21
Chó dại cuối cùng cũng đuổi kịp.
Chẳng bao lâu sau, khi trời âm u nặng nề, ta đang ngồi trong sân vá áo thì bỗng nhiên một đội quan binh ập đến.
Không nói không rằng, họ áp giải ta lên công đường.
Tước Nhi tỷ xách đao định xông vào, may mà Thanh Dương cố hết sức giữ lại.
Lão ban chủ ôm túi tiền, khom lưng cười cầu hòa với từng tên lính áo đen, nhưng chẳng ai thèm nhận bạc của ông.
Cả căn phòng đầy áp lực, ta bị ép quỳ xuống đất, ngẩng đầu liền thấy vị tri phủ ngồi cao trên công đường và Thẩm Đình Chi đứng một bên.
“Bốp!”
Một tiếng kinh đường mộc vang lên, vị tri phủ lớn tiếng quát:
“Thẩm gia nương tử A Ngọc, ngươi ăn trộm gia tài, tự ý bỏ trốn, đó là hành vi nghịch đạo, ngươi có biết tội không?”
Ta cất lời, bình tĩnh đáp:
“Ngôi nhà là do cha mẹ ta để lại, đồ đạc là do ta kiếm tiền mua sắm. Huống hồ,”
Ta nhìn sang gương mặt lúc này vô cùng xa lạ của hắn:
“Ta và Thẩm Đình Chi đã hòa ly.”
Hắn lập tức chắp tay phản bác:
“Chưa từng có chuyện đó.”
Ta trừng lớn mắt:
“Ta rõ ràng đã để lại thư hòa ly.”
Hắn cười lạnh:
“Thư hòa ly do nữ nhân viết, làm sao có thể tính? Dùng thứ đó để sửa đổi hộ tịch, chẳng phải sẽ khiến người ta cười rớt hàm sao?”
Hắn lén liếc mắt ra hiệu cho tri phủ, vị quan liền hiểu ý, nghiêm giọng nói:
“Đã như vậy, Thẩm thị, bổn tri phủ khoan hồng độ lượng, cho ngươi một con đường sống.
“Nếu hôm nay ngươi chịu cùng Thẩm công tử tái hợp, tất cả sẽ được xóa bỏ.
“Nếu ngươi không chịu hối cải.”
Tri phủ rút ra một tấm thẻ đỏ từ trong ống thẻ, tiếp lời:
“Theo luật, sẽ phạt ngươi hai mươi trượng vào lưng.”
Hai mươi trượng lưng, là đánh đến chết.
Ta bất ngờ ngẩng đầu lên:
“Dám hỏi tri phủ đại nhân, luật lệ nào quy định tội trộm cắp phải chịu hình phạt nặng như vậy?”
Tri phủ bụng phệ, ngồi trên chiếc ghế thái sư gần như không chứa nổi thân hình, gác chân đáp:
“Bổn tri phủ nói có thì là có, ngươi dám lắm lời sao?!”
Thẩm Đình Chi đắc ý, hai tay chắp sau lưng.
Hắn tỏ vẻ như đã nắm chắc mọi chuyện, tin rằng ta nhất định sẽ giống như trước, ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Lòng ta trầm xuống.
Hai người bọn họ ngấm ngầm cấu kết, hôm nay e rằng khó mà thoát được.
Ngoài sân đầy ắp bách tính, người của gánh hát kể lại đầu đuôi sự việc, tiếng phẫn nộ râm ran nổi lên.
Nhưng rồi có ích gì chứ?
Ta nhắm mắt lại. Ở thế gian này, phận nữ tử, cuối cùng vẫn thật nặng nề.
Thấy ta mãi không trả lời, Thẩm Đình Chi lắc đầu thở dài:
“Hối hận rồi đúng không? A Ngọc, ta đối xử với nàng bao dung hết mức. Tội hai mươi trượng lưng chỉ cần nàng một lời, ta liền đồng ý xóa bỏ. Ta một lòng thật tâm…”
Ta cảm thấy buồn nôn, lớn tiếng ngắt lời hắn:
“Nếu chịu hình phạt, ngươi sẽ đồng ý hòa ly, từ nay không còn dây dưa nữa, đúng không?”
Sắc mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng:
“Nàng đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hắn bước nhanh lên phía trước, cúi mình thưa:
“Tri phủ đại nhân, xin lập tức định tội kẻ nữ nhần ngu muội này, nghiêm khắc trừng phạt!”
“Gào!!!”
Đám đông bất ngờ hô lên kinh ngạc, Tiểu Hắc như con mãnh thú lao vụt vào, hung dữ cào mấy vết dài trên mu bàn tay Thẩm Đình Chi, rồi gầm gừ với những tên nha dịch đang tiến lại gần.
Mặt ta ướt đẫm không thể kiểm soát, nước mắt rơi từng giọt lớn.
Ta ôm lấy Tiểu Hắc:
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Không sao đâu, nếu còn sống, ngày mai vẫn là một ngày mới.
Dù có c.h.ế.t đi, cũng là một lần nữa được sống lại.
Khẽ hé môi, ta quay đầu nhìn đám đông, lặng lẽ gửi lời từ biệt:
“Cảm ơn, tạm biệt.”
22
Trong đường nhanh chóng dựng lên khung hành hình.
Tiểu Hắc dù thế nào cũng không chịu rời đi. Ta ôm nó nằm úp xuống, để mặc nó từng lần một l.i.ế.m đi nước mắt của ta.
Tri phủ giơ tay, tấm thẻ đỏ giương cao, ánh sáng mặt trời rọi qua chói lòa.
Khi tấm thẻ sắp hạ xuống ở đỉnh cao nhất.
Bỗng có tiếng người hô to.
“A Ngọc!!!”
Một âm thanh xé gió vang lên.
Một mũi phi tiêu sáng lạnh ghim chặt tấm thẻ gỗ lên tấm bảng “Minh Kính Cao Huyền”, thân phi tiêu vẫn còn rung lắc dữ dội.
Ta nhận ra, đó là phi tiêu của Trường Tuyết.
Chùm tua rua trắng muốt ở đuôi phi tiêu là do chính tay ta thắt.
Một bàn tay ổn định đỡ lấy cánh tay ta, giúp ta đứng dậy.
Nhưng không phải là Trường Tuyết.
Ta mơ hồ nhìn người nam nhân trước mặt, vận tử bào thêu rồng uốn lượn, nhưng không hề biết hắn là ai.
Nhưng rất nhanh, ta sẽ biết.
Tri phủ vội vàng ngã nhào khỏi ghế, vừa lăn vừa bò tới trước mặt người nam nhân, cúi đầu quỳ lạy:
“Ninh An Vương!”
Đôi mắt ta thoáng run lên, đó là vị hoàng tử thứ mười hai của đương kim hoàng đế.
Phía sau cánh cửa bên trong đường, tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên, để lộ vạt áo viền chỉ vàng đặc trưng của Triệu nha nội.
Ánh mắt Thẩm Đình Chi lóe lên vẻ không cam lòng, nghiến răng, quỳ xuống theo.
Đợi một lúc, ‘Ninh An Vương’ nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Chỉ quỳ ta?”
Tri phủ mồ hôi lạnh túa ra, không hiểu ý của vương gia.