- Nông cạn không biết gì?
Thanh niên áo lam nhìn Tần Vấn Thiên cười lạnh. Thật ra Tần Vấn Thiên tính tình trầm tĩnh, bọn họ kích hắn như thế, hắn còn có thể bình tĩnh không trở mặt tức giận, giờ này còn dùng lời lẽ phản kích.
- Ta và công chúa từ thành Cổ Đế đến đây, tất cả thiên kiêu thành Cổ Đế là hậu nhân của đế vương đếm không xuể, cũng không ít người có thân phận giống như chư vị vậy.
Tần Vấn Thiên ngồi một bên uống rượu bình tĩnh lên tiếng, các thanh niên đều nhìn hắn chờ hắn nói tiếp.
- Hậu duệ của Đế vương thành Cổ Đế dĩ nhiên có rất nhiều người kiêu ngạo, tự cao tự đại coi trời bằng vung giống như chư vị đây Tần mỗ đã gặp cũng không ít, thậm chí có người thân phận càng hiển hách hơn so với chư vị ở đây, thí dụ như con nối dòng của đại đế.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói.
- Bây giờ thành Cổ Đế đã trở thành đề tài câu chuyện của các hạ sao?
Có một người châm chọc.
- Không phải là đề tài câu chuyện, mà chỉ muốn nói cho chư vị biết, những loại người mắt cao hơn đỉnh đầu kia, ta đã tận mắt nhìn thấy không ít, kết quả của bọn chúng là. . . Chết a.
Tần Vấn Thiên nhìn từng người một, cầm chén rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, châm chọc:
- Bởi vậy ta khuyên chư vị khi đi ra ngoại giới thì đừng nên ỷ vào thân phận của mình, tại hoàng cung thì thôi, các đại cường giả đều sẽ nhường nhịn chư vị, nhưng nếu đã đi ra Trường Thanh tiên quốc sợ là chỉ bằng các ngươi, e rằng. . .
Nói đến đây Tần Vấn Thiên quét mắt nhìn bọn họ khắp một lượt, không tiếp tục nói nữa, nhưng ý trào phúng trong ánh mắt lại hết sức rõ ràng, ý tứ của Tần Vấn Thiên rõ ràng đã khiến cho khí thế trên người của bọn họ đột nhiên lạnh xuống.
Câu cuối Tần Vấn Thiên bỏ ngỏ không nói ra tất nhiên là: E rằng không biết chết như thế nào.
- Ngươi vũ nhục chúng ta ư?
Một thanh niên lạnh lùng lên tiếng, bàn tay của hắn đặt trên chén rượu, chén rượu kia đã biến thành bột phấn rơi xuống bàn rượu.
- Tần mỗ thân phận không cao, không dám, chỉ nói những gì bản thân hiểu biết mà thôi.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt đáp, giọng nói không thèm để ý chút nào:
- Thiên kiêu thành Cổ Đế như mây trên trời, con nối dòng của Tiên đế danh chấn thiên hạ đều rất ít để lộ thân phận. Ngày hôm nay tại tiệc rượu của công chúa Trường Bình cũng là mở rộng tầm mắt, công chúa và hầu gia có cơ hội cũng nên khuyên nhủ chư vị vương hầu, khuyên bọn họ không nên tùy tiện cho những vãn bối này đi ra ngoài.
- Ồ!
Công chúa Trường Bình ngạc nhiên nhìn Tần Vấn Thiên.
- Nguy hiểm vô cùng.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, tiếng vang răng rắc không ngừng, chén rượu trong tay vài người liền vỡ vụn. Công chúa Trường Bình vẫn giữ nụ cười ôn hoà như cũ, xem ra tâm trí của Tần Vấn Thiên thành thục hơn xa so với đám con cháu vương hầu này, người có thể trầm tĩnh đầm tính, từng bước một từ thế giới lạp tử đi tới, tất nhiên đã trải qua rất nhiều ma luyện, cực khổ vũ nhục tự nhiên cũng gặp qua nhiều. Những con cháu vương hầu Tiên quốc này thì lại khác, được nuông chiều từ bé, mười phần ngạo khí, nhất là người thiên phú xuất chúng lại nhận được hàng vạn hàng ngàn sủng ái tập trung vào một thân, trong Tiên quốc có ai dám bất kính đối với bọn họ, đừng nói tới có lời lẽ làm nhục.
- Tần huynh tâm cảnh phi phàm, bội phục.
Thanh niên áo lam trầm mặc một lát, lại lộ ra nụ cười thờ ơ:
- Tần huynh tự xưng là thiên kiêu thành Cổ Đế, không biết thực lực có không xứng đôi với cỗ ngạo khí này không.
- Có gì cứ nói thẳng đi.
Tần Vấn Thiên lười nói nhiều tốn nước bọt.
- Chúng ta đi tới phủ công chúa uống ly rượu, nhìn thấy nhân vật như Tần huynh đây nhất thời ngứa nghề, không khỏi muốn so tài một phen, xem ra với khí độ của Tần huynh sẽ không cự tuyệt. Công chúa có cho mượn phủ đệ để so tài hay không?
Thanh niên mặc áo lam kia nhìn công chúa và hỏi, không cần biết Tần Vấn Thiên cự tuyệt hay chấp nhận ý của hắn.
- Tần tiểu tử dù sao cũng là khách, hỏi ý kiến của hắn đi.
Ánh mắt của công chúa Trường Bình rơi trên người Tần Vấn Thiên.
- Nơi này là Tiên quốc hoàng cung, chư vị là con cháu vương hầu, cường giả trong phủ như mây trên trời, còn ta một thân một mình. Nếu để chư vị bị thương lại thỉnh cha mẹ, cầu xin gia gia tố cáo bà nội, vậy chẳng phải ta gặp xui xẻo rồi.
Tần Vấn Thiên cười cười.
- Càn rỡ.
Một người vỗ tay trên bàn rượu, trong phút chốc bàn rượu gãy nát, một chưởng đã bị hóa thành bột phấn.
- Tần Vấn Thiên, ngươi thật là vũ nhục người a.
Nữ tử xinh đẹp cũng lạnh lùng lên tiếng, nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm. Câu nói này của Tần Vấn Thiên có thể nói là vũ nhục không che giấu chút nào, bọn họ bị thương thỉnh cha mẹ cầu xin gia gia tố cáo bà nội?
Người này thật cuồng vọng, một là mỉa mai bọn họ sẽ bị đánh bại, hai là mỉa mai bọn họ sẽ bại mà không chịu công nhận.
- Nếu ngươi có thể tổn thương chúng ta, quả quyết không có câu oán hận, thỉnh trưởng bối can thiệp vào chuyện như vậy chúng ta còn bị khinh thường hơn nữa. Thật ra thì không biết nếu như các hạ bị thương sau đó tới gặp Thanh nhi công chúa cầu xin Thanh nhi công chúa đến báo thù, vậy mới buồn cười a.
Có người lên tiếng phản pháo lại.
- Chỉ có các ngươi?
Tần Vấn Thiên châm chọc nhoẻn miệng cười, không nói nữa, nhưng thái độ đó lại hoàn toàn chọc giận đến vài vị thanh niên.
- Tần Vấn Thiên, ngươi không coi ai ra gì.
Một người lạnh lùng quát.
- Đi ra đánh một trận.
Một người khí thế hung mãnh cuốn tới Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cảm giác nhạy cảm đến bực nào, những người này tuy rằng thiên phú không tệ, nhưng căn bản không xem là thiên kiêu đỉnh cấp, đều là nhân vật thiên kiêu tầm thường của các đại vương hầu phủ đệ phái đến để dò xét lai lịch của hắn, còn cố ý chọc giận hắn, nhưng không ngờ là hai câu ba đã bị hắn chọc giận ngược trở lại.
- Mặc dù ngươi là khách của công chúa, nhưng vô lễ như thế sợ là phải giáo huấn ngươi một phen.
Một thanh niên áo đen đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên.
- Công chúa, hầu gia, mang thêm phiền toái cho hai người rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn công chúa Trường Bình và Xích Đồng lên tiếng xin lỗi.
- Không sao, đều là tiểu bối, nếu bọn họ muốn so tài, Tần Vấn Thiên ngươi cứ so tài cùng bọn họ một phen đi.
Công chúa Trường Bình nở nụ cười, sau đó truyền âm nói với Tần Vấn Thiên:
“Bọn họ trước là đến xò xét, cũng không phải thật có ác ý quá nhiều đối với con, dạy dỗ một trận là được, chớ để bọn họ bị thương nặng.”
Tần Vấn Thiên nhìn công chúa Trường Bình một cái, trao đổi qua ánh mắt. Điều này hắn hiểu rõ, dù sao ở đây cũng là Tiên quốc hoàng cung, vì thế không nên để cho Thanh nhi phải khó xử, hắn cũng không thể làm gì quá mức, nếu những người này muốn thử sức mình thì cứ dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi.
Đứng dậy, Tần Vấn Thiên đi tới một nơi ở bên cạnh, bình tĩnh đứng ở đó, ánh mắt quét nhìn các con cháu vương hầu, nói:
- Các ngươi cùng lên đi.
- Cuồng vọng.
- Quá kiêu ngạo rồi.
- Ta đi đối phó hắn đây.
Thanh niên áo đen đạp bước ra, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, toàn thân hắn lưu chuyển lực lượng Hắc Lôi đình, có lực hủy diệt đáng sợ, nhìn thấy Tần Vấn Thiên đứng bất động, trong giây lát hắn đạp bước chân xuống, một tiếng nổ oành đùng khiến mặt đất rung động, quyền mang bá đạo cương mãnh sát phạt bao trùm tới khắp thân thể của Tần Vấn Thiên.
Cả người Tần Vấn Thiên lưu chuyển phù quang, trong phút chốc khí thế thay đổi trở nên cực kỳ mênh mông. Hắn đứng đó giống như một tòa sơn nhạc nguy nga, như biển rộng mênh mông, khí thế chững chạc ngút trời.
- Ngươi muốn chết sao?
Cường giả áo đen đánh một quyền tới, lôi đình kinh khủng bạo kích ra. Tiếng vang bùm bùm truyền ra, không ngừng xung kích trên thân thể của Tần Vấn Thiên. Nhưng chỉ thấy Tần Vấn Thiên giơ bàn tay lên chụp tới một chưởng, trong tích tắc thanh niên áo đen cảm thấy thủ chưởng này giống như Ngũ Chỉ sơn vậy, trấn áp thiên địa hư không. Một tiếng nổ oành đùng, một quyền của hắn trực tiếp bị thủ chưởng trấn áp phát ra tiếng kêu rắc rắc.
- Ầm ầm. . .
Tiếng nổ vang thật to, Tần Vấn Thiên đánh một chưởng vào thanh niên áo đen khiến hắn nằm lăn trên mặt đất, chấn đối phương đau nhức kịch liệt cả người, hộc ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên bằng ánh mắt cực kỳ băng lãnh.
Một cú đánh của Tần Vấn Thiên đã trực tiếp trấn áp hắn, một chưởng như tích chứa uy năng vô thượng, có thể đánh núi cao nát vụn, đánh sụp bầu trời, không thể cản trở.
Những thanh niên còn lại thần sắc nghiêm trọng nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên, thực lực cường đại đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ, bọn họ tự hỏi cũng là nhân vật thiên tài, chiến lực cường đại, không ngờ lại không chịu được một cú đánh như thế?
- Xem ra ta nói trước đó cũng không sai, ngoại trừ gia thế, đích xác các ngươi cũng không có gì có thể phô trương ra được rồi.
Tần Vấn Thiên lên tiếng châm chọc:
- Ta đã nói cùng lên đi, thực lực như vậy không đủ xem, một chưởng là có thể đập chết rồi.
- Hiếp người quá đáng.
- Nếu chiến lực Tần huynh như vậy, chúng ta sẽ không khách khí.
Thanh niên áo lam tính toán nói với thanh niên ở bên cạnh, hắn biết rằng nếu không liên thủ đối phó với Tần Vấn Thiên sợ là không có cơ hội, vì chiến thắng đành phải đánh mất chút thể diện cùng nhau liên thủ vậy.
- Không cần khách khí, khách khí quá ta sẽ không đành lòng tổn thương các ngươi.
Tần Vấn Thiên cười cười, từ đầu đến cuối tựa hồ đều là nhẹ nhàng ung dung, ngạo khí lăng vân.
Mọi người bị chọc giận hoàn toàn, chỉ thấy bọn họ từng người một phóng ra Tinh Thần Thiên Tượng của mình, thực lực gia tăng, trong phút chốc quang mang rực rỡ lóng lánh tại vùng hư không này, uy chấn một phương.
- Xuất thủ!
Thanh niên áo lam hộc ra một tiếng, lập tức mọi người đồng thời xuất thủ công kích, một thanh đại đao hào quang rực rỡ chém giết xuống như muốn bổ hư không ra, có kiếm khí kinh người hóa thành toàn qua đáng sợ, phát ra tiếng động kinh lôi, xé rách hết thảy, không gì ngăn cản nổi, có đại yêu rung trời rống giận, hận không thể một hơi nuốt sống lấy Tần Vấn Thiên.
Trong phút chốc phong vân biến hóa, công kích hủy diệt các màu cuồn cuộn, càn quét ra, bao phủ hoàn toàn Tần Vấn Thiên trong công kích, trời đất u ám không hề có chỗ trốn.
- Người này tự phụ quá rồi.
Xích Đồng hầu thấp giọng nói, tuy rằng Tần Vấn Thiên lợi hại, nhưng những người này tài trí cũng không phải tầm thường, đều là người có thực lực chân chính.
- Có thể từ thế giới lạp tử đi tới nơi này, há là nhân vật tầm thường sao. Những tiểu tử này mới là tự phụ, bị dẫn đầu tới trước dò đường rồi, người thông minh đều đứng đằng sau mà nhìn.
- Không chịu nổi một kích.
Tần Vấn Thiên phất tay áo, chắp hai tay sau lưng, đạp bước về tới chỗ ngồi. Sắc mặt của các cường giả khó coi chí cực, nhìn công chúa Trường Bình nói:
- Công chúa, hầu gia, vãn bối xin cáo từ.
Nói xong đoàn người rời đi, không còn ai ở lại nơi này.