Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Về đến nhà, Ngả Lâm vào phòng tắm rửa trước, còn Thư Văn mang thịt dê tới phòng Lý Khả. Ngả Lâm vừa tắm xong, đang nằm nghỉ trên giường, đột nhiên thấy Thư Văn vội vàng về phòng thay quần áo, cậu liền hỏi: “Anh đi đâu vậy? Đã trễ thế này còn ra ngoài làm chi?”
Thư Văn đáp: “Trong tủ lạnh nhà chúng ta không còn kem nữa, anh đi ra ngoài mua a. Lý Khả bị sốt cao, anh nghĩ ngay tới mua kem cho y. Em cứ ngủ trước đi, anh sẽ về ngay thôi.” Nói xong, hắn mặc vội áo khoác, bước thật nhanh.
Đột nhiên Ngả Lâm cảm thấy buồn nôn. Thư Văn vừa đi, cậu lập tức xuống giường, chạy ào vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo. Cả ngày hôm nay ăn uống những gì đều phun ra hết, dạ dày càng lúc càng đau. Thế nhưng cậu vẫn buồn nôn, nhưng chẳng còn gì mà nôn, nên cứ nôn khan như vậy, cuối cùng lại nôn ra máu. Cậu tự cười mình, lẽ nào mình sắp chết sao? Trong người không biết có bệnh gì nữa. Cậu xả nước cho trôi hết đi, định xuống dươi nhà ăn cái gì đó cho đỡ khó chịu trong bụng. Thư Văn chưa về, Ngả Lâm suy nghĩ một chút, đi xuống dưới lầu. Lý Khả ngủ trên giường, bên cạnh để rất nhiều sách, Ngả Lâm tò mò xem thử, phát hiện ra đây là những quyển sách mình chưa từng nhìn thấy. Ngả Lâm cũng rất thích đọc sách, cậu từng ở trong phòng làm việc của Thư Văn đọc rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy những quyển này cả.
Trong phòng đó có một ngăn tủ luôn được khóa, từng có lần cậu tò mò hỏi Thư Văn trong đấy có gì mà phải khóa kĩ như vậy, Thư Văn chỉ trả lời đó là văn kiện cơ mật của công ty, không cẩn thận cất giữ sẽ sẽ bị đối thủ sai người cướp mất. Lúc ấy Ngả Lâm cũng chỉ biết có vậy, không hề hỏi thêm gì về ngăn tủ đó nữa. Trong những quyển sách này, tất cả đều là ảnh của Thư Văn và Lý Khả chụp với nhau. Địa điểm công viên chiếm đa số, còn lại là các ảnh chụp chung ở quán bar, vô số người xung quanh đông vui náo nhiệt, hình như là sinh nhật của Lý Khả, Thư Văn lúc nào cũng có mặt bên cạnh. Ngả Lâm chăm chú nhìn ảnh, không phát hiện Lý Khả đã tỉnh, y lặng lẽ quan sát Ngả Lâm, thấy cậu xem hết toàn bộ, mới lên tiếng: “Mười lần sinh nhật của tôi, chúng tôi đều tổ chức tại quán bar hết.”
Ngả Lâm thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục xem chắc chắn sẽ không bao giờ thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn này, cậu run rẩy hỏi y: “Làm thế nào anh biết được mật mã của ngăn tủ đó?”
Lý Khả chỉ cười nhẹ đáp: “Đó là ngày sinh nhật của tôi.”
Ngả Lâm cố gắng gượng để bình tĩnh, nhưng cậu không làm được. Cậu gào lên hỏi: “Anh đã ra đi rồi, sao còn trở về làm gì? Anh muốn cái gì?!!!”
Lý Khả nhìn cậu bằng con mắt thương hại, trả lời rành rọt từng chữ: “Bởi vì Thư Văn yêu tôi và tôi cũng yêu Thư Văn.”
Ngả Lâm không còn nói thêm nữa, cậu chạy thật nhanh, trở về phòng ngủ rồi trùm kín chăn.
Cậu không biết vì sao lại rơi lệ, vì sao lại có cảm giác khổ sở đến thế, lòng cậu quặn thắt. Đột nhiên dạ dày nổi một cơn đau buốt người, đầu óc Ngả Lâm mơ hồ dần, nằm yên một chỗ, yếu ớt nhìn mông lung cái gì cũng không rõ. Cậu chỉ nhớ mình mất đi ý thức rồi được Thư Văn đưa đi bệnh viện.
Không nghĩ tới lần này lại ốm nặng như vậy, cậu sốt rất cao, nằm viện mấy ngày liền mới dần dần hạ sốt. Thư Văn yêu thương quấn quýt bên Ngả Lâm không rời, ngoan ngoãn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu. Hắn biết Ngả Lâm rất ghét mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện nên nhanh nhẹn làm thủ tục xuất viện, khi nào đi tiêm mới tới.
Nhưng thái độ Ngả Lâm khác thường, nói nhất định muốn ở lại bệnh viện. Thư Văn biết Lý Khả khiến Ngả Lâm khó xử không muốn giáp mặt, nên hắn không hề quan tâm sự phản đối của Lý Khả, mà trực tiếp đưa y ra khách sạn ở, còn trả tiền thuê phòng một tháng cho y… Tuy nhiên Thư Văn đâu biết rằng, lý do Ngả Lâm không muốn về không phải là vì Lý Khả, mà thực chất cũng chỉ vì chữ “nhà” kia – đó là nơi chôn giấu bóng dáng Lý Khả, là nơi lưu giữ kí ức của Lý Khả… Từng góc tường, từng đồ vật, đều như khẳng định với Ngả Lâm: Nơi này mãi mãi thuộc về Lý Khả, sớm hay muộn cũng phải trả cho y… Đúng vậy, trong suốt khoảng thời gian vừa qua, mình cũng chỉ là người thay thế cho Lý Khả trong lòng Thư Văn mà thôi. Mỗi lần Thư Văn đều thề hứa son sắt rằng không còn tình cảm với Lý Khả, chỉ yêu duy nhất Ngả Lâm thôi, hắn tự đuổi y là để chứng minh điều ấy. Ngả Lâm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định rời xa Thư Văn, mặc kệ là vì chính mình hay vì Thư Văn. Chỉ có như vậy, mới có thể tạo cho Thư Văn một cơ hội nhận rõ tình cảm của hắn, cho chính hai người bọn họ có thời gian được ở bên nhau, cho Lý Khả có thể trở lại sân khấu nhận vai chính của y.
Bởi vậy, khi Ngả Lâm xuất viện về nhà, liền âm thầm tự chuẩn bị mọi việc. Ngả Lâm bị thương gãy xương sườn phải nghỉ ở nhà hai tháng trời thôi. Thư Văn cũng vì chiếu cố cậu mà mang công việc công ty về làm. Đến bây giờ, công ty đã tồn đọng rất nhiều công việc cần hắn đích thân xử lý, Thư Văn không còn cách nào khác đành phải để Ngả Lâm ở nhà một mình.
Ngả Lâm liên hệ với chủ nhà cho thuê một tầng hầm cũ, họ nói khách trọ còn hai tuần nữa mới rời đi. Cậu lại có thể kiếm tiền từ cái tầng hầm bụi bặm ấy. Ngả Lâm quyết định ở nốt mấy ngày nữa, thời gian ngắn ngủi cuối cùng, thôi thì cố gắng cùng Thư Văn chung một chỗ. Ban ngày Ngả Lâm ở nhà một mình, rồi đi dạo loanh quanh, tới những nơi mà cậu cùng Thư Văn hay đi dạo nhất, tỉ mỉ ngồi nhớ lại những kỉ niệm với Thư Văn. Tựa như tất cả đã kết thúc rồi, lần này chắc chắn là từ biệt, sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Ngả Lâm mua cho Tảo Đem rất nhiều đồ ăn để trong tủ, lo rằng sau khi cậu đi, hai người kia mải quấn quýt với nhau chẳng may quên mà bỏ đói nó thì sao. Những bức ảnh Thư Văn và Ngả Lâm chụp chung với nhau, Ngả Lâm cũng không hề mang theo, duy chỉ có tấm ảnh khi họ đi chơi công viên lần đầu tiên mà thôi.
Ngả Lâm không hề nói trước Thư Văn chuyện sẽ rời đi, cậu sợ hắn phản đối. Còn những chuyện liên quan đến Lý Khả cậu cũng bỏ ra sau, không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, thực sự muốn an nhàn hưởng thụ những ngày cuối cùng trong ngôi nhà này. Nhưng rồi một sự việc không bao giờ ngờ đến được đã xảy ra. Hôm đó, Thư Văn không có nhà, Lý Khả tìm đến. Đối mặt với Lý Khả, Ngả Lâm luôn cảm thấy khó khăn. Ngồi đối diện với cậu hiện tại, chính là người đang chiếm trọn tâm hồn của Thư Văn, mà chính mình lại là kẻ đê tiện, cướp đoạt hạnh phúc của người ta… Ngả Lâm nói với y, Thư Văn buổi tối mới có thể trở về, nếu muốn thì cứ ở đây chờ hắn. Nhưng Lý Khả lại nói muốn tìm cậu chứ không phải Thư Văn. Nếu y đến đây chỉ để nói muốn cậu quên Thư Văn thì cậu thực sự không muốn nghe.
Tuy nhiên Lý Khả lại nói đây không phải chuyện của Thư Văn mà lại chuyện của y.
Cậu đâu nhất thiết phải nghe chuyện của y, có nghe thì cậu cũng không quan tâm.
Lý Khả lắc đầu thở dài, nói rằng không ngờ cậu lại là người tuyệt tình như vậy, vậy nếu như tôi nói rằng ra sắp chết, liệu cậu có muốn nghe hay không?
Ngả Lâm lập tức giật mình nhìn về phía Lý Khả, hỏi y vì sao?
Lý Khả bắt đầu: “Chắc cậu cũng đã biết chuyện tôi ở nước ngoài bị người khác lừa tiền đúng không? Lẽ ra tôi vốn không dám trở về đối mặt với Thư Văn, nhưng trong lòng tôi thì thực sự vẫn luôn thương anh ấy. Lần này quay về, là vì tôi bị bệnh nan y, lúc ở nước ngoài làm lụng khổ cực mãi mà vẫn không có tiền chữa trị, bất lực rồi mới phải về cầu cứu Thư Văn. Tôi vốn nghĩ rằng nếu chẳng may đã quá trễ, không chữa khỏi bệnh, thì còn có thể chết bên Thư Văn, thế cũng đủ mãn nguyện rồi. Nhưng ngờ đâu trở về lại thấy cậu và anh ấy đang hạnh phúc với nhau. Vô tình tôi lại thành người chia rẽ, giống như cậu nói đấy. Tuy vậy tôi rất muốn khỏi bệnh, mà người duy nhất chịu giúp và có thể giúp tôi chỉ có Thư Văn thôi, một trăm vạn nhân dân tệ đối với anh ấy không đáng bao nhiêu. Nhưng tôi lại vô pháp xin anh ấy, bởi anh ấy luôn cho rằng tôi là người lừa tiền mà bỏ đi. Vậy nên đành phải tìm cậu, mong cậu sẽ giúp tôi.”
Ngả Lâm nhìn Lý Khả rồi hỏi: “Anh mắc bệnh gì?”
Lý Khả trả lời y bị nhiễm trùng thận, phải có tiền để thay thận, chỉ cần có đủ tiền đổi thận thì có thể sống, bằng không chỉ có đường chết mà thôi.
“Cần bao nhiêu tiền?”
Y đáp một trăm vạn mỗi quả thận.
Ngả Lâm nói: “Tôi không bao giờ dùng tới tiền của Thư Văn, nhưng nếu là anh, anh ấy chắc chắn sẽ giúp, anh nên nói chuyện với anh ấy đi, Thư Văn chắc chắn sẽ giúp đấy.”
Lý Khả lắc đầu trả lời: “Tôi không có cách nào mở miệng mới tìm cậu giúp, nếu như tôi nói, anh ấy nhất định lại nghĩ lần này tôi quay lại tìm hắn chỉ vì tiền thôi, như vậy, tôi thà chịu bệnh chết còn hơn”, nói xong, y đưa một tờ giấy nhỏ cho Ngả Lâm: “Đây là số tài khoản của tôi, nếu cậu có thể giúp tôi giữ được cái mạng này tôi thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu và Thư Văn nữa, cậu không giúp cũng không sao, tôi đành chịu thua trước số phận vậy.” Dứt lời, y liền rời đi, không hề quay đầu lại.
Ngả Lâm nhìn dãy số trên tờ giấy, cảm thấy thế sự thật vô thường khó đoán, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ngoại trừ ông trời nào ai có hay. Ngả Lâm lo lắng trong lòng, đợi mãi Thư Văn mới về, lập tức đưa tờ giấy cho Thư Văn, kể cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Thư Văn vừa nghe xong, sốt ruột không thôi, nhanh chóng lái xe vội tới khách sạn tìm Lý Khả. Nhưng đến khách sạn mới biết Lý Khả đã trả phòng rồi, còn đi đâu thì không rõ. Thư Văn oán hận mắng Ngả Lâm vì sao không giữ y lại, để một người ốm đau bệnh tật như vậy bôn ba bên ngoài (còn e Lâm k bệnh hả a?:-<)… Thư Văn vô cùng lo lắng gọi điện cho ngân hàng, chuyển tiền vào tài khoản kia một trăm năm mươi vạn, sau đó liên lạc cho tất cả bạn bè cũ, hỏi thăm tin tức của Lý Khả. Ai cũng nói không biết tin gì của y, Thư Văn tuyệt vọng, tự mình lại xe đi khắp nơi hỏi han, tìm tới những nơi mà y hay lui tới, công viên trò chơi, quán bar. Lúc này Ngả Lâm mới thầm cười khổ, vậy ra những nơi mình hay tới, cũng toàn là nơi mà Lý Khả thích đến nhất. Kỉ niệm của Thư Văn, cùng kỉ niệm của Lý Khả… hiện diện ở những nơi này quá nhiều, sao cậu có thể chen vào nổi đây? Thư Văn mãi không tìm được Lý Khả, đành uể oải về nhà. Về tới nơi, hắn không ngừng quát tháo Ngả Lâm, chỉ cần cậu giữ y lại thì đã không phải lao tâm khổ tứ như vậy, cũng không thể khiến y đau ốm lang thang ngoài đường. Ngả Lâm chỉ im lặng theo Thư Văn đi tìm Lý Khả, chăm chú quan sát kĩ tất cả biểu hiện của Thư Văn, rồi lặng lẽ mỉm cười. Bây giờ ngoại trừ cười ra, còn có thể làm được gì nữa đây?
Tìm kiếm khắp nơi một ngày một đêm, cả hai người đều mệt mỏi rã rời, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì, về tới nhà liền ngủ ngay.
Thư Văn không giống như trước, ôn nhu ôm Ngả Lâm đi ngủ. Hắn đưa lưng về phía Ngả Lâm, mặc cậu cô đơn nằm một mình. Ngả Lâm tất nhiên không ngủ nổi, cảm giác rất đau đầu, dạ dày lại lên cơn quặn thắt. Thư Văn không hề hay biết Ngả Lâm chạy vào phòng tắm, lập tức nôn ra, toàn máu là máu… Lúc đầu Ngả Lâm cũng muốn đợi khi tìm Lý Khả trở về rồi sẽ xin lỗi y, sau đó sẽ ly khai. Nhưng xem ra sức cậu không chịu nổi được nữa rồi… Ngả Lâm lần cuối nhìn căn nhà, nhìn bóng lưng đang ngủ của Thư Văn, nhỏ giọng nói: Xin lỗi, anh hãy mau tìm được Lý Khả, em sẽ đi ngay.
Bỏ bao công sức thực trời không phụ lòng người. Thư Văn cùng Ngả Lâm chia nhau tìm kiếm khắp nơi suốt năm ngày liền. Cuối cùng khi không tìm thấy Lý Khả ở những nơi chữa bệnh thận thì Thư Văn lại may mắn, tìm thấy y ở một quán cafe ven đường.