Làm tài xế của nữ vương điện hạ cũng chẳng tốt đẹp gì, dọc đường đi, Trì Vị Phong bị Tả tiểu thư chửi xối xa cho đến khi về tới tận cửa, trước khi xuống xe nàng còn quăng lại một câu
“Tuần trăng mật của các ngươi đã kéo dài bao lâu rồi?”
“Ách?” Từ lúc nào có tuần trăng mật vậy a? Trì Vị Phong khó hiểu.
“Năm năm rồi mà mỗi ngày cứ như tắm bằng chocolate vậy, cẩn thận sâu đục hết bây giờ.”
Tả tam tiểu thư bang một tiếng đóng sầm cửa xe lại, anh rể ngoại quốc như cún con chạy theo sau “Honney, honeymoon của chúng ta chỉ có năm tuần thôi, không đủ, cần phải bổ sung thêm nha.”
Trì Vị Phong lúc quay lại vẫn suy nghĩ mình và Tả Thụy Nham có phải là lộ liễu quá hay không, nhưng mà mỗi khi đối mặt với Tả Thụy Nham, cậu hoàn toàn không tự giác được những việc mình làm.
Cho nên Trì Vị Phong vừa bước lên cầu thang vừa tự nhắc nhở mình phải biết kiềm chế, nhưng tới khi Tả Thụy Nham tiến tới ôm lấy cậu, cậu liền đem quyết định đó quên sạch.
Tả Thụy Nham hôn hai má Trì Vị Phong, ôm cậu thật chặt.
Trì Vị Phong cảm thấy được Tả Thụy Nham hình như đang thực vui vẻ.
“Tả tiên sinh, anh uống rượu rồi cười ngây ngô cái gì a?” Rõ ràng bản thân chính là kẻ hay hay người ngệch mặt ra mỗi khi say rượu, vậy mà lại đi nói người khác cũng thật trôi chảy.
Tả Thụy Nham lắc đầu.
“Được rồi, cũng tốt hơn là nhìn anh khóc, tuy rằng em cũng muốn một lần nhìn thấy anh rơi nước mắt…” Không cẩn thận một chút liền đem suy nghĩ đen tối của bản thân nói ra.
“Khụ khụ.” Đây là tiếng ho khan quen thuộc của Trì phụ thân, Trì Vị Phong đột nhiên nhớ tới còn có bốn người tám con mắt vẫn đang nhìn hai người bọn họ…
“Khụ, ha ha, ha ha… Tả a dì, Tả thúc thúc, hai người đã chuẩn bị xong chưa?”
A a a trở về nhất định phải bắt Tả tiên sinh viết phạt hai chữ “kiềm chế” một trăm lần a, tốt nhất là viết thành thư pháp treo lên đầu giường luôn!
“Uh, đi thôi.” Tả mẫu thân lần này lại không châm chọc cậu, cười híp mắt nói, bà đi tới cửa lại quay ngược trở lại, nhỏ giọng không biết nói gì đó, Trì gia nhị lão sau khi nghe xong, sắc mặt vốn cứng ngắc liền đỏ lên rồi chuyển sang tím, tóm lại là biến hóa hệt như bảy sắc cầu vồng,
Trì Vị Phong còn bị Tả Thụy Nham ôm chặt nên không chú ý tới, cậu hỏi Tả Thụy Nham, “Tả tiên sinh, anh muốn ở lại đây hay trở về nhà của anh? Trở về bây giờ thì đi luôn đi, không cần ở lại đây với em, em thấy anh là uống say đến phát ngốc luôn rồi. ”
Tả mẫu thân sau khi nói với hai người kia xong, quay lại chặn họng trước Tả Thụy Nham
“Nếu là trở về thì để bọn ta về trước đi, phiền Tiểu Phong đi thêm một chuyến nữa vậy.”
“Không phải tiện đường sao?” Trì Vị Phong thấy khó hiểu, hơn nữa trên xe có đủ chỗ cho bốn người ngồi mà?
Tả mẫu thân còn chưa trả lời, Trì mẫu thân đột nhiên mở miệng, trên mặt bà vẫn còn màu gan heo như hồi nãy, Trì Vị Phong còn muốn hỏi thăm một chút “Tiểu Phong, con hôm nay theo Tả Thụy Nham trở về đi.”
“…” Vì cái gì lại có cảm giác kì lạ như đang bị xem thường… Trì Vị Phong chuyển mắt.
“Được rồi, đi đi a, không cần ở lại đâu.” Trì phụ thân nghiêm mặt phất tay. Phản ứng của ba mẹ khiến cho Trì Vị Phong hoảng sợ, không phải đã chấp nhận hai người họ sao? Vậy tại sao hiện giờ lại muốn đuổi bọn họ đi….
Trong đầu Trì Vị Phong một mảnh hỗn loạn, cuống đến phát khóc rồi. Chuyện này với chuyện trước khi hoàn toàn khác biệt, khi đó cậu đã chuẩn bị tâm lý bị cửa đóng sập trước mặt, nhưng lần này lại bị đóng một cú quá bất ngờ.
“Ba, vì cái gì?” Trì Vị Phong thanh âm run rẩy hỏi, theo bản năng nắm chặt cánh tay Tả Thụy Nham đang vòng qua lưng mình.
“Con hỏi nhiều như vậy để làm chi, tóm lại không cần lưu lại!”
“Ba?! Ba nhất định phải cho con một lý do.”
“Con tại sao lại nhất định bắt ba nói!” Tả phụ thân quay lưng đi.
“Đương nhiên cần a! Đây không phải quá khó hiểu sao? !”
“… …” Trì phụ thân trầm mặc chốc lát, sau đó nói với tầng suất ba giây một chữ, “Con… Nhà của chúng ta, TV mới mở lớn một chút thì nhà kế bên đã nghe thấy…”
“…” Có ý tứ gì? ! Hình như từng nghe qua một câu khác mang ý nghĩa tương tự? Trì Vị Phong mở to mắt nhìn về phía Tả mẫu thân “Tả…Tả a dì, bác vừa rồi đã nói với hai người họ chuyện gì a?”
Tả mẫu thân kéo Tả phụ thân đã mang giày xong ra ngoài cửa, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười chậm rãi trả lời, “Không có gì không có gì, chỉ là chuyện cười có người quên đóng cửa sổ thôi.”
“…” Sự việc đáng chê cười đó phải nói bao nhiêu năm bác mới cảm thấy chán a… Trì Vị Phong cảm thấy Giang Đông phụ lão đã hoàn toàn không thèm nhìn tới mặt mình rồi.
“Tả tiên sinh, xem ra em cũng phải đi luyện thư pháp…”
“Vì sao?”
Viết hai chữ “kiềm chế” treo trên đầu giường a… Trì Vị Phong yên lặng cúi đầu.
——
Sau khi đưa Tả gia nhị lão về, Trì Vị Phong lập tức quay xe trở lại, vừa dừng xe liền thấy Tả Thụy Nham đang đứng dưới lầu đợi cậu.
Trời đêm gió lạnh thật sự im lặng, ánh đèn sáng lên dưới hàng hiên, anh một thân áo khoác màu tro, đứng thẳng lưng, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Trì Vị Phong.
Đôi mắt kia đơn giản lướt qua cảnh vật chung quanh, chỉ duy nhất chứa đựng hình ảnh của một người.
Hoàn cảnh như vậy, Trì Vị Phong thật chỉ muốn bay tới ôm chặt lấy anh.
Không nên không nên a, nhất định phải kiềm chế, Trì Vị Phong miễn cưỡng dừng lại, bước tới trước mặt Tả Thụy Nham:
“Tả tiên sinh… Anh đợi đã lâu chưa?”
Tả Thụy Nham lắc đầu, kéo tay cậu qua cầm lấy, nhìn mắt Trì Vị Phong nói
“Thật ấm áp.”
“Là do anh đứng ngoài trời lâu nên tay lạnh, mau lên xe đi. ”
Sau khi ngồi lên xe, Trì Vị Phong muốn gọi điện về nhà trước. Không khí vừa rồi quả thật xấu hổ, cậu chỉ có thể bỏ chạy trước, hiện tại gọi điện cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
“Cái kia. . . Ba, con đang dưới lầu, con với Tả tiên sinh về đây…”
“Nga, nha…” Tả phụ thân cũng mất tự nhiên.
Nói qua loa hai câu, hai người đều nhanh chóng tắt máy. Trì Vị Phong nhìn Tả Thụy Nham đang ngồi bên cạnh, nhớ lại lời của ba mình, trên mặt lập tức đỏ hồng.
Cậu ho khan một tiếng, đạp ga. Xe từ từ lăn bánh rời khỏi tiểu khu.
Không mở nhạc, trong xe một mảnh im lặng.
Nhưng im lặng như vậy cũng không khó chịu lắm, ngược lại khiến cho tâm hồn người ta như trở nên mềm mại hơn, tựa như ánh tà dương chậm rãi lướt về tây, bình thản mà tốt đẹp.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng “bùm bùm” của pháo hoa, đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người.
Trì Vị Phong chạy tới trước xem thử.
Bởi vì mấy nă gần đây thực hiện biện pháp hạn chế việc bắn pháo hoa, cho nên mọi người mua pháo hoa đều tập trung tới nơi được cấp phép để chơi, quảng trường nhỏ phía trứa như một đêm hội pháo hoa.
“Muốn xem không?” Tả Thụy Nham hỏi.
“Được a.” Dù sao cũng rãnh rỗi, Trì Vị Phong chạy xe tới chỗ có vị trí quan sát tốt rồi dừng lại, tuy rằng xe rất nhiều, nhưng mọi người đều chạy lên trên quảng trường để bắn pháo, nên nơi này không có một bóng người.
Hai người điều chỉnh ghế ngồi, nửa nằm còn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua lớp cửa kính xe hướng tới không trumg.
Trì Vị Phong một bên nhìn, một bên cầm lấy tay Tả Thụy Nham, chơi đùa với những ngón tay của anh.
“Bùm!” Không biết là ai bắn lên pháo hoa 100 viên, từng cái từng cái nổ trên không trung rồi chậm rãi rơi xuống.
Trì Vị Phong mở to hai mắt, trước mắt đột nhiên hiện ra một bóng người.
“Tả tiên sinh…” Cậu đưa tay giữ lấy cổ người kia, tùy ý anh cúi xuống đặt lên nụ hôn ngọt ngào tinh tế lên môi mình.
“Tiểu Trì…”
Pháo hoa muôn màu từ phía sau lưng hai người tỏa sáng, mà hai tay bọn họ đang giữ chặt lấy người mà bản thân muốn ở cạnh cả đời.
Bất luận là ban đêm yên tĩnh, hay là ban ngày ồn ào, mỗi ngày trong tương lai không phải chỉ có duy nhất bản thân tự vượt qua, đây là chuyện khiến người ta không mong muốn gì thêm nữa.