Tuy rằng những người này đang chuyện trò vui vẻ với nhau, nhưng ai cũng biết lần này bọn họ phải đối mặt với chuyện gì. Tinh Hà công hội với phong thái của một giáo chủ tuyệt thế vô song hạ xuống thế giới căn bản, thống trị thiên hạ. Khắp thiên hạ không ai dám không tuân theo, hơn nữa, còn có lệnh treo thưởng đầy hậu hĩnh được ban ra rằng, mỗi một thủ cấp của bọn họ đều sẽ là một khoản tiền lớn.
Phải biết rằng, Dược Hoàng cốc chính là nơi lưu lại rất nhiều ý niệm tiên nhân của cường giả Tiên Đài, chuyện này vốn không muốn để ai biết, nhưng lúc Tinh Hà công hội hạ xuống, đánh trọng thương Dược Hoàng, ý niệm tiên nhân của Dược Hoàng cốc xuất hiện, không ngờ căn bản không chấn áp được Tinh Hà công hội, mà bọn họ còn trực tiếp xóa sạch những ý niệm tiên nhân này, nói cho chủ nhân tiên niệm biết, không nên xen vào việc của người khác, sau đó huỷ diệt Dược Hoàng cốc.
Đối mặt với thế lực như vậy, hiện tại bọn họ chỉ có thể thoi thóp thở.
Hiện giờ, chẳng qua chỉ là tìm vui trong đau khổ mà thôi.
- Sư tỷ, chờ ta thành tiên, nhất định để người được hưởng phúc.
Phàm Nhạc Bàn Tử nhìn Nhược Hoan nói.
- Chờ ngươi thành tiên?
Nhược Hoan bĩu môi cười, mọi người xung quanh cũng đều mỉm cười.
- Ầm...
Đột nhiên, dưới mặt đất chấn động dữ dội, hình như có tiếng sét nổ vang, trong ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Cuồng Sinh lóe lên tia sáng sắc bén.
- Trốn ở chỗ này đều là âm hồn bất tán, khắp thiên hạ này sợ rằng không còn nơi nào có thể ẩn náu được nữa.
Bàn Tử mắt híp lại, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
- Xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng, chỉ có điều, được quen biết các ngươi cũng tốt, nhất là tên khốn tiểu tử kia, nhưng đáng tiếc, có khả năng không gặp được hắn lần cuối.
Nhược Hoan cười khanh khách, chỉ có điều ánh mắt lại hơi đỏ lên, cường giả bọn họ có không ít người đã bị thương, lần này lại không biết sẽ gặp phải sự công kích như thế nào.
Mọi người đều đứng dậy, rời đi về phía bên ngoài ánh chớp lập loè, cảm giác lạnh lẽo trên người bọn họ truyền ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bên ngoài rừng trúc, Thanh Mai tiên tử cùng cường giả khắp nơi đều có mặt. Thủ hạ của của hoàng triều Đại Hạ cùng thế lực thủ hạ trước đây của cung Thương Vương, thế lực của điện Huyền Âm đều xuất hiện, bọn họ dẫn đầu cường giả khắp nơi chuẩn bị nghênh đón kẻ địch, tiếng nổ vang không ngừng khắp bốn phương, bọn họ bắt đầu bao vây tiêu diệt các cường giả, không ẩn nấp mà trực tiếp phát động công kích mạnh mẽ, phá bỏ mai phục bên ngoài, một cách nhanh chóng tiêu diệt đám người trong tầm mắt.
Chỉ thấy khắp nơi người ngựa trùng trùng điệp điệp vây giết, trong bọn họ chỉ có số ít người là người Tinh Hà công hội muốn lập công, phần lớn đều là đến từ các phe cường giả, đều muốn lấy đầu của những người kia để lập công lĩnh thưởng.
- Thanh Mị tiên tử, các ngươi còn muốn chạy trốn tới nơi nào?
Chỉ thấy một tràng tiếng cười truyền đến, bóng dáng Thanh Mị tiên tử xuất hiện, người nhìn đám người đối phương, xem ra người đi dò đường bị bắt giết rồi, đó là những người trẻ tài giỏi kiệt xuất trong hoàng cung của bọn họ, đã bỏ mạng ở bên ngoài, từ khi lệnh treo thưởng được ban bố, bọn họ không ngừng giảm bớt.
- Trong số các ngươi có rất nhiều người từng dưới sự quản lý của Đại Hạ hoàng triều ta, thậm chí là năm đó đã thần phục thế lực cấp bá chủ. Những năm gần đây, hoàng triều tiếp đãi các ngươi không tệ, không ngờ các ngươi lại gia nhập vào bên phía truy sát.
Thần sắc Thanh Mị tiên tử lạnh lùng.
- Thanh Mị, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, sinh tồn hậu thế, chúng ta đương nhiên thuận theo tình hình chung.
Chỉ thấy một lão nhân mở miệng nói, chính là nhân vật đứng đầu thần phục thế lực cấp bá chủ Đại hạ trước đây.
- Vô sỉ.
Thanh Mị tiên tử lạnh như băng nói.
- Vô sỉ?
Người kia cười lạnh nói:
- Qua nhiều năm như vậy, Thanh Mị tiên tử thật đúng là vẫn giữ phong thái cũ, mị lực vô song, ta còn chưa từng được thưởng thức mùi vị yêu nữ.
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người liền cười gằn, còn đám người của Thanh Mị tiên tử thì tức giận ngập trời, liền muốn xông qua.
- Không nên tức giận mà kết trận, bọn họ đang cố ý chọc giận các ngươi, đừng để loạn đầu trận tuyến.
Thanh Mị tiên tử mở miệng nói, các cường giả đại trận doanh đều gật đầu, kết làm đại trận, bọn họ mặc dù có thể sống sót qua trận đuổi giết không ngừng, dựa vào lực lượng quần thể, bọn họ là hoàn chỉnh, còn đối phương là người của các thế lực lớn, không có cách nào hợp nhất, không có lực lượng trận pháp.
- Ha ha, Thanh Mị tiên tử tuy rằng hơi lớn tuổi, phong thái đẹp đẽ lại có tài văn chương, nên để cho các lão nhân này hưởng dụng, những nữ đệ tử còn lại của điện Huyền Âm như: Vân Mộng Di, Khương Đình, Nhược Hoan, Bạch Lộc Di các nàng, cũng đều là mỹ nhân hiếm có, các người không nên giết chết, phế tu vi là được, những mỹ nữ này phải giữ lại chậm rãi mà hưởng dụng.
Một giọng nói tà ác vang lên, cố ý chọc giận mọi người phía đối diện, nhiễu loạn tâm trí các nàng, khiến cho các nàng tự loạn đầu trận tuyến, quả nhiên, lời nói này vừa dứt, rất nhiều nữ tử đều lộ ra vẻ lạnh lùng, chỉ hận không thể lập tức tự mình xông tới chém chết tên nói chuyện vừa rồi.
- Các vị, nếu muốn muốn sống sót, hãy dùng chút thực lực, vây đến đây.
Một người của Tinh Hà công hội hạ lệnh, lập tức mọi người đều bao vây lại.
- Vừa đánh vừa lui.
Ánh mắt Thanh Mị tiên tử lạnh băng nói.
- Các ngươi cho rằng lần này vẫn có thể rút lui được?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, phía sau mọi người liền có từng khí tức cường đại phóng lên cao, Thanh Mị tiên tử quay đầu nhìn lại, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bọn họ tập trung tất cả lực lượng lại mà không chia ra, chính là vì phòng ngừa từng tốp bị đánh bại, đủ hợp sức đánh một trận, bọn họ vẫn đánh giá thấp về rất nhiều tên bỉ ổi, năm đó lúc bọn họ khống chế Đại Hạ, toàn bộ hoàng triều nào ai dám không theo, hiện tại bọn họ sa sút, toàn bộ Đại Hạ vô số người tạo phản, gia nhập vây giết quần thể của bọn họ, thậm chí, bên trong số bọn họ còn xuất hiện kẻ phản bội.
- Khó trách các ngươi có thể tìm tới nơi này nhanh như vậy.
Thanh Mị tiên tử nhìn những bóng người phía sau vốn từng là người một nhà, Thiên Tuyệt Minh, một trong bốn thế lực lớn nắm giữ quyền lợi của Đại Hạ khi Tần Vấn Thiên đóng đô Đại Hạ.
- Vấn Thiên trước đây cho các ngươi quản lý Đại Hạ và Huyền Âm điện, cùng Khương gia hưởng thụ quyền lợi ngang nhau, mấy năm nay các ngươi huy hoàng, không nghĩ tới các ngươi sẽ làm phản.
giọng nói của Thanh Mị tiên tử rất lạnh.
- Thanh Mị, thuận theo thời thế, mới là Thiên Tuyệt Minh ta, trước đây chúng ta cũng chỉ thuận theo thời thế, đứng về phe Tần Vấn Thiên, hiện tại thời thế thay đổi, Tần Vấn Thiên đã trở thành quá khứ, Tinh Hà công hội nắm giữ thế giới này, Thiên Tuyệt Minh không thể diệt vong, đừng trách chúng ta.
Minh chủ Thiên Tuyệt Minh mở miệng nói.
- Một kẻ phản bội cũng có thể nói đường hoàng như vậy sao?
Điện chủ Huyền Âm điện lạnh giọng nói.
- Thiên Tuyệt Minh không thể hủy ở trong tay ta.
Thiên Tuyệt Minh minh chủ đáp lại.
- Ngươi không sợ sẽ có một ngày Tần Vấn Thiên trở về, lúc biết được Thiên Tuyệt Minh ngươi làm phản, hắn sẽ báo thù sao?
Bóng dáng Vân Mộng Di chói lòa, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các cường giả Thiên Tuyệt Minh nói.
- Đừng hi vọng, ngươi xem thiên hạ này đi, cho dù Tần Vấn Thiên nghịch thiên, hắn cũng không lật trời được.
Đại minh chủ Thiên Tuyệt Minh hiên ngang lẫm liệt nói, hoàn toàn không hổ thẹn với thân phận kẻ phản bội của mình.
Mọi người càng tuyệt vọng hơn, thực lực hai bên vốn có sự chênh lệch lớn, hiện tại bên trong lại xuất hiện kẻ tạo phản, không có lực xoay chuyển trời đất.
- Lần này thật sự chạy không thoát sao.
Bạch Lộc Di vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, dung nhan đơn thuần, dáng người đầy đặn, khiến người ta thèm nhỏ dãi, trên gương mặt nàng lạnh như băng, lúc này lại thêm một chút tuyệt vọng.
- Không nên nản chí, Tiểu Di, ta sẽ yểm hộ muội, muội nhất định phải xông lên.
Đại ca của Bạch Lộc Di, Bạch Lộc Cảnh mở miệng nói, chỉ có điều những lời này lại dường như chưa đủ lo lắng.
- Nếu hắn ở đây thì tốt rồi.
Bạch Lộc Di mỉm cười, Bạch Lộc Cảnh nhìn muội muội của mình, trong lòng thầm than, xem ra nha đầu kia vẫn không quên được tên kia, giống như năm đó lúc từ biệt Tần Vấn Thiên, Bạch Lộc Di gặp được một nam nhân như Tần Vấn Thiên, thì thế giới đơn thuần này còn ai được nàng để mắt đến nữa.
- Đừng nghĩ nữa, hắn làm sao có thể xuất hiện.
Bạch Lộc Cảnh cười gượng nói.
- Đúng vậy, đời này không còn có thể gặp lại nữa.
Bạch Lộc Di mỉm cười, hình như nhớ tới thời gian đầu ở Bạch Lộc Thư Viện cùng với Tần Vấn Thiên tu hành thần văn, tuy rằng vô duyên, nhưng nhận thức được bản thân cũng tốt đẹp, mặc dù có chút tàn khốc.
- Các ngươi nếu thức thời, cũng sẽ không có kết cục như hôm nay, còn đang trông mong Tần Vấn Thiên trở về, đây là chuyện nực cười tới mức nào.
Minh chủ Thiên Tuyệt Minh tiếp tục mở miệng nói, hiển nhiên, hắn hiện tại, cần phải lấy lòng Tinh Hà công hội, không nên ghi thù về sau, dù sao bọn họ cũng từng là thế lực thủ hạ cũ của Đại Hạ hoàng triều.
- Vậy sao?
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên lại vang lên, âm thanh không lớn, lại rõ ràng rơi vào tai tất cả mọi người, khiến cho trong lòng của mọi người chợt run rẩy.
- Ai?
Minh chủ Thiên Tuyệt Minh ngẩng đầu nhìn về phía tám phương, không có ai, cũng không có một chút sinh khí nào.
- Ngươi cứ nói đi!
Giọng nói này hư vô mờ mịt, dường như người nói còn đang ở một nơi rất xa, chỉ là âm thanh đã tới trước, sắc mặt minh chủ Thiên Tuyệt Minh không ngừng biến đổi, nhìn vào hư không nói:
- Giả thần giả quỷ, cút ra đây.
Hắn vừa dứt lời, phía xa đột nhiên lại có một tiếng gió thổi rất nhỏ vang lên, ánh mắt bọn họ di chuyển qua, lập tức nhìn thấy được một đạo tàn ảnh với tốc độ rất nhanh, ánh mắt của bọn họ cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
- Ầm!
Cuồng phong lướt qua, đám người ở hai bên, tàn ảnh kéo dài hợp lại làm mộtt, hóa thành một bóng người thanh niên tuấn dật vô song, trên thân hắn mặc một bộ trang phục màu trắng, mái tóc dài lay động, toàn thân lộ ra một khí thế không ai bì nổi, thoát tục siêu phàm.
Hắn tùy ý đứng một chỗ, dường như toàn thế giới chỉ có một mình hắn mà thôi.
Giờ phút này, cả không gian trở nên yên tĩnh, minh chủ Thiên Tuyệt Minh đang nói, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng bóng người tuấn dật này, thân thể hắn run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Sao có thể như vậy được, tại sao hắn lại trở về?
Đám người Thanh Mị tiên tử chớp mắt nhìn Tần Vấn Thiên, tất cả ánh mắt lại đều hướng về nơi đó, đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di lóe sáng, hình như có chút không dám tin.
Vân Mộng Di nhìn thấy được bóng dáng kia cũng thất thần, không ngờ hắn đã trở về.
Nhược Hoan đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt đỏ lên, nhỏ giọng mắng:
- Tiểu tử thối, rất đúng giờ.
- Hắn là ai?
Có người Tinh Hà công hội lạnh lùng nói, hắn nhìn thấy được thân thể nhân vật thế lực bá chủ Đại Hạ bên cạnh đang lui về sau, sắc mặt không khỏi lạnh lùng.
- Tần Vấn Thiên.
Người kia nhỏ giọng nói một câu, sắc mặt có chút khó xử, trước đây Tần Vấn Thiên đã mạnh đến mức không tưởng, hắn giờ đây, sợ rằng không có ai có thể đối phó được.