Mọi người đều nói lòng của nữ nhân sâu tựa đáy biển,không nghĩ tới nam nhân cổ đại cũng là như thế.
Cho tới bây giờ,Triệu Tinh Nhung cũng chưa biết đến tột cùng chính mình làm sao đắc tội Lận Viễn Ngạn,sáng sớm cư nhiên trước mặt nhiều hạ nhân như vậy phất tay áo mà đi,thật sự là không cho nàng mặt mũi.
Càng làm cho nàng buồn bực là,Liên Nhi cũng không biết làm sao hỏi thăm được Lận Viễn Ngạn từ khi còn thiếu niên được phong tướng,tài mạo xuất chúng,sớm đã được các tiểu thư coi là vị hôn phu lý tưởng.
Không nghĩ tới nam nhân xấu tính cư nhiên lại có duyên nữ nhân như vậy,nhất là kỹ viện lớn nhất hoàng thành kia – – cô nương đầu bảng Di Hương lâu Thôi Tử Yên,nghe nói sớm đối với hắn sinh lòng ái mộ,dân gian lưu truyền,ngạn lang có tình,yên muội có ý.
Ai! Triệu Tinh Nhung chống cằm cảm thán ra tiếng thở dài thứ một trăm linh một.Chẳng lẽ nàng làm nữ nhân thất bại như vậy? Rõ ràng là dung nhan xinh đẹp,lại không chiếm được một đêm ôn tồn cùng lão công?
Nghe thấy phu quân vừa thành thân cùng nữ tử khác cấu kết,Triệu Tinh Nhung cũng không rõ trong lòng là cái tư vị gì,chỉ biết là nếu chính mình cùng Lận Viễn Ngạn vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh,như vậy nhiệm vụ Nguyệt lão gia chỉ sợ qua tiếp mười năm,cả đời cũng vô pháp đạt thành.
Mặc kệ,để sớm rời khỏi cái thời đại quái ác này,nàng không thể ngồi chờ chết.
Đến tối muộn,Liên Nhi báo lại,nói Lận Viễn Ngạn vào triều cùng Hoàng Thượng tham khảo công sự rốt cục hồi phủ.Giờ là cái tình huống gì? Trượng phu chẳng những không cùng tân hôn thê tử viên phòng,ngược lại còn chuyển ra chủ phòng ngủ! Tốt lắm,ngươi đã muốn tránh,ta liền đuổi theo,xem ai mới là người thắng.
Lận Viễn Ngạn dùng qua bữa tối đơn giản hạ nhân dâng xong,liền ở lại thư phòng xử lý công văn.
Cho nên khi hắn nhìn đến thân quần áo vàng nhạt sa mỏng Đoàn Ninh Thiện,lấy một loại tư thái cực mê người xuất hiện trước cửa thư phòng,còn cố ý vô tình đối với hắn nháy mắt ra hiệu,dám xả ra một chút cười quyến rũ,làm bút son trong tay hắn suýt nữa vì cầm không chắc mà rơi xuống án thư.
Triệu Tinh Nhung cố gắng hồi tưởng Trần Tiểu Xuân trong “Lộc đỉnh ký” mà mình từng xem,mẹ Vi Tiểu Bảo mỗi lần nhìn thấy khách nhân tới cửa,liền làm ra vẻ mặt tươi cười ghê tởm.
Vì có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt lão giao phó,nàng thật sự không ngại làm dâm phụ.
“Phu quân còn có việc gì sao?”
Thanh âm ôn ôn mềm mềm,lạc lạc làm nàng cũng nổi da gà,nhưng vì làm cho chính mình bộ dáng càng thêm quyến rũ động lòng người,nàng còn cố gắng nháy lông mi dài,cũng cố ý lôi kéo áo choàng trên người xuống,lộ ra hai khối thịt mềm trắng nõn trên vai (ta bó tay cái cách miêu tả này! =..=).
Hoàn toàn không để ý tới bộ dáng một bộ giật mình của Lận Viễn Ngạn,nàng lắc lắc lưng áo mảnh khảnh đi vào thư phòng,thuận tiện cầm bát thuốc bổ trong tay đưa đến trước mặt hắn.
“Tuy nói quốc gia đại sự không thể trì hoãn,nhưng thân thể cũng rất quan trọng,phu quân,muốn hay không nếm thử cháo tổ yến ta tự mình làm cho chàng,thực bổ huyết dưỡng thân nha.”
Lận Viễn Ngạn bất động thanh sắc nhìn nàng một người ở một bên lầm bầm lầu bầu,càng khoa trương là,nàng còn khoe khoang phong tình,đem thân mình mềm mại kia dán đến bên người hắn.
Một cỗ hương thơm sặc mũi đánh úp tới,còn cố ý vô tình đối với hắn giở trò.
Hắn lạnh lùng xốc hiên mí mắt,bên môi lơ đãng một chút tựa tiếu phi tiếu cong lên.“Tuy rằng hiện tại mấu chốt đều không phải là tháng trời đông giá rét,nhưng là cũng đã vào cuối mùa thu,công chúa,nàng cầm quần áo tất cả đều thoát,chẳng lẽ không lạnh sao? Xem,đều nổi da gà rồi kìa.”
Triệu Tinh Nhung bị hắn trêu chọc sắc mặt đỏ lên,lại nhìn hắn vẻ mặt trêu tức,rõ ràng đem nàng trở thành thằng hề.Biểu tình cứng đờ,nhưng nàng kiên trì tiếp tục cười,“Phu quân thực nói giỡn,thân nổi da gà rõ ràng là do lâu lắm không thấy phu quân,vì sinh tưởng niệm nên mới như vậy nha.”
Nàng thuận miệng nói dối,cũng nghĩ hết mọi biện pháp để làm nam nhân này đối với mình sinh ra dục vọng.
Mà khi nàng lơ đãng đụng chạm vào thân mình hắn,cả người đột nhiên run lên.
Hắn trên người tản ra một cỗ thản nhiên nhẹ nhàng khoan khoái,nói không nên lời là cái hương vị gì,mười ngón tay thon dài rất có mỹ quan,nhìn sườn mặt,đường cong trên mặt hắn như được điêu khắc,ngũ quan hoàn mỹ phối hợp cùng một chỗ,anh tuấn cơ hồ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Trong lòng tự nhiên lại như có dòng nước dò rỉ,nàng chưa từng kết giao bạn trai,biết rõ làm như vậy là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ,mà đối mặt với hắn,không khỏi đỏ bừng mặt.
Lận Viễn Ngạn không dấu vết đánh giá biểu tình biến hóa trên mặt nàng,từ vừa mới tiến cửa tư thái chơi đùa càn quấy,đến bây giờ lại vẻ mặt ngượng ngùng,rõ ràng một bộ dáng rất muốn tiếp cận hắn,vừa vặn lại cố ý vô tình né tránh hắn.
Mắt hắn mang ý cười nghiền ngẫm,một bộ vẻ mặt trêu cợt con chó nhỏ nói:“Công chúa từ ngày ấy rơi xuống nước,làm cho tinh thần trở nên thất thường?”
Nguyên bản còn tính chịu đựng hắn xấu tính,Triệu Tinh Nhung nghe nói như thế,lập tức bị chọc tức đến bốc hỏa,“Này,cái gì kêu tinh thần thất thường? Làm ơn chàng nói chuyện có điểm thưởng thức được không,ta rõ ràng là – -” Nói tới bên miệng,thấy hắn vẻ mặt biểu tình buồn cười,ai kêu chính nàng đưa tới cửa,chỉ có thể nén giận trừng hắn liếc mắt một cái.
“Được rồi được rồi,kỳ thật ta tới là bởi vì muốn giải thích với chàng chuyện buổi sáng,mặc kệ ta lúc ấy có nói cái gì lỡ lời,đều cũng là có miệng vô tâm,chàng đại nhân không chấp tiểu nhân,đừng chấp nhặt với ta được không.” Đại khái là vì chính mình từng làm giáo sư,dũng cảm thừa nhận sai lầm.Lận Viễn Ngạn thấy nàng giống như không cam lòng giải thích,mà trên nét mặt lại không có nửa điểm dối trá,ngược lại có bộ dáng ngốc nghếch hồ đồ đáng yêu.
Hắn trong lòng không khỏi hơi hơi nhảy dựng,loại tư vị này,làm cho hắn sửng sốt một chút.
Để loại bỏ cảm giác khác thường,hắn tiếp tục trào phúng,“Nha,chẳng lẽ công chúa lần này tới đây,không phải ý đồ dụ dỗ ta sao?” Gợi lên nét cười xấu xa,thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị,hắn một tay kéo nàng ngồi lên trên đùi,nhấc cằm nàng lên.
“Công chúa ăn mặc ít như vậy,còn nghĩ chính mình thực thơm ngon,rõ ràng chính là một bộ chờ đợi bị ăn sạch sẽ.” Triệu Tinh Nhung không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ tập kích,nàng vừa mới xác thực muốn quyến rũ hắn,sau đó giúp hắn hoài thai sinh tiểu hài tử.
Nhưng là,khi hắn đem nàng ôm ngồi trên đùi hắn,lại nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình trêu chọc cùng bỡn cợt,đáy lòng nguyên bản đối với hắn có chút hảo cảm cùng một chút chờ mong nhất thời hóa thành bọt nước.
Xem nhẹ mất mát trong lòng,nàng thoải mái ngồi trên đùi hắn,ngoài cười nhưng trong không người nghênh đón hắn,“Phu quân sức tưởng tượng thực phong phú,nhưng lại sai ý.Ta lần này tiến vào chính là muốn cùng chàng bắt tay giảng hòa,dù sao chàng là Nam triều Tể tướng,mà ta là công chúa,bởi vì ít lông gà vỏ tỏi việc nhỏ mà rối bời,chẳng phải sẽ bị người ta chế giễu.” Nàng học hành vi ác liệt vừa nãy của hắn,nhấc khuôn mặt tuấn tú của hắn lên,“Nói vậy phu quân không muốn mất mặt đi?”
Cũng không để ý tới Lận Viễn Ngạn kinh ngạc,nàng tao nhã đứng dậy.“Tốt lắm,giờ cũng không còn sớm,nếu phu quân bận việc công,ta cũng không quấy rầy chàng lâu.”
Lận Viễn Ngạn trơ mắt nhìn tiểu nữ nhân vừa mới còn bị mình ác ý đùa giỡn,liền như vậy rời đi trước mặt hắn,mùi son trên người nàng còn lưu lại trong không khí.
Rõ ràng là hương thơm gay mũi,nay lại làm cho hắn rung động,trên đùi mất đi sức nặng cùng độ ấm của nàng,nhưng lại làm cho hắn cảm thấy một trận hư không.
Rốt cuộc là do ai,mắt xích nào xảy ra vấn đề,sự tình tựa hồ lệch khỏi quỹ đạo?