Thái Cổ Thần Vương

Chương 1147: Ta muốn khiêu chiến.



Mọi người bị lời nói của Tiểu Hỗn Đản doạ dẫm khiến phải sững sờ một hồi, Dương An mà không giữ được trong mười vị trí đầu hay sao?  

             Tần Vấn Thiên đánh bại Tử Đạo Dương con của Tử đế?  

             Tuy mọi người không biết rõ lắm về Tử Đạo Dương, dù sao Tiên vực quá lớn, các nhân vật Đại đế vương đều có không ít hậu bối hay con nối dòng, nhưng bọn họ có biết Tử đế. Trong Tiên vực bát ngát vô tận này, Tử đế chính là một nhân vật Tiên đế đỉnh cấp, một nhân vật hết sức đáng sợ. Hắn tu nhiều tuyệt học mà tất cả đều cực kỳ mạnh mẽ. Con nối dòng của Tử đế có thể trở thành hạng nhất Đăng Tiên bảng cũng là lẽ bình thường.  

             Tần Vấn Thiên có thể đánh bại Tử Đạo Dương - con nối dòng của Tử đế ư? Đây khó tránh khỏi là nói ẩu nói tả một chút rồi.  

             - Con nhóc đó thật là càng lúc càng đáng yêu, khoác lác lợi hại như vậy.  

             Một nữ tử cười hì hì nói.  

             - Tần huynh, sủng vật của ngươi thật có ý tứ.  

             - Tần huynh đệ.  

             Lúc này Dương An cũng nhìn Tần Vấn Thiên lên tiếng:  

             - Tuy Tần huynh chính là nhân vật hạng nhất Đăng Tiên bảng với thiên tư phi phàm, Dương An ta cũng tin tưởng Tần huynh có thiên phú tuyệt luân. Nhưng ta biết rõ về Tử Đạo Dương, ngày xưa hắn cường thế leo lên hạng nhất Đăng Tiên bảng là dựa vào chiến lực siêu cường chân chính, song trọng tuyệt học. Nếu không rời khỏi thành Cổ Đế, song trọng tuyệt học càng mạnh như lên trời. Mặc dù Tần huynh thiên phú dị bẩm, đối mặt với hắn sợ là không hy vọng gì.  

             Tần Vấn Thiên cười nhạt nhìn Dương An một cái, xem ra Dương An đã từng thấy Tử Đạo Dương xuất thủ, cho nên hiểu được sự lợi hại của Tử Đạo Dương như thế nào.  

             - Tiểu tử này vừa uống rượu vừa thích khoác lác, thế tử không nên trách móc.  

             Tần Vấn Thiên sờ lên đầu Tiểu Hỗn Đản một cái, chỉ thấy con khốn này đang dùng móng vuốt bưng ly rượu lên uống, dáng vẻ say bí tỉ lại càng thêm đáng yêu hơn.  

             Nghe Tần Vấn Thiên nói như vậy, Tiểu Hỗn Đản khinh bỉ nhìn hắn một cái, sau đó lại khinh bỉ nhìn mọi người.  

             - Trước đây bản cục cưng ta cũng chỉ đứng hạng bảy Đăng Tiên bảng mà thôi, hừ!  

             Tiểu Hỗn Đản ngẩng cao đầu làm mặt tỉnh bơ, lại càng chọc cười cho mọi người.  

             - Tần huynh, sủng vật của ngươi sợ là miệng mồm còn lợi hại hơn ngươi a.  

             Có người nở nụ cười cảm thán, dẫn tới mọi người đều cười to một trận.  

             - Tiểu tử kia, có muốn Đại Bằng của ta chơi đùa với ngươi hay không.  

             Nữ tử mỹ mạo vuốt ve Xích Huyết Bằng điểu bên cạnh, cười nói. Xích Huyết Bằng nhìn Tiểu Hỗn Đản chằm chằm, phát ra tiếng gào thét trầm thấp.  

             - Đúng, đúng, con nhóc nhỏ này thật là đáng yêu, chi bằng để yêu thú của chúng chơi đùa với nó một chút đi.  

             Mọi người đua nhau cười lên tiếng.  

             Tiểu Hỗn Đản sáng mắt lên, khoái chí nhìn đám yêu thú kia một cái, lập tức quay nhìn Tần Vấn Thiên, khiến cho ánh mắt Tần Vấn Thiên lặp lòe. Đương nhiên hắn hiểu rõ những người này không có lòng tốt gì, chẳng qua là trong đầu của Tiểu Hỗn Đản cũng chứa đầy những ý nghĩ xấu giống như bọn họ, muốn ăn thịt đại yêu của đối phương để tẩm bổ a...  

             - Ai, sủng vật của ta rất nhiều tật xấu, thích khoác lác, còn thích cắn yêu thú, hay là đừng chơi đùa náo loạn với nó, nếu không chẳng tốt cho yêu thú tọa kỵ của chư vị đâu.  

             Tần Vấn Thiên phất tay áo, khách khí cự tuyệt.  

             - Không sao không sao, nếu như con nhóc nhỏ này thật sự có bản lĩnh, để cho nó cắn vài miếng cũng không quan trọng gì.  

             - Đúng, nếu nó có thực lực, nuốt tọa kỵ của ta ta cũng nhận.  

             Nữ tử kia mỉm cười lên tiếng, Xích Huyết Bằng bên cạnh nàng lại kêu to vài tiếng với con nhép kia tựa hồ như khiêu khích . Chú nhóc thời khắc này hóa thành tiểu yêu thú thật sự hiền lành vô hại, vô luận là người hay là yêu cũng không biết sự lợi hại của nó, đều nhìn dáng vẻ khả ái đó mà xem hắn là sủng vật.  

             - Thôi đừng nói nữa, đừng nói a.  

             Tần Vấn Thiên vẫn khoát tay từ chối như cũ.  

             - Ha ha, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện vãn đi.  

             Dương An bưng ly rượu lên đứng dậy, thẳng thắn nói:  

             - Lần này thật hân hạnh mời chư vị huynh đệ tỷ muội tới đây, trước tiên Dương An ta kính chư vị một ly.  

             - Kỳ vương thế tử khách khí, lần này thế tử đột phá bước vào Tiên Đài cảnh, thật đáng mừng, chén thứ nhất chúc hạ thế tử.  

             - Không sai, xưa nay bao nhiêu người thiên phú xuất chúng, nhưng Tiên Đài cảnh quả thật là một đường ngăn, rất nhiều người thiên phú dị bẩm cũng khó vượt qua. Thế tử trong ngắn ngủi mấy năm liền bước vào Tiên Đài cảnh, lại là Thiên chi kiêu tử, phong quang vô hạn. Thiên Tượng cảnh trình độ hàng đầu cũng không thể so sánh được. Khi bước lên Tiên lộ, từ nay về sau coi như là một đoạn đời đầy tinh hoa a.  

             Có người lên tiếng hàm ý ám chỉ trong đó, không ít người đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên.  

             - Mời chư vị nâng ly.  

             Dương An sảng khoái nói, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.  

             Mọi người đua nhau ngồi xuống, các thiên kiêu tụ chung một chỗ, rỗi rãnh hàn huyên một hồi, tự nhiên không tránh được nịnh hót mấy câu lẫn nhau. Thỉnh thoảng Tần Vấn Thiên cảm nhận được những ánh mắt rơi vào mình, trong từng ánh mắt ấy đều có chút sắc bén, hiển nhiên hắn vẫn là cái gai trong lòng mọi người. Thiên kiêu con cháu vương hầu trong đại hoàng cung nhiều vô kể, thế mà Thanh Nhi lại chọn mình, làm sao không chọc cho người ghen tỵ.  

             - Tần huynh.  

             Lúc này, Kỳ vương thế tử Dương An giơ chén rượu trong tay đồng thời nhìn Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, cũng nâng chén, đã thấy Dương An chậm rãi nói:  

             - Hôm qua xuất quan, không chỉ có nghe nói về danh tiếng thiên kiêu Tần huynh - hạng nhất Đăng Tiên bảng, còn đánh bại mọi nhân kiệt trong hoàng cung, lại được công chúa ưu ái, thật là khiến người hâm mộ.  

             - Thế tử khách khí.  

             Tần Vấn Thiên cười nói.  

             - Chỉ là ta cũng nghe nói Tần huynh từ thế giới lạp tử đi tới đây, có thể đạt được thành tựu như hiện nay thật càng thêm đáng quý.  

             Dương An tiếp lời làm như là khen ngợi Tần Vấn Thiên, nhưng chẳng qua là xoay chuyển đề tài câu chuyện, Dương An lại nói:  

             - Tuy nhiên Tần huynh có từng cân nhắc qua Đại đế và công chúa suy nghĩ gì hay không? Tuy nói Tần huynh thiên phú chói sáng phi phàm, nhưng con đường tu luyện tuyệt không phải đơn giản chỉ có thiên phú, càng về sau càng khó. Tiên lộ chính là một đạo khảm, lại gặp phải nguy cơ vô tận, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm bỏ mình, điều này xem ra Tần huynh cũng hiểu a.  

             Tần Vấn Thiên cười cười, không tỏ rõ ý kiến. Mặc dù Dương An nói có lý, nhưng thái độ ra vẻ dạy dỗ như trưởng bối vậy, làm như bước chân vào Tiên Đài là lên tới tầng cao nhất rồi.  

             - Công chúa thân thể thiên kim, e rằng Tần huynh không bảo vệ được an nguy cho công chúa, mà trọng yếu hơn chính là môn không đăng, hộ không đối. Tuy nói công chúa có tình có nghĩa đối với Tần huynh, không quan tâm hết thảy, thậm chí không tiếc danh tiết tự thân, Đại đế cưng chìu Thanh Nhi công chúa cũng không trách tội, nhưng nếu Tần huynh thật lòng vì công chúa, cũng không nên chỉ nghĩ cho mình rồi.  

             Dương An tiếp tục mở miệng, ra vẻ thái độ thành tâm rằng đang suy tính cho Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, đại nghĩa lẫm nhiên không hề có sơ hở nào. Ngược lại thì Tần Vấn Thiên cũng không tiện nói thẳng phản bác hắn.  

             - Theo thế tử thì ta nên làm như thế nào?  

             Tần Vấn Thiên cười hỏi.  

             - Nếu Tần huynh thật lòng yêu thương công chúa thì hãy rời xa công chúa, nếu như sau này Tần huynh thực sự có thông thiên chi năng quay lại cũng không muộn.  

             Dương An vẫn nâng chén rượi trong tay, chậm rãi lên tiếng, tiệc rượu đột nhiên yên tĩnh, mọi người đua nhau mỉm cười nơi khóe mắt, rốt cuộc đã tới rồi, đây mới là mục đích của Dương An.  

             Ở trong hoàng cung, Dương An ái mộ Thanh Nhi công chúa đã không là bí mật gì, mọi người đều biết.  

             Tần Vấn Thiên đặt chén rượu xuống, mi mắt buông xuống, nhếch miệng cười lạnh, nhàn nhạt lên tiếng:  

             - Thế tử lấy thân phận gì mà khuyên ta?  

             Nói đoạn, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Dương An, nói:  

             - Chuyện ta và Thanh Nhi chưa tới phiên thế tử đến huơ tay múa chân sao?  

             Lời lẽ của Dương An có thể nói trong bông có kim, vô cùng sắc bén, hắn nói nếu mình thật sự yêu thương Thanh Nhi thì nên rời xa nàng.  

             Nói như vậy nếu như hắn không chịu rời xa nàng chính là không thương mà là ham quyền thế, muốn một bước lên trời?  

             - Ha ha.  

             Dương An cười cười làm như không thèm để ý tới Tần Vấn Thiên, nói:  

             - Ta cũng là lo nghĩ cho công chúa, nếu như nói quá thẳng thừng, mong Tần huynh đừng nên trách móc, tự phạt một ly.  

             Nói xong Dương An uống cạn chén rượu kia, hắn cũng có vẻ khí độ bất phàm.  

             - Tần huynh, Dương An thế tử nói không phải không có đạo lý đâu.  

             Có người góp ý kiến.  

             - Ai mà không biết Thanh Nhi công chúa được Đại đế sủng ái, cưới Thanh Nhi công chúa là cơ duyên đến bực nào, một bước lên trời. Khi đó vô luận là thân phận địa vị hay là thiên phú Tần huynh cũng đều có đủ, lúc này chư vị khuyên Tần huynh nên suy tính cho công chúa chứ không phải là ép buộc.  

             Có người cười nói, nếu Dương An thế tử mở đầu, tự nhiên khó tránh khỏi vây công Tần Vấn Thiên.  

             - Tư tưởng của chư vị thật khiến cho Tần mỗ mở rộng tầm mắt.  

             Tần Vấn Thiên nhàn nhạt nói ra:  

             - Thì ra con cháu vương hầu theo đuổi công chúa chỉ vì thân phận địa vị của công chúa, vì một bước lên trời, khó trách Thanh Nhi không thèm liếc nhìn tới các vị.  

             - Ngươi có ý gì?  

             Có người lạnh như băng, lên tiếng.  

             - Ngươi nói sao?  

             Tần Vấn Thiên nhìn người vừa lên tiếng.  

             - Quả nhiên giống như súc sinh kia, lời nói sắc bén.  

             Lại có một người lạnh nhạt lên tiếng.  

             - Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh.  

             Tiểu Hỗn Đản say bí tỉ ngẩng cao đầu trả đũa người vừa nói.  

             Thanh niên đó nheo ánh mắt lại, nhìn chằm chằm Tiểu Hỗn Đản, nói:  

             - Nghiệt súc này không chỉ ngu xuẩn lại còn mở miệng nói bậy, quả thực không biết sống chết.  

             - Ta muốn khiêu chiến ngươi.  

             Tiểu Hỗn Đản đưa móng vuốt chỉ vào người đó hăm dọa.  

             - Ngươi muốn chết sao.  

             Người đó đưa tay ngoắc một cái, lập tức một con Bạch Hổ sát khí ngất trời đi tới bên cạnh hắn, nói:  

             - Ta có thể cho yêu thú của ta chơi đùa với ngươi.  

             - Tiểu tử kia, ngươi ồn ào gì đấy.  

             Tần Vấn Thiên cuống quít bảo vệ Tiểu Hỗn Đản.  

             - Ta muốn khiêu chiến.  

             Tiểu Hỗn Đản lầu bầu đáp.  

             - Ha ha, Tần huynh yên tâm, ta chỉ cho yêu thú tọa kỵ của ta vui đùa cùng nó một chút thôi mà.  

             Thanh niên kia thấy thái độ của Tần Vấn Thiên và Tiểu Hỗn Đản thì cười to, nói.  

             Tần Vấn Thiên hơi khó xử, tên nhóc nhỏ mang thân thể béo ị nhảy ra ngoài, đến trước mặt quảng trường liền nói:  

             - Nhất định bảo bảo sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.  

             - Tiểu tử thật thú vị.  

             Mọi người phất phất tay, lập tức yêu thú của bọn hắn đua nhau bay đi, trôi nổi giữa không, vây chung quanh tiểu tử giống như thật sự vui đùa cùng sủng vật, đầu Bạch Hổ sát khí ngất trời, trong con ngươi sát niệm mãnh liệt. Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn chủ nhân của Bạch Hổ, là thanh niên vừa mới lên tiếng, trong mắt đối phương lóe lên lãnh quang sát phạt, hiển nhiên là muốn hạ sát thủ, sao chỉ có vui đùa một chút đơn giản như vậy được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv