Khí chất trên người Nam Hoàng Vân Hi cực kỳ lạnh, nhưng trên thân thể lạnh lùng ấy lại thiêu đốt thần hỏa rất đáng sợ, dường như dính vào là phải bị diệt.
Các thiên kiêu dường như cũng phát hiện sự có mặt của Nam Hoàng Vân Hi. Bọn họ bỗng xoay người, thần sắc khẽ biến, đều lộ ra thần sắc cảnh giác, giải phóng khí tức cường đại trên người. Nhưng cảm thấy dường như Nam Hoàng Vân Hi không nhìn thấy vậy, trên người nàng xuất hiện hào quang óng ánh ào ạt ra cùng một lúc, ngọn lửa chói sáng tươi đẹp đến mức tận cùng, giống như ngọn lửa huyết chi, mang theo một vẻ đẹp diễm kiều.
Nam Hoàng Vân Hi chỉa ngón tay ra phía trước, ngọn lửa đỏ tươi phảng phất xuyên qua hư không, vô số vị thiên kiêu trước người trong lúc bất chợt bị hồng quang phóng tới, ngọn lửa linh vũ đáng sợ chém ra ngoài... Phốc… tiếng vang truyền ra. Một cánh tay người bị chém gãy thẳng thừng. Chư vị thiên kiêu còn lại điên cuồng công phạt, cản trở Nam Hoàng Vân Hi công kích. Còn ở phía trước, không ai cản nổi Tử Đạo Dương, không ngừng tiến sát đến một trong hai vị trí truyền thừa cổ đó.
Dường như đệ nhất trên Đăng Tiên bảng Tử Đạo Dương muốn khóa một mục tiêu trong đó. Những người khác chỉ có thể tranh đoạt một vị trí cuối cùng còn lại.
Nam Hoàng Vân Hi đánh ra ngang trời, cực kỳ quả quyết khiến cho các thiên kiêu đều cảm nhận được nguy cơ cực lớn.
Ba nhân vật đứng đầu trên Đăng Tiên bảng đều đang có mặt tại không gian này. Trong đó, Ma Tà hạng thứ hai trên Đăng Tiên bảng đang ngồi trên truyền thừa cổ, không biết tìm hiểu đã bao lâu, chỉ sợ khoảng cách có được truyền thừa cũng không còn xa. Đệ nhất trên Đăng Tiên bảng Tử Đạo Dương đang tranh đoạt ghế truyền thừa, khóa một mục tiêu, còn ai có thể chống lại Nam Hoàng Vân Hi thứ ba trên Đăng Tiên bảng đây?
Tần Vấn Thiên cau mày lại. Đây thật sự là Nam Hoàng Vân Hi sao?
-Nam Hoàng.
Tần Vấn Thiên hô một tiếng, thân thể xông ra, đồng thời đi tới bên cạnh Nam Hoàng Vân Hi. Bước chân của Thanh Nhi theo sát Tần Vấn Thiên.
Nam Hoàng Vân Hi đang đại chiến sát phạt không ngừng cùng các thiên kiêu, cũng không hề lưu ý đến Tần Vấn Thiên. Dù sao thì Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi không có ai để ý tới, hơn nữa với lực lượng không gian của Thanh Nhi, hai người từng bước một tiếp cận Nam Hoàng Vân Hi.
Phốc…
Nam Hoàng Vân Hi bỗng chuyển ánh mắt, chém ra một đạo công kích, không ngờ nàng phát ra công kích nhắm vào Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi. Giờ khắc này Tần Vấn Thiên thấy được ánh mắt của nàng lạnh như băng, đến mức tận cùng, không có bất cứ sắc thái tình cảm gì. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên tựa như muốn xuyên thủng qua ánh mắt của Nam Hoàng Vân Hi. Hắn nhận ra một cảm giác đã từng quen biết.
Bành. . .
Lực lượng công kích của Thanh Nhi và Nam Hoàng Vân Hi đụng vào nhau.
-Là ngươi.
Có lẽ Tần Vấn Thiên đã minh bạch người trước mắt là ai. Đây không phải Nam Hoàng Vân Hi, mà là nữ tử y hệt U Minh lần trước hắn đã gặp khi bước chân vào Minh sơn. Nàng có lực lượng thần bí đáng sợ, có thể phụ thân mình vào thân thể người. Giờ này Tần Vấn Thiên có cảm giác mãnh liệt rằng Nam Hoàng Vân Hi lúc này chính là nữ tử thần bí ấy, hiện tại nàng chiếm cứ thân thể của Nam Hoàng Vân Hi, cướp lấy truyền thừa.
Bất chợt trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra một cảm giác kỳ diệu, thậm chí hắn đang nghĩ phải chăng người tản ra tin tức về Phạm Thiên đại đế là nàng?
Dẫn đến các thiên kiêu tề tụ Minh sơn, cướp lấy truyền thừa của Phạm Thiên đại đế. Trước đó dường như chỉ có cô gái này là có khả năng. Một người khác đến Minh sơn là Ma Tà, nhưng hắn luôn luôn tu hành ở bên trong, không thể nào là hắn truyền tin tức ra ngoài.
-Thanh Nhi, ta muốn tới gần nàng ta.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói ra. Thanh Nhi không nói gì, bàn tay nàng đánh ra, không gian quyền mang đáng sợ như muốn xé tan hết thảy. Ánh mắt của Nam Hoàng Vân Hi lạnh như băng nhìn về bên này, ngón tay lại chỉ ra lần nữa. Trong phút chốc mảnh không gian phảng phất xuất hiện màu đỏ tươi đẹp, từng mảnh nhỏ linh vũ giống như lưỡi dao sắc bén chân chính chém tới, cắt đứt hư không.
-Mau ra tay đối phó với nàng ta.
Tần Vấn Thiên quát với các thiên kiêu khác. Nhưng hắn đã thấy những người khác đua nhau nhảy về chỗ truyền thừa ở phía trước, bất chấp mọi thứ muốn tranh đoạt nó. Đến nỗi Nam Hoàng Vân Hi vừa lúc bị Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên kéo lại, chỉ cần không ảnh hưởng bọn họ tranh đoạt truyền thừa, hết thảy cũng không sao cả.
Thấy một màn như vậy Tần Vấn Thiên ngưng trọng thần sắc, hiểu rằng trông cậy vào những người ấy không có chút ý nghĩa nào. Nhưng nếu để cho Nam Hoàng Vân Hi cướp lấy ghế truyền thừa, hắn lại càng không đồng ý.
Một khi Nam Hoàng Vân Hi bị nữ tử thần bí ấy khống chế cướp được truyền thừa Phạm Thiên đại đế, như vậy từ nay về sau e rằng Nam Hoàng Vân Hi không còn là Nam Hoàng Vân Hi nữa. Nữ tử thần bí ấy sẽ một mực chiếm cứ thân thể của nàng. Bởi vì trên người nàng có truyền thừa, khiến cho Nam Hoàng Vân Hi hoàn toàn biến mất. Sau này, Tiểu Hỗn Đản và nàng sẽ đứng ở thế đối lập tuyệt đối. Điều này hiển nhiên là Tần Vấn Thiên không muốn nhìn thấy.
-Thanh Nhi, kéo nàng ta lại là được.
Tần Vấn Thiên đột nhiên biến đổi sách lược. Thân thể hắn bỗng biến đổi trở nên cực kỳ to lớn, đưa thủ ấn ra, đồng thời vô số thân thể màu vàng từ trên trời giáng xuống, rơi chung quanh thân thể Nam Hoàng Vân Hi, chặt đứt đường lui của nàng.
Ánh mắt của Nam Hoàng Vân Hi lạnh như băng đến thấu xương, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên. Con ngươi trong đôi mắt lạnh lùng rét lạnh tựa như hận Tần Vấn Thiên thấu xương. Lần này nàng phí hết tâm tư chính là muốn cướp lấy truyền thừa của Phạm Thiên đại đế. Mắt thấy sắp tới tay lại sắp bị Tần Vấn Thiên phá hư hết thảy, làm thế nào mà nàng cam tâm tình nguyện.
Ông...
Trên người Nam Hoàng Vân Hi đột nhiên phun trào một ánh sáng đỏ ngập trời, càn quét thiên địa. Huyết mạch trên người nàng phảng phất gào lên. Lông vũ Phượng Hoàng hoa mỹ vô song lóng lánh xuất hiện, giống như phủ thêm một món Phượng chi vũ y. Thân thể của nàng khẽ run, linh vũ hoa mỹ chém ra vô tận, phảng phất chém đứt không gian.
Thanh Nhi thấy ánh sáng sát phạt vô tận này, tóc dài tung bay. Nàng cất tiếng quát trong trẻo, song chưởng điên cuồng vỗ ra, Trảm Tiên đồ hóa thành lốc xoáy đáng sợ. Toàn bộ lực lượng chém tới, nuốt hết thảy vào bên trong lốc xoáy.
-Thanh Nhi, chúng ta đi.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn lướt về phía trước, thấy đại cuộc bên kia đã định, không nhất thiết tiếp tục chiến đấu nữa. Nữ tử thần bí nếu không lấy được truyền thừa, nhất định nàng ta sẽ trở về bản thân, phụ trên thân thể của Nam Hoàng Vân Hi cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Với lực lượng kỳ lạ của nữ tử thần bí này, Nam Hoàng Vân Hi mạnh đến bực đó mà cũng bị dễ dàng phụ thể, Thiên Tượng cảnh giới tự hồ không ai có năng lực ngăn cản được nàng, chỉ có lực lượng huyết mạch của hắn mới có lực uy hiếp đặc biệt đối với nữ tử thần bí ấy.
Thanh Nhi đẩy ra song chưởng, Trảm Tiên đồ điên cuồng tung ra phía trước. Lập tức nàng và Tần Vấn Thiên đua nhau lùi thân hình lại, sau khi Nam Hoàng Vân Hi chống đỡ công kích của nàng, vẫn không truy kích bọn họ, mà trực tiếp xoay người đi tới truyền thừa cổ. Nhưng lúc nhìn thấy tình hình bên kia, thần sắc của nàng tỏ ra tái nhợt.
Tử Đạo Dương đã cướp lấy một tòa truyền thừa cổ. Còn truyền thừa cổ cuối cùng không ngờ bị con chim Trảm Bằng cực kỳ cố chấp kia chiếm được. Toàn thân Trảm Bằng đầy thương thế, máu me đầm đìa, thê thảm cực kỳ. Trước lúc hắn leo lên truyền thừa cổ, trường tiên của Từ Như Tuyết còn quật trên người hắn, trường tiên đáng sợ kia đã quật hắn đến tróc da bong thịt, huyết nhục văng tung tóe. Nhưng mà hắn vẫn không nói tiếng nào, không quản tới hết thảy, bước lên truyền thừa cổ vị. Loài chim tầm thường cố chấp kia dường như cũng có chỗ không tầm thường chút nào.
- Ah...
Nam Hoàng Vân Hi thấy một màn như vậy thì gào to một tiếng, cực kỳ phẫn nộ, trong thần sắc ẩn chứa nỗi tức giận đáng sợ. Ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng đến mức tận cùng đó khiến cho các thiên kiêu chung quanh nàng cảm thấy một cơn rét lạnh đến từ trong thâm tâm. Bọn họ cũng cực kỳ khó hiểu nhìn Nam Hoàng Vân Hi. Không ngờ nhân vật thứ ba trên Đăng Tiên bảng lại khiến bọn họ có cảm giác uy nghiêm đáng sợ như vậy. Sự phẫn nộ của nàng dường như làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được một sự sợ hãi đến từ linh hồn.
Dù sao cũng có không ít người vẫn không cam lòng, tiếp tục chạy tới vị trí của Trảm Bằng, muốn bước lên truyền thừa cổ, đuổi Trảm Bằng từ phía trên đuổi xuống. Nhưng khoảnh khắc Trảm Bằng ngồi ở trên truyền thừa cổ, một tia sáng phù văn hoa mỹ bao phủ lấy thân thể của hắn. Công kích của những thiên kiêu kia bị tia sáng ngăn cản ở ngoài, không cách nào uy hiếp được Trảm Bằng chút nào.
Trảm Bằng thấy một màn như vậy, trong con ngươi lay động tia sáng hưng phấn. Cuối cùng hắn đã có được. Hắn cướp lấy truyền thừa cổ trong khi các thiên kiêu tranh phong. Hắn nhất định sẽ quật khởi, trảm sát quân chủ trên không trung, trở thành Thần Điểu siêu việt.
Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đã rời khỏi nơi này. Nếu Tiểu Hỗn Đản có ở đó, dĩ nhiên Tần Vấn Thiên chúc phúc cho hắn. Tuy nhiên kế tiếp Tiểu Hỗn Đản đối mặt với địch nhân có thể nói là siêu cấp đáng sợ. Ba người ở trước mắt, theo thứ tự là Trảm Bằng hàng thứ bảy trên Đăng Tiên bảng, sau đó là Tử Đạo Dương đệ nhất trên Đăng Tiên bảng và Ma Tà thứ hai trên Đăng Tiên bảng. Ngoài ra còn có năm vị đã lấy được truyền thừa cổ. Không biết bọn họ là ai, nhưng hiển nhiên đã có được từ rất sớm trước kia, tu vi không cách nào đo lường được.
Hai người đi ngang qua động phủ bên ngoài, tám vị Tiên Đế đã không còn khí tức, trở về bên trong cổ quan dường như chưa bao giờ sống lại. Đương nhiên Tần Vấn Thiên sẽ không tới quấy rầy. Hắn tiếp tục đi ra bên ngoài. Lúc đi tới bên ngoài động phủ, hắn trông thấy lão giả áo xám đứng ở đó, đứng chắp tay đưa lưng về phía bọn họ, cực kỳ cô tịch. Tấm lưng kia và uy thế siêu nhiên của cung điện phảng phất như dung nhập vào một thể, phảng phất như chính hắn là chúa tể vô thượng của nơi này. Nếu Tần Vấn Thiên không chính mắt trông thấy pho tượng cùng với chín ghế truyền thừa, thậm chí có thể nghĩ rằng lão giả áo xám kia chính là bản tôn của Phạm Thiên đại đế.
Lúc này, Tần Vấn Thiên tràn đầy hoài nghi về thân phận của lão giả áo xám trước mắt. Rốt cuộc lão là ai?
-Hết thảy đều đã kết thúc.
Lão giả thấp giọng nói, lão chợt nhìn về phía đối diện. Chỉ thấy lão vươn tay, ngón tay chỉ về phía trước, tiếp tục nói:
-Ta không chỉ nhớ tới Phạm Thiên đại đế, ta còn nhớ hắn là ai. Năm đó Phạm Thiên đại đế danh chấn Tiên vực, đánh một trận giết tám vị Tiên Đế, ai dám tranh phong? Kẻ dám chiến phải chết, vô địch Tiên vực. Người trong thiên hạ có ai không kính sợ?
Lời lẽ của lão giả áo xám thần bí tựa như dần dần có chút kích động, hắn chỉ vào đế vương khí hào quang sáng rực trời màu vàng bên kia, chỉ vào động phủ bên kia, mở miệng nói:
-Chỉ có hắn. Chỉ có hắn mới có thể chống lại Phạm Thiên đại đế, nhân vật tuyệt thế chân chính đó, một mình hắn độc chiến Phạm Thiên đại đế, lưu Phạm Thiên đại đế vĩnh viễn tại nơi này. Người như vậy, Tiên vực tìm không ra người thứ hai. . .