- Bành...
Một luồng sức mạnh hủy diệt bạo phát. Vệt ánh sáng trắng kia va chạm với kích này, hóa thành khí lưu hủy diệt. Hai bên Tần Vấn Thiên có ánh sáng trắng phóng ra, cắt đứt quần áo trên người của hắn để lại một vết thương. Thân thể hắn có cảm giác lạnh lẽo.
Đây mới chỉ là công kích bắt đầu của Lâu Băng Vũ. Tần Vấn Thiên mới vừa tiếp được đòn này đã thấy bóng người của Lâu Băng Vũ bước tới, một chiêu kiếm không hề đẹp đẽ chút nào đâm ra. Kiếm pháp của nàng vẫn lạnh lẽo như vậy. Dường như trong khoảnh khắc nàng đâm kiếm ra liền có thể khiến người ta toàn thân lạnh lẽo, dường như muốn chết dưới kiếm của nàng.
Băng sương khắp trời hóa thành một đóa hàn mai khổng lồ. Đóa hàn mai này nở rộ trong kiếm, như muốn nuốt chửng Tần Vấn Thiên, mỹ lệ mà yêu diễm.
Tay trái của Tần Vấn Thiên sớm đã nổi lên công kích mạnh mẽ, đánh ra một chưởng, giống như cuồng phong sóng lớn gào thét lao ra. Hình như có hàng nghìn hàng vạn chưởng ấn trùng điệp lên nhau, phát ra một tiếng nổ vang khiến người ta sợ hãi, đánh vào chính giữa đóa hàn mai. Trong nháy mắt tiêu diệt lẫn nhau. Đóa hàn mai tuy rằng héo tàn, nhưng cánh hoa vẫn bay lượn như cũ, vẫn lạnh buốt và sắc bén như vậy.
Trong khoảng trời đầy cánh hoa băng tuyết, xuất hiện một điểm hàn quang, đến thẳng yết hầu của Tần Vấn Thiên, nhanh đến cực hạn. Tần Vấn Thiên có loại cảm giác huyết dịch lưu thông trong cổ họng đều bị đông cứng.
Hắn dường như đã sớm dự liệu được kiếm của đối phương sẽ đến, Phương Thiên Họa Kích lại một lần nữa va chạm với đối phương. Thân thể hai người đồng thời bị đẩy lùi ra.
Lâu Băng Vũ đứng ở đó, hàn ý trên người lan tràn ra. Trong phút khoảng không gian này dường như hóa thành thế giới băng tuyết, càng ngày càng lạnh.
- Ngươi thật sự không sẵn lòng từ bỏ sao?
Lâu Băng Vũ nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói :
- Chiêu kiếm kế tiếp có thể sẽ thật sự giết chết ngươi.
- Nếu ngươi có thể giết ta, ta cũng không oán.
Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như cũ. Lâu Băng Vũ khẽ gật đầu, lập tức chém kiếm xuống. Chiêu kiếm tùy ý đó lại dường như chém ra một dạo ánh sáng sương lạnh, có tốc độ của gió và sức mạnh tê liệt.
Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên biến mất. Trong song chưởng của hắn ẩn chứa uy thế khiến người ta sợ hãi. Hắn giơ tay lên đánh ra một chưởng, đánh nát kiếm pháp.
Tiếp đó, kiếm pháp của Lâu Băng Vũ tỏa ra triệt để.
Lâm Tiên Nhi ở phía dưới yên lặng đứng nhìn. Lâu Băng Vũ từng kiếm từng kiếm chém ra. Kiếm của nàng lạnh lẽo mà ưu nhã. Nàng chính là bình tĩnh như vậy. Kiếm dường như nhảy múa cùng với những băng sương đang bay lượn khắp trời, không gì không xuyên thủng. Không có nơi nào là kiếm của nàng không chạm tới được. Nhìn thấy kiếm pháp của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiên Nhi lộ ra vẻ tán thưởng. Nữ nhân mỹ lệ mà ưu nhã như vậy, nàng càng thêm chói mắt. Chẳng qua là dưới sự dạy bảo bảo bão bà cố chấp và cực đoan kia ở Mai Sơn Kiếm Chủ, tính cách của Lâu Băng Vũ có lẽ cũng đi theo hướng cực đoan.
Tần Vấn Thiên cũng triệt để bạo phát. Huyết mạch của hắn gào thét, Yêu khí ngập trời, song chưởng điên cuồng đánh ra, giữa trời đất tất cả đều là chưởng ấn vô cùng vô tận, để lại từng dấu vết giữa hư không.
Kiếm khí và chưởng ấn cuồng loạn vô tận trong hư không giao hội va chạm. Lâu Băng Vũ như nhảy múa trong hoa tuyết và ánh kiếm. Ngay tại thời khắc này một tiếng nổ vang truyền đến, hình như tới từ hư vô. Thần sắc của nàng lúc này đã biến hóa, thân thể lui lại phía sau, lập tức toàn thân tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ xuyên thủng mọi thứ.
Tiếng vàng rầm rầm truyền ra, ở trên người nàng mơ hồ có một đạo ánh rìu bạo phát, cùng với kiếm khí trên người nàng đồng thời chém xuống, bổ đạo chưởng ấn tới từ hư vô kia ra. Nhưng điều này cũng khiến cho nàng run rẩy trong lòng. Chưởng ấn hư vô đó quá cường đại, không chỉ cường đại trong lực công kích của nó mà còn có điều bí mật trong đó. Khi vừa mới xuất hiện chưởng ấn đáng sợ này bay thẳng đến đầu của ngươi, khủng khiếp vô cùng.
Vù!
Đắm chìm trong ánh rìu, Lâu Băng Vũ lại lần nữa vung kiếm lên. Uy lực kiếm pháp càng thêm ác liệt khiến người ta sợ hãi, lực công kích tăng lên dữ dội. Điều này làm cho đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiên Nhi trở nên thất thần. Đây là bảo vật vốn thuộc về Nhân Hoàng sao, hai nhân vật ngang tài nang sức. Bỗng nhiên trên người Lâu Băng Vũ phát sinh biến số. Đối với Tần Vấn Thiên mà nói chắc chắn là đòn trí mạng.
Quả nhiên, chiêu kiếm này của Lâu Băng Vũ chém nát vắt ngang chưởng ấn phía trước bổ về phía Tần Vấn Thiên.
- Đùng!
Một hồi trống chấn động khủng khiếp phát ra, khiến cho trời đất cũng rung lên. Toàn thân Tần Vấn Thiên dường như được bao phủ bởi trống trận. Đôi mắt hắn bễ nghễ, ngưng mắt nhìn Lâu Băng Vũ, thân thể trôi nổi ở đó, trong con ngươi lộ ra một luồng khí thế ngạo nghễ, dường như hắn sắp trở thành duy nhất.
- Đùng, đùng!
Liên tiếp hai tiếng vang phát ra rung chuyển trời đất. Lâu Băng Vũ lập tức cảm giác được một luồng uy thế hủy diệt trời đất phát ra. Sương tuyết bay lượn ngợp trời, theo kiếm của nàng đồng thời chém ra. Nhưng khi ánh kiếm đó chém ra, một chưởng ấn có khả năng phá hủy thiên địa hiện ra, trấn áp xuống.
Thân thể của Lâu Băng Vũ lui về phía sau. Âm thanh tùng tùng phát ra không ngừng. Từng đạo chưởng ấn dường như muốn ép vỡ vòm trời, có máu tươi đỏ thẫm nhuốm đỏ sương tuyết khắp trời.
Ánh mắt của nử tử kinh diễm kia vẫn lạn lùng và cao ngạo như vậy, giống như ngạo tuyết hàn mai, đứng đón đầy mưa gió khắp trời. Chỉ có chết mới có thể làm cho nàng suy yếu. Huyết dịch đỏ tươi trong băng tuyết, làm cho đóa ngạo tuyết hàn mai này càng thêm bi tráng! - Bành...
Một luồng sức mạnh hủy diệt bạo phát. Vệt ánh sáng trắng kia va chạm với kích này, hóa thành khí lưu hủy diệt. Hai bên Tần Vấn Thiên có ánh sáng trắng phóng ra, cắt đứt quần áo trên người của hắn để lại một vết thương. Thân thể hắn có cảm giác lạnh lẽo.
Đây mới chỉ là công kích bắt đầu của Lâu Băng Vũ. Tần Vấn Thiên mới vừa tiếp được đòn này đã thấy bóng người của Lâu Băng Vũ bước tới, một chiêu kiếm không hề đẹp đẽ chút nào đâm ra. Kiếm pháp của nàng vẫn lạnh lẽo như vậy. Dường như trong khoảnh khắc nàng đâm kiếm ra liền có thể khiến người ta toàn thân lạnh lẽo, dường như muốn chết dưới kiếm của nàng.
Băng sương khắp trời hóa thành một đóa hàn mai khổng lồ. Đóa hàn mai này nở rộ trong kiếm, như muốn nuốt chửng Tần Vấn Thiên, mỹ lệ mà yêu diễm.
Tay trái của Tần Vấn Thiên sớm đã nổi lên công kích mạnh mẽ, đánh ra một chưởng, giống như cuồng phong sóng lớn gào thét lao ra. Hình như có hàng nghìn hàng vạn chưởng ấn trùng điệp lên nhau, phát ra một tiếng nổ vang khiến người ta sợ hãi, đánh vào chính giữa đóa hàn mai. Trong nháy mắt tiêu diệt lẫn nhau. Đóa hàn mai tuy rằng héo tàn, nhưng cánh hoa vẫn bay lượn như cũ, vẫn lạnh buốt và sắc bén như vậy.
Trong khoảng trời đầy cánh hoa băng tuyết, xuất hiện một điểm hàn quang, đến thẳng yết hầu của Tần Vấn Thiên, nhanh đến cực hạn. Tần Vấn Thiên có loại cảm giác huyết dịch lưu thông trong cổ họng đều bị đông cứng.
Hắn dường như đã sớm dự liệu được kiếm của đối phương sẽ đến, Phương Thiên Họa Kích lại một lần nữa va chạm với đối phương. Thân thể hai người đồng thời bị đẩy lùi ra.
Lâu Băng Vũ đứng ở đó, hàn ý trên người lan tràn ra. Trong phút khoảng không gian này dường như hóa thành thế giới băng tuyết, càng ngày càng lạnh.
- Ngươi thật sự không sẵn lòng từ bỏ sao?
Lâu Băng Vũ nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói :
- Chiêu kiếm kế tiếp có thể sẽ thật sự giết chết ngươi.
- Nếu ngươi có thể giết ta, ta cũng không oán.
Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như cũ. Lâu Băng Vũ khẽ gật đầu, lập tức chém kiếm xuống. Chiêu kiếm tùy ý đó lại dường như chém ra một dạo ánh sáng sương lạnh, có tốc độ của gió và sức mạnh tê liệt.
Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên biến mất. Trong song chưởng của hắn ẩn chứa uy thế khiến người ta sợ hãi. Hắn giơ tay lên đánh ra một chưởng, đánh nát kiếm pháp.
Tiếp đó, kiếm pháp của Lâu Băng Vũ tỏa ra triệt để.
Lâm Tiên Nhi ở phía dưới yên lặng đứng nhìn. Lâu Băng Vũ từng kiếm từng kiếm chém ra. Kiếm của nàng lạnh lẽo mà ưu nhã. Nàng chính là bình tĩnh như vậy. Kiếm dường như nhảy múa cùng với những băng sương đang bay lượn khắp trời, không gì không xuyên thủng. Không có nơi nào là kiếm của nàng không chạm tới được. Nhìn thấy kiếm pháp của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiên Nhi lộ ra vẻ tán thưởng. Nữ nhân mỹ lệ mà ưu nhã như vậy, nàng càng thêm chói mắt. Chẳng qua là dưới sự dạy bảo bảo bão bà cố chấp và cực đoan kia ở Mai Sơn Kiếm Chủ, tính cách của Lâu Băng Vũ có lẽ cũng đi theo hướng cực đoan.
Tần Vấn Thiên cũng triệt để bạo phát. Huyết mạch của hắn gào thét, Yêu khí ngập trời, song chưởng điên cuồng đánh ra, giữa trời đất tất cả đều là chưởng ấn vô cùng vô tận, để lại từng dấu vết giữa hư không.
Kiếm khí và chưởng ấn cuồng loạn vô tận trong hư không giao hội va chạm. Lâu Băng Vũ như nhảy múa trong hoa tuyết và ánh kiếm. Ngay tại thời khắc này một tiếng nổ vang truyền đến, hình như tới từ hư vô. Thần sắc của nàng lúc này đã biến hóa, thân thể lui lại phía sau, lập tức toàn thân tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ xuyên thủng mọi thứ.
Tiếng vàng rầm rầm truyền ra, ở trên người nàng mơ hồ có một đạo ánh rìu bạo phát, cùng với kiếm khí trên người nàng đồng thời chém xuống, bổ đạo chưởng ấn tới từ hư vô kia ra. Nhưng điều này cũng khiến cho nàng run rẩy trong lòng. Chưởng ấn hư vô đó quá cường đại, không chỉ cường đại trong lực công kích của nó mà còn có điều bí mật trong đó. Khi vừa mới xuất hiện chưởng ấn đáng sợ này bay thẳng đến đầu của ngươi, khủng khiếp vô cùng.
Vù!
Đắm chìm trong ánh rìu, Lâu Băng Vũ lại lần nữa vung kiếm lên. Uy lực kiếm pháp càng thêm ác liệt khiến người ta sợ hãi, lực công kích tăng lên dữ dội. Điều này làm cho đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiên Nhi trở nên thất thần. Đây là bảo vật vốn thuộc về Nhân Hoàng sao, hai nhân vật ngang tài nang sức. Bỗng nhiên trên người Lâu Băng Vũ phát sinh biến số. Đối với Tần Vấn Thiên mà nói chắc chắn là đòn trí mạng.
Quả nhiên, chiêu kiếm này của Lâu Băng Vũ chém nát vắt ngang chưởng ấn phía trước bổ về phía Tần Vấn Thiên.
- Đùng!
Một hồi trống chấn động khủng khiếp phát ra, khiến cho trời đất cũng rung lên. Toàn thân Tần Vấn Thiên dường như được bao phủ bởi trống trận. Đôi mắt hắn bễ nghễ, ngưng mắt nhìn Lâu Băng Vũ, thân thể trôi nổi ở đó, trong con ngươi lộ ra một luồng khí thế ngạo nghễ, dường như hắn sắp trở thành duy nhất.
- Đùng, đùng!
Liên tiếp hai tiếng vang phát ra rung chuyển trời đất. Lâu Băng Vũ lập tức cảm giác được một luồng uy thế hủy diệt trời đất phát ra. Sương tuyết bay lượn ngợp trời, theo kiếm của nàng đồng thời chém ra. Nhưng khi ánh kiếm đó chém ra, một chưởng ấn có khả năng phá hủy thiên địa hiện ra, trấn áp xuống.
Thân thể của Lâu Băng Vũ lui về phía sau. Âm thanh tùng tùng phát ra không ngừng. Từng đạo chưởng ấn dường như muốn ép vỡ vòm trời, có máu tươi đỏ thẫm nhuốm đỏ sương tuyết khắp trời.
Ánh mắt của nử tử kinh diễm kia vẫn lạn lùng và cao ngạo như vậy, giống như ngạo tuyết hàn mai, đứng đón đầy mưa gió khắp trời. Chỉ có chết mới có thể làm cho nàng suy yếu. Huyết dịch đỏ tươi trong băng tuyết, làm cho đóa ngạo tuyết hàn mai này càng thêm bi tráng!