Vị trí hạng nhất của Đăng Tiên bảng sắp sửa đổi chủ.
Sau trận chiến này, danh tiếng của Tần Vấn Thiên đã đạt đến một đỉnh cao tột đỉnh, như mặt trời ban trưa.
Tử Đạo Dương rời đi, người của Tử tông đều cảm giác mất mặt mất mũi. Bọn họ đi theo thiên kiêu mạnh nhất thành Cổ Đế, từ thần đàn rơi xuống dưới, mọi người đều hiểu rõ kể từ hôm nay đã không còn Tử tông nữa.
Thậm chí Tử Đạo Dương cũng không dẫn Tiêu Lãnh Nguyệt đi theo.
Tần Vấn Thiên đứng ngạo nghễ hư không. Hắn nhìn vào chỗ Tử Đạo Dương vừa biến mất, sau đó lại đưa mắt nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt. Chỉ một ánh nhìn cực kỳ sắc bén ấy, cũng đã khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt cảm giác cả người lạnh như băng. Trong nháy mắt nàng ta khẩn trương lên, vì bây giờ Tần Vấn Thiên muốn giết nàng thật quá dễ dàng. Bằng thực lực Tần Vấn Thiên đã đánh bại được Tử Đạo Dương như thế, nàng không hề có lực phản kháng đối phương.
Chỉ thấy khóe miệng của Tần Vấn Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt chăm chú nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt:
- Xem ra Tiêu Lãnh Nguyệt ngươi không có bất kỳ địa vị nào trong lòng của Tử Đạo Dương, thật đáng buồn a.
Thần sắc Tiêu Lãnh Nguyệt tái nhợt, nhưng không cách nào phản bác. Đám người Quân Mộng Trần đạp bước tới phía trước, Quân Mộng Trần chỉ vào Tiêu Lãnh Nguyệt, nói:
- Tiện nhân này một mực hận không thể lấy được mạng của chúng ta, lúc trước gia nhập vào Song Kiêu minh, bây giờ lại đi theo Tử Đạo Dương, ta sẽ giết nàng ta.
Không biết bởi vì sợ hãi, hay là bị làm nhục, sắc mặt của Tiêu Lãnh Nguyệt không còn chút máu, tái nhợt như tờ giấy.
- Yên tâm, ta không khi dễ ngươi, nếu ngươi có thể chiến thắng ta, ta bảo đảm ngươi còn sống rời đi.
Nói xong Nói Quân Mộng Trần bước chân ra, thần sắc rét lạnh. Nữ nhân này tuy xinh đẹp, nhưng lòng dạ rắn rết, vốn không thù oán gì với nàng nhưng nàng lại muốn đưa bọn họ vào chỗ chết. Nếu đã như vậy, cũng không cần khách khí với hạng người như thế.
- Lăn ra đây.
Quân Mộng Trần chợt quát một tiếng, thân thể Tiêu Lãnh Nguyệt run rẩy bước ra, cả người phóng ra hàn băng đông diệt hết thảy. Hắn khoác áo giáp đế vương, thân kèm Thanh Thiên Thế Giới đồ, cả người phóng ra hào quang vô tận, giống như Vương trung chi vương.
Hắn bước ra một bước, thiên địa oanh minh, uy thế ngập trời.
Tiêu Lãnh Nguyệt phóng ra tinh tượng, băng phong thiên địa. Quân Mộng Trần bước tới trước từng bước một, mỗi một bước đều kinh thiên động địa, đều tích chứa uy lực vô thượng. Cuối cùng, hắn đấm ra một quyền kinh diễm vạn cổ. Uy lực tuyệt thế bộc phát ra từ trong quyền này, không thể bị đánh bại, tựa như đến từ thời cổ, hóa thành hồng lưu loạn thiên, càn quét trên bầu trời, bắn thẳng tới Tiêu Lãnh Nguyệt.
Mái tóc đen của Tiêu Lãnh Nguyệt bay lên, mang theo nét đẹp bi thương bị dồn vào tuyệt lộ. Nàng đánh ra Đại Đông Diệt thuật, nhưng trong quyền mang có thể hủy diệt hết thảy đó, lực lượng đông diệt trực tiếp bị phá hủy rớt xuống. Tiếng nổ tung ầm ầm vang lên không ngừng. Quân Mộng Trần không chút khách khí tiếp tục đạp bước tới trước, dầy xéo hư không, song quyền càn quét, Vương Đạo Sát quyền có uy lực hủy thiên diệt địa.
Hư không rung chuyển, Tiêu Lãnh Nguyệt dùng hết tất cả sức lực, nhưng trước cổ công phạt cuồng bạo chí cực này, hết thảy lực lượng của nàng đều bị phá hủy. Một tiếng ầm vang lên, thân thể nàng bị đánh trúng rơi xuống trời không, đau đớn ngã lăn trên đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Đông.
Quân Mộng Trần giống như đế vương hàng lâm ở trên không, quét mắt nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt ở phía dưới, nói:
- Đây là tư bản mà ngươi lấy làm kiêu ngạo, là sự kiêu ngạo của ngươi ư?
Tiêu Lãnh Nguyệt ho một tiếng, lại hộc ra máu tươi, giống như một đóa hao tàn sắp điêu linh lập tức.
- Hay là nói, ngươi một mực cho rằng sắc đẹp của mình mới là tư bản?
Trong ánh mắt của Quân Mộng Trần tàn đầy sự khinh thường. Áo giáp trên người của hắn dần dần tiêu tán đi, uy thế biến mất, mang theo một chút thần sắc đồng tình, nhìn lướt qua Tiêu Lãnh Nguyệt, tựa như cảm thấy thật đáng buồn cho nàng.
- Nữ nhân đáng thương, ta chẳng thèm giết ngươi.
Quân Mộng Trần vung bàn tay lên, lập tức lui bước trở lại, nói với Tần Vấn Thiên:
- Tần sư huynh, huynh thấy thế nào?
- Sư đệ không thèm giết, như vậy thì thôi đi, chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương mà thôi.
Tần Vấn Thiên nói với giọng điệu tùy ý, và vẫn điềm đạm như vậy, càng khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt cảm thấy bi thương vô tận, thân thể khẽ run.
Giờ khắc này Tiêu Lãnh Nguyệt cảm giác mình bị toàn bộ thế giới từ bỏ, trở thành một người đáng thương trong mắt tất cả mọi người.
Ngày đó Tiêu Lãnh Nguyệt nàng quang mang vạn trượng, được vô số người nâng niu trên bàn tay, nhiều thiên kiêu thành Cổ Đế đi theo hai bên như chúng tinh phủng nguyệt.
Ngày đó một câu nói của Tiêu Lãnh Nguyệt là có thể khiến cho nhiều thiên kiêu chiến đấu vì nàng, liều mạng vì nàng.
Ngày đó Tiêu Lãnh Nguyệt nàng phong hoa tuyệt đại, xếp hàng thứ sáu Đăng Tiên bảng, lại là mỹ nữ tuyệt thế, bao nhiêu nam nhi tài ba quỳ gối dưới chân của nàng.
Hết thảy những điều này giờ đây chỉ là công dã tràng, mọi thứ đều tan vỡ bởi vì sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên, hết thảy ảo ảnh đều nát vụn, mặt đất bao la duy chỉ có bi thương vô tận.
Ngẩng đầu, Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn trên bầu trời mờ tối, kiếp uy vẫn còn đó, trong mắt của nàng đột nhiên hiển lộ một nụ cười, dù là nụ cười mang đầy sự bi thương, hết thảy mọi chuyện đều do nàng tự gieo gió để rồi gặt bảo mà thôi.
Nàng cho rằng người khác nên chúng tinh phủng nguyệt đối với nàng. Nàng cho rằng người khác nên tặng cho nàng những thứ tốt nhất. Nàng cho rằng mình là kẻ vừa có thực lực vừa có mỹ mạo, đáng phải có vô số người đi theo hầu. Nhưng tất cả những thứ này, hiện giờ đều nát vụn.
Đứng dậy, Tiêu Lãnh Nguyệt kéo lếch thân thể bị thương một mình đi về phương xa, mang theo bóng lưng cô độc.
Lý Ngọc nhìn theo bóng lưng cô độc của Tiêu Lãnh Nguyệt, không biết nói gì, chỉ có một tiếng thở dài, hy vọng sau khi đã trải qua những chuyện này, nàng ta sẽ thay đổi bản thân mình.
- Tần huynh, chúc mừng, sau trận chiến này hạng nhất Đăng Tiên bảng trừ huynh ra sẽ không thuộc về ai nữa.
- Đây là vinh dự của Tần môn. Trận chiến này Tần huynh đánh bại Tử Đạo Dương, chỉ sợ toàn bộ thành Cổ Đế không ai có thể tranh phong cùng Tần huynh rồi. Một trận chiến này có thể nói là một trận đánh đỉnh cao của thành Cổ Đế.
Mọi người của Tần môn lục tục mở miệng nói, đa số đều là kính nể chứ không có ý nịnh hót.
Một trận đánh huy hoàng này đích xác đáng để Tần Vấn Thiên tự hào.
Tuy nhiên Tần Vấn Thiên lại lắc lắc đầu, nói:
- Giờ này Ma Tà tuyệt đối sẽ không yếu hơn Tử Đạo Dương.
- Ồ?
Đám người lộ ra sắc mặt khác thường. Tần Vấn Thiên không hề có ý kiêu ngạo chút nào, lúc này vẫn cho rằng sự uy hiếp của Ma Tà còn lớn hơn so với Tử Đạo Dương.
- Ma Tà hạng hai Đăng Tiên bảng, dù có mạnh mấy đi nữa cũng sẽ không mạnh hơn Tử Đạo Dương chứ?
- Ma Tà cũng tại lấy được kỳ ngộ trong Thượng cổ chi thành, bản thân hắn sẽ không yếu hơn so với Tử Đạo Dương, thực lực không xê xích bao nhiêu, hiện tại chỉ có mạnh hơn.
Tần Vấn Thiên điềm đạm lên tiếng. Ma Tà đã trải qua thanh tẩy Thánh Hi, tiềm lực lại được khai mở ra lần nữa. Trước đây Ma Tà tạo thành Bất diệt nhục thân, giờ này sức mạnh của hắn nhất định không kém cỏi so với Tần Vấn Thiên hắn.
Bởi vậy mặc dù Tần Vấn Thiên đánh bại được Tử Đạo Dương, nhưng không cho rằng mình đã không còn đối thủ. Hắn cho rằng thực lực của Ma Tà còn mạnh hơn cả Tử Đạo Dương.
- Nói như vậy giờ này Tử Đạo Dương chỉ có thể xếp hạng ba trên Đăng Tiên bảng thôi ư?
Có người mở miệng nói:
- Ngày hôm nay có thể người Đông Thánh Tiên môn cũng mời Tà cung của Ma Tà, nhưng không ngờ Ma Tà lại không xuất hiện, không biết có chú ý tới trận chiến nơi này hay không?
- Tất nhiên là thế.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên rất sắc bén. Lần trước trong Minh sơn, Ma Tà đã chờ cho đến khi hắn và Tử tông lưỡng bại câu thương mới xuất hiện. Tử Đạo Dương cực kỳ cuồng ngạo, nhưng tâm cơ không sâu, chỉ có kiêu ngạo, tự cho là thiên hạ vô song. Nhưng Ma Tà âm hiểm sắc sảo hơn nhiều, thủ đoạn cực kỳ ác độc, nguy hiểm hơn rất nhiều so với Tử Đạo Dương.
- Ma Tà, muốn chiến, cứ cho ta biết bất cứ lúc nào.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía hư không, hét lớn một tiếng, hạ chiến thư.
Hắn biết lời hắn nói tất nhiên Ma Tà sẽ nghe được, cho dù hắn không có ở nơi này.
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên, xem ra Tần Vấn Thiên không chiến một trận long trời lỡ đất chắc chắn sẽ không bỏ qua rồi.
- Tần môn huynh đệ, trận chiến này đa tạ chư vị tương trợ, chúng ta trở về đi.
Tần Vấn Thiên cao giọng nói, lập tức mọi người lục tục đạp bước ly khai. Chư vị thiên kiêu vây xem trong khu vực này giờ đây cũng đua nhau nhường đường, nhìn theo Tần Vấn Thiên rời đi. Nhân vật tuyệt đại này đánh một trận, đủ để cho thành Cổ Đế khắc ghi tên của hắn.
Chờ đến khi thân ảnh của Tần Vấn Thiên biến mất, mọi người mới đua nhau ly khai.
Một trận chiến chấn động thành Cổ Đế, mọi người đều bắt đầu chú ý tới sự thay đổi của Đăng Tiên bảng.
Quả nhiên không để cho mọi người phải chờ đợi quá lâu, một Đăng Tiên bảng mới xuất hiện, mười vị trí đầu đã có phát sinh biến hóa kinh người.
Hạnh nhất Đăng Tiên bảng, Tần Vấn Thiên.
Hạng nhì Đăng Tiên bảng, Ma Tà.
Hạng ba Đăng Tiên bảng, Tử Đạo Dương.
Hạng tư Đăng Tiên bảng, Nam Hoàng Vân Hi.
Hạng năm Đăng Tiên bảng, Thanh Nhi.
Hạnh sáu Đăng Tiên bảng, Quân Mộng Trần.
Hạng bảy Đăng Tiên bảng, Tiểu Hỗn Đản - yêu thú đồng bạn của Tần Vấn Thiên.
Hạng tám Đăng Tiên bảng, Hoa Thái Hư.
Bởi vì Tần Vấn Thiên trực tiếp cường thế đánh bại Tử Đạo Dương, cho nên hắn xếp hạng đứng trước Ma Tà, lên đỉnh.
Hiện tại trong mười một người đứng đầu này, ngoại trừ Ma Tà, Tử Đạo Dương và Huyền Dương ra, không ngờ toàn bộ đều là bạn bè và yêu thú đồng bạn của Tần Vấn Thiên, có thể tưởng tượng được chuyện này làm cho người kinh hãi đến cỡ nào.
Trước bởi vì hào quang của Tần Vấn Thiên rất mạnh, cản trở hào quang của những người khác, nhưng những người chân chính chứng kiến trận đánh giữa Tần môn và người của Đông Thánh Tiên môn thì biết rõ thực lực của những đồng bạn của Tần Vấn Thiên cũng cường đại đến kinh người, phần bảng danh sách này thật không khoa trương chút nào.
Trong Tần môn, các đại cường giả đua nhau đi sâu vào trong Minh sơn, tìm tòi tòa thượng cổ chi thành như lời Tần Vấn Thiên đã nói. Sau khi nhìn thấy danh sách kia, bọn họ không thể át chế được sự chấn động sâu trong nội tâm.