Đại Chưởng Ấn điên cuồng lưu động, phảng phất như đã không cần Tần Vấn Thiên phải tự thân khống chế, phù quang vô tận tự hành lưu động, Tần Vấn Thiên đột nhiên xoay người cuồng chạy, há miệng nói:
- Đi theo ta.
Thần sắc đám người Tiêu Lãnh Nguyệt chợt lóe, tâm đầu ai nấy đều hơi sững, xoay người cùng theo Tần Vấn Thiên cuồng chạy, lao thẳng tới nơi bọn họ tiến vào, nơi đó cũng là tử lộ, không thấy có lối ra.
- Oanh!
Một đạo chùm sáng đáng sợ bỗng nhiên bắn ra, từ phía cuối tiền phương phún dũng mà ra, trọn cả Đại Chưởng Ấn chấn đãng điên cuồng, tạc nổ, nát vụn, mà ở trước mặt bọn họ chợt phảng phất như hiện ra một cánh cửa, cảnh này khiến tâm đầu Tiêu Lãnh Nguyệt run lên, tốc độ mọi người càng thêm gia tốc, lao thẳng đến lối thoát.
- Tần Vấn Thiên.
Một đạo tiếng gào truyền ra, chỉ thấy những nhân vật thiên kiêu khác trong địa cung cũng đang điên cuồng chạy tới, tiếng rống giận phát ra từ miệng Huyền Tinh, mang theo ý băng lãnh không chút dấu diếm.
Khó trách Tần Vấn Thiên tuyển chọn vị trí kia, thì ra đó là nơi cách lối ra gần nhất.
- Ông!
Cả người Tần Vấn Thiên hóa thành một tôn phong bằng, giống như phong bằng thực sự, xông vào lối ra, tiếp theo, hắn phát hiện mình xuất hiện trong một thông đạo khác.
Sau người không ngừng có tiếng nứt nổ, tiếng ầm vang hãi người vọng lại, từng đạo thanh âm phá không lục tục truyền đến, đám cường giả Tiêu Môn do Tiêu Lãnh Nguyệt dẫn đầu và cường giả Song Kiêu minh đều dồn dập bước vào lối thông đạo đi lên này, bọn họ tựa hồ không tâm tư đâu tính sổ với Tần Vấn Thiên, chỉ nhìn chằm chằm coi chừng thông đạo, trong lòng nổi lên một tia lạnh ý, không lẽ lại là tuyệt lộ ?
- Có một tia quang tuyến, hẳn sẽ có đường.
Chợt nghe một người kinh hô, đám đông lũ lượt tiến về phía trước, thông qua cổ đạo hướng lên này đi tới một không gian cự đại, chung quanh phiến không gian cự đại có vô số đồ án Thần Văn, nhìn qua càng thêm phần phức tạp, Tần Vấn Thiên thậm chí không cách nào nhìn thấu những Thần Văn kia.
- Khi nãy là Đại Thủ Ấn, giờ là bên trong thân thể?
Tâm đầu Tần Vấn Thiên thoáng run lên, có điều tôn khu thể này tựa hồ tịnh không hoàn chỉnh, tứ xứ đều có vết tích phá hoại, quang tuyến từ bên ngoài hắt vào, đã có người đi tới chỗ có ánh sáng lấp lánh, bỗng chợt có tiếng kinh hô truyền ra:
- Đây là một pho điêu tượng cổ nhân, Cổ Chi Đại Đế, chúng ta vừa đi ra từ trong thân thể của Cổ Chi Đại Đế.
Tần Vấn Thiên cũng thuận theo một nơi lỗ hổng cự đại đi ra bên ngoài, chỉ thấy hắn trôi nổi giữa hư không, quay đầu nhìn lại nơi hắn vừa thoát ra, đó là một pho thân thể vô cùng khổng lồ, giống như tượng đá, lại cực kỳ chân thực, như là tồn tại thực thể, nơi vừa nãy bọn hắn đi ra là cánh tay, thuận theo cánh tay nhìn ra nơi xa, ở ngoài tựa hồ là một tòa cung điện.
- Đây là đế cung, nhất định là vậy, thì ra cung điện dưới đất mà chúng ta sa vào là dấu bàn tay Cổ Đế.
Trong lòng Tiêu Lãnh Nguyệt không khỏi chấn hám, bọn hắn thuận theo cánh tay đi tới, đó mới thật sự là thông đạo.
- Nơi này có tự bia, có cường giả lập bia khắc chữ ở đây.
Trong đám cường giả Tiêu Môn có người kinh hô, ánh mắt mọi người lập tức nhìn xuống dưới chân thân xác khổng lồ kia, nơi đó quả nhiên có cổ bia, thân hình ai nấy tức thì lóe lên, đi tới dưới chân thân xác khổng lồ, quan sát cổ bia trước mặt.
- Ta nghe chư vị tiền bối đại chiến ở đấy, đặc ý đến xem, chiêm ngưỡng di tích của bậc tiền bối, trong lòng rất hoài niệm, thấy được di phong của chư tiền bối, tựa hồ có thể cảm thụ được sự cường thịnh của chư quân, thán không thể sống cùng thời với chư quân, không được giao phong, thực sự rất tiếc nuối, chỉ có thể bảo tồn di chỉ chư quân ở đây, hi vọng người hậu thế cũng có duyên chiêm ngưỡng phong thái chư quân.
Chữ viết trên cổ bia thương kình hữu lực, chỉ là vừa nhìn, phảng phất như mỗi một nét chữ đều cất chứa quy tắc lực lượng đáng sợ, khiến người xem có thể cảm nhận một cách sâu sắc về sự khủng bố của người khắc chữ.
- Thán không thể sống cùng thời với chư quân, không được giao phong, thực sự rất tiếc nuối...
Có người thì thào lẩm bẩm, trong lòng không khỏi chấn hám, cả kinh nói:
- Đã lưu cổ bia ở đây, lại không có lạc khoản, lời lẽ lại ngông cuồng như vậy, nếu là thật, người lưu lại cổ bia ở đây hẳn phải mạnh lắm, than thở mình không thể sống cùng thời để có cơ hội giao phong cùng Cổ Chi Đại Đế.
- Không biết là vị siêu cấp đại năng của Tiên Vực nào, dám nói như vậy, tất phải có chiến lực siêu cường đủ để kháng hành Cổ Chi Đại Đế, đáng tiếc không có lạc khoản, không thể biết là vị tiền bối danh chấn Tiên Vực nào.
Có người cảm khái đáng tiếc, cường giả như thế, cánh nhiên không lưu danh lạc khoản.
- Khi trước ở trong cung điện dưới đất còn lưu ánh lửa, xem ra vị tiền bối khắc chữ đây từng qua đó? Có thể khốn nhân vật cấp Tiên Vương, lại trói không được nhân vật tiền bối lưu chữ này.
Tần Vấn Thiên thì thào lẩm bẩm, ánh mắt hắn quét nhìn chung quanh, nơi này là một mảnh tàn hài, tứ xứ đều có vết tích hủy diệt, chỉ mỗi cổ bia và cung điện khí thế khôi hoằng là hoàn hảo vô tổn, hiển nhiên là do tiền bối kia đúc thành, phong tồn di chỉ Nghệ đế ở đây.
Điều này càng khiến mọi người cảm thán không thôi, khí phách của cường giả Đại Đế tiền bối đúng là phi thường, hắn không chỉ không phá hoại, ngược lại còn bảo tồn lại di chỉ.
Lúc này, Tần Vấn Thiên thấy có không ít người bắt đầu dồn dập rời khỏi đây , hướng tới mặt sau pho tượng, không có tiếng kinh hô nào vọng lại, hiển nhiên là đều có phát hiện mới, thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe, cũng đạp bước mà ra, đi tới mặt sau pho tượng, rất nhanh, thần sắc hắn ngưng thị nơi nào đó, ánh mắt như định dạng ở kia.
Đại Chưởng Ấn điên cuồng lưu động, phảng phất như đã không cần Tần Vấn Thiên phải tự thân khống chế, phù quang vô tận tự hành lưu động, Tần Vấn Thiên đột nhiên xoay người cuồng chạy, há miệng nói:
- Đi theo ta.
Thần sắc đám người Tiêu Lãnh Nguyệt chợt lóe, tâm đầu ai nấy đều hơi sững, xoay người cùng theo Tần Vấn Thiên cuồng chạy, lao thẳng tới nơi bọn họ tiến vào, nơi đó cũng là tử lộ, không thấy có lối ra.
- Oanh!
Một đạo chùm sáng đáng sợ bỗng nhiên bắn ra, từ phía cuối tiền phương phún dũng mà ra, trọn cả Đại Chưởng Ấn chấn đãng điên cuồng, tạc nổ, nát vụn, mà ở trước mặt bọn họ chợt phảng phất như hiện ra một cánh cửa, cảnh này khiến tâm đầu Tiêu Lãnh Nguyệt run lên, tốc độ mọi người càng thêm gia tốc, lao thẳng đến lối thoát.
- Tần Vấn Thiên.
Một đạo tiếng gào truyền ra, chỉ thấy những nhân vật thiên kiêu khác trong địa cung cũng đang điên cuồng chạy tới, tiếng rống giận phát ra từ miệng Huyền Tinh, mang theo ý băng lãnh không chút dấu diếm.
Khó trách Tần Vấn Thiên tuyển chọn vị trí kia, thì ra đó là nơi cách lối ra gần nhất.
- Ông!
Cả người Tần Vấn Thiên hóa thành một tôn phong bằng, giống như phong bằng thực sự, xông vào lối ra, tiếp theo, hắn phát hiện mình xuất hiện trong một thông đạo khác.
Sau người không ngừng có tiếng nứt nổ, tiếng ầm vang hãi người vọng lại, từng đạo thanh âm phá không lục tục truyền đến, đám cường giả Tiêu Môn do Tiêu Lãnh Nguyệt dẫn đầu và cường giả Song Kiêu minh đều dồn dập bước vào lối thông đạo đi lên này, bọn họ tựa hồ không tâm tư đâu tính sổ với Tần Vấn Thiên, chỉ nhìn chằm chằm coi chừng thông đạo, trong lòng nổi lên một tia lạnh ý, không lẽ lại là tuyệt lộ ?
- Có một tia quang tuyến, hẳn sẽ có đường.
Chợt nghe một người kinh hô, đám đông lũ lượt tiến về phía trước, thông qua cổ đạo hướng lên này đi tới một không gian cự đại, chung quanh phiến không gian cự đại có vô số đồ án Thần Văn, nhìn qua càng thêm phần phức tạp, Tần Vấn Thiên thậm chí không cách nào nhìn thấu những Thần Văn kia.
- Khi nãy là Đại Thủ Ấn, giờ là bên trong thân thể?
Tâm đầu Tần Vấn Thiên thoáng run lên, có điều tôn khu thể này tựa hồ tịnh không hoàn chỉnh, tứ xứ đều có vết tích phá hoại, quang tuyến từ bên ngoài hắt vào, đã có người đi tới chỗ có ánh sáng lấp lánh, bỗng chợt có tiếng kinh hô truyền ra:
- Đây là một pho điêu tượng cổ nhân, Cổ Chi Đại Đế, chúng ta vừa đi ra từ trong thân thể của Cổ Chi Đại Đế.
Tần Vấn Thiên cũng thuận theo một nơi lỗ hổng cự đại đi ra bên ngoài, chỉ thấy hắn trôi nổi giữa hư không, quay đầu nhìn lại nơi hắn vừa thoát ra, đó là một pho thân thể vô cùng khổng lồ, giống như tượng đá, lại cực kỳ chân thực, như là tồn tại thực thể, nơi vừa nãy bọn hắn đi ra là cánh tay, thuận theo cánh tay nhìn ra nơi xa, ở ngoài tựa hồ là một tòa cung điện.
- Đây là đế cung, nhất định là vậy, thì ra cung điện dưới đất mà chúng ta sa vào là dấu bàn tay Cổ Đế.
Trong lòng Tiêu Lãnh Nguyệt không khỏi chấn hám, bọn hắn thuận theo cánh tay đi tới, đó mới thật sự là thông đạo.
- Nơi này có tự bia, có cường giả lập bia khắc chữ ở đây.
Trong đám cường giả Tiêu Môn có người kinh hô, ánh mắt mọi người lập tức nhìn xuống dưới chân thân xác khổng lồ kia, nơi đó quả nhiên có cổ bia, thân hình ai nấy tức thì lóe lên, đi tới dưới chân thân xác khổng lồ, quan sát cổ bia trước mặt.
- Ta nghe chư vị tiền bối đại chiến ở đấy, đặc ý đến xem, chiêm ngưỡng di tích của bậc tiền bối, trong lòng rất hoài niệm, thấy được di phong của chư tiền bối, tựa hồ có thể cảm thụ được sự cường thịnh của chư quân, thán không thể sống cùng thời với chư quân, không được giao phong, thực sự rất tiếc nuối, chỉ có thể bảo tồn di chỉ chư quân ở đây, hi vọng người hậu thế cũng có duyên chiêm ngưỡng phong thái chư quân.
Chữ viết trên cổ bia thương kình hữu lực, chỉ là vừa nhìn, phảng phất như mỗi một nét chữ đều cất chứa quy tắc lực lượng đáng sợ, khiến người xem có thể cảm nhận một cách sâu sắc về sự khủng bố của người khắc chữ.
- Thán không thể sống cùng thời với chư quân, không được giao phong, thực sự rất tiếc nuối...
Có người thì thào lẩm bẩm, trong lòng không khỏi chấn hám, cả kinh nói:
- Đã lưu cổ bia ở đây, lại không có lạc khoản, lời lẽ lại ngông cuồng như vậy, nếu là thật, người lưu lại cổ bia ở đây hẳn phải mạnh lắm, than thở mình không thể sống cùng thời để có cơ hội giao phong cùng Cổ Chi Đại Đế.
- Không biết là vị siêu cấp đại năng của Tiên Vực nào, dám nói như vậy, tất phải có chiến lực siêu cường đủ để kháng hành Cổ Chi Đại Đế, đáng tiếc không có lạc khoản, không thể biết là vị tiền bối danh chấn Tiên Vực nào.
Có người cảm khái đáng tiếc, cường giả như thế, cánh nhiên không lưu danh lạc khoản.
- Khi trước ở trong cung điện dưới đất còn lưu ánh lửa, xem ra vị tiền bối khắc chữ đây từng qua đó? Có thể khốn nhân vật cấp Tiên Vương, lại trói không được nhân vật tiền bối lưu chữ này.
Tần Vấn Thiên thì thào lẩm bẩm, ánh mắt hắn quét nhìn chung quanh, nơi này là một mảnh tàn hài, tứ xứ đều có vết tích hủy diệt, chỉ mỗi cổ bia và cung điện khí thế khôi hoằng là hoàn hảo vô tổn, hiển nhiên là do tiền bối kia đúc thành, phong tồn di chỉ Nghệ đế ở đây.
Điều này càng khiến mọi người cảm thán không thôi, khí phách của cường giả Đại Đế tiền bối đúng là phi thường, hắn không chỉ không phá hoại, ngược lại còn bảo tồn lại di chỉ.
Lúc này, Tần Vấn Thiên thấy có không ít người bắt đầu dồn dập rời khỏi đây , hướng tới mặt sau pho tượng, không có tiếng kinh hô nào vọng lại, hiển nhiên là đều có phát hiện mới, thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe, cũng đạp bước mà ra, đi tới mặt sau pho tượng, rất nhanh, thần sắc hắn ngưng thị nơi nào đó, ánh mắt như định dạng ở kia.