Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, hắn không biết những việc này.
Cách Vô Ưu thành mấy vạn dặm có một sơn mạch, ở giữa có một ngọn núi xanh biếc, trên đỉnh là mấy gian phòng, từ trong phòng nhìn ra ngoài, cả không gian được bao phủ một màu xanh.
Trên vách núi, ba người đang ngồi ở nơi này, một người trong đó đang tu hành quyền pháp, chính là Tần Phong, một người khoanh chân ngồi đó, điều chỉnh hô hấp, chính là Tần Vấn Thiên.
Ngoài hai người ra thì ở cách đó không xa còn có một thiếu nữ, nàng ngồi yên lặng nhìn hai người, đó chính là Tần Thanh.
- Một tháng trở lại đây, Tần Phong tiến bộ rất nhanh, đã trùng kích vào Nguyên Phủ cửu trọng, đã lĩnh ngộ được hơn nửa cảnh giới võ đaọ, Tần đại ca đã lĩnh hội được tinh thần võ đạo, khó trách lại lợi hại như vậy.
Tần Thanh thấy Tần Phong tiến bộ như vậy thì nàng vui mừng, nếu Tần đại ca cứ ở bên cạnh bọn họ như vậy thì tốt rồi, một mặt có thể dạy dỗ Tần Phong, nàng cũng có thể làm gì đó cho Tần đại ca ăn.
- Tần Thanh, ngây ra đó làm gì?
Tần Mộc bước đễn chỗ Tần Thanh, ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Ta đang nghĩ, nếu như Tần đại ca không đi nữa mà ở lại đây thì thật tốt, chúng ta có thể gặp được Tần đại ca, thật may mắn.
Tần Thanh ngẩng đầu khẽ cười, nói.
- Đúng vậy, thực sự là may mắn của chúng ta.
Tần Mộc gật đầu, nếu như không có Tần Vấn Thiên, e rằng bọn họ đã xong đời rồi.
- Nhưng Tần Phong là đệ tử của Tần đại ca, nhưng chia lìa là điều khó tránh khỏi, Tần Thanh, đến lúc đó ngươi cũng không được quá xúc động, Tần đai ca là người truy cầu tương lai của chính mình, đến lúc đó mỗi người chúng ta sẽ đi một phương, đi càng xa càng tốt, cần phải rời khỏi Giang Lăng quận mênh mông này, Thậm chí ra khỏi Vân Châu.
Tần Mộc nói với Tần Thanh, sắc mặt của nàng càng buồn bã.
Phải rồi, Tần đại ca có con đường riêng của mình, sao có thể ở mãi cùng bọn họ được, Tần đại ca đã làm rất nhiều chuyện cho bọn họ, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng để cứu nàng.
- Vâng.
Tần Thanh gật đầu.
Lúc này chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi trên vách núi, trên người sinh ra khí tức chấn động, dường như có một ý cảnh huyền diệu xuất hiện.
Trong mắt Tần Mộc hiện lên một tia khác lạ, nhìn Tần Vấn Thiên, toàn thân Tần Vấn Thiên tỏa ra hào quang rực rỡ, từ trong người phát ra năng lượng vô cùng thần kì.
- Dường như Tần đại ca đột phá, xem ra là sắp bước vào Thiên Tượng tam trọng.
Tần Mộc thì thào nói nhỏ một tiếng, lúc này Tần Vấn Thiên thở sâu, dường như muốn hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, đôi mắt sáng, tinh thần sảng khoái.
- Sư tôn, người tỉnh rồi.
Tàn Vấn Thiên đứng dậy, hắn vui vẻ chạy lại, sau đó quấn quýt lấy Tần Vấn Thiên, hỏi về mấy vấn đề chưa được giải quyết, Tần Vấn Thiên từ tử trả lời từng câu hỏi một, cũng là để bản thân hắn lĩnh ngộ lại, sau đó đi về phía Tần Mộc, cười hỏi:
- Lão gia tử, sau này có dự định gì không.
- Lưu lạc bốn phương, không thể trở về Vô Ưu thành, cố hết sức để rời khỏi Giang Lăng quận, không biết sẽ phải đi bao lâu nữa.
Tần Mộc cười nói.
- Ừ, ngươi nghĩ như vậy là tốt rồi, Tần Phong và Tần Thanh, hai tiểu gia hỏa này, về sau nhờ người bận tâm rồi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Phải đi sao?
Tần Mộc sững sờ.
- Nên đi thôi, không thể cứ ở mãi trong núi được.
Tần Vấn Thiên cười.
- Sư tôn.
Tần Phong chạy tới, Tần Thanh nhìn Tần Vấn Thiên và cúi đầu, Tần Mộc lại thản nhiên vỗ vai Tần Vấn Thiên:
- Cũng tốt, ông cháu chúng ta sẽ uống với ngươi vài chén, xem như tiễn ngươi lên đường.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, bốn người ngồi vây lại một chỗ, cứ ngồi trên mặt đất mà uống rượu, ngay cả nha đầu Tần Thanh kia cũng không nói gì, chỉ uống rượu, cả bốn người đều không nhắc gì đến chuyện phải chia xa, chỉ để trong lòng, nói chuyện khác.
Cứ nóí chuyện như vậy đến tận lúc mặt trời xuống núi, tỷ đệ Tần Thanh Tần Phong nằm ngủ trên bãi cỏ, Tần Vấn Thiên nhìn hai người, khẽ gật đầu với Tần Mộc, ngay sau đó hắn bay lên và biến mất dưới ánh trăng.
Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi, khóe mắt Tần Thanh, Tần Phong cũng đẫm lệ.
Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, hắn không biết những việc này.
Cách Vô Ưu thành mấy vạn dặm có một sơn mạch, ở giữa có một ngọn núi xanh biếc, trên đỉnh là mấy gian phòng, từ trong phòng nhìn ra ngoài, cả không gian được bao phủ một màu xanh.
Trên vách núi, ba người đang ngồi ở nơi này, một người trong đó đang tu hành quyền pháp, chính là Tần Phong, một người khoanh chân ngồi đó, điều chỉnh hô hấp, chính là Tần Vấn Thiên.
Ngoài hai người ra thì ở cách đó không xa còn có một thiếu nữ, nàng ngồi yên lặng nhìn hai người, đó chính là Tần Thanh.
- Một tháng trở lại đây, Tần Phong tiến bộ rất nhanh, đã trùng kích vào Nguyên Phủ cửu trọng, đã lĩnh ngộ được hơn nửa cảnh giới võ đaọ, Tần đại ca đã lĩnh hội được tinh thần võ đạo, khó trách lại lợi hại như vậy.
Tần Thanh thấy Tần Phong tiến bộ như vậy thì nàng vui mừng, nếu Tần đại ca cứ ở bên cạnh bọn họ như vậy thì tốt rồi, một mặt có thể dạy dỗ Tần Phong, nàng cũng có thể làm gì đó cho Tần đại ca ăn.
- Tần Thanh, ngây ra đó làm gì?
Tần Mộc bước đễn chỗ Tần Thanh, ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Ta đang nghĩ, nếu như Tần đại ca không đi nữa mà ở lại đây thì thật tốt, chúng ta có thể gặp được Tần đại ca, thật may mắn.
Tần Thanh ngẩng đầu khẽ cười, nói.
- Đúng vậy, thực sự là may mắn của chúng ta.
Tần Mộc gật đầu, nếu như không có Tần Vấn Thiên, e rằng bọn họ đã xong đời rồi.
- Nhưng Tần Phong là đệ tử của Tần đại ca, nhưng chia lìa là điều khó tránh khỏi, Tần Thanh, đến lúc đó ngươi cũng không được quá xúc động, Tần đai ca là người truy cầu tương lai của chính mình, đến lúc đó mỗi người chúng ta sẽ đi một phương, đi càng xa càng tốt, cần phải rời khỏi Giang Lăng quận mênh mông này, Thậm chí ra khỏi Vân Châu.
Tần Mộc nói với Tần Thanh, sắc mặt của nàng càng buồn bã.
Phải rồi, Tần đại ca có con đường riêng của mình, sao có thể ở mãi cùng bọn họ được, Tần đại ca đã làm rất nhiều chuyện cho bọn họ, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng để cứu nàng.
- Vâng.
Tần Thanh gật đầu.
Lúc này chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi trên vách núi, trên người sinh ra khí tức chấn động, dường như có một ý cảnh huyền diệu xuất hiện.
Trong mắt Tần Mộc hiện lên một tia khác lạ, nhìn Tần Vấn Thiên, toàn thân Tần Vấn Thiên tỏa ra hào quang rực rỡ, từ trong người phát ra năng lượng vô cùng thần kì.
- Dường như Tần đại ca đột phá, xem ra là sắp bước vào Thiên Tượng tam trọng.
Tần Mộc thì thào nói nhỏ một tiếng, lúc này Tần Vấn Thiên thở sâu, dường như muốn hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, đôi mắt sáng, tinh thần sảng khoái.
- Sư tôn, người tỉnh rồi.
Tàn Vấn Thiên đứng dậy, hắn vui vẻ chạy lại, sau đó quấn quýt lấy Tần Vấn Thiên, hỏi về mấy vấn đề chưa được giải quyết, Tần Vấn Thiên từ tử trả lời từng câu hỏi một, cũng là để bản thân hắn lĩnh ngộ lại, sau đó đi về phía Tần Mộc, cười hỏi:
- Lão gia tử, sau này có dự định gì không.
- Lưu lạc bốn phương, không thể trở về Vô Ưu thành, cố hết sức để rời khỏi Giang Lăng quận, không biết sẽ phải đi bao lâu nữa.
Tần Mộc cười nói.
- Ừ, ngươi nghĩ như vậy là tốt rồi, Tần Phong và Tần Thanh, hai tiểu gia hỏa này, về sau nhờ người bận tâm rồi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Phải đi sao?
Tần Mộc sững sờ.
- Nên đi thôi, không thể cứ ở mãi trong núi được.
Tần Vấn Thiên cười.
- Sư tôn.
Tần Phong chạy tới, Tần Thanh nhìn Tần Vấn Thiên và cúi đầu, Tần Mộc lại thản nhiên vỗ vai Tần Vấn Thiên:
- Cũng tốt, ông cháu chúng ta sẽ uống với ngươi vài chén, xem như tiễn ngươi lên đường.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, bốn người ngồi vây lại một chỗ, cứ ngồi trên mặt đất mà uống rượu, ngay cả nha đầu Tần Thanh kia cũng không nói gì, chỉ uống rượu, cả bốn người đều không nhắc gì đến chuyện phải chia xa, chỉ để trong lòng, nói chuyện khác.
Cứ nóí chuyện như vậy đến tận lúc mặt trời xuống núi, tỷ đệ Tần Thanh Tần Phong nằm ngủ trên bãi cỏ, Tần Vấn Thiên nhìn hai người, khẽ gật đầu với Tần Mộc, ngay sau đó hắn bay lên và biến mất dưới ánh trăng.
Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi, khóe mắt Tần Thanh, Tần Phong cũng đẫm lệ.