Thái Cổ Thần Vương

Chương 221: Nhân Kiệt Di Ngôn



Tần Vấn Thiên quan sát Sở Thiên Kiêu, xếp thứ hai trong Kinh Thành Thập Tú, thiên phú của hắn là không thể nghi ngờ nhưng hắn và Sở Mãng lại có sự chênh lệch lớn như thế.

Có thể thấy được sau này Sở Thiên Kiêu vì mê đấu tranh quyền lực mà bỏ bê tu hành, suy cho cùng tinh lực của mỗi người đều có hạn, Sở Mãng mặc dù đầu óc hắn đơn giản nhưng chính là bởi vì thế, đại ca của hắn mới bắt hắn cố gắng tu luyện, thế nên cái gì hắn cũng không quản, chỉ điên cuồng tu luyện.

Nhưng dù vậy đối với sự trấn áp mạnh mẽ của Tần Vấn Thiên, mọi người vẫn vô cùng chấn động, lúc bọn họ nhìn thấy Sở Thiên Kiêu lấy chiếc chén lưu ly để phong tỏa không gian đều cho là Tần Vấn Thiên xong rồi, nhưng Tần Vấn Thiên thật sự có thể chiến thắng Lạc Thiên Thu sao?

Có lẽ lúc chiến đấu với Lạc Thiên Thu bọn họ mới chỉ thấy được một góc băng sơn của hắn, Tần Vấn Thiên vừa rồi cứ như hóa yêu quá mức đáng sợ, mọi người đều cảm giác nhìn không thấu được người thiếu niên này. Thậm chí vẫn chưa có người nào trong số bọn họ từng thấy được Tinh Hồn thứ ba của Tần Vấn Thiên là cái gì, đến từ tầng trời thứ mấy?

Có tin đồn rằng Tinh Hồn thứ hai của Tần Vấn Thiên cũng đã là kết nối với ngôi sao Võ Mệnh ở tầng trời thứ tư, vậy Tinh Hồn thứ ba thì sao? Tần Vấn Thiên đang cố ý che giấu sao? Là vì Tinh Hồn của hắn quá lớn mạnh sao?

Không ai biết Tinh Hồn thứ ba của Tần Vấn Thiên là cái gì, Đế Yêu Tinh Hồn, có lẽ Tần Vấn Thiên có thể thay đổi màu ánh sáng của Tinh Hồn, nhưng vì Tinh Hồn này quá nổi danh, những người có kiến thức rộng rãi vẫn sẽ nhìn ra được. Đó là Tinh Hồn xếp hàng thứ nhất trong Chiến Thú phổ, viên Tinh Hồn Võ Mệnh này đến từ tầng trời thứ năm, hơn nữa còn cực kỳ khó kết nối được với ngôi sao Võ Mệnh.

- Sở Thiên Kiêu, ngươi muốn phong kín con đường của ta, nhưng hôm nay ngươi lại làm cho mình rơi vào tuyệt cảnh, ngươi có từng nghĩ tới mình sẽ có hôm nay?

Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu nói.

Chỉ thấy Sở Thiên Kiêu lau vết máu trên khóe miệng, ngay sau đó đứng dậy, trong mắt của hắn lộ ra ý cười, cười vô cùng quỷ dị.

- Ta đã đánh giá sai ngươi. Không chỉ có ta mà sợ rằng người nước Sở, bao gồm cả Tần gia gia của ngươi cũng đã đánh giá sai ngươi.

Sở Thiên Kiêu chậm rãi nói:

- Không một người nào có thể ngờ, chưa tới hai năm mà ngươi có thể đi tới bước này, ta thừa nhận ban đầu không đủ coi trọng ngươi, là sai lầm duy nhất của Sở Thiên Kiêu ta, cũng là sai lầm trí mạng.

- Sở Thiên Kiêu, sau khi ngươi giết hại trung lương, dùng thiếu nữ vô tội để nuôi bọn quái nhân đã chết, chẳng lẽ ngươi thật sự không thấy hổ thẹn?

Tần Vấn Thiên nhìn cái khuôn mặt kia, lạnh lùng nói.

- Ngây thơ.

Sở Thiên Kiêu lạnh lùng hô lên một tiếng.

- Từ xưa tới nay thắng làm vua, thua làm giặc, ngôi vương kia vốn là từ từng đống xương trắng chồng chất mà thành, về phần trung lương, ngươi nói Tần Hạo sao? Trong ấn tượng của ngươi, Tần gia gia của ngươi là lão nhân hiền lành, thật là buồn cười. Nếu ông ta chỉ là một lão nhân bình thường, ông ta sẽ để Lãnh Ưng nằm vùng nhiều năm, thậm chí là tham gia tiêu diệt Tần phủ? Nếu ông ta chỉ là một lão nhân bình thường, có thể từ đi ra từ trong Hắc Bảo, trong nháy mắt tạo nên sóng gió?

Sở Thiên Kiêu châm chọc nhìn Tần Vấn Thiên:

- Ngươi hiểu Tần gia gia của ngươi được bao nhiêu, ngươi cũng đã biết vì sao ông ta dám khẳng định ta sẽ không dám giết ông ta? Vì sao dám lấy thân mạo hiểm? Ngươi cũng biết cái tòa hoàng cung kia của ta đều phải phòng bị người của Tần Hạo xâm nhập? Ngươi lại có biết hay không, bệnh của phụ hoàng ta là từ sau khi Tần Vũ chết mới mắc phải, rồi lại qua đời ngay trong lần náo động này. Ngươi thật sự cho rằng đây là trùng hợp? Phụ hoàng ta là cường giả Nguyên Phủ, bệnh tật có thể đánh gục phụ hoàng ta?

Lời Sở Thiên Kiêu nói khiến cho chân mày Tần Vấn Thiên nhíu lại, những lời này có phần dọa người, tòa hoàng cung kia cũng bị xâm nhập? Thậm chí quân vương chết đi đều có liên quan đến Tần Hạo?

Ánh mắt nhìn về phía Tần Hạo ở bên ngoài chén lưu ly, chỉ thấy Tần Hạo mặc áo giáp, toàn thân mặc nhung trang, ánh mắt thâm thúy và bình tĩnh, tựa như từ trước tới nay đều vẫn tĩnh lặng như vậy.

- Nếu bàn về mạng lưới tình báo lớn mạnh, chỉ sợ ta, quân vương nước Sở cũng không bằng được Tần gia gia của ngươi.

Sở Thiên Kiêu châm chọc cười một tiếng.

- Bất kể ngươi có nói gì thì nợ máu cũng phải trả bằng máu.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, mặc dù không vì Tần phủ thì vì Học viện Đế Tinh, vì Đại Sơn, vì những đệ tử đã chết kia, Sở Thiên Kiêu ngươi cũng nên chết.

Sở Thiên Kiêu cười nói:

- Thất bại thì chịu chết. Ta nói những lời này với ngươi không phải là để cầu xin một con đường sống, kết quả hôm nay có thể táng thân trong tay ngươi. Cả đời Sở Thiên Kiêu ta không phục ai, đại ca của ta Sở Vô Vi thiên tính thông minh, ta bội phục hắn một phần, Tần Hạo gia gia của ngươi thủ đoạn lợi hại, ta cũng bội phục hắn một phàn, về phần Tần Vũ tiền bối, tiếc là không thể nhìn thấy phong thái của hắn, hôm nay gặp được Tần Vấn Thiên ngươi, Sở Thiên Kiêu ta bội phục.

- Ngươi không thông minh như Sở Vô Vi, không thủ đoạn như Tần Hạo nhưng lại có quyết tâm từ trước đến nay chưa ai từng có. Bất kể người che ở trước mặt ngươi là ai, là thế lực lớn mạnh đến thế nào, bản chất vốn có của ngươi vẫn không thay đổi, phần dũng khí này làm người ta bội phục. Đây là thứ mà ta thiếu, trên phương diện tu hành ngươi có thiên phú kinh người, làm người ta phải chấn động, ta hi vọng ngươi có thể đi được xa hơn, hoàng quyền, hãy giao cho Sở Vô Vi đi, hắn là “người tốt” không có một khuyết điểm nào.

Sở Thiên Kiêu chậm rãi nói, thế rồi hắn đột nhiên hô lên một tiếng, chưởng lực đánh thẳng vào tim mình, âm thanh lồng ngực vỡ nát vang lên, Sở Thiên Kiêu nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười, ngay sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sở Thiên Kiêu một đời nhân tài đã tự tay kết thúc sinh mệnh của mình.

Hắn bại bởi thời thế, bại bởi Tần Vấn Thiên, đối với người như hắn, bại chỉ có chết, hắn không muốn kéo dài hơi tàn, không muốn nhận lấy bất kỳ sự khuất nhục hành hạ nào rồi chết, ít nhất cũng phải làm cho chính mình chết có thể diện một chút.

Những người chiến đấu xung quanh đều dừng lại, vô số người ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên Kiêu, cảm thấy cảm xúc bi thương trong đầu tỏa ra từng hồi.

Kết thúc rồi, Sở Thiên Kiêu đã “hạ đài”.

Trước khi chết, hắn cũng làm người ta phải suy nghĩ không yên.

Sở Thiên Kiêu chết đi cũng không khiến cho Tần Vấn Thiên hưng phấn quá nhiều, chẳng qua là cảm thấy hơi được thả lỏng, ít nhất, hắn đã cho Đại Sơn một lời giải thích, cho học viện Đế Tinh một lời giải thích.

Trận chiến tranh giành hoàng quyền nước Sở rốt cuộc đã có thể hạ màn.

Thế nhưng Tần Vấn Thiên lại cảm thấy có chút trầm trọng, tiếp theo sẽ thế nào, Sở Vô Vi, Tần Hạo, ai sẽ lèo lái nước Sở?

Đúng như lời Sở Vô Vi và Sở Thiên Kiêu nói với hắn, thật ra thì tiếng nói có thực quyền không nằm trong tay Tần Hạo và Sở Vô Vi mà là ở trên tay Tần Vấn Thiên hắn.

Thái độ của Tần Vấn Thiên chính là thái độ của học viện Đế Tinh. Nếu hắn ủng hộ Sở Vô Vi, học viện Đế Tinh sẽ vì hắn mà bỏ rơi Tần phủ. Thái độ của hắn cũng là thái độ của Âu Dương thế gia và Thanh Vân các, hai thế lực này có thể giải quyết phiền toái đến từ Cửu Huyền cung cho nước Sở.

Thái độ của hắn còn là thái độ của Thanh Nhi, cường giả Thiên Cương cảnh.

Màn sáng dần dần tiêu tán, thân thể Sở Thiên Kiêu từ trên không trung rơi xuống, chỉ thấy Sở Mãng giẫm chận nhảy bật lên, tiếp được Sở Thiên Kiêu, ngay sau đó ôm về giao cho Sở Vô Vi.

Sở Vô Vi ôm thi thể tam đệ, nhắm mắt lại, yên lặng thở dài một tiếng, hoàng quyền vô tình, sinh ra trong gia đình đế vương cũng không may mắn như trong tưởng tượng của nhiều người.

- Bộp!

Một bóng người giống như như cơn lốc rơi xuống từ không trung, ngay sau đó té ngã xuống mặt đất, rõ ràng chính là kia nhân vật đạt đến cảnh giới Thiên Cương cảnh của Cửu Huyền cung.

- Khụ khụ.

Ho khan mấy tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Nhi đang chậm rãi bay xuống, trong con ngươi ánh lên cái nhìn vô cùng kiêng dè.

Đôi mắt đẹp của Thanh Nhi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hình như đang hỏi thăm thái độ của Tần Vấn Thiên ra sao.

- Chuyện của nước Sở đã kết thúc, người Cửu Huyền cung mau cút đi. Các ngươi trở về nói cho ba đại gia tộc của Cửu Huyền cung rằng sau này không được trở lại nước Sở trả thù nữa, nếu không, bọn họ cứ chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của Âu Dương gia tộc đi.

Âu Dương Cuồng Sinh lạnh lùng nói, hắn giành lên tiếng trước Tần Vấn Thiên, cũng không để Tần Vấn Thiên đưa ra quyết định quá tuyệt tình.

Âu Dương Cuồng Sinh hắn không có việc gì nhưng suy cho cùng tương lai Tần Vấn Thiên còn phải đi đến Đại Hạ hoàng triều, bây giờ không nên quá kết thù với Cửu Huyền cung, sau này có thực lực sẽ đi đòi lại.

Nếu như bá chủ của một thế lực quyết tâm muốn đối phó với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên sẽ rất khó khăn, có lẽ tương lai bọn họ sẽ phát sinh mâu thuẫn lớn, nhưng ít ra còn chừa ra chút thời gian hòa hoãn cho Tần Vấn Thiên.

- Còn Thanh Vân các nữa, sau hôm nay, chuyện của nước Sở đã không liên quan gì đến Cửu Huyền cung, nếu các ngươi còn muốn nhúng tay vào nơi này, Thanh Vân các ta sẽ nhớ kỹ.

Thiên Mộng Ngữ vẫn tỏ thái độ giống như trước, khiến cho sắc mặt đám người của Cửu Huyền cung khó coi vô cùng.

Cường giả Thiên Cương cảnh kia bay lên trời, ngay sau đó phất phất tay, trong khoảnh khắc đoàn người lần lượt rời đi.

Hôm nay Cửu Huyền cung xem như đã bị đuổi thẳng về nhà, không ngờ lại mất sạch mặt mũi ở nước Sở, sau này cũng không còn mặt mũi nào mà quay lại nước Sở nữa.

Có Âu Dương thế gia và Thanh Vân các ra mặt, tam đại gia tộc Cửu Huyền cung cũng sẽ không ra mặt vì Lạc Thiên Thu, một kẻ đã chết, nhưng chỉ sợ là Lạc Thiên Nhai sẽ hận Tần Vấn Thiên, suy cho cùng người chết chính là nhi tử của lão.

Cửu Huyền cung rời đi, Sở Thiên Kiêu ngã xuống, bốn vị lão đầu huyết sắc tàn nhẫn kia đã bỏ mình trong trận vây quét, tình thế nơi này có thể nói là đã hoàn toàn bị nắm trong tay.

Hôm nay hoàng quyền cũng đã thuộc về nước Sở, mọi chuyện cũng đã được giải quyết.

- Vấn Thiên.

Chỉ thấy Tần Hạo lên tiếng, Tần Vấn Thiên chuyển ánh mắt qua nhìn về phía Tần Hạo nhưng lúc này lòng hắn có chút khang khác, lúc nhìn Tần Hạo không còn cảm giác thân thiết như ngày xưa nữa, mà lại cảm thấy có phần xa lạ.

- May là có ngươi mối thù của Tần phủ đã được báo, hiện giờ còn chuyện của Diệp gia cũng nên giải quyết, hay là để ta khống chế thế cục trước đi.

Tần Hạo khẽ cười nói, lộ ra vẻ mặt rất là bình thản.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại khẽ lắc đầu, nói:

- Tần gia gia, nơi này đã đủ loạn rồi, dựa theo ước định lúc vào thành, người lui binh ra ngoài hoàng thành trước đi.

Lời Tần Vấn Thiên nói làm cho Tần Hạo sửng sốt, cũng làm cho rất nhiều người lộ ra vẻ kinh ngạc, Tần Vấn Thiên là đang ám chỉ muốn Tần Hạo buông bỏ hoàng quyền?

- Vấn Thiên, ta có chút không yên lòng, vết xe đổ a.

Tần Hạo lại nói:

- Tần Hạo ta sẽ không ham mê quyền vị, hơn nữa ta đã từng này tuổi rồi, chẳng qua là không muốn bị chuyện năm đó làm nhục nữa. Sau khi bình định nước Sở sẽ để Tần Xuyên phụ thân ngươi chấp chưởng ngôi vị hoàng đế, thế nào?

Tần Vấn Thiên sửng sốt, ngay sau đó đưa mắt nhìn về phía Tần Xuyên.

Tần Xuyên liếc mắt nhìn Tần Hạo phụ thân mình một cái, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt như ánh lên sự giãy giụa, ngay sau đó chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, nhìn Tần Vấn Thiên, dịu dàng cười nói:

- Vấn Thiên, phụ thân tôn trọng quyết định của con, cứ làm theo ý nghĩ trong lòng con.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên dừng lại, ngay sau đó hướng về phía Tần Xuyên rực rỡ nở nụ cười, nói:

- Cảm ơn phụ thân.

- Ta trò chuyện riêng vài câu với Tần Hạo tướng quân đi.

Lúc này, chỉ thấy Sở Vô Vi dẫn theo Sở Mãng từ dưới đài đi tới bên cạnh Tần Hạo, ngay sau đó duỗi tay tỏ ý muốn mời.

Tần Hạo chau mày, ngay sau đó đi theo Sở Vô Vi tới một cái trụ lớn ở một bên.

- Tần Hạo tướng quân, tất cả ân oán cũng nên chấm dứt rồi. Sau khi làm quân vương, ta sẽ phân phong vài thành cho Tần phủ để tướng quân an tâm làm vương gia khác họ. Người đi theo tướng quân ta sẽ không động đến bất cứ ai, chỉ hy vọng bọn họ cũng có thể trấn thủ biên giới vì nước Sở.

Sở Vô Vi thấp giọng nói.

Tần Hạo nhìn hắn, bình tĩnh trả lời:

- Ta không thích lại giao quyền chủ động vào tay người khác.

- Có một số việc, ta không muốn nói trắng ra.

Sở Vô Vi bình tĩnh nói:

- Ta cũng không muốn làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa ngươi và Tần Vấn Thiên, trong cả hoàng thành này, người có thể giết Tiêu Lam không nhiều lắm, Cổ Hà là một người trong số đó. Hắn là cận vệ của tam đệ, đã từng là đi theo phụ hoàng ta, ta thật sự không muốn hoài nghi cái chết của phụ hoàng ta có liên quan đến hắn nhưng ta đã chú ý đến hắn, thời điểm Tiêu Lam chết, hắn không ở bên cạnh tam đệ ta.

- Ta còn biết một chuyện, Cổ Hà từng đi theo Tần Vũ chiến đấu trên chiến trường, Tần Vũ tướng quân đã từng cứu tính mạng của hắn.

Sở Vô Vi chậm rãi nói khiến cho con ngươi Tần Hạo co rút lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv