Đế Thí sau khi đột phá đến Thiên Cương bát trọng cảnh giới quá mức cường thế. Mặc dù Lâm Tiên Nhi cũng là nhân vật thiên kiêu, nhưng tu vi so với Đế Thí yếu nhược hơn nhiều. Một kích này không những khiến nàng bị trọng thương, còn đẩy lui thân thể của nàng đồng thời đánh tới trên người Diệp Lăng Sương, khiến Diệp Lăng Sương cũng bị chấn thương. Suy cho cùng tu vi của nàng vẫn còn bị áp chế.
Nhưng may mà lúc này công kích của Quý Phi Tuyết và Lâu Băng Vũ cũng đánh đến khiến Đế Thí không thể không xoay người chống lại công kích của đối phương.
Ba người lập tức bạo phát đại chiến. Tu vi của Quý Phi Tuyết tuy cũng có tăng tiến, nhưng vẫn chưa đột phá đến Thiên Cương bát trọng. Đều là thiên kiêu trấn áp thời đại, ưu thế về cảnh giới lập tức hiện ra. Công kích cuồng bạo hung lệ của Đế Thí đánh cho Quý Phi Tuyết cùng Lâu Băng Vũ chỉ có năng lực phòng ngự. Đoàn Hàn xông lên vây quét, ba người đều mơ hồ không trói buộc được xu thế của Đế Thí.
- Dừng tay.
Một tiếng rống băng lãnh hạ xuống, run rẩy tiến vào bên trong màng nhĩ của mấy người Đế Thí. Bọn họ lập tức nhìn thấy một vị bạch y Tiên Võ Giới sứ giả bay tới đứng ở trên không, lạnh lùng quét về phía bọn họ:
- Ai còn dám ở chỗ này ra tay, quấy rầy người khác lĩnh ngộ cổ bia, giết.
Lời này hạ xuống, Đế Thí cũng không khỏi không dừng tay lại. Đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua đám người Quý Phi Tuyết cùng với Phàm Nhạc, băng lãnh mở miệng:
- Hoàng Cực Thánh Vực rất lớn, nhưng chắc chắn sẽ không có chỗ cho các ngươi dung thân.
- Điên cuồng ngang ngược.
Âm thanh của Quý Phi Tuyết sắc bén, kiếm khí dày đặc.
- Bây giờ thế hệ Trượng Kiếm Tông Thiên Cương cảnh có thể ngăn cản ta giết người e rằng đã không có. Quý Phi Tuyết, ngươi dám chọc giận ta, ta liền giết ngươi.
Ngón tay Đế Thí chỉ thẳng vào Quý Phi Tuyết, vô cùng cuồng vọng. Cảnh này khiến thấn sắc mọi người ở Trượng Kiếm Tông đều xanh mét, chỉ nghe Diệp Lăng Sương mắng trả lại:
- Đừng quên chính ngươi đã bị đánh bại như thế nào. Hắn có thể đánh bại ngươi ở trong cổ bia, thì ở bên ngoài cũng vậy.
- Thật sao. Ta chờ hắn tự đi tìm chết.
Đế Thí quét mắt về phía Tần Vấn Thiên ở trong cổ bia, sát ý ác liệt. Người mà Đế Thí hắn muốn giết nhất không ai khác ngoài Tần Vấn Thiên.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đang chìm đắm trong lĩnh ngộ tu hành, căn bản không biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì. Hắn lựa chọn một mặt cổ bia này chính là cổ bia phù hợp với lực lượng cùng mộng. Loại cổ bia này cực hiếm, hắn đi tới trước hàng thứ năm của cổ bia mới tìm được một mặt này, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Tần Vấn Thiên vốn tu hành Đại Mộng Tiên Quyết, lại am hiểu ý chí của Thụy Mộng Võ Đạo. Mặt trong của cổ bia thần thông này đúng là lấy ý chí, lấy mắt chế tạo ra giấc mộng huyễn cảnh, khiến người ta trong lúc vô tình rơi vào mộng cảnh, hơn nữa còn là mộng cảnh phi thường đáng sợ. Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác được loại năng lực này nếu tu luyện đến đỉnh cao có thể giống thân thể trải qua mộng ở trong Hoàng lăng kia, khiến người ta ở trong thời gian ngắn nhất rơi vào giấc mộng nhân tạo.
Thời gian vô tình trôi qua, mọi người bước vào Tiên Võ Giới đã được một lúc, còn dư lại bốn người ngoại trừ Tần Vấn Thiên còn đang ở trước tấm bia đá thứ năm, ba người khác đều ở trước tấm bia đá hàng thứ sáu. Lúc này sắp tiến hành quyết chiến cuối cùng, bọn họ hiển nhiên muốn để cho mình tu hành được lực lượng trong bia đá càng thêm thấu triệt. Một khi ra khỏi bia đá, dựa vào bản thân tự tu hành hiệu quả tuyệt đối sẽ kém hơn rất nhiều.
Chiến đấu đúng là vẫn tiếp tục bạo phát. Lê Thiên khiêu chiến Hoa Thái Hư, nếu hắn không đánh bại một người thì không thể đi đến trước tấm bia đá thứ bảy. Bởi vậy ba người kia đều có lựa chọn duy chỉ hắn không có.
Đây chính là đại chiến giành ba ghế đứng đầu, lấy sự thất bại của Lê Thiên mà kết thúc, khiến mọi người lại có nhận thức rõ ràng hơn với Hoa Thái Hư. Hoa Thái Hư thần bí, luôn khiêm tốn trước Tần Vấn Thiên. Bọn họ cùng Cố Lưu Phong trở thành hành trình lớn nhất bên thắng ở Tiên Võ Giới lần này. Cổ bia bài danh vừa ra chắc chắn đã dấy lên một cỗ sóng triều đáng sợ.
Cuối cùng, Cố Lưu Phong và Hoa Thái Hư đều bước đến hàng thứ bảy của cổ bia, Tần Vấn Thiên bước tới hàng thứ sáu của cổ bia. Ba người đều cực kỳ ăn ý lựa chọn không ra tay.
Cố Lưu Phong và Hoa Thái Hư đều chạy tới hàng thứ bảy của cổ bia, đương nhiên phải hoàn thành toàn bộ hành trình tu hành cổ bia ở Tiên Võ Giới này nên không vội đến mức tranh đoạt bài danh, Tần Vấn Thiên hắn cũng không gấp.
Lần này Tần Vấn Thiên lựa chọn cổ bia là một mặt cổ bia tràn ngập Kiếm ý. Tần Vấn Thiên lựa chọn không chút do dự loại lực lượng sau cùng này, như vậy mới phù hợp với Võ Đạo ý chí của hắn.
Bên trong Cổ bia, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không có kiếm quyết hoa lệ, không có uy năng kiếm pháp chém đứt thiên địa, chỉ có kiếm khí nhàn nhạt. Theo bóng dáng bản thân trong hư không lan tràn ra, khiến người ta có cảm giác, con người mới chính là Chúa Tể kiếm. Đầy trời Kiếm uy kia, không phải do kiếm thả ra, mà do người thả ra, hơn nữa cũng không phải Kiếm Đạo Ý Chí, chẳng qua chỉ là một loại kiếm có cảm giác vô cùng thuần túy.
- Nếu có thể đạt đến loại cảnh giới này, ý chí của Kiếm Chi Võ Đạo, ở cảnh thứ hai tất nhiên sẽ là đại viên mãn. Hơn nữa còn là nhất niệm thành kiếm.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, lâm vào trong loại lĩnh ngộ này.
Lần quyết chiến cuối cùng này, lại an tĩnh thần kỳ. Loại an tĩnh này dường như còn kéo dài, nhưng không ai lộ ra tâm tình không kiên nhẫn. Họ đều an tĩnh chờ đợi, chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng sắp đến! Đế Thí sau khi đột phá đến Thiên Cương bát trọng cảnh giới quá mức cường thế. Mặc dù Lâm Tiên Nhi cũng là nhân vật thiên kiêu, nhưng tu vi so với Đế Thí yếu nhược hơn nhiều. Một kích này không những khiến nàng bị trọng thương, còn đẩy lui thân thể của nàng đồng thời đánh tới trên người Diệp Lăng Sương, khiến Diệp Lăng Sương cũng bị chấn thương. Suy cho cùng tu vi của nàng vẫn còn bị áp chế.
Nhưng may mà lúc này công kích của Quý Phi Tuyết và Lâu Băng Vũ cũng đánh đến khiến Đế Thí không thể không xoay người chống lại công kích của đối phương.
Ba người lập tức bạo phát đại chiến. Tu vi của Quý Phi Tuyết tuy cũng có tăng tiến, nhưng vẫn chưa đột phá đến Thiên Cương bát trọng. Đều là thiên kiêu trấn áp thời đại, ưu thế về cảnh giới lập tức hiện ra. Công kích cuồng bạo hung lệ của Đế Thí đánh cho Quý Phi Tuyết cùng Lâu Băng Vũ chỉ có năng lực phòng ngự. Đoàn Hàn xông lên vây quét, ba người đều mơ hồ không trói buộc được xu thế của Đế Thí.
- Dừng tay.
Một tiếng rống băng lãnh hạ xuống, run rẩy tiến vào bên trong màng nhĩ của mấy người Đế Thí. Bọn họ lập tức nhìn thấy một vị bạch y Tiên Võ Giới sứ giả bay tới đứng ở trên không, lạnh lùng quét về phía bọn họ:
- Ai còn dám ở chỗ này ra tay, quấy rầy người khác lĩnh ngộ cổ bia, giết.
Lời này hạ xuống, Đế Thí cũng không khỏi không dừng tay lại. Đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua đám người Quý Phi Tuyết cùng với Phàm Nhạc, băng lãnh mở miệng:
- Hoàng Cực Thánh Vực rất lớn, nhưng chắc chắn sẽ không có chỗ cho các ngươi dung thân.
- Điên cuồng ngang ngược.
Âm thanh của Quý Phi Tuyết sắc bén, kiếm khí dày đặc.
- Bây giờ thế hệ Trượng Kiếm Tông Thiên Cương cảnh có thể ngăn cản ta giết người e rằng đã không có. Quý Phi Tuyết, ngươi dám chọc giận ta, ta liền giết ngươi.
Ngón tay Đế Thí chỉ thẳng vào Quý Phi Tuyết, vô cùng cuồng vọng. Cảnh này khiến thấn sắc mọi người ở Trượng Kiếm Tông đều xanh mét, chỉ nghe Diệp Lăng Sương mắng trả lại:
- Đừng quên chính ngươi đã bị đánh bại như thế nào. Hắn có thể đánh bại ngươi ở trong cổ bia, thì ở bên ngoài cũng vậy.
- Thật sao. Ta chờ hắn tự đi tìm chết.
Đế Thí quét mắt về phía Tần Vấn Thiên ở trong cổ bia, sát ý ác liệt. Người mà Đế Thí hắn muốn giết nhất không ai khác ngoài Tần Vấn Thiên.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đang chìm đắm trong lĩnh ngộ tu hành, căn bản không biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì. Hắn lựa chọn một mặt cổ bia này chính là cổ bia phù hợp với lực lượng cùng mộng. Loại cổ bia này cực hiếm, hắn đi tới trước hàng thứ năm của cổ bia mới tìm được một mặt này, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Tần Vấn Thiên vốn tu hành Đại Mộng Tiên Quyết, lại am hiểu ý chí của Thụy Mộng Võ Đạo. Mặt trong của cổ bia thần thông này đúng là lấy ý chí, lấy mắt chế tạo ra giấc mộng huyễn cảnh, khiến người ta trong lúc vô tình rơi vào mộng cảnh, hơn nữa còn là mộng cảnh phi thường đáng sợ. Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác được loại năng lực này nếu tu luyện đến đỉnh cao có thể giống thân thể trải qua mộng ở trong Hoàng lăng kia, khiến người ta ở trong thời gian ngắn nhất rơi vào giấc mộng nhân tạo.
Thời gian vô tình trôi qua, mọi người bước vào Tiên Võ Giới đã được một lúc, còn dư lại bốn người ngoại trừ Tần Vấn Thiên còn đang ở trước tấm bia đá thứ năm, ba người khác đều ở trước tấm bia đá hàng thứ sáu. Lúc này sắp tiến hành quyết chiến cuối cùng, bọn họ hiển nhiên muốn để cho mình tu hành được lực lượng trong bia đá càng thêm thấu triệt. Một khi ra khỏi bia đá, dựa vào bản thân tự tu hành hiệu quả tuyệt đối sẽ kém hơn rất nhiều.
Chiến đấu đúng là vẫn tiếp tục bạo phát. Lê Thiên khiêu chiến Hoa Thái Hư, nếu hắn không đánh bại một người thì không thể đi đến trước tấm bia đá thứ bảy. Bởi vậy ba người kia đều có lựa chọn duy chỉ hắn không có.
Đây chính là đại chiến giành ba ghế đứng đầu, lấy sự thất bại của Lê Thiên mà kết thúc, khiến mọi người lại có nhận thức rõ ràng hơn với Hoa Thái Hư. Hoa Thái Hư thần bí, luôn khiêm tốn trước Tần Vấn Thiên. Bọn họ cùng Cố Lưu Phong trở thành hành trình lớn nhất bên thắng ở Tiên Võ Giới lần này. Cổ bia bài danh vừa ra chắc chắn đã dấy lên một cỗ sóng triều đáng sợ.
Cuối cùng, Cố Lưu Phong và Hoa Thái Hư đều bước đến hàng thứ bảy của cổ bia, Tần Vấn Thiên bước tới hàng thứ sáu của cổ bia. Ba người đều cực kỳ ăn ý lựa chọn không ra tay.
Cố Lưu Phong và Hoa Thái Hư đều chạy tới hàng thứ bảy của cổ bia, đương nhiên phải hoàn thành toàn bộ hành trình tu hành cổ bia ở Tiên Võ Giới này nên không vội đến mức tranh đoạt bài danh, Tần Vấn Thiên hắn cũng không gấp.
Lần này Tần Vấn Thiên lựa chọn cổ bia là một mặt cổ bia tràn ngập Kiếm ý. Tần Vấn Thiên lựa chọn không chút do dự loại lực lượng sau cùng này, như vậy mới phù hợp với Võ Đạo ý chí của hắn.
Bên trong Cổ bia, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không có kiếm quyết hoa lệ, không có uy năng kiếm pháp chém đứt thiên địa, chỉ có kiếm khí nhàn nhạt. Theo bóng dáng bản thân trong hư không lan tràn ra, khiến người ta có cảm giác, con người mới chính là Chúa Tể kiếm. Đầy trời Kiếm uy kia, không phải do kiếm thả ra, mà do người thả ra, hơn nữa cũng không phải Kiếm Đạo Ý Chí, chẳng qua chỉ là một loại kiếm có cảm giác vô cùng thuần túy.
- Nếu có thể đạt đến loại cảnh giới này, ý chí của Kiếm Chi Võ Đạo, ở cảnh thứ hai tất nhiên sẽ là đại viên mãn. Hơn nữa còn là nhất niệm thành kiếm.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, lâm vào trong loại lĩnh ngộ này.
Lần quyết chiến cuối cùng này, lại an tĩnh thần kỳ. Loại an tĩnh này dường như còn kéo dài, nhưng không ai lộ ra tâm tình không kiên nhẫn. Họ đều an tĩnh chờ đợi, chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng sắp đến!