Cô xách balo chạy xuống nhà, vào bếp mở tủ lạnh và tất nhiên thứ cô lấy là sữa, nốc hết chai sữa còn lỡ dỡ và đi học.
_Anh ta sẽ nhập học ngay hôm nay luôn sao?-hắn ngồi bắt chéo chân trên sofa.
_Đấy là chuyện của anh ta.-cô nói lạnh lùng, tay khoanh trước ngực.
_Em đừng tỏ ra không quan tâm thế honey à!-anh đi lại choàng vai cô, xoa xoa cái đầu cô.
_Anh thôi đi được không? Tôi với anh đã...-cô chưa kịp nói hết thì anh đã nhảy bổ vào:
_Đi học nào em yêuuuu!-anh kéo tay cô ra cửa.
_Damn it!! He truly is her boyfriend?(Chết tiệt! Hắn thật sự là bạn trai của cô ấy à?)-hắn ta ngồi tự kỉ một mình trong nhà rồi lật đật xách túi chạy ra ngoài.
_Anh bỏ ra coi! Đau quá.-cô cố gắng tháo tay mình ra khỏi tay anh nhưng anh quá mạnh, cứ thế mà lôi cô đi.
_Sao bỏ được? Bỏ để em chạy đi nữa à? Anh không ngu như thế nữa đâu.-anh quay lại, bĩu môi giận dỗi.
_Là do anh cả thôi, lúc đầu anh đối với tôi chỉ là muốn trả lại cái tát mà tôi đã "ban" cho anh!-cô xả luôn.
_Lúc đầu thì thật sự là vậy đấy....nhưng anh nhận ra, càng gần em anh càng bị em làm cho xao lãng không thể suy nghĩ được gì. Và anh biết, anh yêu em! Anh nói dối lúc em mất trí nhớ cũng chỉ vì anh quá ích kỉ, anh sợ nếu anh nói sự thật thì em sẽ lạnh lùng với anh như cũ và có thể sẽ...tiến tới với Phong. Anh biết cậu ta thích em mà, vì thế nên anh không đủ dũng cảm để em đi nhưng ai ngờ em lại hiểu lầm anh!-anh giải thích, tay vẫn nắm chặt tay cô đi trên con đường.
_Anh...anh thật sao?-cô hơi bị dao động rồi đấy.
_Nếu không thật thì anh cũng chẳng rảnh mà dõi theo em trong thời gian qua và cũnh chẳng điên đến nổi cãi lại ba, bỏ cả công việc học tập đang suôn sẻ ở Việt Nam mà chạy sang đây để giành em lại đâu ngốc à!-anh nhéo mũi cô.
_Thôi dẹp đi!-cô phán 3 chữ cũng đủ làm anh muốn ngả ngữa nhưng tay cô hết ngọ nguậy muốn tháo ra rồi, chỉ để im và đi.
Cuộc trò chuyện của hai người đã lọt vào tai cái tên tóc vàng đáng ghét kia, hắn ta nấp ở sau một cái cây cổ thụ cao cách họ tầm 2m nên nghe rõ mồn một tất cả mọi chuyện.
_Thú vị thật! Cô ấy sẽ là của tôi, anh mãi mãi sẽ là tên đáng ghét trong mắt cô ấy thôi.-hắn ta nở một nụ cười ma quái chết người.(tg: sắp có án mạng, em trốn!")
Hai người cứ thế nắm tay đi vào cổng trường, cô thực sự không để ý là đã đi đến đâu. Tay phải cầm điện thoại đọc truyện còn tay trái cứ để anh dắt đi như vậy á, cả trường im phăng phắc nhìn người con trai hoàn mĩ mà quen quen kia đang dắt tay một cô gái đáng yê ưa nhìn nhưng cũng không kém phần "chất" kia.
_Is that Angela Khai Huy?-một cô nàng lên tiếng phá vỡ không khí im lặng ấy.
_Yes, it is he! He's really handsome.(Đúng rồi, chính là anh ấy! Anh ấy thật sự đẹp trai đấy!
_Yes yes, he's very handsome exterior!(Đúnh đúng, anh ấy ngoài đời rất đẹp trai)
_But the girl that is Yuna, a student in business management industry. Very perfect right not?(Nhưng cô gái kia chẳng phải là Yuna, sinh viên nghành quản trị kinh doanh. Rất hoản hảo đúng không?)
_She is also a Vietnamese, his girlfriend last year but broke up shortly after hearing it. Look good together, but also it? Did they return to each other?(Cô ấy cũng là người Việt, là bạn gái anh ấy nhưng chia tay không lâu sau đó. Nhìn họ cũng đẹp đôi mà nhỉ? Chẳng lẽ họ quay lại với nhau sao?)-một cô nàng tỏ ra rất am hiểu về cô và anh.
_So what was great? He has openly holding hands like that sure of it now. Heard he learned in two sectors of business administration there.(Vậy thì tuyệt quá còn gì? Anh ấy đã công khai nắm tay như thế thì chắc là thật rồi. Nghe đâu anh ấy sẽ học năm 2 nghành quản trị kkinh doanh ở đây đấy!)-một anh chàng ẻo lả nhập hội ra vẻ rất phấn khích.
Cô nghe đến đây thì mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn xung quanh rồi vội giật tay ra.
_Anh đi đến phòng hành chính đi! Nó bên kia, tôi lên lớp đây!-cô chỉ về tòa nhà trước mặt rồi đi về hướng ngược lại, những cặp mắt thú vị cứ nhìn chăm chăm vào cô làm cô thật sự rất khó chịu á.
_Cô nàng ngốc này, đáng yêu chết mất!-anh nhìn theo cô cho đến khi bóng cô khuất sau thang máy rồi hấc mặt đi về phía cô chỉ. Anh đi đến đâu thì con gái ở đấy réo lên như có vàng, mê trai dễ sợ. Mà nói đi cũng nói lại, anh quả thật rất nổi tiếng nha, mặc dù chỉ là người mẫu và đôi khi có ra vài bài hát nhưng album của anh đều đạt kỉ lục bán sạch cả. Anh còn được biết đến với danh hiệu vị tổng giám đốc trẻ tuổi và tài năng nhất vì khi lên chức giám đốc anh chỉ có 17 tuổi và đã điều hành Lâm Gia lên thiên trong một thời gian cực ngắn. Quả thật khâm phục!
Anh lên khu hành chính, bà cô già ấy cũng tỏ ra rất mừng khi gặp anh. Bà ấy cũng đưa thẻ sinh viên, chìa khóa tủ và chỉ cho anh lớp học của anh ở dãy nhà phía Nam lầu 2(Chung khu với cô luôn nè), lớp của anh sẽ do giảng viên Lucyan Thevilanor đứng lớp(một giảng viên trẻ và rất tài năng, cô chỉ mới 22 tuổi và rất mê anh luôn.)
_Thanks!-anh nhận thẻ và chìa khóa rồi quay lưng đi. Nở một nụ cười vô cùng tỏa nắng, đi về phía đấy. Anh bước lần lượt qua từng lớp một, ánh mắt không ngừng kiếm tìm gì đó và đột nhiên dừng lại ở lớp giảng viên William. Đưa tay lên ngoắc ngoắc cô nàng đang ngồi cầm điện thoại ở cuối lớp, mấy cô nàng trong lớp cũng thế mà ré ầm lên, đưa tay chào lại anh. Riêng cô là không thèm để ý cứ nhìn vào cái điện thoại của mình, khỏi nghĩ cũng biết cô đang đọc truyện.(tg: giống em, thú vui tiêu khiển nhất khi rảnh á!)
Anh bĩu môi giận dỗi rồi cũng đi tìm lớp mình, trời sắp đặt thiệc mà. Anh học lớp kế cô luôn, vậy là okay, khởi đầu như thế là quá ổn.
__________End Chap_________