Lệ Chanh trốn về ký túc xá.
Vết cắn sau gáy nhói đau, cậu kéo cổ áo lên che kín mít, sợ bị người khác phát hiện ra sự khác thường.
Trong đầu cậu chỉ văng vẳng một câu duy nhất - Tiêu Dĩ Hằng thích cậu!
Chuyện này khiến Lệ Chanh bất ngờ, nhưng cũng... không mấy ngạc nhiên.
Dù chậm hiểu nhưng cậu không hề ngốc. Lời tỏ tình của Tiêu Dĩ Hằng như mồi lửa, thắp sáng những chi tiết vụn vặt bị lãng quên.
Tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại giúp cậu kiềm chế kỳ phát tình? Tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại đi xem cậu thi đấu? Tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại lấy chiếc huy chương vàng cậu đã hôn qua? Từng chút một, Tiêu Dĩ Hằng len lỏi xâm nhập vào thế giới của cậu, khi cậu chưa kịp nhận ra, thì Lệ Chanh đã quen với sự hiện diện của anh.
Rồi hôm nay - "Bùm" - pháo hoa nổ tung trước mặt Lệ Chanh.
Trớ trêu thay, chính Lệ Chanh là người đã châm ngòi cho cú nổ đó!
Lệ Chanh ước gì có thể quay ngược thời gian hai mươi phút trước, cảnh báo bản thân tuyệt đối không được vén tấm vải che bức tranh, để không phải nghe lời tỏ tình của Tiêu Dĩ Hằng.
Nhưng không! Lệ Chanh kiên quyết phủ nhận. Làm gì có ai tỏ tình mà lại nói "Tôi thích em, nên tôi sẽ tưởng tượng về cơ thể trần trụi của em"? Chỉ có alpha bị bản năng thú tính chi phối mới thốt ra những lời trơ trẽn như vậy.
Lệ Chanh càng nghĩ càng tức, nếu có thêm một cơ hội nữa, cậu sẽ không đá vào giá vẽ mà đá vào giữa hai chân Tiêu Dĩ Hằng.
Dù sao, bức tranh đó vẽ mình cũng khá đẹp trai, tiếc là lại do một tên khốn nạn đầu óc đen tối tạo ra.
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Buổi học sức khỏe sinh lý vào thứ bảy, Lệ Chanh tất nhiên vắng mặt.
Thực ra cậu đã dậy từ sớm, trằn trọc không ngủ lại được. Vì vết thương sau gáy, đêm qua cậu chỉ có thể nằm sấp mà ngủ, sáng dậy thì vết thương đã đóng vảy, xung quanh còn có một vòng sưng đỏ. May mà cuối tuần ký túc xá không có ai, nếu để bạn cùng phòng thấy chắc chắn sẽ hỏi đủ thứ.
Lệ Chanh không muốn đi học, càng không muốn đối mặt với Tiêu Dĩ Hằng. Cậu lật mình, kéo chăn trùm kín đầu, ngăn ánh sáng từ rèm cửa chiếu vào.
Lệ Chanh buông xuôi nghĩ: Dù sao bài tập làm xong cũng không biết đã vứt đâu, đi học cũng không nộp được, chi bằng trốn học. Môn này có trượt thì trượt, năm sau học lại! Tệ nhất là không thể lên lớp dự bị đại học...
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại của cậu vang lên tiếng "tinh tinh", nhắc cậu có tin nhắn mới.
Chưa cần nhìn, Lệ Chanh đã đoán chắc là Tiêu Dĩ Hằng.
Chắc chắn tên đó đang hỏi tại sao cậu dám trốn học.
Tuy nhiên, khi Lệ Chanh nhìn rõ dòng chữ trên màn hình, tâm trạng cậu như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ đỉnh lao thẳng xuống đáy.
Vì người liên lạc với cậu không phải Tiêu Dĩ Hằng, mà là cô em gái lớp dưới ngồi sau cậu trong giờ học sức khỏe sinh lý.
Ngay buổi học đầu tiên, cậu và cô bé đã trao đổi thông tin liên lạc, cô bé từng cho cậu mượn một cây bút lông, cậu tặng cô bé một ít đồ ăn vặt, qua lại vài lần, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn. Hôm nay cậu không đi học, cô bé nhắn tin quan tâm, hỏi cậu có phải bị ốm không.
Lệ Chanh đen mặt gõ chữ: Anh khỏe lắm, hừng hực sức sống, một đánh ba không thành vấn đề.
Cô em omega: Vậy sao anh không đến lớp?
Lệ Lệ Chanh: Không muốn đi thì không đi, anh trốn học còn cần lý do à? [dao][dao][hung ác][hung ác][ngầu][hút thuốc]
Cô em omega gửi lại một loạt biểu tượng ngạc nhiên.
Lệ Chanh không trả lời lại, đặt điện thoại xuống, tiếp tục vùi đầu ngủ.
Năm phút sau, Lệ Chanh bồn chồn ngồi dậy, lôi điện thoại đang ở chế độ im lặng ra từ dưới gối, liên tục gõ phím.
Lệ Lệ Chanh: Anh không đến lớp, trợ giảng có phản ứng gì không?
Cô em omega: Hả?
Lệ Lệ Chanh: Tiêu Dĩ Hằng có tức giận không? Có ngạc nhiên không? Có hối hận xíu nào không?
Cô em omega: Ơ, anh không đến lớp, trợ giảng sao phải hối hận?
Lệ Lệ Chanh:...
Lệ Lệ Chanh: Anh ta không có phản ứng gì à?
Cô em omega: Có.
Lệ Lệ Chanh: Nhanh nói!
Cô em omega: Anh ấy gọi tên anh ba lần trước khi vào lớp, sau đó nhìn quanh và nói: "Cả lớp chú ý, nếu vắng mặt không lý do, điểm chuyên cần sẽ bị trừ 10 điểm."
Lệ Lệ Chanh:...
Tiêu Dĩ Hằng, đồ khốn nạn!!
Nếu không phải Lệ Chanh vẫn còn giữ được lý trí, cậu đã xách bao tải đi đánh người rồi!
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Thứ bảy không đi học; Chủ nhật Lệ Chanh cũng không đi học.
Chỗ ngồi của cậu ngay cạnh bục giảng, là vị trí dễ thấy nhất trong lớp. Việc cậu vắng mặt không thể không khiến giáo viên chú ý.
Sau khi buổi học hôm chủ nhật kết thúc, cô giáo beta gọi Tiêu Dĩ Hằng lại, hỏi anh: "Em có biết tại sao Lệ Chanh không đến lớp không?"
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ: Em biết. Vì em đã nói với Lệ Chanh rằng em thích cậu ấy, vì em nói với Lệ Chanh rằng em tưởng tượng về cơ thể trần trụi của cậu ấy, vì tên côn đồ nhỏ đó ngốc nghếch và ngây thơ hơn vẻ ngoài, vì em đã làm cậu ấy sợ.
Tất nhiên, Tiêu Dĩ Hằng không thể trả lời như vậy.
Anh đóng sổ điểm danh lại, bình tĩnh trả lời: "Cậu ấy không khỏe, xin nghỉ ốm ạ."
"...Thật à?" Cô giáo beta nghi ngờ nói, "Sao cô không thấy giấy xin phép?"
Tiêu Dĩ Hằng: "Cậu ấy đưa giấy xin phép cùng với bài tập cho em vào thứ sáu, xin lỗi cô, do sơ suất nên em quên mang theo."
Vì giọng điệu bình thản cùng gương mặt đáng tin của Tiêu Dĩ Hằng, cô giáo ngay lập tức tin lời giải thích của anh.
"Vậy em sớm đưa giấy xin phép của em ấy cho cô nhé." Cô giáo dặn dò, "À, bài tập của em ấy cô đã xem rồi, làm rất tốt, có thể đạt điểm cao nhất lớp."
Tiêu Dĩ Hằng cười nhẹ: "Vâng, em sẽ báo tin vui này cho cậu ấy."
Hôm đó trong phòng vẽ, khi Lệ Chanh quay đầu bỏ chạy, cậu đã quên mang theo bài tập mà mình vất vả hoàn thành. Nếu không nhờ Tiêu Dĩ Hằng nhặt lên và nộp cho cô giáo vào thứ bảy, thì việc trốn học hai ngày liên tiếp chắc chắn sẽ khiến Lệ Chanh bị liệt vào danh sách đen của giáo viên.
Sau khi cô giáo rời khỏi lớp, Tiêu Dĩ Hằng ở lại dọn dẹp.
Điện thoại của anh đặt bên cạnh, trên ứng dụng chat, người được ghim đầu tiên chính là Lệ Chanh. Trong hai ngày này, Lệ Chanh không liên lạc với Tiêu Dĩ Hằng, và Tiêu Dĩ Hằng cũng không liên lạc với Lệ Chanh.
Người giỏi câu cá đều biết, khi cá đã cắn câu, dây câu phải lúc căng lúc chùng cho cá có cơ hội thở.
Nếu kéo dây thường xuyên, dây câu sẽ đứt, cá sẽ thoát lưới và mọi nỗ lực trở nên vô ích.
Khi Tiêu Dĩ Hằng đang chăm chú làm việc, anh nhìn thấy một bóng dáng lén lút qua khóe mắt.
"Ra đây đi." Tiêu Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn phía cửa, "Tan học rồi, còn trốn ở đó làm gì?"
Anh vừa dứt lời, cậu bạn quen thuộc... không đúng, Vệ Hỏa Hỏa từ ngoài cửa bước vào, biểu cảm đau khổ như thể bị táo bón.
"Trợ giảng." Vệ Hỏa Hỏa lúc thì gãi đầu, lúc thì gãi cằm, ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng dồn hết can đảm hỏi một tràng, "Tại sao Lệ Chanh hai ngày này không đi học vậy ạ? Anh ấy bị ốm thật à? Bị ốm kiểu gì vậy? Có nghiêm trọng không? Bị sốt? Cảm? Đau tim? Hay là gãy chân?"
"..." Tiêu Dĩ Hằng nhíu mày, lạnh nhạt hỏi, "Em hỏi mấy câu này làm gì?"
Vệ Hỏa Hỏa nghĩ thầm, không phải cậu muốn biết, mà là anh trai cậu muốn biết! Anh họ Vệ Dung là người hâm mộ cuồng nhiệt của Lệ Chanh, khi nghe tin Lệ Chanh bị ốm và nghỉ học, anh ấy lo lắng hơn ai hết. Nếu không phải trường Trung học số 1 có hàng rào thép gai, Vệ Dung chắc đã hóa thành Romeo, trèo tường lẻn vào ký túc xá omega để gặp Juliet của anh ấy rồi.
Vệ Hỏa Hỏa không dám nói thật với Tiêu Dĩ Hằng, chỉ quanh co nói là hỏi hộ người khác.
Tiêu Dĩ Hằng: "Cậu về nói với người bảo cậu hỏi thăm rằng, Lệ Chanh rất khỏe, tràn đầy sức sống, một đánh ba cũng không thành vấn đề."
"Nhưng anh vừa nói với cô giáo rằng..." Vệ Hỏa Hỏa trố mắt, cuối cùng cũng nhận ra, "...Trợ giảng, anh anh anh... thiên vị thế!! Tại sao khi em đi học trễ, anh trừ của em ba điểm; Lệ Chanh trốn học hai buổi, anh lại bịa chuyện, nói anh ấy bị ốm, không thèm trừ một điểm nào!"
"Nhóc con, ít nhất em nói đúng một điều." Tiêu Dĩ Hằng dùng gương mặt trông có vẻ công bằng chính trực nhất, nói ra những lời bất công nhất thế gian, "Tôi đúng là không nỡ, tôi thiên vị em ấy đấy."