Bên trong Tiên Võ Giới, yên tĩnh không tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi.
Vô số ánh mắt rơi vào trên thân ba người Tần Vấn Thiên, tuy rằng thời khắc này bọn họ đều muốn lớn tiếng hỏi ai là người vấn đỉnh đầu tiên, nhưng cũng lại vẫn duy trì sự yên tĩnh tới mức kỳ lạ, hi vọng có thể nhận được đáp án từ trong miệng hoặc vẻ mặt của ba người Tần Vấn Thiên.
Nhưng bọn hắn thất vọng rồi. Ba người Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư lại đều yên tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa thần sắc không có nửa điểm dị thường, không có cho dù là chút sóng dậy nào. Bọn họ cũng không có trò chuyện, cứ yên tĩnh đứng ở đó như vậy, dường như còn đang tiêu hóa đại chiến ở trong cổ bia vừa rồi.
Trong giây lát, thời gian lại như đã trôi qua thật lâu. Cuối cùng, đoàn người thấy ba người động. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lại đều lộ ra nụ cười thản nhiên, gật đầu thăm hỏi nhau, dường như là tỏ vẻ kính trọng về đối thủ của mình, nhưng một màn như vậy lại làm cho đoàn người phát điên lên, trong lòng điên cuồng mắng ba người các ngươi ngược lại nói chuyện đi, ai đoạt thứ nhất, ai đoạt thứ hai.
Nhưng Cố Lưu Phong từ trước đến nay chỉ đi lại một mình, không có người nào quen biết, đương nhiên sẽ không có người dám mở lời hỏi hắn. Cho dù hỏi, chỉ sợ Cố Lưu Phong cũng không có trả lời. Hoa Thái Hư càng thần bí hơn. Không có người nào làm quen cùng hắn. Duy nhất chỉ Tần Vấn Thiên, ngược lại có không ít bằng hữu, chỉ có điều mặc dù là Phàm Nhạc mập mạp lúc này cũng nhẫn nhịn, tuy rằng trong lòng hắn rất khó chịu cũng muốn hỏi ra, nhưng vẫn khuyên mình sớm muộn sẽ biết, không vội.
Mặc dù nhắc nhở mình như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng, nhưng trường hợp như vậy nếu như Tần Vấn Thiên không đoạt được vị trí thứ nhất, hắn hỏi lên chẳng phải là sẽ lúng túng sao? Cho nên hắn vẫn nhẫn nhịn một chút.
Đúng lúc này, phía trước cổ bia lưu chuyển tinh quang rực rỡ. Bên trong cánh cửa bằng đồng cực lớn có một số bóng người bước ra, những người này đều mặc y phục màu trắng. Đó chính là trang phục sứ giả của Tiên Võ Giới. Bọn họ đứng ở phía dưới bậc thang, chỉ thấy một người trong đó mở miệng nói:
- Tiên Võ Giới Giới Chủ có lời mời các vị thiên kiêu tham dự chiến đấu trong cổ bia vào Giới Bia.
- Tiên Võ Giới Giới Chủ?
Trái tim mọi người run rẩy mãnh liệt, lập tức chỉ thấy sứ giả Tiên Võ Giới đưa tay vung lên, cổ bia chắn ở phía trước bọn họ lui sang hai bên, xuất hiện một con đường cổ xưa, đi thông vào tỏng cánh cửa bằng đồng cực lớn.
- Tiền bối, Tiên Võ Giới Giới Chủ có phải là chủ nhân của Tiên Võ Giới hay không?
Cố Lưu Phong mở miệng hỏi. Suy cho cùng hắn là người tận mắt thấy qua Tiên Võ Giới Chủ, đó là Tiên Nhân chân chính, cũng không ở Hoàng Cực Thánh Vực mới đúng.
- Không phải, sau khi chủ nhân Tiên Võ Giới sáng tạo Tiên Võ Giới, Giới Chủ chính là người trông coi Tiên Võ Giới.
Một gã sứ giả mở miệng nói, Lưu Phong âm thầm gật đầu, như vậy là được rồi, chủ nhân Tiên Võ Giới chính là Tiên Nhân trong truyền thuyết, Tiên Võ Giới giao cho người khác quản lý, sứ giả Tiên Võ Giới đều nghe theo hiệu lệnh.
Trong đám người, dường như Đế Thí và tất cả đệ tử nòng cốt của cổ giáo đại phái đều nhíu mày, bọn họ chưa từng nghe trưởng bối nói về tồn tại của Giới bia, cũng không biết Tiên Võ Giới Giới Chủ, xem ra lần này hình như có sự khác biệt.
Bảy mươi lăm người tham dự cuộc chiến cổ bia, có tên trong bảnh xếp hạng của cổ bia Tiên Võ Giới, duy nhất chỉ có bọn họ có tư cách bước vào bên trong Giới bia. Chỉ thấy bọn họ lập tức nhấc chân lên, đi về phía con đường cổ phía trước.
Ba người Tần Vấn Thiên dẫn đầu, đi tới trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh, theo từng bậc thang bước lên, bọn họ đi tới bên trong Giới bia.
Đây là một mảnh cung điện với ánh sao chói mắt, trên mỗi một mặt vách đá đều dường như có hào quang rực rỡ lưu chuyển, thỉnh thoảng có chữ cổ lóng lánh. Ngay phía trước có một bóng người ngồi khoanh chân ở trên thạch đài trong hồ nước. Thời khắc này con mắt của hắn hơi mở ra, trong con ngươi có một tia tinh quang loá mắt, nhìn mọi người khẽ gật đầu.
- Đây là Giới Chủ của chúng ta.
Bên cạnh có sứ giả Tiên Võ Giới giới thiệu. Ngay lập tức, đám người Tần Vấn Thiên không dám thất lễ, khẽ cúi người hô:
- Vãn bối ra mắt Giới Chủ.
- Khó có được một ngày Giới bia mở ra, có thể nhìn thấy chư vị anh kiệt hậu đại của Hoàng Cực Thánh Vực, Vũ mỗ cũng cảm thấy có chút vinh hạnh, trong các ngươi có thể có người của Chiến Quốc không?
Chỉ thấy ánh mắt của Tiên Võ Giới Giới Chủ nhìn mọi người chung quanh, mặt mỉm cười, đoàn người hai mặt nhìn nhau. Trong hơn bảy mươi người này thật sự không có cường giả của Chiến Quốc.
Thấy không người nào hưởng ứng, Tiên Võ Giới Giới Chủ thở dài, dường như có mấy phần thất vọng.
- Tiền bối là con cháu của Võ Vương Chiến Quốc ba trăm năm trước.
Vào thời khắc này, chỉ nghe một giọng nói ruyền đến, người nói chuyện kia chính là Lê Thiên của Man tộc Nam Vực. Ánh mắt của hắn nhìn Tiên Võ Giới Giới Chủ, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng sắc bén.
- Không nghĩ tới còn có người nhớ tới ta.
Tiên Võ Giới Giới Chủ trầm ngâm trong khoảnh khắc, lập tức cười nói, tức khắc tim mọi người chợt run lên.
Tiên Võ Giới Giới Chủ, không ngờ là người của Chiến Quốc năm đó, là thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Vực.
- Võ Mục, con của Võ Vương Chiến Quốc, kinh tài tuyệt diễm, năm đó thiên kiêu Thiên Cương cảnh trấn áp thời đại, ba trăm năm trước đạt thứ hạng đứng đầu cổ bia của Tiên Võ Giới, ba năm sau lại cướp đoạt vị trí đứng đầu Tiên Võ Giới, bước vào cảnh giới Thiên Tượng, từ nay về sau biến mất trong Hoàng Cực Thánh Vực, không biết tung tích.
Trong đầu không ít người đang tìm tòi, nhớ lại một trang ghi chép trong sách cổ của gia chủ tông môn, nội tâm càng thêm chấn động.
Con cháu Võ Vương của Chiến Quốc mất tích ngày trước, không ngờ trở thành Tiên Võ Giới Giới Chủ hôm nay. Điều này làm cho vài đệ tử của đại phái nào đó hít sâu một cái. Bọn họ mơ hồ biết một vài lời đồn đại, bây giờ xác nhận, xem ra Tiên Võ Giới quả nhiên nhận người.
Đã như vậy, lần này ba nhân vật lớn đạt được thứ hạng tam giáp của Tiên Võ Giới, ba người Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư bọn họ, chẳng lẽ cũng được Tiên Võ Giới mời?
Bởi vậy, giờ khắc này có không ít ánh mắt rơi vào trên thân của ba người Tần Vấn Thiên bọn họ, trong lòng mơ hồ có một phần ước ao. Võ Mục này bây giờ sâu không lường được, không biết mạnh mẽ đến mức nào, thậm chí có khả năng trùng kích cảnh giới trong truyền thuyết kia.
- Hôm nay có thể cùng chư vị nhân kiệt hậu bối gặp mặt, Võ Mục có chút cao hứng, sẽ mở tiệc khoản đãi chư vị bảy ngày. Đến lúc đó, Tiên Võ Giới mở ra, hành trình Tiên Võ Giới lần này kết thúc, ta cũng vừa lúc trở về Hoàng Cực Thánh Vực một chút.
Võ Mục mỉm cười nói, lập tức phất phất tay:
- Bày tiệc rượu. Bên trong Tiên Võ Giới, yên tĩnh không tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi.
Vô số ánh mắt rơi vào trên thân ba người Tần Vấn Thiên, tuy rằng thời khắc này bọn họ đều muốn lớn tiếng hỏi ai là người vấn đỉnh đầu tiên, nhưng cũng lại vẫn duy trì sự yên tĩnh tới mức kỳ lạ, hi vọng có thể nhận được đáp án từ trong miệng hoặc vẻ mặt của ba người Tần Vấn Thiên.
Nhưng bọn hắn thất vọng rồi. Ba người Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư lại đều yên tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa thần sắc không có nửa điểm dị thường, không có cho dù là chút sóng dậy nào. Bọn họ cũng không có trò chuyện, cứ yên tĩnh đứng ở đó như vậy, dường như còn đang tiêu hóa đại chiến ở trong cổ bia vừa rồi.
Trong giây lát, thời gian lại như đã trôi qua thật lâu. Cuối cùng, đoàn người thấy ba người động. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lại đều lộ ra nụ cười thản nhiên, gật đầu thăm hỏi nhau, dường như là tỏ vẻ kính trọng về đối thủ của mình, nhưng một màn như vậy lại làm cho đoàn người phát điên lên, trong lòng điên cuồng mắng ba người các ngươi ngược lại nói chuyện đi, ai đoạt thứ nhất, ai đoạt thứ hai.
Nhưng Cố Lưu Phong từ trước đến nay chỉ đi lại một mình, không có người nào quen biết, đương nhiên sẽ không có người dám mở lời hỏi hắn. Cho dù hỏi, chỉ sợ Cố Lưu Phong cũng không có trả lời. Hoa Thái Hư càng thần bí hơn. Không có người nào làm quen cùng hắn. Duy nhất chỉ Tần Vấn Thiên, ngược lại có không ít bằng hữu, chỉ có điều mặc dù là Phàm Nhạc mập mạp lúc này cũng nhẫn nhịn, tuy rằng trong lòng hắn rất khó chịu cũng muốn hỏi ra, nhưng vẫn khuyên mình sớm muộn sẽ biết, không vội.
Mặc dù nhắc nhở mình như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng, nhưng trường hợp như vậy nếu như Tần Vấn Thiên không đoạt được vị trí thứ nhất, hắn hỏi lên chẳng phải là sẽ lúng túng sao? Cho nên hắn vẫn nhẫn nhịn một chút.
Đúng lúc này, phía trước cổ bia lưu chuyển tinh quang rực rỡ. Bên trong cánh cửa bằng đồng cực lớn có một số bóng người bước ra, những người này đều mặc y phục màu trắng. Đó chính là trang phục sứ giả của Tiên Võ Giới. Bọn họ đứng ở phía dưới bậc thang, chỉ thấy một người trong đó mở miệng nói:
- Tiên Võ Giới Giới Chủ có lời mời các vị thiên kiêu tham dự chiến đấu trong cổ bia vào Giới Bia.
- Tiên Võ Giới Giới Chủ?
Trái tim mọi người run rẩy mãnh liệt, lập tức chỉ thấy sứ giả Tiên Võ Giới đưa tay vung lên, cổ bia chắn ở phía trước bọn họ lui sang hai bên, xuất hiện một con đường cổ xưa, đi thông vào tỏng cánh cửa bằng đồng cực lớn.
- Tiền bối, Tiên Võ Giới Giới Chủ có phải là chủ nhân của Tiên Võ Giới hay không?
Cố Lưu Phong mở miệng hỏi. Suy cho cùng hắn là người tận mắt thấy qua Tiên Võ Giới Chủ, đó là Tiên Nhân chân chính, cũng không ở Hoàng Cực Thánh Vực mới đúng.
- Không phải, sau khi chủ nhân Tiên Võ Giới sáng tạo Tiên Võ Giới, Giới Chủ chính là người trông coi Tiên Võ Giới.
Một gã sứ giả mở miệng nói, Lưu Phong âm thầm gật đầu, như vậy là được rồi, chủ nhân Tiên Võ Giới chính là Tiên Nhân trong truyền thuyết, Tiên Võ Giới giao cho người khác quản lý, sứ giả Tiên Võ Giới đều nghe theo hiệu lệnh.
Trong đám người, dường như Đế Thí và tất cả đệ tử nòng cốt của cổ giáo đại phái đều nhíu mày, bọn họ chưa từng nghe trưởng bối nói về tồn tại của Giới bia, cũng không biết Tiên Võ Giới Giới Chủ, xem ra lần này hình như có sự khác biệt.
Bảy mươi lăm người tham dự cuộc chiến cổ bia, có tên trong bảnh xếp hạng của cổ bia Tiên Võ Giới, duy nhất chỉ có bọn họ có tư cách bước vào bên trong Giới bia. Chỉ thấy bọn họ lập tức nhấc chân lên, đi về phía con đường cổ phía trước.
Ba người Tần Vấn Thiên dẫn đầu, đi tới trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh, theo từng bậc thang bước lên, bọn họ đi tới bên trong Giới bia.
Đây là một mảnh cung điện với ánh sao chói mắt, trên mỗi một mặt vách đá đều dường như có hào quang rực rỡ lưu chuyển, thỉnh thoảng có chữ cổ lóng lánh. Ngay phía trước có một bóng người ngồi khoanh chân ở trên thạch đài trong hồ nước. Thời khắc này con mắt của hắn hơi mở ra, trong con ngươi có một tia tinh quang loá mắt, nhìn mọi người khẽ gật đầu.
- Đây là Giới Chủ của chúng ta.
Bên cạnh có sứ giả Tiên Võ Giới giới thiệu. Ngay lập tức, đám người Tần Vấn Thiên không dám thất lễ, khẽ cúi người hô:
- Vãn bối ra mắt Giới Chủ.
- Khó có được một ngày Giới bia mở ra, có thể nhìn thấy chư vị anh kiệt hậu đại của Hoàng Cực Thánh Vực, Vũ mỗ cũng cảm thấy có chút vinh hạnh, trong các ngươi có thể có người của Chiến Quốc không?
Chỉ thấy ánh mắt của Tiên Võ Giới Giới Chủ nhìn mọi người chung quanh, mặt mỉm cười, đoàn người hai mặt nhìn nhau. Trong hơn bảy mươi người này thật sự không có cường giả của Chiến Quốc.
Thấy không người nào hưởng ứng, Tiên Võ Giới Giới Chủ thở dài, dường như có mấy phần thất vọng.
- Tiền bối là con cháu của Võ Vương Chiến Quốc ba trăm năm trước.
Vào thời khắc này, chỉ nghe một giọng nói ruyền đến, người nói chuyện kia chính là Lê Thiên của Man tộc Nam Vực. Ánh mắt của hắn nhìn Tiên Võ Giới Giới Chủ, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng sắc bén.
- Không nghĩ tới còn có người nhớ tới ta.
Tiên Võ Giới Giới Chủ trầm ngâm trong khoảnh khắc, lập tức cười nói, tức khắc tim mọi người chợt run lên.
Tiên Võ Giới Giới Chủ, không ngờ là người của Chiến Quốc năm đó, là thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Vực.
- Võ Mục, con của Võ Vương Chiến Quốc, kinh tài tuyệt diễm, năm đó thiên kiêu Thiên Cương cảnh trấn áp thời đại, ba trăm năm trước đạt thứ hạng đứng đầu cổ bia của Tiên Võ Giới, ba năm sau lại cướp đoạt vị trí đứng đầu Tiên Võ Giới, bước vào cảnh giới Thiên Tượng, từ nay về sau biến mất trong Hoàng Cực Thánh Vực, không biết tung tích.
Trong đầu không ít người đang tìm tòi, nhớ lại một trang ghi chép trong sách cổ của gia chủ tông môn, nội tâm càng thêm chấn động.
Con cháu Võ Vương của Chiến Quốc mất tích ngày trước, không ngờ trở thành Tiên Võ Giới Giới Chủ hôm nay. Điều này làm cho vài đệ tử của đại phái nào đó hít sâu một cái. Bọn họ mơ hồ biết một vài lời đồn đại, bây giờ xác nhận, xem ra Tiên Võ Giới quả nhiên nhận người.
Đã như vậy, lần này ba nhân vật lớn đạt được thứ hạng tam giáp của Tiên Võ Giới, ba người Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư bọn họ, chẳng lẽ cũng được Tiên Võ Giới mời?
Bởi vậy, giờ khắc này có không ít ánh mắt rơi vào trên thân của ba người Tần Vấn Thiên bọn họ, trong lòng mơ hồ có một phần ước ao. Võ Mục này bây giờ sâu không lường được, không biết mạnh mẽ đến mức nào, thậm chí có khả năng trùng kích cảnh giới trong truyền thuyết kia.
- Hôm nay có thể cùng chư vị nhân kiệt hậu bối gặp mặt, Võ Mục có chút cao hứng, sẽ mở tiệc khoản đãi chư vị bảy ngày. Đến lúc đó, Tiên Võ Giới mở ra, hành trình Tiên Võ Giới lần này kết thúc, ta cũng vừa lúc trở về Hoàng Cực Thánh Vực một chút.
Võ Mục mỉm cười nói, lập tức phất phất tay:
- Bày tiệc rượu.