Thà Là Ngọc Tỳ Vết

Chương 2



 

Liễu Đường đến trấn Bạch Thủy một tháng trước.

 

Nghe nói nàng vốn là tiểu thư của một gia đình giàu có, nhưng gia đạo sa sút nên phải lưu lạc tới nơi này.

 

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Thẩm Đình Chi đã xem nàng như tri kỷ.

 

Hắn khen nàng thông minh, hiểu lễ nghĩa, có tầm nhìn xa trông rộng, lại còn cùng chí hướng với hắn.

 

Thẩm Đình Chi trước giờ luôn giữ lễ, ăn không nói, ngủ không lời. Nhưng từ khi quen biết Liễu Đường, ngay cả lúc ăn cơm, hắn cũng không nhịn được mà nhắc đến nàng.

 

Thực ra ta rất vui.

 

Giọng nói của Thẩm Đình Chi thật dễ nghe, như suối nguồn trong mát, chỉ là bình thường hắn rất ít nói chuyện với ta.

 

Chỉ cần hắn chịu nói, nói gì ta cũng thích nghe.

 

Huống hồ, đó lại là một nữ tử biết chữ, ta cũng rất ngưỡng mộ.

 

Vậy nên ta thuận theo khen nàng vài câu.

 

Không ngờ hắn đột nhiên sa sầm mặt:

 

“Đường Nhi là trăng sáng trên trời, nàng cũng xứng để bàn luận sao?”

 

Ta sợ đến mức bật dậy, bát đũa rơi lăn lóc trên đất.

 

Vì thế tối đó lại bị phạt, không được phép ăn cơm.

 

03

 

Hàng xóm kiêm bạn thân của ta, Trường Tuyết, vô cùng khó hiểu, hỏi vì sao ta lại ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Đình Chi đến vậy.

 

Ta đếm ngón tay, giải thích cho nàng nghe:

 

“Thẩm Đình Chi là người đọc sách, đọc sách thánh hiền, sống khí tiết của quân tử, lời hắn nói tất nhiên là đúng.

 

Huống hồ, hắn là phu quân của ta. Mẫu thân thường nói, chồng dẫn đường, vợ đi theo. Ta đương nhiên việc gì cũng phải nghe lời hắn.”

 

“… Cái lý lẽ sai trái này nàng học ở đâu ra?” Trường Tuyết cau mày: “Cái người gọi là tri kỷ của hắn, sỉ nhục muội như vậy, muội lại không tức giận sao?”

 

Ta gãi đầu:

 

“Cũng không hẳn, nàng ấy chỉ nói sự thật thôi mà. Chẳng hạn như…”

 

Ta đưa ra một ví dụ không được khéo lắm:

 

“Như khi trên đường gặp ăn mày, ta nói hắn nghèo, cũng chỉ là nói sự thật thôi mà.”



 

Trường Tuyết ngước mắt nhìn trời:

 

“Muội đâu có nói vậy, lần trước thậm chí còn cho tên ăn mày đó mười văn tiền và hai cái bánh bao.”

 

Ta ngượng ngùng:

 

“Nhưng chuyện của người đọc sách… không giống mà.”

 

Trường Tuyết bất lực xoa trán:

 

“A Ngọc, có phải muội đang sùng bái học thức quá không?”

 

Ta không hiểu:

 

“Sùng bái gì? Nhưng mà Trường Tuyết, người đọc sách thật sự rất đặc biệt, kiểu như, rất đặc biệt ấy…”

 

Nàng không chịu nổi, cắt ngang:

 

“Chẳng có gì đặc biệt cả, muội cũng có thể biết chữ, ta sẽ dạy muội.”

 

Ta ngây người nhìn nàng:

 

“Biết chữ, ta cũng học được sao?”

 

Trường Tuyết hung hăng quay vào nhà lục tìm giấy bút, đáp:

 

“Tất nhiên là được! Hôm nay nếu không học viết được tên của mình, thì không được ăn cơm!”

 

Ta sững sờ.

 

Thẩm Đình Chi chưa từng nhắc đến việc dạy ta biết chữ.

 

Ta cũng chưa từng nghĩ một khung cửa sổ cũ có thể mở ra một phong cảnh mới.

 

Ngây ngốc một lúc lâu, ta nhảy dựng lên, ôm chầm lấy cổ nàng:

 

“Trường Tuyết, tỷ thật là tốt quá đi!”

 

Rồi vội vàng buông ra, nhìn quanh quất.

 

Thẩm Đình Chi từng nói, nữ tử phải có chừng có mực, không được đùa giỡn quá mức. Nếu để hắn thấy, chắc chắn ta sẽ bị trách phạt.

 

Trường Tuyết liếc ta một cái thật lớn, đầy vẻ khó chịu.

 

04

 

Tập luyện cả buổi chiều, hai chữ “A Ngọc” của ta viết vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ít nhất cũng tạm nhận ra được.



 

Thực ra, ta còn năn nỉ Trường Tuyết dạy thêm vài chữ khác.

 

Ta cẩn thận lấy lòng Thẩm Đình Chi:

 

“Hôm qua đã vô lễ với Liễu tiên sinh, hay là hôm nay mời nàng đến, ta chuẩn bị ít rượu ngon và thức ăn tươm tất để tạ lỗi?”

 

Ánh mắt Thẩm Đình Chi soi xét:

 

“Nàng chớ có suy nghĩ lệch lạc, Đường Nhi là người đọc sách, không hiểu mấy chuyện quanh co của nữ tử.”

 

Ta lúng túng nhìn xuống mũi giày.

 

Người đọc sách quả thật lợi hại, ngay cả mấy ý nghĩ quanh co của ta cũng nhìn thấu.

 

Ta chỉ nghĩ, nếu nàng biết ta là A Ngọc biết chữ, có lẽ sẽ không ghét ta như vậy nữa.

 

Nếu Thẩm Đình Chi biết ta biết chữ, có lẽ cũng sẽ nở nụ cười dễ nhìn như thế với ta…

 

Nhưng những lời này thật sự không tiện nói ra.

 

Đang phân vân, Thẩm Đình Chi lại nói:

 

“Thôi được, tính tình nàng nhút nhát thế này cũng chẳng làm ra chuyện gì. Hiếm khi nàng hiểu chuyện, nhớ kỹ, rượu phải là Phù Dung Túy của Như Ý Cư, loại khác nàng ấy không quen uống.”

 

Ta há hốc mồm.

 

Trấn Bạch Thủy vốn không giàu có, Thẩm Đình Chi làm phu tử ở thư viện, mỗi tháng chỉ được tám tiền bạc.

 

Hắn sĩ diện, thường xuyên mở tiệc đãi khách, bạn bè mượn tiền lại không nỡ mở miệng đòi, tiền tháng tiêu hết nhẵn là chuyện thường.

 

Thường ngày phải dựa vào ta làm chút việc thêu thùa may vá để bù vào sinh hoạt.

 

Để mời Liễu Đường làm nữ tiên sinh, hắn còn tự bỏ túi đưa đi năm tiền.

 

Ngày tháng lập tức trở nên eo hẹp.

 

Nhưng Thẩm Đình Chi lại nói:

 

“Liễu Đường là tiểu thư nhà giàu, không chịu được khổ, chúng ta không thể đối đãi nàng ấy qua loa.”

 

Ta đành nhận thêm mấy đơn hàng thêu, rồi chỉnh ngọn đèn dầu tối bớt.

 

Liên tiếp mấy ngày như vậy, mắt ta mờ đi trông thấy.

 

Ta thở dài một tiếng.

 

Phù Dung Túy của Như Ý Cư, một đấu rượu đã ngốn mất một tiền bạc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv