Thái Cổ Thần Vương

Chương 269: Không xứng truyền thừa



Người phía sau thấy Tần Vấn Thiên dừng lại, không khỏi nhíu mày.

Giữa hai lông mày của Chu Sát lộ ra một tia sát khí, lạnh như băng hỏi:

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Trận pháp khó phá, tất nhiên chăm chú tìm hiểu, nếu ngươi không yên tâm thì tự mình tới đi?

Tần Vấn Thiên lạnh lùng đáp, làm cho Chu Sát hừ lạnh một tiếng, lại không nói nữa, đôi mắt nhìn Tần Vấn Thiên lại lộ ra hàn mang lạnh lùng.

Chờ việc này giải quyết xong, nhất định phải để Tần Vấn Thiên biết tay.

Chỉ là Thần Văn Sư, lại dám càn rỡ như thế, không biết sống chết.

Tần Vấn Thiên tự hiểu rõ Chu Sát có sát ý, hắn lại chỉ coi như không biết vẫn nhắm mắt như trước, lần này ngồi xuống hết nửa ngày, phía sau lại có mấy người đến, nhưng đều yên tĩnh chờ đợi.

Rốt cuộc, chỉ thấy đôi mắt của Tần Vấn Thiên mở ra, nhìn Bạch Lộc Cảnh cùng với Bạch Lộc Di nói:

- Cảnh đại ca, hai người các ngươi chia nhau đưa tay thả ở hai vị trí này thử xem.

Nói xong, bàn tay của Tần Vấn Thiên xẹt qua, nhất thời có một tia sáng rơi vào hai vị trí trước bích Thần Văn.

- Được.

Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di khẽ gật đầu, đi về phía trước.

- Chờ đã.

Phía sau, đột nhiên có người mở miệng, bất ngờ chính là Chu Sát, chỉ thấy thần sắc hắn sắc bén hẳn lên nói:

- Tại sao lại là hai người bọn họ?

- Chỉ là thăm dò, hơn nữa có nguy hiểm nhất định, nếu tiền bối nguyện ý ra tay, ta tất nhiên là cực kỳ nguyện ý.

Tần Vấn Thiên xoay người, mỉm cười, thần sắc của Chu Sát trầm xuống, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, ánh mắt âm tình bất định.

Người này tâm cơ thâm trầm, lúc trước đã cho bọn họ một vố đau, tận lực để cho bọn họ trợ giúp, bọn họ không đồng ý, thế là hắn tìm người học viện Bạch Lộc, trực tiếp rời đi.

Lần này, không thể dễ dàng bị mắc lừa nữa, có lẽ hắn cố ý làm cho Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di đi tới, dụ dỗ bọn họ xuất thủ.

- Để cho bọn họ đi đầu, hai người Chu Sát các ngươi, đi theo ở phía sau.

Dương Phàm thản nhiên mở miệng, liếc nhìn Tần Vấn Thiên, hắn ngược lại muốn xem xem có thể đùa giỡn chiêu trò gì, nếu huynh muội Bạch Lộc Cảnh bình yên thông qua, Chu Sát có thể vào trong đó.

Chu Sát cùng một cường giả phủ Trích Tinh khác khẽ gật đầu, sau đó liền đi theo Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di.

Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di tất nhiên tín nhiệm Tần Vấn Thiên. Bàn tay của bọn họ khắc lên vị trí Tần Vấn Thiên chỉ, trong giây lát, bích Thần Văn kia như hóa thành thực thể, từ từ trở nên rõ ràng. Hai cánh cửa đột ngột xuất hiện, thân thể của Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di đột nhiên tan biến, đạp đi qua.

- Hả?

Thần sắc của hai người Chu Sát cứng lại, thân thể bọn họ đúng lúc này đi về phía trước, thủ chưởng ấn lên nơi huynh muội Bạch Lộc Cảnh để, đột nhiên, một luồng sát khí kinh khủng truyền đến.

- Cẩn thận.

Tần Vấn Thiên dạo bước mà ra, mà giờ khắc này lời của hắn hiển nhiên đã muộn, thân thể hai người Chu Sát lui nhanh, sức mạnh hủy diệt kinh khủng điên cuồng cuốn về phía bọn họ.

- Cút!

Chu Sát nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng chém ra, hai thủ ấn xuất hiện, trong lòng bàn tay chất chứa sức mạnh kinh khủng, âm thanh răng rắc không ngừng truyền ra. Sức mạnh hủy diệt kia lại tiêu tán ở trong bàn tay hắn, nhưng Chu Sát vẫn hít một hơi khí lạnh, song chưởng máu thịt be bét.

- Động tác của tiền bối quá nhanh, ta không kịp nhắc nhở.

Tần Vấn Thiên và Lý gia lão đại đi tới, ánh mắt của hắn nhìn Chu Sát cười nói.

Song chưởng của Chu Sát khẽ run, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên.

Không kịp nhắc nhở? Quỷ mới tin tưởng ngươi?

Nhìn thoáng qua người đồng hành của hắn càng thảm hơn, song chưởng máu thịt be bét, cực kỳ khủng bố.

Sắc mặt của Dương Phàm cũng trầm xuống, tên này đang cố ý.

Hơn nữa thời khắc này Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di đã đi tới, hơn nữa hoàn toàn nhìn không thấy thân ảnh, trong lòng bọn họ không khỏi sốt ruột.

- Thần Văn này tùy thời biến hóa, lần thứ hai cần phải đổi một phương vị.

Tần Vấn Thiên dạo bước đến trước bích Thần Văn mở miệng nói, hắn và Lý gia lão đại liếc nhau, thủ chưởng cùng ấn ra ngoài.

- Giữ bọn hắn lại.

Sắc mặt đám người Dương Phàm và Trảm Trần đồng thời biến ảo, vừa rồi mọi người đều chú ý tới bích Thần Văn công kích Chu Sát, Tần Vấn Thiên đi lên hư tình giả ý, trong lòng bọn họ hừ lạnh, lại không nghĩ rằng Tần Vấn Thiên đột nhiên ra tay, sau đó hiểu ra đối phương muốn làm gì.

Nhưng đã muộn, màn sáng lóng lánh, thân ảnh của Tần Vấn Thiên và Lý gia lão đại đồng thời dần dần tan biến, làm cho sắc mặt từng người bọn họ tái xanh.

Tần Vấn Thiên và Lý gia lão đại tới một chỗ khác của bích Thần Văn thì nhìn thấy Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di đều ở đây, đối diện lại nhìn không thấy bọn họ.

- Tần tiểu huynh đệ, lão tam hắn…?

Lý gia lão đại nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Trảm Trần, ta và Bạch Lộc Di nghe trộm đến việc hắn và người yêu nói chuyện, Lý tam thúc bị bọn họ ép buộc phá giải trận pháp kia, ngã xuống trong trận pháp. Không chỉ như vậy, Trảm Trần vì trắc thí trận pháp, thậm chí để cho người yêu của hắn tự mình đi một chuyến, giống như bỏ mạng.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, làm cho ánh mắt của Bạch Lộc Cảnh phong mang lập loè:

- Các ngươi nghe trộm được bí mật của hắn nên vừa rồi hắn truy sát ngươi và Tiểu Di?

- Vâng, ta chỉ có thể làm bộ chuyện gì cũng không hiểu, Triệu Liệt vừa đúng lúc chạy tới, Trảm Trần liền không nói đến sự tình này.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, dưới thanh tùng cổ phong, bất ngờ có một đại điện, trong đại điện, mơ hồ có thể thấy một pho tượng.

Đến rồi!

- Lấy thực lực của bọn họ, bích Thần Văn này vây hãm không được bọn họ.

Lý gia lão đại mở miệng nói, nếu như những người đó liên thủ, có thể tăng thêm sức lực phá vỡ bích Thần Văn.

- Vâng.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu nói:

- Chúng ta đi tới phía trước xem một chút.

Bốn người nhao nhao gật đầu, sau đó thân hình lao về phía đại điện, bên ngoài lại không có bất kỳ bẫy rập nào. Bọn họ trực tiếp bước vào trong đại điện, chỉ thấy đại điện này vô cùng rộng rãi, pho tượng như người, cực kỳ chân thực, trong tay nâng hai cuốn sách cổ.

Đại điện này cực kỳ sạch sẽ, từng đợt tia sáng bao phủ, đám người Tần Vấn Thiên đứng ở bên ngoài lại không lập tức bước vào trong đó vì trên mặt đất phía trước có rất nhiều Thần Văn lưu động.

- Có vẻ như không phải bẫy rập?

Lý gia lão đại nhìn Tần Vấn Thiên nói.

- Vâng, cần người dẫn động sức mạnh Thần Văn, không chỉ không phải bẫy rập, còn có thể làm cho người tinh thông Thần Văn khống chế.

Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn và Lý gia lão đại có cảm giác giống nhau.

- Đi lên xem một chút sẽ biết.

Bạch Lộc Cảnh mỉm cười nói. Hắn ngược lại lớn mật, trực tiếp tiến lên một bước, trong tích tắc, trên mặt đất đại điện, hình như có tia sáng không ngừng lưu chuyển. Trước pho tượng, hào quang kim sắc lóng lánh trên mặt đất, từng tia kim quang hàng lâm chiếu vào mắt người khó mở, sau đó mặt đất rạn nứt, phía dưới có mấy bóng người đồng thời dâng lên.

Những thân ảnh này có tất cả chín bóng người, toàn thân đều lộ ra kim mang rực rỡ, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm đáng sợ, quét về phía bốn người Tần Vấn Thiên.

Thời điểm Tần Vấn Thiên nhìn đôi mắt của chín nam tử mặc kim giáp này, chỉ cảm thấy thân thể bị ánh mắt của đối phương đâm thủng.

- Bốn người đồng thời đến, ai là Thần Văn Sư?

Chỉ thấy một nam tử mặc kim giáp trong đó mở miệng hỏi, giọng nói sắc bén.

Đôi mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm nam tử mặc kim giáp, nói:

- Ta?

- Ta cũng vậy.

Lý gia lão đại cũng mở miệng, híp mắt, chín nam tử mặc kim giáp này hình như là Khôi Lỗi, nhưng con ngươi kia giống như sinh ra linh trí.

Nam tử mặc kim giáp nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên cùng với Lý lão, sau đó mở miệng nói:

- Chín người chúng ta là Khôi Lỗi kim giáp do chủ nhân luyện chế, tu vi Nguyên Phủ đỉnh phong, thủ hộ truyền thừa của chủ nhân. Chỉ lấy một người có thiên tài, ở Thần Văn và Võ Đạo đều có tạo nghệ phi phàm mới được.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên lập loè, một đường đi tới nơi này, có tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, tựa như mục đích khảo nghiệm đích thật là vì sàng chọn ra nhân vật Nguyên Phủ đỉnh phong ưu tú.

- Tiểu Di, ngươi đến phía sau ta.

Bạch Lộc Cảnh mở miệng nói, chín trên người chiến sĩ kim giáp kia có nhuệ khí xuyên qua, trong đó có bốn người dạo bước, trong ánh mắt sắc bén lộ ra sát cơ đáng sợ, trong tay của bọn nọ, đều nắm cây giáo dài sắt sắc nhọn.

Bọn họ là khảo nghiệm sau cùng nhất.

Bạch Lộc Cảnh phóng thích Võ Hồn, trên người có sát ý khủng bố lan tràn ra, đây là sức mạnh Sát Đạo trên Thất Sát Tinh Hồn.

- Ngươi, không sai, nhưng còn chưa đủ.

Chỉ thấy một nam tử mặc kim giáp nhìn chằm chằm Bạch Lộc Cảnh, sau đó thân thể lao ra, cây giáo dài phá không, như thiểm điện kim sắc.

Bạch Lộc Cảnh bước ra một bước, Đại Nhật Cửu Trảm chất chứa sức mạnh ý chí bộc phát ra. Trong hư không xuất hiện đại nhật, nhìn giống như ánh sáng mặt trời, nhưng chất chứa sát cơ khiến người ta sợ hãi.

- Phá!

Nam tử mặc kim giáp quát lạnh một tiếng, trên cây giáo dài như xuất hiện một ánh chớp, đánh vào trên đại nhật, trong giây lát ánh sáng thái dương kia liền tiêu diệt vỡ vụn.

Ánh mắt của Bạch Lộc Cảnh ngưng lại, sức chiến đấu của nam tử mặc kim giáp kia thật đáng sợ.

Đại Nhật Cửu Trảm lần thứ hai nở rộ, từng tia sáng Liệt Nhật dương vương vãi xuống. Trên đỉnh đầu của Bạch Lộc Cảnh như xuất hiện một vòng Thái Dương kim sắc, hỏa diễm kinh khủng phát ra thanh âm gầm thét, từng đại nhật kia trảm xuống, mặc dù là Nguyên Phủ đỉnh phong bị đánh trúng cũng bị bổ ra.

Nhưng thực lực khủng bố của nam tử mặc kim giáp vượt quá dự tính, mạnh hơn ai hết, Bạch Lộc Cảnh vốn dĩ không làm gì được đối phương.

Tần Vấn Thiên và Lý lão cũng gặp tình cảnh tương tự, gặp phải nam tử mặc kim giáp công kích, chỉ thấy Tần Vấn Thiên chân đạp đại địa, Thần Văn lưỡi kiếm kinh khủng bạo giết ra, trên mặt đất này có rất nhiều Thần Văn rắc rối phức tạp, đều có thể hóa thành công kích, để cho hắn sử dụng.

Cơn lốc quét về phía thân thể đối phương, trường kiếm bạo kích ra, Tần Vấn Thiên không ngừng khống chế Thần Văn phát động tấn công, nhưng nam tử mặc kim giáp quá mạnh, một cú đánh có thể khiến cho Thần Văn công kích tiêu diệt, hắn từng bước đi về phía Tần Vấn Thiên, lạnh lẽo nói:

- Thực lực của ngươi quá yếu, không xứng tranh đoạt truyền thừa, ngay cả tư cách cũng không có, đáng chém.

Dứt lời, sát khí trên người hắn càng mạnh hơn, tiếp tục đi về phía Tần Vấn Thiên.

Đôi mắt của Tần Vấn Thiên ngưng lại, lạnh nhạt nói:

- Thí luyện lộ mở ra, đều bằng bản sự, bốn người ta đến trước nhất, đương nhiên không phải chỉ nhờ may mắn, vì sao không xứng tranh đoạt truyền thừa?

Cùng nhau đi tới, không nói người nào thiên phú ra sao, nhưng ở trong khảo nghiệm này mà nói, nếu nói về người hợp cách nhất, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Nhưng thời khắc này, nam tử mặc kim giáp lại nói, hắn không xứng tranh đoạt truyền thừa, tư cách cũng không có, làm sao có thể không nổi điên lên được?

- Truyền thừa này không chỉ khảo nghiệm tạo nghệ Thần Văn, như còn có thực lực Võ Đạo, ta không biết bốn người các ngươi làm sao đến được đây, tu vi của ngươi chỉ là Nguyên Phủ tầng ba, đâu có thể có tư cách được Thiên Tôn truyền thừa? Truyền thừa này, đương nhiên phải lưu lại cho người có thiên tư Võ Đạo xuất chúng.

Sát khí của nam tử mặc kim giáp không giảm, dạo bước nói:

- Truyền thừa không thuộc về ngươi, giết!

Dứt lời, cây giáo sát dài sắc nhọn lần thứ hai đánh về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt hắn có mũi nhọn lóe sáng.

Nam tử mặc kim giáp này, tuyệt đối không phải nói xạo, quả thật muốn giết hắn.

Trong lòng Tần Vấn Thiên càng lạnh, thật hay cho câu nói truyền thừa không thuộc về ngươi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv