- Ai? Kim quang gai mắt hàng lâm, khiến cho tâm đầu chư thiên kiêu lại run lên, trước là Tiêu Lãnh Nguyệt và Tham Lang bỗng đột nhiên xuống tay với Tần Vấn Thiên, hiển nhiên là vì không để Huyền Dương cầm nã Tần Vấn Thiên, tưởng muốn kích thương hắn sau đó cướp người. Nhưng ngay lúc công phạt ập tới, kim quang đầy trời, như có cường giả từ trên trời hàng lâm, cứu viện Tần Vấn Thiên. Chẳng lẽ, người này cũng như Tiêu Lãnh Nguyệt, tưởng muốn cướp đoạt Tần Vấn Thiên? Trên vòm trời như chợt nổi lên một trận không gian phong bạo, quang mang vàng rực chói mắt giống như từng đạo lợi kiếm bén nhọn bắn ra bốn phương tám hướng, đợi khi nhìn rõ thân thể bọc trong quang mang vàng rực, đồng khổng mọi người đều không khỏi co rút, nội tâm run rẩy kịch liệt, Huyền Dương điên cuồng chạy tới cũng đột nhiên dừng chân lại, nhíu mày, thần tình lộ ra một mạt dị dạng. - Sao nàng cũng tới? Cũng là vì Thần Chi Thủ mà đến? Thân ảnh xuất hiện là một nữ tử tuyệt mỹ, nàng thần sắc lạnh lùng, phảng phất như mang theo hàn sương, dù bộ dạng tức tối phẫn nộ vẫn đẹp khiến lòng người nao nao, nhịn không được sinh ra một tia thương tiếc, dáng hình thánh khiết của nàng giống như tiên nữ trên chín tầng trời, cao quý, thánh khiết, lãnh diễm. - Nữ tử này đẹp quá, dung nhan nàng còn xuất chúng hơn cả Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng là ai? Có người mở miệng hỏi nói: - Chẳng lẽ là Nam Hoàng Vân Hi? - Không phải, ta gặp qua Nam Hoàng Vân Hi một lần, tuy đều là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng khí chất bất đồng. Có người đáp nói. - Vậy sẽ là ai? - Ở Cổ Đế chi thành tuyệt sắc mỹ nữ kinh diễm như thế, còn cả khí chất kia nữa, chỉ có ba người, Tiêu Lãnh Nguyệt ở đây rồi, Nam Hoàng Vân Hi cũng được bài trừ, vậy còn có thể là ai? Người đó lần nữa mở miệng, khiến ánh mắt mọi người không khỏi run lên. Trong ba đại tuyệt sắc mỹ nữ của Cổ Đế chi thành, con gái Trường Thanh Đại Đế là người thần bí nhất, cực ít lộ diện, nàng trời sinh Tiên Vương thể, thành tựu thấp nhất cũng là Tiên Vương, ở Cổ Đế chi thành nàng không sáng lập môn phái nào, cũng không nghe nói nàng tiếp xúc cùng ai, mà thường chỉ độc lai độc vãng. Bây giờ, nàng xuất hiện? - Thanh Nhi công chúa, con gái Trường Thanh Đại Đế? Rất nhiều người cũng đồng thời nhận ra thân phận nữ tử vừa xuất hiện, nội tâm có phần kinh ngạc, người không khả năng xuất hiện nhất, cánh nhiên lại xuất hiện vào đúng thời khắc này? - Nàng chính là Thanh Nhi, người yêu của Tần sư huynh? Lúc này Quân Mộng Trần đã ngưng lại chiến đấu, hắn nhìn dáng người tuyệt đại trong hư không, trong mắt chớp lên một mạt ý cười càn cạn. Vào lúc Tần sư huynh cần sự trợ giúp nhất, Thanh Nhi công chúa xuất hiện, hơn nữa còn là dung nhan tuyệt thế như thế, quả thật rất xứng đôi với Tần sư huynh, khó trách Tần sư huynh luôn một mực muốn tìm nàng. - Tần sư huynh và Thanh Nhi công chúa nhất định sẽ trở thành thần tiên quyến lữ. Quân Mộng Trần khẽ cười lên, Tử Tình Hiên ở bên cạnh cũng nhìn thấy dáng hình tuyệt thế kia, trong tròng mắt chớp qua một mạt tiu nghỉu, Khó trách hắn mãi nhớ nhung không quên Thanh Nhi công chúa đến vậy, nữ tử như thế, thân phận thực lực như thế, lúc hắn cần nhất lại xuất hiện sóng vai mà chiến bên người hắn. Trên vòm trời, Tần Vấn Thiên hóa thân Đại Bằng nhìn thấy thân ảnh mà mình cực kỳ quen thuộc hiện ra, trong hai mắt cự đại tuôn hiện ôn tình vô tận, khoảnh khắc này, phảng phất như tất cả thống khổ và thương nặng mà hắn đang phải gánh chịu đều không quan trọng nữa, xa cách nhiều năm, cuối cùng hắn đã gặp được Thanh Nhi, cự ly giữa thế giới Lạp Tử và thế giới Tiên Vực thực sự quá xa xôi, có đôi lúc hắn cũng sợ hãi, sợ hãi rằng hai người sẽ tẩu tán từ đây, cách biệt thiên nhai, hắn lo lắng thời gian sẽ thay đổi tất cả
May mà, là hắn quá lo xa, lúc hắn cần nhất nàng vẫn xuất hiện bên người... Tựa như trước kia, hắn thân làm nam nhi, vốn hẳn nên là hắn thủ hộ nàng, nhưng Thanh Nhi lại như kỵ sĩ của hắn, xuất hiện vào lúc gian nan nhất, đứng ở trước mặt hắn, mang đến cho hắn trợ giúp cực cần thiết, hơn nữa, lặng lẽ không thanh, không cầu hồi báo. Phần cảm tình này, tùy theo thời gian đẩy dời, tùy theo năm tháng lắng đọng, càng tích càng sâu. Quang mang vàng rực cường đại bao phủ quanh mình Thanh Nhi, cũng bao phủ thân thể to lớn của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ánh mắt băng lãnh của Thanh Nhi nhìn về phía Tiêu Lãnh Nguyệt, lạnh lùng, khiến người sinh ra từng trận hàn ý
Tiêu Lãnh Nguyệt cũng nhìn đăm đăm dáng hình tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt, nhìn tuyệt sắc mỹ nữ vô luận là khí chất hay dung nhan đều không hề thua kém mình chút nào. - Con gái Trường Thanh Đại Đế, Thanh Nhi công chúa? Tiêu Lãnh Nguyệt tuy chưa từng gặp qua Thanh Nhi, nhưng cũng đoán được thân phận người đến. Nàng một mực đang tìm kiếm đối phương, nàng xếp hạng thứ sáu trên Đăng Tiên bảng, mà Thanh Nhi được xếp hạng thứ năm, thậm chí là đến sau cư thượng, leo lên vượt qua xếp hạng của nàng, điều này khiến Tiêu Lãnh Nguyệt vẫn luôn không phục, tìm kiếm Thanh Nhi lâu nay, tưởng muốn chiến đấu một trận với nàng. Nhưng dù như thế, Tiêu Lãnh Nguyệt cũng không nghĩ đến nàng sẽ xuất hiện vào lúc này, hai bên sẽ gặp nhau trong tình cảnh như vậy. Thanh Nhi vốn không nên xuất hiện ở đây mới đúng. - Ngươi cũng muốn cầm nã hắn, cướp đoạt Thần Chi Thủ? Tiêu Lãnh Nguyệt thấy Thanh Nhi không đáp lời, tiếp tục mở miệng hỏi nói: - Ta còn tưởng rằng ngươi không tranh với đời chứ, Thần Chi Thủ xuất hiện, cuối cùng cũng nhịn không được? Thanh Nhi vẫn nhìn lạnh lùng, không để ý tới lời Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng quay đầu lại, lập tức hai mắt nàng hiện lên vẻ ấm áp khi nhìn hóa thân yêu thú của Tần Vấn Thiên, thần tình lãnh mạc tan biến, thay vào đó là lo lắng, nàng không ngờ sẽ gặp được Tần Vấn Thiên ở Cổ Đế chi thành, nàng thực sự không nghĩ đến, hắn lại đi tới tòa Cổ Đế chi thành nơi tụ tập của thiên kiêu Tiên Vực nhanh như vậy. Thanh Nhi chưa bao giờ hoài nghi Tần Vấn Thiên, chỉ là không nghĩ Tần Vấn Thiên có thể đến nhanh như vậy. Chứng kiến Thanh Nhi trực tiếp quay đầu không thèm để ý mình, lãnh ý trán phóng trên người Tiêu Lãnh Nguyệt càng lạnh thêm mấy phần, cuốn thốc mà ra, cực kỳ đáng sợ, lập tức, nàng chợt nghe một đạo thanh âm giòn tan vang lên. - Ngươi thụ thương. Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, thân ảnh thanh thúy mà ôn hòa, khác hẳn với khí chất băng lãnh vừa nãy, như là hai người hoàn toàn khác biệt, trong thanh âm mang theo một tia lo lắng, còn có một tia thương cảm. - Cái này...