Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 1 - Chương 52: Gặp chuyện khó khăn không được trốn tránh, tôi sẽ giúp em



Edit: Taho Nguyen

-----

Ngồi vào trên xe, Lệ Cảnh Trình nhìn vào phòng kính bên đường: “Tôi làm nó cho em, nói cho cùng vẫn không giống, đúng không?”

Vinh Thiển cắn chặt cánh môi, quay ra ngoài cửa sổ, cô hơi nhắm mắt lại, cảm giác giống như đầu ngón tay của Hoắc Thiếu Huyền lướt nhẹ qua gương mặt cô. Lệ Cảnh Trình khởi động động cơ, lúc Vinh Thiển mở mắt ra lần nữa, không khỏi mở miệng: “Chúng ta đi đâu?”

”Nhà em.”

”Tôi không đi.”

”Chuyện đó nếu không phải do em làm, cần phải nói rõ ràng, Vinh Thiển, tôi đâu có dạy em trốn tránh khi gặp chuyện rắc rối.”

Vinh Thiển không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía gò má Lệ Cảnh Trình, tối hôm qua anh ngủ không ngon, khóe mắt có một chút mệt mỏi rã rời, đáy mắt cũng hiện ra tơ máu, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lời ra đến khóe miệng, lại phát hiện ra là không có lời nào để nói.

Đi tới Vinh gia, Vinh Trạch và Giang Tụng Giai còn ở trên lầu, cũng không quay về Giang gia.

Vẻ mặt Cố Tân Trúc khó chịu ngồi trong phòng khách, thấy hai người đi vào, bà ta cau mày lại, nhưng không tiện nổi giận: “An Thâm, Thiển Thiển tới.”

Vinh An Thâm từ ban công đi vào, trầm mặt, một ngón tay chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi đi.”

”Ba, chuyện ngày hôm qua thật sự không liên quan gì tới con.” Vinh Thiển mở miệng giải thích trước.

Cố Tân Trúc cười nhạt: “Thiển Thiển, phải như trong ngày thường thì không tính, nhưng ngày hôm qua là ngày kết hôn của anh trai con, mặc dù đang lúc nghỉ ngơi, không có gây ầm ĩ ra bên ngoài, nhưng con bảo chúng ta phải ăn nói như thế nào với Giang gia?”

Vinh Trạch đang từ trên lầu đi xuống, vừa vén ống tay áo vừa mở miệng nói: “Không ngờ cô tuổi còn trẻ mà có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.”

Vinh Thiển muốn đứng dậy, bị Lệ Cảnh Trình đè đầu vai lại, đợi Vinh Trạch ngồi vào chỗ của mình xong, Lệ Cảnh Trình mới mở miệng: “Vì sao mọi người nhất định cho là Vinh Thiển làm?”

Vinh Trạch nhướng mắt: “Còn phải nghĩ sao? Chuyện lần trước không tránh khỏi có liên quan tới cô ta, anh nhìn tôi xem, bị đánh ngay trên mặt, Vinh Thiển, một vị hôn phu còn chưa đủ, còn có một Hoắc Thiếu Huyền thay cô ra mặt, thật đúng bản chất của cô!”

Lệ Cảnh Trình không thèm tức giận, nói vài ba câu sao có thể ảnh hưởng tới anh, anh ung dung nói: “Thật ra cũng không phải chuyện khó khăn gì, hỏi người gây chuyện ngày hôm qua một chút thì sẽ hiểu rõ toàn bộ.”

Vinh Trạch lơ đễnh: “Nếu anh ta đã nhận tiền rồi, liệu có nói thật không?”

Điện thoại trong túi của Lệ Cảnh Trình vừa vang lên đúng lúc, anh nhận cuộc gọi, đưa lên tai nghe: “Cho cậu ta vào.”

Vinh Thiển cũng không biết ý đồ của Lệ Cảnh Trình muốn làm gì, chờ đến lúc cậu nhóc kia đi vào phòng khách, sắc mặt của Vinh Trạch vẫn bình tĩnh. Cố Tân Trúc lên tiếng hỏi trước: “Cậu nói đi, ngày hôm qua ai bảo cậu tới?”

Ánh mắt cậu nhóc và Vinh Trạch gặp nhau, cậu ta chỉ Vinh Thiển: “Cô ấy bảo tôi tới, làm ầm ĩ càng dữ dội càng tốt.”

Sắc mặt Vinh Thiển thay đổi rõ rệt: “Anh nói dối!”

”Còn có lần trước, cũng là cô bảo tôi làm ầm ĩ, nói để cho tôi tự mình cân nhắc, cô sẽ cho tôi một khoản tiền...”

Ánh mắt của Vinh An Thâm trở nên mãnh liệt, Vinh Thiển thấy Lệ Cảnh Trình nhìn mình, bộ dáng gấp gáp của cô rơi vào đáy mắt anh, nhưng anh chỉ đơn giản cầm lấy tay cô, tay phải đưa lên môi làm động tác bảo cô im lặng.

”Thiển Thiển, như vậy nghĩa là sao!”

”Ba, không phải con.”

Bên dưới ầm ĩ một lúc lâu, tất nhiên Giang Tụng Giai cũng đi xuống.

Lệ Cảnh Trình lại gần bên tai Vinh Thiển nói một câu.

Vinh Thiển cố nén sự phẫn nộ, cô bình tĩnh nhã nhặn nhìn về phía Giang Tụng Giai: “Chị Giai Giai, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Câu hỏi này không liên quan tới vấn đề chính, làm Giang Tụng Giai đỏ mặt, dù sao cũng vừa mới kết hôn: “Rất tốt.”

”Chị và anh có hài lòng về phòng cưới không? Em cũng góp phần tham gia trang trí đó.”

Ngón tay Giang Tụng Giai cầm một lọn tóc vén ra phía sau tai: “Thật vậy sao, chẳng trách sao lại ấm áp như thế, chị rất thích.”

Sắc mặt cậu thanh niên trẻ kia chợt thay đổi, ánh mắt chiếu thẳng về phía Vinh Trạch: “Không phải anh nói, chỉ cần em kiềm chế, anh nói đến đó làm náo loạn hôn lễ thì việc kết hôn sẽ không thành, hai người cũng sẽ không ngủ cùng phòng sao? Vinh Trạch, rốt cuộc anh còn muốn đùa giỡn em bao nhiêu lần?”

Ngực Cố Tân Trúc tê rần, vội vàng dùng tay che lại, tình huống ngay lập tức bị đảo ngược, bà khó mà tiếp thu được.

Vinh Trạch bình tĩnh ngồi bên trong sô pha: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Tôi đâu có nói những lời như vậy.”

”Vinh Trạch, anh thật sự “cùng” với cô ta?”

Trong mắt Vinh Trạch không có một chút gợn sóng sợ hãi: “Cô ấy là vợ tôi, chúng tôi đương nhiên phải ở cùng một chỗ.”

”Nhưng anh đừng quên, anh thích đàn ông!”

”Ai kêu cậu tới bịa đặt những lời này?” Trong lời nói Vinh Trạch hàm chứa sự phẫn nộ: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy.”

”Anh…” Cậu trai trẻ bối rối: “Vậy sao hôm qua anh còn để tôi tới làm loạn?!”

Vinh Trạch vung tay xuống: “Mau mang cậu ta ra ngoài, chẳng hiểu ra làm sao cả.”

Vinh An Thâm đại khái cũng hiểu ra nội tình, nhưng Giang Tụng Giai còn ở đây, tất cả mọi người đều không thể vạch trần. Đợi người đó bị đuổi ra ngoài xong, Giang Tụng Giai mở miệng: “Con biết, có thể trước đây có một số tin đồn không tốt về Vinh Trạch, nhưng trải qua tối hôm qua...” Gương mặt cô ngượng ngùng vui vẻ: “Con tin anh ấy.”

Vinh Trạch cười cầm tay cô.

Vinh Thiển lập tức cúi gằm. Cô bỗng nhiên hiểu được, ngày hôm qua Vinh Trạch làm vậy, không những giá họa được cho cô, mà còn cho anh ta một cơ hội tốt để giải thích với Giang Tụng Giai. Cố Tân Trúc cười phụ họa, Vinh Trạch có thể chấp nhận Giang Tụng Giai, vậy thật là tốt.

Nhưng Vinh Thiển lại thấy được tuy Vinh Trạch nắm tay Giang Tụng Giai, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ chán ghét.

Trên đường quay về Đế Cảnh, Vinh Thiển ghé mắt: “Anh nói xem tại sao anh ta muốn như vậy? Rõ ràng anh ta không yêu phụ nữ, như vậy không phải sống không bằng chết sao?”

”Còn có thể vì sao, ở trong mắt anh ta, quyền thừa kế là quan trọng nhất.”

Vinh Thiển đột nhiên cảm thấy thương tâm, cả đời, hai người này đều bị buộc chặt cùng một chỗ như vậy?

Hôm nay lẽ ra Vinh gia phải đón tiếp khách khứa, chẳng qua Vinh Thiển từ chối do thân thể khó chịu, liền quay về.

Người giúp việc của Đế Cảnh đang chuẩn bị cơm, hôm nay Lệ Cảnh Trình giúp cô, trong lòng Vinh Thiển nhớ rõ: “Anh thích ăn món gì?”

”Em nấu?” Anh nhướng mày, anh có thể nhớ được, ngay cả chiên cơm cô còn không biết làm.

”Tôi chỉ thuận tiện làm vài món.”

Nói là thuận tiện làm, thật ra chính là cắt rau, Vinh Thiển vào phòng bếp, lấy ra hai trái dưa leo từ trong tủ lạnh.

Cắt dưa leo là đơn giản nhất, mà cô cũng không biết gọt vỏ, Lệ Cảnh Trình nghe được bên trong phòng bếp truyền ra tiếng “bang bang”, tiếng động này, hình như giống tiếng đồ vật bị đập vỡ, anh đứng dậy đi tới cửa, Vinh Thiển cầm dao đưa lên đưa xuống, chặt từng nhát từng nhát, tay trái che khuôn mặt, trên người bị bắn tung tóe.

Lệ Cảnh Trình nhấc chân đi vào trong: “Em...”

Một dao ra sức chặt xuống, miếng dưa leo bay thẳng về phía Lệ Cảnh Trình, anh né qua nhưng không kịp, vội vàng khom người xuống trong chớp mắt.

-----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv