Nhưng lần này không giống với lúc trước, bởi vì công kích của Lâm Tiên Nhi là bị Tần Vấn Thiên phá vỡ, bọn họ lại vẫn chưa phá vỡ được, vẫn đang trong quá trình chịu đựng công kích, Tần Vấn Thiên lai phát động thêm công kích.
Bên cạnh, Lâu Băng Vũ trên người toát ra khi thế vô cùng sắc bén, giống như một tia sáng chém ra bên ngoài, làm tan rã công kích của Tần Vấn Thiên. Thái Yêu Giáo Thánh tử gầm thét, lại dường như muốn Yêu hóa, sức mạnh phát ra giống như vạn yêu điên cuồng gào thét, phá tan đòn này của Tần Vấn Thiên.
Nhưng cũng không phải người nào cũng mạnh mẽ như Lâu Băng Vũ và Thái Yêu Giáo Thánh tử. Một âm thành “xì xì” phát ra, có một người bị Phương Thiên Họa Kích trực tiếp xuyên qua yết hầu. Hắn nhìn bóng người Tần Vấn Thiên trước mặt, lộ ra vẻ mặt oán hận, ngay sau đó ánh mắt liền trở nên lu mờ ảm đạm.
Một luồng sáng chiếu xuống, áp lực lại một lần nữa biến mất. Tần Vấn Thiên đứng tại chỗ sắc mặt lập lòe ánh sáng. Lần đầu tiên hắn chủ động tấn công, Trong tích tắc vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác như một mình đối đầu với tất cả mọi người, loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu.
- Đùng.
Mọi người giơ chân lên, tiếp tục rảo bước leo lên bảo tháp. Mỗi khi đào thải được một người, bọn họ có thể lên thêm một tầng. Lần này, mọi người dường như càng tăng thêm sự dè chừng. Trải qua cuộc thăm dò khi nãy, bọn họ đều nắm rõ hơn quy luật chiến đấu của bảo tháp này, rất thú vị nhưng cũng rất nguy hiểm.
Chếch đối diện với Tần Vấn Thiên là một người khoác một chiếc trường bào hoa lệ. Trên người hắn tràn ngập một luồng khí tức hỏa diễm cực kỳ nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa triển khai công kích lần nào. Nhưng chỉ cần nhìn sự phòng ngự vừa rồi của hắn đối với công kích của Tần Vấn Thiên cũng đủ thấy thực lực của người này mạnh tới mức đáng sợ.
Hắn luôn ẩn nấp trong đám người đó chờ đợi cơ hội.
Một người bên cạnh Lâm Tiên Nhi cũng rất mạnh. Đồng tử của hắn ẩn chứa ánh sáng màu nâu nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy yêu dị đáng sợ. Hắn và người thanh niên khoác trường bào hoa lệ kia đều không ra tay.
Hai người này, Thái Yêu Giáo Thánh tử, Lâm Tiên Nhi, Lâu Băng Vũ, là năm người Tần Vấn Thiên cảm giác có sự uy hiếp lớn nhất đối với bản thân.
- Nếu đã không phô bày thực lực thật sự ra, vậy thì ta đành phải buộc các ngươi phô bày ra.
Bước chân của Tần Vấn Thiên đạp về phía trước, Kiếm Chi Võ Mệnh Thiên Cương bạo phát, một luồng kiếm ý cuồng bạo lan tràn ra, trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người. Bọn họ cảm giác Tần Vấn Thiên đang tiến về phía họ.
- Đùng!
Bước chân của Tần Vấn Thiên hạ xuống, mỗi một bước đều có kiếm ý vạn kiếm xuyên tim. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên như thanh kiếm sắc. Võ Mệnh Thiên Cương trôi nổi trên thân cũng lộ ra tiếng kiếm rít chói tai, không ngừng trấn áp xuống.
- Đùng, đùng...
Từng bước từng bước hạ xuống, kiếm khí càng ngày càng mạnh. Mọi người đều nghiêm túc chống cự lại, bởi vì bọn họ cảm giác được rõ ràng luồng kiếm ý này vẫn tăng lên. Dường như quanh người bọn họ tất cả đều bị một luồng kiếm khí đáng sợ bao phủ, kìm nén trong lòng.
Uy lực của Thất Sát kiếm thuật càng ngày càng đáng sợ. Khi bước chân thứ bảy của Tần Vấn Thiên hạ xuống, cả tòa bảo tháp dường như đều bị kiếm uy ngập trời vây kín. Tất cả mọi người đều ở đây đều điên cuồng chống cự lại.
Nhưng không ai chú ý tới, ngay trong khoảnh khắc Thất Sát kiếm thuật của Tần Vấn Thiên hạ xuống, người thanh niên có đồng tử ẩn chứa ánh sáng màu nâu vẫn đang trầm mặc đã bắt đầu ra tay rồi. Hắn nắm giữ thời cơ có thể nói cực kỳ chuẩn xác. Khi bàn tay hắn vươn vào bảo tháp, từng vệt huyết quang từ trong tay hắn tỏa ra, tấn công về phía mọi người vẫn đang mải miết chống cự lại Thất Sát kiếm thuật.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy những vệt huyết quang đó bay tới với tốc độ vô cùng nhanh chóng, liền cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệ. Nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Vù!
Tần Vấn Thiên chỉ có thể lấy uy lực còn lại của kiếm khí cuồng kích ra, càn quét về phía huyết quang kia. Thực chất lực công kích của vệt huyết quang này hình như rất yếu. Khi nó gần sát với Tần Vấn Thiên liền bị ánh kiếm làm tan biến. Nhưng có người không được may mắn như vậy, có tới bốn người đồng thời bị huyết quang lao vào trong cơ thể.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Tần Vấn Thiên nhìn về hướng đó, sức sống trên một người trong chớp mắt tàn lụi, rất nhanh mặt xám như tro tàn.
- Không...
Lại có người gào thét lên, Tần Vấn Thiên cảm thấy áp lực trên đầu buông lỏng, bước chân tiếp tục bước lên, tiếp đó, lại là buông lỏng, bởi vì có người thứ hai đã chết. Hắn lại thêm lần nữa tiến lên phía trên bảo tháp.
Tần Vấn Thiên liên tục bước thêm bốn bước, kinh ngạc nhìn xuống phía dưới bốn nhân vật thiên kiêu bị thiêu rụi rơi xuống. Bọn họ đều xuất hiện một đặc điểm giống nhau, sau khi chết trên thân xuất hiện một con bọ cạp độc màu nâu.
Những người còn sống đều cảm thấy tê cả da đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người kia.
- Độc Hạt Tử của Thiên Độc Cốc
Đôi mắt đẹp của Lâm Tiên Nhi biến sắc, nhìn chằm chằm vào gã thanh niên đồng tử màu nâu kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng không biết tên thật của đối phương, thậm chí rất ít người từng nhìn thấy người này, chỉ biết Thiên Độc Cốc thế hệ này có mấy cái thiên kiêu vô cùng nguy hiểm. Bọ cạp độc này, chính là một trong những kẻ nguy hiểm nhất.
- Còn có sáu người, như vậy có vẻ thoải mái hơn rồi.
Giọng nói của tên Độc Hạt Tử này trầm thấp, ngẩng đầu nhìn một cái, bọn họ đã đi tới trung ương của bảo tháp. Ánh sáng phía trên buông xuống càng phát rực rỡ, làm cho trong mắt tên bọ cạp độc có một vệt sáng. Hắn muốn tiếp cận mục tiêu rồi sao! Nhưng lần này không giống với lúc trước, bởi vì công kích của Lâm Tiên Nhi là bị Tần Vấn Thiên phá vỡ, bọn họ lại vẫn chưa phá vỡ được, vẫn đang trong quá trình chịu đựng công kích, Tần Vấn Thiên lai phát động thêm công kích.
Bên cạnh, Lâu Băng Vũ trên người toát ra khi thế vô cùng sắc bén, giống như một tia sáng chém ra bên ngoài, làm tan rã công kích của Tần Vấn Thiên. Thái Yêu Giáo Thánh tử gầm thét, lại dường như muốn Yêu hóa, sức mạnh phát ra giống như vạn yêu điên cuồng gào thét, phá tan đòn này của Tần Vấn Thiên.
Nhưng cũng không phải người nào cũng mạnh mẽ như Lâu Băng Vũ và Thái Yêu Giáo Thánh tử. Một âm thành “xì xì” phát ra, có một người bị Phương Thiên Họa Kích trực tiếp xuyên qua yết hầu. Hắn nhìn bóng người Tần Vấn Thiên trước mặt, lộ ra vẻ mặt oán hận, ngay sau đó ánh mắt liền trở nên lu mờ ảm đạm.
Một luồng sáng chiếu xuống, áp lực lại một lần nữa biến mất. Tần Vấn Thiên đứng tại chỗ sắc mặt lập lòe ánh sáng. Lần đầu tiên hắn chủ động tấn công, Trong tích tắc vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác như một mình đối đầu với tất cả mọi người, loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu.
- Đùng.
Mọi người giơ chân lên, tiếp tục rảo bước leo lên bảo tháp. Mỗi khi đào thải được một người, bọn họ có thể lên thêm một tầng. Lần này, mọi người dường như càng tăng thêm sự dè chừng. Trải qua cuộc thăm dò khi nãy, bọn họ đều nắm rõ hơn quy luật chiến đấu của bảo tháp này, rất thú vị nhưng cũng rất nguy hiểm.
Chếch đối diện với Tần Vấn Thiên là một người khoác một chiếc trường bào hoa lệ. Trên người hắn tràn ngập một luồng khí tức hỏa diễm cực kỳ nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa triển khai công kích lần nào. Nhưng chỉ cần nhìn sự phòng ngự vừa rồi của hắn đối với công kích của Tần Vấn Thiên cũng đủ thấy thực lực của người này mạnh tới mức đáng sợ.
Hắn luôn ẩn nấp trong đám người đó chờ đợi cơ hội.
Một người bên cạnh Lâm Tiên Nhi cũng rất mạnh. Đồng tử của hắn ẩn chứa ánh sáng màu nâu nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy yêu dị đáng sợ. Hắn và người thanh niên khoác trường bào hoa lệ kia đều không ra tay.
Hai người này, Thái Yêu Giáo Thánh tử, Lâm Tiên Nhi, Lâu Băng Vũ, là năm người Tần Vấn Thiên cảm giác có sự uy hiếp lớn nhất đối với bản thân.
- Nếu đã không phô bày thực lực thật sự ra, vậy thì ta đành phải buộc các ngươi phô bày ra.
Bước chân của Tần Vấn Thiên đạp về phía trước, Kiếm Chi Võ Mệnh Thiên Cương bạo phát, một luồng kiếm ý cuồng bạo lan tràn ra, trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người. Bọn họ cảm giác Tần Vấn Thiên đang tiến về phía họ.
- Đùng!
Bước chân của Tần Vấn Thiên hạ xuống, mỗi một bước đều có kiếm ý vạn kiếm xuyên tim. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên như thanh kiếm sắc. Võ Mệnh Thiên Cương trôi nổi trên thân cũng lộ ra tiếng kiếm rít chói tai, không ngừng trấn áp xuống.
- Đùng, đùng...
Từng bước từng bước hạ xuống, kiếm khí càng ngày càng mạnh. Mọi người đều nghiêm túc chống cự lại, bởi vì bọn họ cảm giác được rõ ràng luồng kiếm ý này vẫn tăng lên. Dường như quanh người bọn họ tất cả đều bị một luồng kiếm khí đáng sợ bao phủ, kìm nén trong lòng.
Uy lực của Thất Sát kiếm thuật càng ngày càng đáng sợ. Khi bước chân thứ bảy của Tần Vấn Thiên hạ xuống, cả tòa bảo tháp dường như đều bị kiếm uy ngập trời vây kín. Tất cả mọi người đều ở đây đều điên cuồng chống cự lại.
Nhưng không ai chú ý tới, ngay trong khoảnh khắc Thất Sát kiếm thuật của Tần Vấn Thiên hạ xuống, người thanh niên có đồng tử ẩn chứa ánh sáng màu nâu vẫn đang trầm mặc đã bắt đầu ra tay rồi. Hắn nắm giữ thời cơ có thể nói cực kỳ chuẩn xác. Khi bàn tay hắn vươn vào bảo tháp, từng vệt huyết quang từ trong tay hắn tỏa ra, tấn công về phía mọi người vẫn đang mải miết chống cự lại Thất Sát kiếm thuật.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy những vệt huyết quang đó bay tới với tốc độ vô cùng nhanh chóng, liền cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệ. Nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Vù!
Tần Vấn Thiên chỉ có thể lấy uy lực còn lại của kiếm khí cuồng kích ra, càn quét về phía huyết quang kia. Thực chất lực công kích của vệt huyết quang này hình như rất yếu. Khi nó gần sát với Tần Vấn Thiên liền bị ánh kiếm làm tan biến. Nhưng có người không được may mắn như vậy, có tới bốn người đồng thời bị huyết quang lao vào trong cơ thể.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Tần Vấn Thiên nhìn về hướng đó, sức sống trên một người trong chớp mắt tàn lụi, rất nhanh mặt xám như tro tàn.
- Không...
Lại có người gào thét lên, Tần Vấn Thiên cảm thấy áp lực trên đầu buông lỏng, bước chân tiếp tục bước lên, tiếp đó, lại là buông lỏng, bởi vì có người thứ hai đã chết. Hắn lại thêm lần nữa tiến lên phía trên bảo tháp.
Tần Vấn Thiên liên tục bước thêm bốn bước, kinh ngạc nhìn xuống phía dưới bốn nhân vật thiên kiêu bị thiêu rụi rơi xuống. Bọn họ đều xuất hiện một đặc điểm giống nhau, sau khi chết trên thân xuất hiện một con bọ cạp độc màu nâu.
Những người còn sống đều cảm thấy tê cả da đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người kia.
- Độc Hạt Tử của Thiên Độc Cốc
Đôi mắt đẹp của Lâm Tiên Nhi biến sắc, nhìn chằm chằm vào gã thanh niên đồng tử màu nâu kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng không biết tên thật của đối phương, thậm chí rất ít người từng nhìn thấy người này, chỉ biết Thiên Độc Cốc thế hệ này có mấy cái thiên kiêu vô cùng nguy hiểm. Bọ cạp độc này, chính là một trong những kẻ nguy hiểm nhất.
- Còn có sáu người, như vậy có vẻ thoải mái hơn rồi.
Giọng nói của tên Độc Hạt Tử này trầm thấp, ngẩng đầu nhìn một cái, bọn họ đã đi tới trung ương của bảo tháp. Ánh sáng phía trên buông xuống càng phát rực rỡ, làm cho trong mắt tên bọ cạp độc có một vệt sáng. Hắn muốn tiếp cận mục tiêu rồi sao!