- Nơi này.
Đó là người nói chuyện với Tần Mộc hô lên, những bóng người kia đi về phía bên này, ánh mắt nhìn lên người Tần Thanh, tướng mạo cô gái này quả thực có phần xuất chúng, hơn nữa nhìn rất thanh thuần, không tồi.
- Theo chúng ta đi.
Người nọ nói tiếng.
- Không được.
Tần Phong che trước mặt Tần Thanh, nói.
- Nàng không thể đi với các ngươi.
- Hả?
Tên cường giả kia cau mày, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh.
- Tần Phong, càn rở.
Lão giả Tần gia quát lớn một tiếng, nói:
- Cút.
- Tiền bối, tỷ ta chưa bao giờ báo danh, chẳng qua là những người này tự ý chủ trương, mong rằng tiền bối thứ tội, không đưa tỷ ta đi.
Tần Phong nhìn người phía trước.
- Cút.
Sắc mặt người kia lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống.
- Tiền bối.
Đôi mắt Tần Phong đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, nhưng đối phương lại vung tay.
- Dẫn người đi.
- Cầu xin tiền bối thả tỷ ta ra.
Phốc một tiếng, Tần Phong quỳ trên mặt đất, khấu đầu với cường giả phủ thành chủ, nói.
- Cầu mong tiền bối tha thứ.
- Cút.
Người nọ lộ ra vẻ giận dữ.
- Không...
Tần Phong không chịu nhượng bộ như trước, Tần Mộc cũng đi lên phía trước, nhìn cường giả phủ thành chủ nói.
- Chuyện này thật không phải cháu gái của ta tự nguyện, mong ngài khoan dung một lần.
- Thật là càn rở.
Người nọ băng lãnh nói.
- Bắt.
Dứt lời, hắn bước chân tới phía trước và vung bàn tay lên, trong thiên địa xuất hiện tiếng vang trầm đục, ánh sao lóng lánh hiện ra, một ánh đao trực tiếp bổ xuống giống như thiểm điện.
Sắc mặt Tần Mộc tái nhợt, hắn cũng bộc phát khí thế của mình, hắn giơ tay lên công phạt, ngay sau đó tinh thần thuẫn giáp xuất hiện và tỏa sánh óng ánh, thuấn giáp lại bị một đao này chém đứt.
- Hừ.
Cường giả kia hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía Tần Mộc, bàn tay nắm vào trong hư không một cái, trong giây lát có hàng nghìn hàng vạn ánh đao đồng thời bộc phát ở trước người Tần Mộc, chúng hội tụ thành một thanh đại đao khủng bố, chém xuống một kích, tiếng gió rít gào, giống như hư không bị chém thành hai nửa.
Sắc mặt Tần Mộc trắng bệch, ánh sao bao phủ thân thể, hóa thành một thuẫn giáp to khổng lồ không gì sánh được, ngay khi cự đao bổ xuống, hư không cũng run lên vì nó, chuôi đao kia lại trực tiếp chia đôi, hóa thành mảnh vỡ, trực tiếp chém vào trong thân thể Tần Mộc.
Tiếng phốc phốc không ngừng vang lên, Tần Mộc kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, trên người bắn ra máu tươi tung tóe, hắn không ngừng lui về phía sau, người nọ không tiếp tục công kích, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Mộc, ở bên cạnh, Tần Phong bị đá văng ra ngoài, người của phủ thành chủ bắt Tần Thanh, hai người không hề có sức phản kháng.
- Gia gia, Tần Phong.
Tần Thanh thấy hai người đều bị thương, nước mắt chảy xuống.
- Buông tỷ tỷ ta ra.
Tần Phong tức giận xông lại, đã bị một người trong đó đá ra một cước, thân thể Tần Phong bị đá bay ra xa.
- Không cần lo cho ta, ta đi, ta đi.
Tần Thanh lớn tiếng nói ra, trong mắt mang theo tuyệt vọng, Tần Mộc nhịn đau đứng dậy, nhưng mấy vị lão giả Tần gia trực tiếp đi đến bên cạnh vây hắn lại, lão giả vừa mới tranh chấp với hắn nói.
- Gia chủ hồ đồ, dẫn đi.
- Các ngươi, láo xược...
Tần Mộc nhìn chằm chằm mọi người trước mắt, hắn thấy người phủ thành chủ kia dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn một cái, lập tức xoay người, mang theo Tần Thanh rời khỏi chỗ này.
Trong hư không, Tần Thanh quay đầu lại, nhìn Tần Mộc và Tần Phong, trong mắt có sự thống khổ, đều là nàng hại gia gia và Tần Phong!
- Nơi này.
Đó là người nói chuyện với Tần Mộc hô lên, những bóng người kia đi về phía bên này, ánh mắt nhìn lên người Tần Thanh, tướng mạo cô gái này quả thực có phần xuất chúng, hơn nữa nhìn rất thanh thuần, không tồi.
- Theo chúng ta đi.
Người nọ nói tiếng.
- Không được.
Tần Phong che trước mặt Tần Thanh, nói.
- Nàng không thể đi với các ngươi.
- Hả?
Tên cường giả kia cau mày, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh.
- Tần Phong, càn rở.
Lão giả Tần gia quát lớn một tiếng, nói:
- Cút.
- Tiền bối, tỷ ta chưa bao giờ báo danh, chẳng qua là những người này tự ý chủ trương, mong rằng tiền bối thứ tội, không đưa tỷ ta đi.
Tần Phong nhìn người phía trước.
- Cút.
Sắc mặt người kia lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống.
- Tiền bối.
Đôi mắt Tần Phong đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, nhưng đối phương lại vung tay.
- Dẫn người đi.
- Cầu xin tiền bối thả tỷ ta ra.
Phốc một tiếng, Tần Phong quỳ trên mặt đất, khấu đầu với cường giả phủ thành chủ, nói.
- Cầu mong tiền bối tha thứ.
- Cút.
Người nọ lộ ra vẻ giận dữ.
- Không...
Tần Phong không chịu nhượng bộ như trước, Tần Mộc cũng đi lên phía trước, nhìn cường giả phủ thành chủ nói.
- Chuyện này thật không phải cháu gái của ta tự nguyện, mong ngài khoan dung một lần.
- Thật là càn rở.
Người nọ băng lãnh nói.
- Bắt.
Dứt lời, hắn bước chân tới phía trước và vung bàn tay lên, trong thiên địa xuất hiện tiếng vang trầm đục, ánh sao lóng lánh hiện ra, một ánh đao trực tiếp bổ xuống giống như thiểm điện.
Sắc mặt Tần Mộc tái nhợt, hắn cũng bộc phát khí thế của mình, hắn giơ tay lên công phạt, ngay sau đó tinh thần thuẫn giáp xuất hiện và tỏa sánh óng ánh, thuấn giáp lại bị một đao này chém đứt.
- Hừ.
Cường giả kia hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía Tần Mộc, bàn tay nắm vào trong hư không một cái, trong giây lát có hàng nghìn hàng vạn ánh đao đồng thời bộc phát ở trước người Tần Mộc, chúng hội tụ thành một thanh đại đao khủng bố, chém xuống một kích, tiếng gió rít gào, giống như hư không bị chém thành hai nửa.
Sắc mặt Tần Mộc trắng bệch, ánh sao bao phủ thân thể, hóa thành một thuẫn giáp to khổng lồ không gì sánh được, ngay khi cự đao bổ xuống, hư không cũng run lên vì nó, chuôi đao kia lại trực tiếp chia đôi, hóa thành mảnh vỡ, trực tiếp chém vào trong thân thể Tần Mộc.
Tiếng phốc phốc không ngừng vang lên, Tần Mộc kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, trên người bắn ra máu tươi tung tóe, hắn không ngừng lui về phía sau, người nọ không tiếp tục công kích, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Mộc, ở bên cạnh, Tần Phong bị đá văng ra ngoài, người của phủ thành chủ bắt Tần Thanh, hai người không hề có sức phản kháng.
- Gia gia, Tần Phong.
Tần Thanh thấy hai người đều bị thương, nước mắt chảy xuống.
- Buông tỷ tỷ ta ra.
Tần Phong tức giận xông lại, đã bị một người trong đó đá ra một cước, thân thể Tần Phong bị đá bay ra xa.
- Không cần lo cho ta, ta đi, ta đi.
Tần Thanh lớn tiếng nói ra, trong mắt mang theo tuyệt vọng, Tần Mộc nhịn đau đứng dậy, nhưng mấy vị lão giả Tần gia trực tiếp đi đến bên cạnh vây hắn lại, lão giả vừa mới tranh chấp với hắn nói.
- Gia chủ hồ đồ, dẫn đi.
- Các ngươi, láo xược...
Tần Mộc nhìn chằm chằm mọi người trước mắt, hắn thấy người phủ thành chủ kia dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn một cái, lập tức xoay người, mang theo Tần Thanh rời khỏi chỗ này.
Trong hư không, Tần Thanh quay đầu lại, nhìn Tần Mộc và Tần Phong, trong mắt có sự thống khổ, đều là nàng hại gia gia và Tần Phong!