỏi, họ Bùi này, hắn liền nghĩ ngay tới Quận Vương phủ Giang Lăng quận, dù sao thì Phiêu Tuyết thành cũng là tòa thành chính của Giang Lăng quận, hơn nữa hôm nay cũng là Quận Vương Bùi Thiên Nguyên của Giang Lăng quận đãi khách.
- Ân.
Bùi Vũ lên tiếng, Tần Vấn Thiên đã biết rõ, tự nhiên cũng không lấy làm lạ.
- Đây là Thiên Vấn huynh, chúng ta cũng vừa mới quen nhau không lâu.
Xa Viên giới thiệu Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn Bùi Vũ, hiếu kỳ hỏi:
- Vừa rồi Bùi Vũ tiểu thư nói đến Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên, bọn họ lại là người phương nào?
- Đây là truyền thuyết cổ xưa nhất Phiêu Tuyết thành, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện a.
Bùi Vũ trông thấy phía dưới lục tục có người đi lên bậc thang tiến lên trên, đương nhiên là không tiện đứng bất động giữa đường, Xa Viên và Tần Vấn Thiên đi lên phía trước, bốn người sóng vai mà đi, chỉ nghe Bùi Vũ mở miệng nói:
- Đoạn truyền thuyết này cũng đã dần dần bị người ta quên đi rồi, bởi vì ánh mắt của mọi người dường như chỉ chú ý đến bí mật của Cửu Tiên Chung, mà ta cũng có cơ duyên xảo hợp đọc được truyền thuyết này trong cuốn sách cổ tại Quận Vương phủ, vì vậy liền thăm dò đoạn chuyện xưa này tại Giang Lăng quận, mới chỉ biết qua sơ sơ.
- Nghe đồn thật lâu trước đây, lúc đó chưa có Phiêu Tuyết thành, chỉ có Phiêu Tuyết lâu, là nơi mà Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên đã phải lòng nhau, Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên phi thường yêu nhau, hai người tâm đầu ý hợp, cũng đều có chung một chí hướng, đó chính là trở thành luyện khí đại sư cấp cao nhất, bọn họ đều có một chấp niệm điên cuồng đối với luyện khí, không ngừng truy cầu tạo nghệ rất cao, lúc trước Phiêu Tuyết lâu chủ sở dĩ có thể theo đuổi được Quỳnh Tiên, chính là vì hắn đã đánh bại Quỳnh Tiên trong việc luyện khí, vì vậy liền thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Giọng nói của Bùi Vũ nhu hòa, phi thường dễ nghe, loại âm điệu này dường như cực kỳ thích hợp để kể truyền thuyết cổ xưa.
- Sau khi hai người yêu nhau, gắn bó làm bạn, luận bàn với nhau, Quỳnh Tiên vẫn muốn đánh bại Phiêu Tuyết lâu chủ, nhưng lại chưa một lần thành công, có một lần, Quỳnh Tiên hỏi Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn có thể buông bỏ tính mạng của mình để luyện chế ra một thần binh hoàn mỹ hay không, Phiêu Tuyết lâu chủ lắc đầu, hắn nói với Quỳnh Tiên, hắn sẽ chỉ vì nàng Quỳnh Tiên mà buông bỏ tính mạng, Tuy nhiên, câu trả lời lãng mạn này cũng không làm cho Quỳnh Tiên cảm thấy cao hứng, bởi vì chính nàng ta không có cách nào làm được, nàng phát hiện, trong thâm tâm nàng, luyện khí được đặt ở một vị trí tối cao, cao như là tính mạng của mình vậy, còn cao hơn cả Phiêu Tuyết lâu chủ.
- Quỳnh Tiên trong lòng bất an, đến một ngày, nàng nói với Phiêu Tuyết lâu chủ, nàng muốn kiến tạo một thần binh trước này chưa từng có, thần binh mà khắp cả tiên vực chưa từng có người nào thử qua, nàng muốn luyện chế một tòa thành trì, Phiêu Tuyết lâu chủ cho rằng quá phiền toái, nhưng Quỳnh Tiên nói với hắn, tòa thành này sẽ chỉ có hai người bọn họ, là nhà của bọn họ, vì vậy Phiêu Tuyết lâu chủ bắt đầu đi khắp tiên vực, thu thập tài liệu luyện khí mà người thường không thể tưởng tượng nổi, một lần luyện chế này liền kéo dài cả vạn năm.
- Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên bắt đầu luyện khí, luyện chế tiên khí xưa nay chưa từng thấy, nơi tiên vực không có một ai từng thử luyện chế qua, một tòa thành, hai người hao phí vạn năm để thu thập tài liệu, thời gian luyện chế lại hao phí thêm cả ngàn năm nữa, cuối cùng luyện chế ra một tòa thành, ngay khi Quỳnh Tiên đang mừng rỡ như điên, có cường giả tìm tới tận cửa đòi đoạt tiên khí mà bọn họ luyện chế thành, hai người không đồng ý, đại chiến một hồi, một trận chiến này, mặc dù đánh bại đối thủ, nhưng Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên đều đã bị thương, nhưng mà điều khiến cho Quỳnh Tiên không cách nào tiếp nhận được là tiên khí mà bọn họ luyện chế ra này, trong khi chiến đấu không có cách nào tùy tâm sở dục phát huy ra sức mạnh mà nó nên có.
- Quỳnh Tiên gần như sụp đổ, nàng lại hỏi Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn có nguyện ý dùng tánh mạng mình để luyện chế ra tiên khí trước nay chưa từng có hay không, Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn trả lời giống như trước kia, hắn không muốn, điều hắn muốn nhất là được bầu bạn với Quỳnh Tiên, từ đó, Quỳnh Tiên không hề để ý tới Phiêu Tuyết lâu chủ nữa, muốn hắn rời khỏi Phiêu Tuyết thành mà bọn họ cùng luyện chế, Phiêu Tuyết lâu chủ chỉ có thể âm thầm thở dài, hắn rời một thời gian ngắn, chờ đợi Quỳnh Tiên hồi tâm chuyển ý, nhưng mà chuyến đi này, lại chính là vĩnh biệt, khi Phiêu Tuyết lâu chủ một lần nữa trở lại Phiêu Tuyết lâu, hắn chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể lạnh như băng cùng với lá thư mà Quỳnh Tiên lưu lại cho hắn, thư rằng nếu như ngươi yêu ta thật lòng, vì sao không thể dùng thân làm vật tế, vì ta mà tạo một tòa thành, cùng sống nốt quãng đời còn lại.
- Quỳnh Tiên, theo như lời nàng nói, vì luyện khí, nàng có thể giao ra tánh mạng của mình, nàng cũng đã thực sự làm như vậy, kết cục nhưng lại thất bại, còn liên lụy đến tánh mạng của mình, trước khi chết, dường như nàng cũng lưu lại lời oán hận với Phiêu Tuyết lâu chủ, nàng coi luyện khí quan trọng hơn cả tánh mạng mà Phiêu Tuyết lâu chủ lại không như vậy.
- Đọc được phong thư kia, Phiêu Tuyết lâu chủ một đêm bạc đầu, ngồi bất động trên Phiêu Tuyết lâu ròng rã suốt ba năm.
- Ba năm sau, hắn đứng dậy, đưa Quỳnh Tiên đi mai táng, đồng thời dùng thân làm vật tế, luyện chế ra một tòa thành, dùng để chôn cất Quỳnh Tiên.
- Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn dùng huyết nhục của chính mình dung nhập vào bên trong Phiêu Tuyết thành, hắn dùng hồn phách của chính mình dung nhập vào trong Cửu Tiên Chung, hắn biến tòa thành này trở thành thành tựu của thân thể, huyết nhục của hắn, khi hắn nhớ Quỳnh Tiên, tiếng chuông sẽ vang lên, hắn muốn làm cho Phiêu Tuyết lâu quanh năm có tuyết rơi, mỗi một bông tuyết đều là nước mắt của hắn.
- Phiêu Tuyết lâu chủ hoàn thành nguyện vọng của Quỳnh Tiên, dùng tánh mạng của mình làm vật hiến tế, luyện chế ra tiên khí xưa nay chưa từng có, một tòa thành, nhưng đây không phải là vì hắn coi trọng luyện khí hơn cả tánh mạng của mình mà là vì hắn muốn hoàn thành hứa hẹn năm đó của hắn với Quỳnh Tiên, hắn chỉ biết rằng vì Quỳnh Tiên, hắn sẽ buông bỏ tánh mạng của mình, hắn dùng tánh mạng của mình làm công cụ để luyện chế tòa thành này, không vì luyện khí, chỉ vì muốn vĩnh viễn ở bên trong tòa Phiêu Tuyết thành này thủ hộ cho thân thể tàn lụi của Quỳnh Tiên.
Giọng nói của Bùi Vũ nương theo từng bông tuyết cùng nhau bay xuống, kể ra một đoạn cố sự đẹp mà lại vô cùng thê lương, Xa Viên và Tần Vấn Thiên đều nghe đến độ phát ngốc, thực sự có một tình yêu đẹp đẽ mà lại thê lương đến vậy sao?
Bùi Vũ quay đầu lại đối diện với Xa Viên cùng Tần Vấn Thiên, nở nụ cười yêu kiều, nhẹ giọng khẽ nói:
- Phàm là cảnh đẹp thì ta đều ưa thích, đã sớm nghe qua tên tuổi của Xa Viên của Kỳ Môn tiên phủ, lại không nghĩ rằng là người tiêu sái phong lưu như thế.
Nói xong Bùi Vũ lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Chúng ta hình như đã từng gặp gỡ ở quán trà.
- Ân.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đồng thời Xa Viên lên tiếng:
- Tuyết đẹp, người cũng đẹp, có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương hay chăng?
- Bùi Vũ.
Nữ tử khẽ đáp lại.
- Người của Quận Vương phủ Giang Lăng quận?
Xa Viên hỏi, họ Bùi này, hắn liền nghĩ ngay tới Quận Vương phủ Giang Lăng quận, dù sao thì Phiêu Tuyết thành cũng là tòa thành chính của Giang Lăng quận, hơn nữa hôm nay cũng là Quận Vương Bùi Thiên Nguyên của Giang Lăng quận đãi khách.
- Ân.
Bùi Vũ lên tiếng, Tần Vấn Thiên đã biết rõ, tự nhiên cũng không lấy làm lạ.
- Đây là Thiên Vấn huynh, chúng ta cũng vừa mới quen nhau không lâu.
Xa Viên giới thiệu Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn Bùi Vũ, hiếu kỳ hỏi:
- Vừa rồi Bùi Vũ tiểu thư nói đến Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên, bọn họ lại là người phương nào?
- Đây là truyền thuyết cổ xưa nhất Phiêu Tuyết thành, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện a.
Bùi Vũ trông thấy phía dưới lục tục có người đi lên bậc thang tiến lên trên, đương nhiên là không tiện đứng bất động giữa đường, Xa Viên và Tần Vấn Thiên đi lên phía trước, bốn người sóng vai mà đi, chỉ nghe Bùi Vũ mở miệng nói:
- Đoạn truyền thuyết này cũng đã dần dần bị người ta quên đi rồi, bởi vì ánh mắt của mọi người dường như chỉ chú ý đến bí mật của Cửu Tiên Chung, mà ta cũng có cơ duyên xảo hợp đọc được truyền thuyết này trong cuốn sách cổ tại Quận Vương phủ, vì vậy liền thăm dò đoạn chuyện xưa này tại Giang Lăng quận, mới chỉ biết qua sơ sơ.
- Nghe đồn thật lâu trước đây, lúc đó chưa có Phiêu Tuyết thành, chỉ có Phiêu Tuyết lâu, là nơi mà Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên đã phải lòng nhau, Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên phi thường yêu nhau, hai người tâm đầu ý hợp, cũng đều có chung một chí hướng, đó chính là trở thành luyện khí đại sư cấp cao nhất, bọn họ đều có một chấp niệm điên cuồng đối với luyện khí, không ngừng truy cầu tạo nghệ rất cao, lúc trước Phiêu Tuyết lâu chủ sở dĩ có thể theo đuổi được Quỳnh Tiên, chính là vì hắn đã đánh bại Quỳnh Tiên trong việc luyện khí, vì vậy liền thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Giọng nói của Bùi Vũ nhu hòa, phi thường dễ nghe, loại âm điệu này dường như cực kỳ thích hợp để kể truyền thuyết cổ xưa.
- Sau khi hai người yêu nhau, gắn bó làm bạn, luận bàn với nhau, Quỳnh Tiên vẫn muốn đánh bại Phiêu Tuyết lâu chủ, nhưng lại chưa một lần thành công, có một lần, Quỳnh Tiên hỏi Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn có thể buông bỏ tính mạng của mình để luyện chế ra một thần binh hoàn mỹ hay không, Phiêu Tuyết lâu chủ lắc đầu, hắn nói với Quỳnh Tiên, hắn sẽ chỉ vì nàng Quỳnh Tiên mà buông bỏ tính mạng, Tuy nhiên, câu trả lời lãng mạn này cũng không làm cho Quỳnh Tiên cảm thấy cao hứng, bởi vì chính nàng ta không có cách nào làm được, nàng phát hiện, trong thâm tâm nàng, luyện khí được đặt ở một vị trí tối cao, cao như là tính mạng của mình vậy, còn cao hơn cả Phiêu Tuyết lâu chủ.
- Quỳnh Tiên trong lòng bất an, đến một ngày, nàng nói với Phiêu Tuyết lâu chủ, nàng muốn kiến tạo một thần binh trước này chưa từng có, thần binh mà khắp cả tiên vực chưa từng có người nào thử qua, nàng muốn luyện chế một tòa thành trì, Phiêu Tuyết lâu chủ cho rằng quá phiền toái, nhưng Quỳnh Tiên nói với hắn, tòa thành này sẽ chỉ có hai người bọn họ, là nhà của bọn họ, vì vậy Phiêu Tuyết lâu chủ bắt đầu đi khắp tiên vực, thu thập tài liệu luyện khí mà người thường không thể tưởng tượng nổi, một lần luyện chế này liền kéo dài cả vạn năm.
- Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên bắt đầu luyện khí, luyện chế tiên khí xưa nay chưa từng thấy, nơi tiên vực không có một ai từng thử luyện chế qua, một tòa thành, hai người hao phí vạn năm để thu thập tài liệu, thời gian luyện chế lại hao phí thêm cả ngàn năm nữa, cuối cùng luyện chế ra một tòa thành, ngay khi Quỳnh Tiên đang mừng rỡ như điên, có cường giả tìm tới tận cửa đòi đoạt tiên khí mà bọn họ luyện chế thành, hai người không đồng ý, đại chiến một hồi, một trận chiến này, mặc dù đánh bại đối thủ, nhưng Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên đều đã bị thương, nhưng mà điều khiến cho Quỳnh Tiên không cách nào tiếp nhận được là tiên khí mà bọn họ luyện chế ra này, trong khi chiến đấu không có cách nào tùy tâm sở dục phát huy ra sức mạnh mà nó nên có.
- Quỳnh Tiên gần như sụp đổ, nàng lại hỏi Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn có nguyện ý dùng tánh mạng mình để luyện chế ra tiên khí trước nay chưa từng có hay không, Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn trả lời giống như trước kia, hắn không muốn, điều hắn muốn nhất là được bầu bạn với Quỳnh Tiên, từ đó, Quỳnh Tiên không hề để ý tới Phiêu Tuyết lâu chủ nữa, muốn hắn rời khỏi Phiêu Tuyết thành mà bọn họ cùng luyện chế, Phiêu Tuyết lâu chủ chỉ có thể âm thầm thở dài, hắn rời một thời gian ngắn, chờ đợi Quỳnh Tiên hồi tâm chuyển ý, nhưng mà chuyến đi này, lại chính là vĩnh biệt, khi Phiêu Tuyết lâu chủ một lần nữa trở lại Phiêu Tuyết lâu, hắn chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể lạnh như băng cùng với lá thư mà Quỳnh Tiên lưu lại cho hắn, thư rằng nếu như ngươi yêu ta thật lòng, vì sao không thể dùng thân làm vật tế, vì ta mà tạo một tòa thành, cùng sống nốt quãng đời còn lại.
- Quỳnh Tiên, theo như lời nàng nói, vì luyện khí, nàng có thể giao ra tánh mạng của mình, nàng cũng đã thực sự làm như vậy, kết cục nhưng lại thất bại, còn liên lụy đến tánh mạng của mình, trước khi chết, dường như nàng cũng lưu lại lời oán hận với Phiêu Tuyết lâu chủ, nàng coi luyện khí quan trọng hơn cả tánh mạng mà Phiêu Tuyết lâu chủ lại không như vậy.
- Đọc được phong thư kia, Phiêu Tuyết lâu chủ một đêm bạc đầu, ngồi bất động trên Phiêu Tuyết lâu ròng rã suốt ba năm.
- Ba năm sau, hắn đứng dậy, đưa Quỳnh Tiên đi mai táng, đồng thời dùng thân làm vật tế, luyện chế ra một tòa thành, dùng để chôn cất Quỳnh Tiên.
- Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn dùng huyết nhục của chính mình dung nhập vào bên trong Phiêu Tuyết thành, hắn dùng hồn phách của chính mình dung nhập vào trong Cửu Tiên Chung, hắn biến tòa thành này trở thành thành tựu của thân thể, huyết nhục của hắn, khi hắn nhớ Quỳnh Tiên, tiếng chuông sẽ vang lên, hắn muốn làm cho Phiêu Tuyết lâu quanh năm có tuyết rơi, mỗi một bông tuyết đều là nước mắt của hắn.
- Phiêu Tuyết lâu chủ hoàn thành nguyện vọng của Quỳnh Tiên, dùng tánh mạng của mình làm vật hiến tế, luyện chế ra tiên khí xưa nay chưa từng có, một tòa thành, nhưng đây không phải là vì hắn coi trọng luyện khí hơn cả tánh mạng của mình mà là vì hắn muốn hoàn thành hứa hẹn năm đó của hắn với Quỳnh Tiên, hắn chỉ biết rằng vì Quỳnh Tiên, hắn sẽ buông bỏ tánh mạng của mình, hắn dùng tánh mạng của mình làm công cụ để luyện chế tòa thành này, không vì luyện khí, chỉ vì muốn vĩnh viễn ở bên trong tòa Phiêu Tuyết thành này thủ hộ cho thân thể tàn lụi của Quỳnh Tiên.
Giọng nói của Bùi Vũ nương theo từng bông tuyết cùng nhau bay xuống, kể ra một đoạn cố sự đẹp mà lại vô cùng thê lương, Xa Viên và Tần Vấn Thiên đều nghe đến độ phát ngốc, thực sự có một tình yêu đẹp đẽ mà lại thê lương đến vậy sao?