Trong một không gian chật hẹp và kín bưng, bầu không khí trở nên vi diệu đến mức có thể cảm nhận được sự tiếp xúc về xác thịt.
Giang Đề vẫn giữ tư thế cúi đầu chơi điện thoại, nhưng nội dung trên màn hình mãi không thay đổi. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu như đang bốc hơi nóng ra ngoài.
Cử động? Hay không cử động? Trong khoảnh khắc ngượng ngùng kéo dài như cả thế kỷ này tựa như một câu hỏi triết học bất biến từ ngàn đời.
Cử động, sẽ ngượng ngùng.
Không cử động, sự ngượng ngùng lại tiếp tục kéo dài.
Nhưng cơ thể của Giang Đề đã đưa ra câu trả lời — Cậu không cử động.
Màn hình tối đen, Giang Đề lại bấm sáng lên.
Cậu mím chặt môi, lòng dạ rối bời kinh khủng.
Lưng Trần Hiệt áp sát vào bức tường kim loại, chân mày nhíu sâu, ánh mắt dán chặt vào bức tường đối diện, nơi phản chiếu bóng dáng của anh với Giang Đề chồng lên nhau.
Mẹ nó.
Nếu tiếp tục lấn tới thì thật không lịch sự.
Anh giống như một con thú vậy.
May mà thang máy không mất quá lâu để hoạt động lại, chỉ chớp mắt đã đến tầng chỉ định.
Hai nhân viên nâng chiếc tủ bước ra trước, cuối cùng Trần Hiệt với Giang Đề cũng có thể tách ra.
Trần Hiệt nuốt khan một cái, mím chặt môi đi theo sau Giang Đề, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt thoáng qua vẻ bực bội.
Trước đây, khi Trần Hiệt và Giang Tiểu Đề cùng nhau xào CP, hai đứa con trai chỉ đùa giỡn thôi, chẳng ai coi đó là chuyện nghiêm túc.
Nhưng tuyệt đối anh không thể ngờ rằng, có một ngày chỉ vì hai người vô tình chạm vào nhau mà anh lại...
Chuyện mất kiểm soát và khiến bản thân xấu hổ như thế này là lần đầu tiên Trần Hiệt gặp phải trong đời, điều này khiến anh vô cùng tức giận.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đặt mình vào vị trí của Giang Đề, liệu trong vài phút ngắn ngủi đó em ấy có bị sợ hãi không, có cảm thấy ghê tởm không?
Nghĩ một hồi thì anh cảm thấy chuyến đi bảo tàng này cũng không cần phải tiếp tục nữa.
Trần Hiệt dừng bước, đầu óc đầy ắp suy nghĩ về cách giải quyết bóng ma mà sự việc này đã để lại trong lòng Giang Đề.
Sau này bạn bè vẫn phải làm, mà thi đấu vẫn phải tiếp tục.
"Sao anh đứng im không đi vậy?" Giang Đề bất ngờ quay lại hỏi.
Trần Hiệt ngước mắt lên muốn nói gì đấy nhưng lại im lặng.
Nhưng ngay sau đó, anh nhận ra vẻ mặt của chàng trai không có gì khác thường, tâm trạng vẫn vậy, chỉ có vẻ như hơi không kiên nhẫn vì phải chờ đợi anh.
"Anh nói sẽ dẫn tôi đi xem phim tài liệu, còn đi không?" Giang Đề sốt ruột thúc giục.
Trần Hiệt ngẩn người một lúc, không kịp phản ứng.
"Không đi thì tôi đi một mình."
Giang Đề không muốn chờ, vừa đút tay vào túi vừa bước đi, tặng anh cái gáy tròn trịa với bóng lưng lạnh lùng.
Trần Hiệt: "……"
Chẳng lẽ Giang Tiểu Đề hoàn toàn không nhận thức được chuyện đó?
Với nghi ngờ trong lòng, anh lại tiếp tục theo sau.
Sau khi quan sát thì Trần Hiệt nhận ra có vẻ như mình đã lo lắng quá nhiều.
Giang Đề ít nói một chút nhưng mọi thứ vẫn bình thường, chẳng có vẻ gì là phản cảm với anh như trong tưởng tượng.
Khi họ đến một phòng triển lãm khoa học để trải nghiệm trò chơi VR, Giang Đề bị cảnh vật ba chiều trong kính làm cho chóng mặt đau đầu, sau khi kết thúc còn tự động tựa đầu vào vai anh.
"Chóng mặt quá, cho tôi nhờ chút."
"……"
Trần Hiệt ngơ ngác đỡ lấy cơ thể của chàng trai, cảm thấy hoàn toàn cạn lời.
Vừa nãy còn nghĩ mình là một con thú, giờ mới phát hiện mình chưa thành thú.
Nhưng nghĩ lại thì, may mà như vậy.
***
Hôm nay đột nhiên buổi huấn luyện bị hoãn nên Time cũng không có kế hoạch gì khác, chỉ ngồi trong căn cứ để tăng thời gian livestream.
Mấy ngày gần đây, tâm trạng hắn rất tệ.
Vì thua trận, vì Giang Đề.
Mối quan hệ giữa hắn và Giang Đề đã rơi xuống mức thấp nhất.
Trong suốt thời gian đó, Triệu Bắc Nam luôn tỏ ra là người tốt, khuyên nhủ hắn đủ đường nhưng càng bị khuyên thì lại càng thấy phiền, suýt chút nữa hắn đã nổi cáu với Triệu Bắc Nam.
Hôm nay, khi các đồng đội không có mặt, một mình hắn trong phòng huấn luyện nên cảm thấy thoải mái hơn chút.
Sau khi lên live, Time vừa ăn đồ đặt vừa trò chuyện với các fan.
Bóng ma của việc thua trận vẫn còn đó, trong phòng livestream đủ loại yêu ma quỷ quái, có người chê EOG sắp "ngỏm" rồi, có người chửi các tuyển thủ chơi gà, có người chế giễu đội hình yếu kém.
Cả đội không ai thoát, tất cả đều bị chửi bới thậm tệ.
Trong số đó, bị chửi kinh nhất chính là Giang Đề.
Anti chửi, các fan của Time cũng bắt đầu chỉ trích, nhiều người bày tỏ sự thương tiếc khi hắn lại gặp phải một AD như vậy.
Nhưng Time không cảm thấy được an ủi từ các fan mà tâm trạng hắn càng trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng hắn tắt màn hình đầy những bình luận tiêu cực và tập trung chơi game.
Time chơi trong Đấu Trường cả ngày.
Đến 7 giờ tối là lượng người xem bắt đầu đạt đỉnh cao nhất trong ngày, phòng livestream của hắn cũng thu hút thêm nhiều mắt xem.
Khi vừa rửa tay xong quay lại thì thấy có hơn mười người mời hắn chơi game cùng.
Time chọn một ID có tên "Hoàng Tử Cá Trích" rồi nhấn vào phòng game của đối phương.
Khi vào đội, hắn thấy đây là một team năm người.
Hoàng Tử Cá Trích là một streamer game khá nổi trên nền tảng.
Trước đây, hai người chỉ chơi cùng nhau vì lợi ích về lượng người xem, nhưng nhìn chung, các streamer thường có xu hướng nịnh các tuyển thủ chuyên nghiệp.
Time cũng thích cảm giác này nên bình thường hắn chơi khá thân với người này.
Khi thấy Time vào game thì Hoàng Tử Cá Trích hét lên: "Anh Time, cuối cùng cũng đợi được anh rồi. Không được, tôi phải quay thưởng để ăn mừng thôi!"
Rõ ràng, câu sau hắn ta nói với các fan trong phòng livestream của mình.
Time khá hài lòng với cảm giác được người khác tung hô nịnh nọt, hắn cũng tỏ ra hào phóng khi vào phòng livestream của Hoàng Tử Cá Trích nên tặng hắn ta vài ngôi sao.
Hoàng Tử Cá Trích kêu gào: "Mọi người thấy chưa, anh Time thật sự có cảm tình với tôi."
"Đừng ồn ào nữa." Time bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, "Chơi nhanh đi, không chơi tôi phải sang đội khác."
"Chơi, chơi, chơi."
Cả team bắt đầu vào game.
Hoàng Tử Cá Trích ở vị trí first pick nhanh tay chọn một tướng SP và nói: "Có vẻ hôm nay tâm trạng anh Time không tốt, để em hỗ trợ cho anh nhé, bảo vệ anh suốt trận. Đừng yêu em quá đấy, Time à~"
Time bị chọc cười thành công: "Cậu có thể thôi cái miệng huyên thuyên được không? Rảnh rỗi quá rồi à?"
Thấy Time đã bị mình chọc cười nên Hoàng Tử Cá Trích không dừng lại mà còn cố làm nhiều hơn.
Không khí trong buổi livestream sôi động hẳn lên, độ hot của cả hai bên cũng tăng vọt nhanh chóng leo lên top 3 bảng xếp hạng livestream hot nhất tối nay.
Sau hai trận đấu, Hoàng Tử Cá Trích thấy hiệu quả rất tốt nên tiếp tục đùa giỡn để làm Time vui.
"Má, thằng ngu nào dám vào đây chửi anh Time của tôi đấy? EOG thua trận thì có liên quan trực tiếp gì đến anh ấy? Anh ấy mà kém thì mày giỏi hơn à? Giỏi thì sao không lên mà chơi đi? Quản lý phòng, đá nó ra ngoài."
"Thua trận là chuyện bình thường, Oke? Vốn dĩ thể thao điện tử là như vậy. Xin mọi người hãy tin tưởng EOG cũng như tiếp tục ủng hộ anh Time của tôi."
Time mỉm cười nghĩ thầm thằng nhóc này cũng thông minh đấy, tuy miệng nhiều lời nhưng nói chuyện ngọt như rót mật vào tai.
Hắn điều khiển nhân vật của mình trở về nhà để hồi máu, tranh thủ đứng dậy lấy nước uống.
Hoàng Tử Cá Trích vẫn đang trò chuyện với khán giả trong phòng livestream của mình.
"Ủa alo, mấy người không hiểu tiếng người hả? Đã bảo EOG thua trận không liên quan gì đến anh Time của tôi, nếu có người phải gánh trách nhiệm thì cũng nên là một người khác, đúng không?"
Động tác uống nước của Time khựng lại một chút.
"Anh Time cầm nửa quyền chỉ huy, nếu ai đó không nghe chỉ huy dẫn đến thua trận thì cứ tìm đúng người mà chửi, hiểu chưa? Cái này gọi là oan có đầu nợ có chủ."
Time thu lại nụ cười trên khóe môi, đặt cốc nước xuống rồi tiếp tục điều khiển nhân vật trong game đi farm quái rừng.
Hoàng Tử Cá Trích vội vã chạy từ xa tới chỗ Time rồi lẽo đẽo theo sau hắn. Lúc thì giúp hắn ăn bùa đỏ, lúc thì chạy đi gặt tài nguyên trong game.
"Anh Time, em biết tại sao anh không vui. Theo em đời ngắn lắm, cần gì phải tự làm khổ mình để người khác được lợi chứ?"
"Vui lên đi nào! Dù vận may của chúng ta kém, còn phải dính dáng đến vài người vừa gà vừa xui lại còn thích tỏ ra ngầu. Đúng là hơi đen đủi thật, nhưng chẳng phải trên mạng nói rồi sao? Thay vì tự dày vò bản thân thì chi bằng cứ trách móc và mắng chửi người khác. Khoan dung với mình, khắt khe với người khác, đó mới là bí quyết để sống vui vẻ."
"Đúng không anh? Ơ anh, anh định băng trụ giết người à? Chờ em, em sẽ bảo vệ anh."
Time đứng tại chỗ do dự một chút, đợi Hoàng Tử Cá Trích.
Trong trận này Hoàng Tử Cá Trích chơi tướng Mèo Chiêu Tài – Một vị tướng hỗ trợ đáng yêu có thể nhảy vào lòng đồng đội hoặc quái rừng để tạo khiên bảo vệ, đồng thời cũng có thể phóng khiên gây sát thương kẻ địch.
Time bế Mèo Chiêu Tài của Hoàng Tử Cá Trích, bật chiêu cuối rồi lao thẳng vào trụ của đối phương.
Hoàng Tử Cá Trích tưởng rằng Time định cân 5 nên lập tức tung hết kỹ năng hỗ trợ.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Time chẳng thèm động vào một cọng tóc nào của đối thủ mà lại ném thẳng hắn ta vào giữa đội hình địch, rồi xoẹt xoẹt xoẹt ung dung thoát thân.
Đến vô ảnh, đi vô tung nhưng không ngại ngần tặng cả một con mèo cho đối phương làm mồi nhắm rượu.
Đối phương lập tức spam "Cảm ơn" trên kênh chat tổng.
Hoàng Tử Cá Trích ngơ ngác hỏi: "Anh, sao anh lại bán em?"
Vốn Time đã im lặng từ lâu lạnh lùng đáp: "Sao? Bán cậu mà cũng phải chọn ngày lành tháng tốt à?"
Hoàng Tử Cá Trích đơ ra, sau đó như nhận ra gì đó thì vội vàng cẩn thận xin lỗi.
Đáng tiếc là Time đã tắt tai nghe.
Chỉ vài phút sau, Time dẫn team của mình đẩy thẳng vào nhà chính đối phương. Xong xuôi hắn lập tức thoát khỏi đội của Hoàng Tử Cá Trích.
Không chỉ thế, ngay trước mặt hàng trăm nghìn khán giả trong phòng livestream, anh mở danh sách bạn bè trong game, xóa Hoàng Tử Cá Trích khỏi danh sách.
Người xem choáng váng.
Time mở công cụ đọc bình luận – Thứ mà vốn hắn không mấy khi xem – Và bắt đầu trả lời các comment quan trọng. Vừa mở miệng là hắn đã dùng những lời lẽ mang đậm đà hương vị quốc gia.
"Đù, không phải chuyện của mấy người! Thi đấu là thi đấu, bạn bè là bạn bè. Dù có thua cả nghìn trận thì tôi với Wither cũng chẳng hề bất hòa. Mấy người thiếu não hay sao mà tin hết tất cả mấy tin đồn trên mạng vậy?"
"Anh Hiệt với bé Đề có drama? Sao mấy người dám khẳng định đó là drama mà không phải tình cảm thật thế? Với lại, chẳng phải chính mấy người khởi đầu vụ ship cặp đôi này à?"
"Chỉ bằng cái đầu củ chuối của mấy người mà dám chê cậu ấy gà ư? Khi cậu ấy càn quét vòng bảng và lập kỷ lục 16 trận thắng liên tiếp thì mắt mấy người treo ngọn cây hả?"
Những kẻ chuyên đi gây rối bị hắn chửi cho to đầu.
Các fan cũng hoảng lên, vội vàng khuyên: [Đừng chửi nữa, đừng chửi nữa, anh lại bị phạt đấy!]
Time uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng, tiếp tục đấu khẩu với đám người chỉ trích.
"Đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi chính thức trả lời mấy tên não đầy cứt này: Wither không kém, cậu ấy còn trẻ, còn nhỏ nên có suy nghĩ riêng, chơi game thì đôi khi dễ mất kiểm soát."
"Với cả, chúng tôi chỉ thua hai trận thôi, không phải là đội sắp ngỏm, đừng ngồi đó mà khóc lóc như đốt hương tang."
"Cuối cùng, tôi chân thành mời tất cả mấy người ở đây đến xem trận chung kết mùa giải của EOG sắp tới nhé."
Chửi xong, Time tắt stream.
Không ngờ vừa cởi tai nghe đứng dậy hắn lại thấy một chàng trai đứng ở cửa.
Time: "……"
Giang Đề dựa vào khung cửa, miệng nhai kẹo cao su ánh mắt lười biếng nhìn hắn.
Trong lòng Time thầm chửi một câu, "Má nó, ngại kinh."
Hắn vừa định nhíu mày nói vài câu mắng mỏ thì thấy Giang Đề đứng thẳng dậy, đút tay vào túi quần nói: "Tôi không nghe thấy gì cả."
"???"
Giang Đề quay người bước đi cứ như thể chưa từng đến và cũng chưa từng nhìn thấy hắn vì cậu mà đấu khẩu với đám người chỉ trích trong livestream.
Time: "……"
Cái thang cậu đưa cho anh xuống này không có cảm tình, không có kỹ năng, chỉ là bản năng của chàng trai.
***
Tác giả có lời muốn nói:
"Time: Tôi có thể mắng anh em của tôi, nhưng các người thì không, không biết mấy người có tư cách gì mà làm vậy?"