- Đi!
Khuyết Thừa gật đầu nói một tiếng, trong giây lát, Trầm Đình hét lớn, thân thể nhanh chóng lui về phía bên ngoài chiến trường. Lúc hắn rời đi đồng thời còn không quên đánh trống trận, phát ra hai đạo công kích.
Trầm Đình rất rõ ràng, hứa hẹn của Khuyết Thừa căn bản không có ý nghĩa, Khuyết Thừa phóng qua hắn, Tần Vấn Thiên cũng muốn giết hắn, bởi vậy vào lúc này lựa chọn lấy tốc độ nhanh nhất rời đi là sáng suốt nhất, như vậy Tần Vấn Thiên cùng Khuyết Thừa liền cướp trống trận nổ nát của hắn, mà không phải là bản thân hắn.
Cường giả Đại Địa Môn sau lưng Trầm Đình cũng nhanh chóng lui về phía sau, quả nhiên, Khuyết Thừa không để ý đến Trầm Đình, hắn giơ tay lên đập vào trống, phát động công kích vào trống trận của Trầm Đình, giống như Trầm Đình dự liệu vậy.
Sự lựa chọn của hắn cực kỳ thông minh, nhưng hắn tính sai về Tần Vấn Thiên.
Ánh kiếm sáng ngời, không ngừng phát ra âm thanh, rời khỏi trống trận, những người của Đại Địa Môn căn bản không đỡ nổi một đòn, ở dưới ánh kiếm bọn họ vẫn bị tiêu diệt, thần sắc Trầm Đình hoảng hốt, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên, lập tức hắn thấy được một chưởng ấn khổng lồ chộp về phía hắn. Một tiếng động ầm ầm nổ vang. Xương cốt toàn thân Trầm Đình đều bị đập nứt ra, khi thân thể của hắn đang lùi lại lại bị một chưởng ấn khổng lồ bắt lại, tròng mắt Tần Vấn Thiên lạnh như băng nhìn về phía hắn.
- Ầm!
Trống trận vỡ, bên kia, Khuyết Thừa đánh nát trống trận của Trầm Đình, thực lực mạnh hơn.
- Ngươi điên rồi.
Trầm Đình kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, đó là một tên điên, Tần Vấn Thiên không ngờ không cùng Khuyết Thừa cướp đoạt trống trận, mà tặng cho Khuyết Thừa, chỉ vì giết hắn, đây không phải là điên thì là cái gì.
- Ta cũng dạy dỗ ngươi làm sao để làm người, chỉ tiếc, ngươi muốn dùng mạng của ngươi tới trên khóa học này.
Tần Vấn Thiên hờ hững nói, sắc mặt Trầm Đình dữ tợn, căm hận nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên:
- Vì sao phải làm như thế, giết ta chính ngươi cũng phải chết.
- Từ khi hắn thức tỉnh Ngưu Yêu, đã quyết định chắc chắn phải chết.
Tần Vấn Thiên rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng:
- Ta lấy cảnh giới Thiên Cương ngũ trọng có thể tiêu diệt Diệp Không Phàm, cho dù hắn mạnh hơn so với Diệp Không Phàm, ta bây giờ có thể phát huy ra sức chiến đấu Thiên Cương thất trọng, sao có thể sẽ lưu ý tới chuyện hắn đánh nát thêm trống trận của ngươi, các ngươi nói, ta mặc dù thu được Tiên Võ Lệnh cũng không có tư cách điên cuồng ngang ngược, ta cũng nói với các ngươi một câu, các ngươi ngay cả tư cách thu được Tiên Võ Lệnh cũng không có, Tần Vấn Thiên ta sao có thể sẽ lưu ý tới các ngươi?
- Tên điên, ngươi là tên điên.
Trầm Đình nghe lời Tần Vấn Thiên nói, chợt gầm thét lên tiếng, điên cuồng giãy dụa, nghe được Tần Vấn Thiên nói lời cuồng vọng như vậy, hắn biết đối phương từ đầu tới cuối sẽ không có quan tâm tới Trầm Đình hắn cùng Khuyết Thừa, mặc dù thời khắc này Khuyết Thừa mạnh hơn hắn, hắn cũng không quan tâm, để cho Khuyết Thừa đánh nát trống trận của Trầm Đình, đây là điên cuồng cỡ nào, cuồng vọng cỡ nào.
- Ngươi không hiểu.
Tần Vấn Thiên thả trống trận ở trên bàn tay bỗng nhiên run lên, lập tức có máu tươi nở rộ, Trầm Đình bị chưởng ấn trực tiếp bóp nát, lập tức chết thảm.
trong lòng đám người Diệp Lăng Sương phía sau Tần Vấn Thiên khẽ run lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Tần Vấn Thiên, người này thật sự quá ngông cuồng.
Chỉ thấy Khuyết Thừa toàn thân có Lôi Đình, hình như có từng con Long Xà màu tím đang múa lượn theo hắn, những tiếng ầm ầm không ngừng truyền ra, lộ ra một cỗ lực lượng hủy diệt.
Tần Vấn Thiên nói với Trầm Đình, làm sao không phải đang nói với hắn. Điều này quá mức càn rỡ, quả thực tự cao tự đại.
Bất luận là Trầm Đình hay là Khuyết Thừa hắn, đích xác đều không phục chuyện Tần Vấn Thiên thu được Tiên Võ Lệnh, chính như Tần Vấn Thiên nói vậy, mặc dù Tần Vấn Thiên có Tiên Võ Lệnh, vậy cũng không đại biểu cho cái gì, không có tư cách ở trước mặt bọn họ phách lối, nhưng Tần Vấn Thiên rốt cục dùng cường thế đáp lại bọn họ.
- Ta có Tiên Võ Lệnh, các ngươi cho rằng ta không có tư cách phách lối, như vậy các ngươi ngay cả tư cách có Tiên Võ Lệnh cũng không có, ta sao có thể sẽ lưu ý tới các ngươi.
Đây là ý Tần Vấn Thiên muốn biểu đạt ra. Lúc này tầm mắt của hai người gặp nhau ở trên hư không. Khuyết Thừa có thể cảm nhận được rõ ràng trong đôi mắt kia chứa sự tự tin, kiêu ngạo, dường như trên đời chỉ có duy nhất mình hắn.
- Ầm!
Khuyết Thừa đạp chân xuống một cái, hắn lại trực tiếp đứng ở phía trên trống trận, trống trận vang lên không nghỉ, dường như hoàn toàn cùng hắn dung hòa, bốn phương tám hướng xung quanh hắn đều là ảo ảnh trống trận, mỗi một đạo công kích của hắn đều có thể có tiếng trống trận vang lên.
- Sự thực sẽ chứng minh tất cả, chiến.
Khuyết Thừa hét lớn một tiếng, trống trận đánh lên, Thiên Lôi cuồng vũ, vùng thế giới giữa hai người dường như đều hóa thành màu tím, ánh sáng Lôi Đình vô tận phát ra âm thanh ầm ầm, đánh về phía Tần Vấn Thiên.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên bước chân ra, cũng đạp ở phía trên trống trận, trống trận rung lên, kiếm khí trùng tiêu, càn quét qua, Lôi Đình cùng Kiếm uy va chạm, tất cả đều biến mất.
Lôi Điện cùng kiếm đều chuyên về công kích, lực công kích cũng đáng sợ, chưởng Lôi Đình của Khuyết Thừa, ngự kiếm của Tần Vấn Thiên.
Lôi Đình phẫn nộ kêu lên cùng kiếm khí vù vù ở trong hư không, va chạm vào nhau, từng lực lượng hủy diệt từ trên không trung hạ xuống, đánh vào đại địa giữa hai người, làm cho vùng đất kia không ngừng nổ mạnh nứt ra.
- Cảm nhận thật tốt cảm giác được Lôi Đình gột rửa đi.
Trên người của Khuyết Thừa có huyết mạch cường đại quay cuồng, không ngừng chấn động trống trận, quanh người của hắn có lực lượng Lôi Đình hóa thành từng cái roi dài cung vẩy, rậm rạp, cả vùng không gian đều bị lôi đình chiếm cứ, trên đầu roi dài lộ ra một cỗ khí lưu hủy diệt, xuất hủy ánh sáng trắng hủy diệt.
Huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên cũng quay cuồng bạo phát, yêu khí trùng tiêu, Yêu Thần Biến phóng ra, con mắt của hắn càng thêm thâm thúy, kiêu ngạo vô song. - Đi!
Khuyết Thừa gật đầu nói một tiếng, trong giây lát, Trầm Đình hét lớn, thân thể nhanh chóng lui về phía bên ngoài chiến trường. Lúc hắn rời đi đồng thời còn không quên đánh trống trận, phát ra hai đạo công kích.
Trầm Đình rất rõ ràng, hứa hẹn của Khuyết Thừa căn bản không có ý nghĩa, Khuyết Thừa phóng qua hắn, Tần Vấn Thiên cũng muốn giết hắn, bởi vậy vào lúc này lựa chọn lấy tốc độ nhanh nhất rời đi là sáng suốt nhất, như vậy Tần Vấn Thiên cùng Khuyết Thừa liền cướp trống trận nổ nát của hắn, mà không phải là bản thân hắn.
Cường giả Đại Địa Môn sau lưng Trầm Đình cũng nhanh chóng lui về phía sau, quả nhiên, Khuyết Thừa không để ý đến Trầm Đình, hắn giơ tay lên đập vào trống, phát động công kích vào trống trận của Trầm Đình, giống như Trầm Đình dự liệu vậy.
Sự lựa chọn của hắn cực kỳ thông minh, nhưng hắn tính sai về Tần Vấn Thiên.
Ánh kiếm sáng ngời, không ngừng phát ra âm thanh, rời khỏi trống trận, những người của Đại Địa Môn căn bản không đỡ nổi một đòn, ở dưới ánh kiếm bọn họ vẫn bị tiêu diệt, thần sắc Trầm Đình hoảng hốt, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên, lập tức hắn thấy được một chưởng ấn khổng lồ chộp về phía hắn. Một tiếng động ầm ầm nổ vang. Xương cốt toàn thân Trầm Đình đều bị đập nứt ra, khi thân thể của hắn đang lùi lại lại bị một chưởng ấn khổng lồ bắt lại, tròng mắt Tần Vấn Thiên lạnh như băng nhìn về phía hắn.
- Ầm!
Trống trận vỡ, bên kia, Khuyết Thừa đánh nát trống trận của Trầm Đình, thực lực mạnh hơn.
- Ngươi điên rồi.
Trầm Đình kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, đó là một tên điên, Tần Vấn Thiên không ngờ không cùng Khuyết Thừa cướp đoạt trống trận, mà tặng cho Khuyết Thừa, chỉ vì giết hắn, đây không phải là điên thì là cái gì.
- Ta cũng dạy dỗ ngươi làm sao để làm người, chỉ tiếc, ngươi muốn dùng mạng của ngươi tới trên khóa học này.
Tần Vấn Thiên hờ hững nói, sắc mặt Trầm Đình dữ tợn, căm hận nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên:
- Vì sao phải làm như thế, giết ta chính ngươi cũng phải chết.
- Từ khi hắn thức tỉnh Ngưu Yêu, đã quyết định chắc chắn phải chết.
Tần Vấn Thiên rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng:
- Ta lấy cảnh giới Thiên Cương ngũ trọng có thể tiêu diệt Diệp Không Phàm, cho dù hắn mạnh hơn so với Diệp Không Phàm, ta bây giờ có thể phát huy ra sức chiến đấu Thiên Cương thất trọng, sao có thể sẽ lưu ý tới chuyện hắn đánh nát thêm trống trận của ngươi, các ngươi nói, ta mặc dù thu được Tiên Võ Lệnh cũng không có tư cách điên cuồng ngang ngược, ta cũng nói với các ngươi một câu, các ngươi ngay cả tư cách thu được Tiên Võ Lệnh cũng không có, Tần Vấn Thiên ta sao có thể sẽ lưu ý tới các ngươi?
- Tên điên, ngươi là tên điên.
Trầm Đình nghe lời Tần Vấn Thiên nói, chợt gầm thét lên tiếng, điên cuồng giãy dụa, nghe được Tần Vấn Thiên nói lời cuồng vọng như vậy, hắn biết đối phương từ đầu tới cuối sẽ không có quan tâm tới Trầm Đình hắn cùng Khuyết Thừa, mặc dù thời khắc này Khuyết Thừa mạnh hơn hắn, hắn cũng không quan tâm, để cho Khuyết Thừa đánh nát trống trận của Trầm Đình, đây là điên cuồng cỡ nào, cuồng vọng cỡ nào.
- Ngươi không hiểu.
Tần Vấn Thiên thả trống trận ở trên bàn tay bỗng nhiên run lên, lập tức có máu tươi nở rộ, Trầm Đình bị chưởng ấn trực tiếp bóp nát, lập tức chết thảm.
trong lòng đám người Diệp Lăng Sương phía sau Tần Vấn Thiên khẽ run lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Tần Vấn Thiên, người này thật sự quá ngông cuồng.
Chỉ thấy Khuyết Thừa toàn thân có Lôi Đình, hình như có từng con Long Xà màu tím đang múa lượn theo hắn, những tiếng ầm ầm không ngừng truyền ra, lộ ra một cỗ lực lượng hủy diệt.
Tần Vấn Thiên nói với Trầm Đình, làm sao không phải đang nói với hắn. Điều này quá mức càn rỡ, quả thực tự cao tự đại.
Bất luận là Trầm Đình hay là Khuyết Thừa hắn, đích xác đều không phục chuyện Tần Vấn Thiên thu được Tiên Võ Lệnh, chính như Tần Vấn Thiên nói vậy, mặc dù Tần Vấn Thiên có Tiên Võ Lệnh, vậy cũng không đại biểu cho cái gì, không có tư cách ở trước mặt bọn họ phách lối, nhưng Tần Vấn Thiên rốt cục dùng cường thế đáp lại bọn họ.
- Ta có Tiên Võ Lệnh, các ngươi cho rằng ta không có tư cách phách lối, như vậy các ngươi ngay cả tư cách có Tiên Võ Lệnh cũng không có, ta sao có thể sẽ lưu ý tới các ngươi.
Đây là ý Tần Vấn Thiên muốn biểu đạt ra. Lúc này tầm mắt của hai người gặp nhau ở trên hư không. Khuyết Thừa có thể cảm nhận được rõ ràng trong đôi mắt kia chứa sự tự tin, kiêu ngạo, dường như trên đời chỉ có duy nhất mình hắn.
- Ầm!
Khuyết Thừa đạp chân xuống một cái, hắn lại trực tiếp đứng ở phía trên trống trận, trống trận vang lên không nghỉ, dường như hoàn toàn cùng hắn dung hòa, bốn phương tám hướng xung quanh hắn đều là ảo ảnh trống trận, mỗi một đạo công kích của hắn đều có thể có tiếng trống trận vang lên.
- Sự thực sẽ chứng minh tất cả, chiến.
Khuyết Thừa hét lớn một tiếng, trống trận đánh lên, Thiên Lôi cuồng vũ, vùng thế giới giữa hai người dường như đều hóa thành màu tím, ánh sáng Lôi Đình vô tận phát ra âm thanh ầm ầm, đánh về phía Tần Vấn Thiên.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên bước chân ra, cũng đạp ở phía trên trống trận, trống trận rung lên, kiếm khí trùng tiêu, càn quét qua, Lôi Đình cùng Kiếm uy va chạm, tất cả đều biến mất.
Lôi Điện cùng kiếm đều chuyên về công kích, lực công kích cũng đáng sợ, chưởng Lôi Đình của Khuyết Thừa, ngự kiếm của Tần Vấn Thiên.
Lôi Đình phẫn nộ kêu lên cùng kiếm khí vù vù ở trong hư không, va chạm vào nhau, từng lực lượng hủy diệt từ trên không trung hạ xuống, đánh vào đại địa giữa hai người, làm cho vùng đất kia không ngừng nổ mạnh nứt ra.
- Cảm nhận thật tốt cảm giác được Lôi Đình gột rửa đi.
Trên người của Khuyết Thừa có huyết mạch cường đại quay cuồng, không ngừng chấn động trống trận, quanh người của hắn có lực lượng Lôi Đình hóa thành từng cái roi dài cung vẩy, rậm rạp, cả vùng không gian đều bị lôi đình chiếm cứ, trên đầu roi dài lộ ra một cỗ khí lưu hủy diệt, xuất hủy ánh sáng trắng hủy diệt.
Huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên cũng quay cuồng bạo phát, yêu khí trùng tiêu, Yêu Thần Biến phóng ra, con mắt của hắn càng thêm thâm thúy, kiêu ngạo vô song.