Chiêu hồn thuật là một kiểu làm phép của người sống gọi linh hồn của người chết trở về với dương gian trong kì hạn là một nén nhang. Thuật này như con dao hai lưỡi, vừa sắc, vừa mỏng, lại không có tay cầm, cũng giống như, lợi thì ít mà hại thì nhiều.
Lục Linh Miêu mặc áo bà đồng vào, đầu đội mũ khắc hình âm dương đen trắng, tay cầm đĩa bát quái hướng về phía tây, nơi cánh cửa thông ra phía ngoài. Cô đốt một bó hương, tay phẩy phẩy cho lửa tắt rồi cắm vào bát nhang trên ban thờ. Xong xuôi mọi việc, cô quay người lại nhìn Dương Sở Lãnh đang ngồi khoanh chân trong vòng tròn kết ấn mà cô vừa mới vẽ, xung quanh hắn là nến trắng đang chập chờn cháy.
Lục Linh Miêu bước chậm rãi ra cánh cửa ở phía tây, mở toang ra, rõ là đang ở trong tầng hầm, vậy mà gió lớn ở đâu lùa vào mang theo hơi lạnh như băng khiến cô vừa rét vừa run.
Dương Sở Lãnh ngồi trong vòng tròn kết ấn, hai mắt tuy nhắm nghiền nhưng vẫn biết Lục Linh Miêu đang làm gì. Hắn hỏi, trong cái giọng không mang theo một chút xúc cảm nào:
- Bắt đầu chưa?
Lục Linh Miêu bước tới trước bàn thờ, tay cầm lấy thanh kiếm đồng mà Dương Sở Lãnh sai người đem tới trước đó, dán lá bùa vào trước mũi kiếm, cắt máu ở ngón tay ra, vẽ một đường ngoằn nghèo toàn chữ tượng hình lên trán người đối diện. Vẽ xong, cô dơ thanh kiếm kên trước ban thờ, hai mắt nhắm lại, bắt đầu niệm chú.
Anh Thạch Thảo vừa lần mò trong bóng tối vừa chỉnh sửa chiếc khuyên liên lạc đã bị cô dẫm bẹp mấy phút trước. Lục Phong Thần theo đuôi cô gái trước mặt đã hơn nửa tiếng, bèn mất kiên nhẫn, không chú ý tới phía trước có chậu vạn tuế, cả người đâm sầm vào cây, tạo thành tiếng xột xoạt. Ngay khi anh nhận thức được âm thanh đã kinh động đến cô gái kia, thì lưỡi dao sắc lạnh đã kề ngay bên cổ. An Thạch Thảo gương mặt sa sầm, ánh mắt hơi xanh lên trong bóng tối:
- Tại sao lại bám theo tôi?
-...
- Chẳng lẽ anh không sợ chết? Lưỡi dao vô tình lắm, lão đại à!
Lục Phong Thần nhìn mũi dao sắc nhọn rồi cười một cái, nghe tiếng cười của anh mà đến rợm người, anh nói:
- Cô dám?
Tay cầm dao của An Thạch Thảo nới lỏng một chút, xong chỉ được 2 giây, lại nắm chặt trở lại:
- Vậy tôi đành phải đắc tội!
Xoạt!!!!
Giữa bóng tối đen kịt, một tia sáng sắc nhọn lóe lên rồi vụt biến mất. An Thạch Thảo thất thần nhìn chuôi dao bị người đàn ông trước mắt bắt được. Rõ là tốc độ của cô rất nhanh...không, phải nói là lưỡi dao kề ngay cổ, chỉ cần một đường là kết liễu mạng sống của anh, vậy mà...
Lục Phong Thần từ từ lôi con dao ra khỏi tay của An Thạch Thảo, quăng về phía trước, lưỡi dao cắm phập vào bức tường, có một vệt chất lỏng bám vào tường mài chậm rãi chảy xuống.
Lúc này đây, dường như sự kinh ngạc vẫn chưa biến mất trong đôi mắt cô, thế nhưng để Lục Phong Thần bắt được, cô chỉ có nước chết. An Thạch Thảo vùng vằng, cố thoát khỏi bàn tay đang dữ lấy cổ tay mình. Nhưng đổi lại là sự vô ích. Sau một hồi im lặng, Lục Phong Thần mới cười nhạt:
- Cô chán sống rồi!
Dường như, An Thạch Thảo cảm nhận được cổ mình bị thít chặt dần, chặt dần, chặt tới nỗi, mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt cô cố gắng bấu vào bàn tay đang dặt trên cổ mình. Bằng mọi giá, cô phải sống, không thể chết ngay bây giờ được, nếu cô chết, thì ai sẽ trả mối thù giết mẹ thay cô.
- Buông.....buông tôi....ra!!
Rầm!!!
Sau tiếng động lớn, một đám người mặc áo đen vội vàng chạy tới, tay cầm súng chĩa vào cây vạn tuế gần đó, rồi lại rọi vào góc tường phía bên phải, hình như, bọn chúng nghe lầm. Rõ là âm thanh phát ra từ chỗ này. Đám vệ sĩ tay cầm súng nhìn nhau rồi lắc đầu tản ra mỗi kẻ một hướng.
An Thạch Thảo bất thình lình tỉnh dậy, toàn thân ngập tràn trong nước, cổ rát tới mức đau ê ẩm. Cô đang ở nơi quái quỷ gì thế này. Khi nãy vật lộn với Lục Phong Thần, có vẻ như chạm phải công tắc gì đó, làm bức tường sau chậu vạn tuế dịch chuyển, cô và anh ta cứ thế nhào lộn ngã xuống đây.
Đang lúc suy nghĩ, thì từ dưới lưng của cô có thứ gì đó động đậy, mềm mềm tựa như cái đệm. An Thạch Thảo rùng mình một cái vội lổm ngổm bò dậy, rút trong người ra khẩu súng lục giấu trong chân váy, lên lòng thủ sẵn.
- Ai?
Đáp lại câu hỏi của cô là tiếng ho khan đầy khô khốc và lạnh lẽo.
Thôi! Miễn trả lời cũng biết kẻ đó là ai. Vậy nên bàn tay cầm súng của An Thạch Thảo càng siết chặt hơn, đến mức trắng bệch:
- Không được nhúc nhích!
Lục Phong Thần im lặng, nhưng vẫn ngồi dậy, hai tay chống dưới đất, nước ngập đến eo.
- Tôi cảnh cáo anh! Đừng có lại gần đây.
- Cô to gan lắm!
Lục Phong Thần cười nhạt, trong cái cười có sự đe dọa con người kia.
Anh ta nói xong thì cũng không nhúc nhích gì nữa. An Thạch Thảo cầm chắc khẩu súng trong tay, mũi chĩa về phía Lục Phong Thần, hai chân vẫn lò dò bước đi. Cô cứ lùi, cứ lùi, cho tới khi bóng của người trước mắt dần trở lên mờ nhạt, mới chịu buông súng xuống, quay người lại đi tìm lối ra.
Cái mật thất này vừa tối tăm, vừa ẩm thấp, trên vách tường rêu mọc thành từng đám, dưới đất, nước sóng sánh ngập tới bắp chân. Đây có lẽ là nơi thấp nhất của tòa dinh thự này. Chẳng trách, nước tràn vào nhiều như vậy, là bởi bốn xung quanh tòa dinh thự không là sông thì cũng là kênh ngòi. Có lẽ men theo dòng nước chảy, sẽ tìm được lối ra.
Nghĩ ngợi một lúc, An Thạch Thảo xé một mành lụa trên váy, thả trên mặt nước. Mành lụa bằng chất li lông nên không thấm nước. Nó cứ thế dập dềnh trôi về phía trước. Một tia sáng chợt vụt qua mắt của An Thạch Thảo. Cô thấy xung quanh là bóng tối, cô thấy một người đàn ông bị thương đang thở hổn hển, cánh tay bị toạc ra, đang phải đối mặt với bốn người à không... chúng không phải là người. Chúng là quái vật, là những thí nghiệm thất bại của mấy nhà khoa học điên tạo thành. Chúng giống với tên dị nhân nhiều năm trước đã tấn công cô ở đường quốc lộ. Còn nữa người đàn ông kia nhìn rất quen, chẳng phải ai khác mà chính là Lục Phong Thần. Anh ta dường như chẳng còn đủ sức chống chế bọn quái vật ấy. Bất lực nhìn bọn chúng lao vào cấu xé. Máu tươi văng ra tứ phía, dường như máu đỏ bắn cả vào đôi mắt đang chứng kiến mọi thứ của An Thạch Thảo.
Cô ôm đầu, nhức nhối tựa vào tường, thở dốc. Những gì cô vừa nhìn thấy, nó quá ư là giống thật. Cho đến mấy phút sau, An Thạch Thảo vẫn còn cảm giác máu đỏ kia đang đọng trên khóe mi của mình.
Cũng chẳng biết điều gì thúc cô đưa tay lên mũi ngửi, một mùi máu tanh nồng xộc lên đầy khó chịu. Máu này từ đâu mà có? Cô không bị bị thương cũng chẳng cảm thấy đau. Rồi An Thạch Thảo bỗng nhớ tới lúc cô rời đi, Lục Phong Thần đang che giấu thứ gì đó sau lưng. Có lẽ là hắn sợ vết thương bị phát hiện, sẽ lộ ra điểm yếu chăng, hay là do...Không! Điều ấy không bao giờ có thể xảy ra, không có chuyện một kẻ uy lực, cao cao tự tại như hắn lại đem thân mình bao vệ cho người xa lạ như An Thạch Thảo.
Cô run rẩy mò mẫm vội vàng tìm đường ra khỏi mật thất tối tăm này. Nhưng được hai bước, gió lạnh từ đâu thổi ùa tới rồi biến mất. Trước mắt cô, An Ỷ Lan như thoắt ẩn thoắt hiện, như có như không.
- Bà cô tổ!
An Thạch Thảo vui mừng reo lên, như thể tìn được thứ để bấu víu sự sợ hãi trong lòng. Nhưng An Ỷ Lan lại lùi về phía sau vài bước, đưa tay chặn nàng:
- Đừng lại gần!
An Thạch Thảo sững sờ nhìn bà, vẻ mặt hiện rõ sự hụt hẫng cùng ngỡ ngàng:
- Bà...
- Đừng chạm vào! Người ta đang bị yểm phép nếu động vào ma pháp của con sẽ bị phong ấn!
An Ỷ Lan ho khan hai tiếng nói tiếp:
- Mau quay lại cứu Lục Phong Thần! Mau..
An Thạch Thảo lắc đầu trả lời:
- Không! Tôi không cứu!
- Mau đi đi! Những gì con vừa thấy là điều sắp xảy ra.
Cô lắc đầu quầy quậy, bướng bỉnh nhìn ra hướng khác:
- Hắn chết có liên quan gì đến tôi! Tôi không đi.
An Ỷ Lan ôm ngực ho sù sụ rồi bất lực nhìn An Thạch Thảo mà dần biến mất. An Thạch Thảo buông hai tay xuống mệt mỏi dựa lưng vào tường, nhìn về phía mảnh vải đang trôi, trong lòng hỗn tạp đủ thứ cảm xúc khó tả.
Lục Phong Thần cố gắng gượng dậy khỏi mặt nước. Tay chống lấy vết vết thương ở eo đang dỉ máu. Chết tiệt, nữ nhân kia cũng quá là vô tâm, anh cứu cô mà đến một lời cảm ơn cũng không nói. Chưa kể còn chĩa mũi súng về phía anh. Thật đúng là con người sinh ra từ băng.
Xoạt!
Lục Phong Thần bất giác nghe thấy có âm thanh phát ra từ phía sau, bèn quay lại nhìn. Trong bóng tối mập mờ, anh thấy có bóng người trong đó. Lập tức lấy lại vẻ lạnh lẽo vốn có, rút trong áo ra một khẩu súng giảm thanh, lên nòng:
- Ai?
Ngoài tiếng xột xoạt ra, thì chẳng còn âm thanh nào khác. Lục Phong Thần nhíu mày tiến một bước, hai mắt dần quen với bóng tối.
- Gào....o..o!
Trong bóng tối một bộ xương bọc da người nhảy ào ra đem theo cái móng vuốt sắc nhọn cào một rãnh trên ngực Phong Thần. Khiến anh chếch choáng lùi về sau rồi ngã lăn xuống đất.
Nước bắn tung tóe mang theo máu đỏ tanh tanh, văng vào mặt hắn. Hắn đưa bộ vuốt sắt lên cái môi bị khuyết một nửa, hắn mỉm cười, một nụ cười kinh tởm, sâu hoắm không thấy răng đâu mà chỉ có cái lưỡi cụt thè ra liếm máu trên bộ vuốt sắc nhọn.
Quả thực mà nói đến người vào sinh ra tử, đối mặt với biết bao nhiêu người chết, bao nhiêu cái xác rữa ra lâu ngày như Lục Phong Thần còn cảm thấy tởm tởm với cái thứ trước mặt thì người khác sẽ như thế nào? Có lẽ là bị dọa chết đứng cũng không hết nỗi sợ.
Lục Phong Thần ôm vết thương đang túa máu, ngồi dậy, thân hình lảo đảo đứng không vững chĩa khẩu súng về phía quái nhân đang lắc lư cái đầu, nhưng hắn không tránh hay lao tới tấn công anh như hồi nãy, hắn lùi lại, chỉ cười, dần dần khuất trong bóng tối...
- The end...
Là hai chữ cuối cùng thốt ra từ miệng hắn.
Trong không gian tĩnh lặng, ngoài tiếng thở có phần mệt mỏi của Phong Thần ra, chẳng còn một âm thanh nào khác. Càng những lúc như vậy, thần kinh của anh lại càng căng ra, sự cảnh giác gần như đạt tới level max. Lần này thứ anh đối diện với chẳng phải là con người bằng xương bằng thịt. Đó là quái nhân, là những kẻ không thuộc về thế giới hiện đại này.
Gió hiu hiu thổi...
Không gian lặng đi như tờ...
Chỉ có tiếng thở mạnh và nhịp đập của tim...
Nhưng hơi thở của Lục Phong Thần rất yếu nào có mạnh như vậy...
Phong Thần, tay anh đang buông xuống hai bên, nào đâu có để trên vai.....
- Khè....khèzz...
- Hi...hi...hi!
Xoẹt.......