Thái Cổ Thần Vương

Chương 228: Hoa Thái Hư



Hoa Thái Hư, tu vi Nguyên Phủ đỉnh phong, cường giả đứng đầu Thiên Mệnh bảng.

Thiên Mệnh bảng là danh sách do Khâm Châu thành Khâm Thiên các soạn, có ý nghĩa rất lớn ở Đại Hạ hoàng triều.

Vô số năm qua, các nhân vật phong vân của Đại Hạ hoàng triều đều từ trong danh sách của Khâm Thiên các mà ra.

Thiên Cương bảng, Thiên Mệnh bảng, Chiến Thú phổ… rất nhiều danh sách đều do Khâm Thiên các viết, được Đại Hạ hoàng triều truyền tụng.

Danh sách Chiến Thú phổ số người chú ý còn chưa quá nhiều, chỉ những người có Yêu Thú Tinh Hồn mới chú ý, còn độ quan tâm của Thiên Cương bảng thì không thể nghi ngờ, mỗi một cái tên được ghi lại chính là sự tồn tại chói mắt nhất của Đại Hạ hoàng triều, là lực lượng hàng đầu của Đại Hạ hoàng triều.

Nhất là ba mươi sáu vị trí trên Thiên Cương bảng, lại mệnh danh là 36 Thiên Cương, chính là tượng trưng của Đại Hạ hoàng triều.

Thiên Mệnh bảng còn lại là dưới Thiên Cương bảng, ghi lại 360 vị cường giả Nguyên Phủ cảnh, mỗi năm đổi một lần.

Đừng xem danh sách này chỉ có 360 người, thật ra cường giả của Đại Hạ hoàng triều không biết có bao nhiêu, nhân vật Nguyên Phủ cảnh khắp nơi đều có, thậm chí Nguyên Phủ cửu trọng Nguyên Phủ đỉnh phong cũng đếm mãi không hết. Thế nhưng muốn được xếp vào danh sách này, khó khăn, cực kỳ khó khăn, trên cơ bản người có thể vào bảng đều là Nguyên Phủ đỉnh phong, trừ khi cá biệt có người cực kỳ yêu nghiệt mới có thể ở dưới Nguyên Phủ đỉnh phong lọt vào bảng.

Top 10 của Thiên Mệnh bảng đều là những nhân vật cực kỳ chói mắt, danh chấn Đại Hạ hoàng triều, tương lai tiềm lực không hạn lượng. Mặc dù trong bọn họ khả năng có người tuổi tác rất lớn nhưng vẫn không sao, lớn tuổi có thể bước vào nhóm 10 người đứng đầu, vẫn chứng minh bọn họ lĩnh ngộ ý chí võ đạo đạt đến một tình trạng khủng bố, chiến lực mạnh mẽ không gì sánh được, chỉ là tu hành chậm một chút, có tài nhưng thành đạt muộn, cho bọn họ thời gian, đều có thể trở thành những nhân vật rất giỏi.

Còn người đứng đệ nhất Thiên Mệnh bảng, có thể nghĩ, cũng có thể tưởng tượng đó là nhân vật chói mắt cỡ nào.

Đại Hạ hoàng triều bao la vô tận, người nào không biết, mặc dù Âu Dương Cuồng Sinh kiêu ngạo cuồng vọng, trong lòng cũng âm thầm coi Hoa Thái Hư là thần tượng của mình, lập chí trong tương lai muốn vượt qua hắn, trở thành nhân vật xuất chúng giống như hắn.

Có thể không chút khách khí nói, tuy hiện tại Âu Dương Cuồng Sinh có chút danh tiếng nhưng nếu như phóng ở trước mặt Hoa Thái Hư so sánh, sẽ lộ vẻ lu mờ ảm đạm.

Đã từng có một Thiên Cương cảnh muốn thử xem thực lực của Hoa Thái Hư, sau khi song phương giao thủ, hắn công bố với bên ngoài, chiến lực của Hoa Thái Hư cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, còn ai thắng ai thua thì càng không cần nói nhiều.

Chính bởi vì có một huynh trưởng như vậy, Hoa Tiêu Vân mới có thể ở bên ngoài diễu võ dương oai, bị người gọi là nhị thế tổ, nhưng không phải thừa hưởng hào quang của cha mẹ mà là đắm chìm dưới hào quang của huynh trưởng hắn, Hoa Thái Hư.

Chính vì hắn chói mắt như vậy nên Lạc Hà cũng phải cho hắn mặt mũi, không có một chút khinh thị Hoa Thái Hư, bằng không với thân phận của Lạc Hà, ở Đại Hạ hoàng triều những người thực lực mạnh hơn nàng kia, cũng phải khách khí ở trước mặt nàng.

Nếu như không phải Hoa Thái Hư, mười tên Hoa Tiêu Vân, nàng cũng trảm, hắn còn dám trở về làm ồn ào?

Hoa Tiêu Vân nhìn ánh mắt sắc bén của đại ca, triệt để sụp đổ, hắn biết, đại ca đây là rất nghiêm túc.

- Đều tại hắn.

Hoa Tiêu Vân nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hận không thể chém Tần Vấn Thiên thành muôn mảnh, một thằng nhãi ở nước Sở lại làm hại hắn đoạn cánh tay, hơn nữa, bây giờ còn phải quỳ xuống nhận sai, sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.

Nhưng hắn vẫn thành thật đáp xuống đất, quỳ ở trước mặt Lạc Hà, nói:

- Vãn bối Hoa Tiêu Vân có lỗi, cầu mong tiền bối tha thứ.

Thấy cảnh như vậy, Hoa Thái Hư nhìn Lạc Hà nói:

- Lạc Hà tiền bối, nếu một tay còn không đủ, tiền bối hãy giết tên nghiệp chướng này đi.

Lạc Hà nhìn Hoa Thái Hư một cái, đôi mắt của đối phương bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng Lạc Hà biết rất rõ, Hoa Thái Hư tự mình chém một cánh tay của Hoa Tiêu Vân, lại để hắn quỳ xuống xin lỗi, không phải sợ nàng, chỉ là không muốn đắc tội nữ nhi của Đan Vương, cũng không muốn trở mặt với Đan Vương điện.

Hoa Tiêu Vân hắn dù sao cũng là đệ đệ của Hoa Thái Hư, một cha một mẹ sinh ra, người Đại Hạ hoàng triều đều biết Hoa Thái Hư cực kỳ cưng chìu đệ đệ, bây giờ hắn đã cho nàng đủ mặt mũi, là vì hàn gắn quan hệ, nhưng nếu nàng thật giết Hoa Tiêu Vân, như vậy tất cả sẽ phức tạp, có lẽ bề ngoài Hoa Thái Hư sẽ không nói gì nhưng nàng sẽ có nhiều hơn một kẻ địch khủng bố.

- Được rồi, hắn đã bị đoạn cánh tay, coi như là bồi tội, Khuynh Thành cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, chuyện này dừng ở đây, còn nữa, không được tìm Mạc gia gây phiền phức.

Lạc Hà hờ hững nói, không tiếp tục truy cứu, Hoa Thái Hư đã cho nàng đủ mặt mũi, nàng cũng không tiện để quan hệ của song phương quá cứng nhắc.

Người như Hoa Thái Hư, mặc dù không thể trở thành bằng hữu nhưng ít ra cũng không thể trở thành địch nhân.

Hoa Thái Hư đối với nàng cũng là thái độ như vậy, nữ nhi của Đan Vương, nàng nói một câu có thể để rất nhiều cường giả bán mạng vì nàng.

- Việc ấy tiền bối cứ việc yên tâm.

Hoa Thái Hư gật đầu nói:

- Hoa Tiêu Vân, hắn gieo gió gặt bão.

Đã nhận sai, sẽ phải có thái độ nhận sai, chuyện này chỉ có thể chịu thiệt.

Với thân phận của hắn, không có khả năng mới vừa để Hoa Tiêu Vân quỳ xuống thừa nhận sai lầm liền bắt đầu trả thù, đây chẳng phải là tự mình đánh vào mặt mình?

- Đứng lên.

Hoa Thái Hư nhìn Hoa Tiêu Vân ở phía dưới quát lên.

- Đại ca, thế nhưng...

Ánh mắt của Hoa Tiêu Vân đảo qua Tần Vấn Thiên, còn muốn nói tiếp.

- Câm miệng.

Hoa Thái Hư nhíu mày, Hoa Tiêu Vân cắn răng, hắn chỉ có thể nhịn.

Ánh mắt của Hoa Thái Hư chậm rãi chuyển qua, rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, bình tĩnh nói:

- Trên người ngươi có sát ý?

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn Hoa Thái Hư, người này tựa hồ không hề tầm thường, ngay cả Lạc Hà cũng cho hắn thể diện.

Nhưng thì đã sao, lẽ nào bởi vì Lạc Hà, chuyện này liền dừng ở đây?

Không có đơn giản như vậy, Hoa Tiêu Vân, hắn nhất định phải giết, bất kể hắn là ai.

Nhưng biết Khuynh Thành không nguy hiểm tánh mạng, Tần Vấn Thiên cũng bình tĩnh hơn chút, cục diện trước mắt hắn không thể xông lên giết chết Hoa Tiêu Vân, nếu vậy, có lẽ hắn phải chôn cùng Hoa Tiêu Vân, Thanh Nhi cũng không bảo vệ được hắn.

- Hoa Tiêu Vân nói ngươi cậy vào thần binh, nhưng dù vậy, có thể làm cho hắn thảm như thế, đủ để chứng minh lực chiến đấu của ngươi có chút lợi hại, có cơ hội, có thể đi Đại Hạ hoàng triều một chuyến.

Thanh âm của Hoa Thái Hư không có một tia khí tức phẫn nộ mà giống như đối thoại với một vị bằng hữu.

- Ở đó có rất nhiều nhân vật “thiên tài” giống như ngươi.

Hoa Thái Hư vươn tay, trên bầu trời như có ánh sáng rơi vãi ở trong tay của hắn, đám tia sáng kia đột nhiên trở nên sắc bén như từng chuôi lợi kiếm đáng sợ.

Chỉ thấy bàn tay của Hoa Thái Hư vung lên, từng đạo tia sáng hóa thành một mảnh kiếm vũ, gào thét mà đi, uy thế mạnh làm người ta chấn động.

- Vượt qua bọn họ, ngươi mới có chỗ dừng chân.

- Lạc Hà tiền bối, cáo từ.

Hoa Thái Hư khẽ khom người, dứt lời, bàn tay đột nhiên huy động, cầm lấy thân thể của Hoa Tiêu Vân, dạo bước mà ra, giống như một làn gió vô hình, trong phút chốc đã đi đến phía xa, bước chân nhẹ nhàng, hắn lại đi lên trên kiếm vũ khi nãy, một tay chắp sau lưng, nhẹ như mây gió, chỉ để lại một cái bóng lưng.

Người Hoa gia liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, sau đó nhao nhao đi theo Hoa Thái Hư rời khỏi, thế tới hung hăng, lúc đi lại gió êm sóng lặng.

Hoa Thái Hư không hề động thủ với Tần Vấn Thiên để báo thù cho Hoa Tiêu Vân, chỉ để lại vài câu rất bình tĩnh, từ trong lời nói này, mọi người dường như có thể cảm nhận được sự cao ngạo của hắn.

- Ở đó có rất nhiều nhân vật “thiên tài” giống như ngươi.

- Vượt qua bọn họ, ngươi mới có chỗ dừng chân.

Khéo thật, chỉ là có tư cách đặt chân, tuy nói có chút lông bông nhưng lại là sự thật.

Tần Vấn Thiên đứng ở đó, nhìn bóng người rời đi kia, thần sắc bình tĩnh.

Chuyện này cứ kết thúc như vậy sao?

Hiển nhiên còn chưa kết thúc, với chuyện mà Hoa Tiêu Vân đã làm với Mạc Khuynh Thành, hắn nào có thể không chết.

Đại Hạ hoàng triều, hắn sẽ tới, hơn nữa, sẽ không lâu nữa đâu.

Đi Đại Hạ hoàng triều, vừa chỉ là để có được tư cách đặt chân sao?

- Chúng ta cũng nên đi.

Lạc Hà hờ hững nói, sau đó nàng bước vào trong phòng, ôm thân thể Mạc Khuynh Thành đi ra.

Mạc lão gia tử, Mạc Thiên Lâm, Tần Vấn Thiên, bọn họ nhao nhao đi lên trước, nhìn Mạc Khuynh Thành vẫn còn hôn mê, lẽ nào ngay cả đến cơ hội cáo biệt cũng không có sao?

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ có chút tiều tụy kia, Tần Vấn Thiên càng thêm kiên định quyết tâm của mình.

- Giao nàng cho ta, các ngươi hãy yên tâm.

Lạc Hà thấy đám người Mạc Thiên Lâm lộ ra vẻ lo âu, bình tĩnh nói.

- Tiền bối, chúng ta không có ý này.

Mạc lão gia tử run run nói.

- Ừm, có cơ hội, các ngươi có thể tới Đại Hạ hoàng triều, Đan Vương điện thăm nàng.

Lạc Hà lại nói, sau đó nàng ta đạp một cái, bay lên không, người của Đan Vương điện cũng nhao nhao rời đi.

Bạch Phỉ vừa định đi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, xoay người, nàng lại tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:

- Lần này mạng ngươi lớn, gặp sư tôn ta ở chỗ này, người Hoa gia không dám động đến ngươi. Ta biết tình cảm của ngươi đối với Khuynh Thành rất sâu nhưng ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, đừng tới Đan Vương điện tìm nàng, các ngươi không thích hợp.

Nói xong, Bạch Phỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Người vừa rồi kia tên là Hoa Thái Hư, đệ nhất cường giả trên Thiên Mệnh bảng của Đại Hạ hoàng triều. Người mạnh nhất trong Nguyên Phủ cảnh của cả Đại Hạ hoàng triều, sau này hắn cũng sẽ là một trong những nhân vật đỉnh phong của Đại Hạ hoàng triều, ngươi vẫn là nên an tâm ở chỗ này làm thiên tài của ngươi đi.

Nói xong những lời này, Bạch Phỉ liền xoay người rời khỏi.

Kinh Vũ cùng Yến Thất cũng để lại cho Tần Vấn Thiên một ánh mắt đầy ý vị, lần này bọn họ thấy được Lạc Hà coi trọng Mạc Khuynh Thành như thế nào. Điều này làm cho bọn họ hiểu được, tương lai Mạc Khuynh Thành sẽ là nhân vật hết sức quan trọng của Đan Vương điện.

Tần Vấn Thiên cùng nàng tuy đã có một khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm nhưng đến đây cũng nên chấm dứt!

Nơi này là điểm cuối.

- Hoa Thái Hư.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ một tiếng, nhìn về phía bóng người từ từ biến mất kia, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên cũng rời khỏi Mạc phủ.

Mạc lão gia tử vẫn đứng ở đó ngây người, nhìn hai bên rời đi.

- Hoa Thái Hư, đệ nhất cường giả Thiên Mệnh bảng!

- Tần Vấn Thiên, đã ngưng tụ được Tinh Hồn, đều tới từ tầng trời thứ năm, bọn họ, thật không phải cùng một cấp độ sao? Tương lai của bọn họ, lại sẽ như thế nào đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv