Học viện Mỹ thuật Hoa Quốc là thánh đường cao nhất mà tất cả các thí sinh nghệ thuật đều khao khát, không chỉ đứng đầu trong tám học viện mỹ thuật hàng đầu của Hoa Quốc mà còn có danh tiếng cao trên thị trường quốc tế.
Thầy giáo của cô Thu Nhàn họ Lâm, năm nay đã bảy mươi lăm tuổi. Khi còn trẻ, ông từng được nhà nước cử ra nước ngoài, tại Học viện Mỹ thuật Repin miệt mài học tập hơn mười năm, sau khi thành tài trở về nước giảng dạy. Hiện nay, ông là viện trưởng danh dự của Học viện Mỹ thuật Hoa Quốc, được mọi người kính trọng gọi là "Lâm Đào Lý", ai gặp ông cũng phải tôn kính gọi một tiếng thầy Lâm. (***)
*** Đào Lý (桃李) là thành quả mà giáo viên gặt hái được sau trăm năm "trồng người", thường được ví như những học sinh được thầy cô dày công vun đắp. Đào lý mãn thiên hạ có nghĩa là học sinh xuất sắc do thầy cô giáo dục có mặt khắp nơi trên thế giới, ca ngợi sự tận tụy của nhà giáo trong việc dạy dỗ học trò. (Theo Baidu)
Thu Nhàn nói: "Thầy Lâm đã ngừng dạy sinh viên đại học từ lâu rồi, cô là khóa nghiên cứu sinh cuối cùng mà thầy hướng dẫn, hiện tại thầy chỉ có hai nghiên cứu sinh tiến sĩ. Dĩ Hằng, em phải biết rằng được thầy Lâm viết thư giới thiệu là một vinh dự lớn đến nhường nào."
Tiêu Dĩ Hằng thực sự có tài năng về hội họa, Thu Nhàn quý trọng tài năng, không muốn để nó bị lãng phí. Nhưng Thu Nhàn cũng biết rằng, điểm văn hóa của Tiêu Dĩ Hằng luôn đứng đầu lớp, số giải thưởng thi đấu trong các môn học mà anh đạt được đếm không xuể, bất kể anh thi vào trường đại học nào cũng có thể nhận được học bổng toàn phần.
Để một đứa trẻ thành tích xuất sắc từ bỏ con đường "thênh thang" trong mắt người khác, chọn một con đường nghệ thuật gập ghềnh và đầy chông gai... Nếu để người khác biết, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô điên rồi.
"Thực ra, điều quan trọng ở đây không chỉ là 'tài năng', mà là em có thực sự thích vẽ hay không. Tài năng rất quan trọng, nhưng trái tim em còn quan trọng hơn. Nếu so với hội họa, em thích vật lý, toán học hơn, thì cô dĩ nhiên ủng hộ em vào Hoa Đại; nhưng nếu em thấy hội họa quan trọng hơn, thì cô thực lòng hy vọng em có thể trở thành đàn em của cô." Thu Nhàn nhìn Tiêu Dĩ Hằng đang im lặng, nói ra những lời tâm huyết.
"... Cảm ơn cô." Tiêu Dĩ Hằng gật đầu, nét mặt nghiêm túc và trang trọng, "Chuyện này em sẽ suy nghĩ kỹ."
"Không sao, em có thể suy nghĩ bao lâu cũng được." Thu Nhàn gấp lá thư giới thiệu, đặt lại vào phong bì, "Kỳ nghỉ đông này, Hoa Mỹ cũng sẽ tổ chức trại đông, chỉ cần có lá thư giới thiệu này, trại đông sẽ giữ lại cho em một suất. Dù em không đăng ký, chỉ cần cầm lá thư này đến báo danh là có thể vào trại cùng các học sinh khác."
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Trong phòng khách, Hứa Quân ôm em bé trong lòng, vụng về vỗ nhẹ lưng em bé, nhưng dù thế nào cũng không thể khiến bé ợ được.
Là một alpha, cô có đủ năng lượng để làm việc thâu đêm, khi vẽ bản đồ công trình xây dựng có thể thức liên tục hai, ba ngày mà vẫn tỉnh táo; nhưng khi trở thành mẹ, cô lại bị một sinh linh bé nhỏ vài cân làm cho bối rối, nửa đêm con khóc, cô phải dậy cho con bú và thay tã.
Hứa Quân vụng về loay hoay một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nhờ đến người còn lại trong phòng.
"Lệ Chanh, em có biết chăm trẻ không?"
Lệ Chanh vốn đang ngồi chơi điện thoại trên ghế sofa, nghe vậy liền giật mình, nhìn Hứa Quân với vẻ kinh ngạc.
Cậu chỉ vào mái tóc vàng của mình, không tin nổi hỏi: "Với ngoại hình này, ra ngoài đường còn dọa trẻ con khóc, em chỉ thiếu cái biển 'sát thủ trẻ em' dán lên trán thôi, sao chị lại nghĩ em biết chăm trẻ?"
"... Ơ, vì em là omega?"
"... Chị cũng là phụ nữ mà?"
Cậu omega và cô alpha nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Lệ Chanh cất điện thoại, bước qua mấy chiếc gối và đồ chơi đầy trên sàn, đến bên nôi xem có thể giúp gì được. Hứa Quân ngồi trên ghế sofa nhỏ bên cạnh nôi, ôm em bé trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng bé.
Khi Dữu Dữu chào đời, Lệ Chanh mới tám tuổi, khi đó bố mẹ cậu còn sống, dĩ nhiên không để một đứa trẻ tám tuổi chăm sóc em nhỏ. Vì vậy, trong mắt Lệ Chanh tám tuổi, Dữu Dữu chỉ là một em búp bê xinh xắn, ăn, uống, vệ sinh đều do bố mẹ lo, cậu chỉ cần chơi với em là đủ.
Nhưng bây giờ Lệ Chanh đã mười bảy tuổi, sắp trưởng thành, trong mắt cậu, em bé bụ bẫm như một quả bom hẹn giờ, vừa mong manh vừa đáng sợ.
Lệ Chanh không thể nhịn được hỏi: "Bây giờ không phải có nhiều trung tâm chăm sóc trẻ hay sao? Em thấy trên tin tức nói, những đứa trẻ sinh ra từ tử cung nhân tạo đều được đưa đến trung tâm chăm sóc trẻ đến ba tháng tuổi mới về nhà, tại sao không đưa bé đến trung tâm chăm sóc, tiết kiệm biết bao nhiêu công sức."
Hứa Quân vừa vỗ lưng em bé vừa lắc đầu: "Bé được sinh tự nhiên, trung tâm chăm sóc không nhận. Hơn nữa, dù có nhận, Thu Nhàn cũng không nỡ gửi đi, nhà vàng nhà bạc không bằng tổ ấm do cô ấy tự tay xây dựng, mọi đồ chơi nhồi bông trong nhà này đều do cô ấy chọn cho bé, mỗi tấm chăn đều do cô ấy tự tay đan."
Nói rồi, Hứa Quân chỉ vào chiếc khăn quấn quanh bé: "Em xem góc vải này trông có cũ không? Đây là một chiếc áo sơ mi của chị, Thu Nhàn cắt một góc khâu vào khăn quấn, vì cô ấy nói như vậy sẽ có mùi của chị. Thực ra, trẻ sơ sinh chưa phân hóa không thể ngửi thấy pheromone, nhưng Thu Nhàn có thể ngửi thấy, xây tổ không chỉ vì đứa trẻ, mà còn vì chính bản thân omega."
Lệ Chanh nghe nhưng không hiểu hết, hành vi xây tổ không phải omega nào cũng có, ít nhất cho đến giờ cậu vẫn chưa có. Theo sách vở, sau khi đánh dấu, omega sẽ rất nhớ pheromone của alpha, thậm chí còn tự nguyện thu thập những đồ vật alpha đã dùng để xây tổ.
Thật là kỳ lạ. Cậu cũng bị đánh dấu rồi (khụ), nhưng chưa từng thấy pheromone của Tiêu Dĩ Hằng có sức hút gì đặc biệt cả.
Khi Lệ Chanh đang mơ màng, Hứa Quân bên cạnh cuối cùng cũng dỗ được em bé ngủ, nhẹ nhàng đặt bé vào nôi.
Nhìn cảnh này, Lệ Chanh càng cảm thấy nuôi con không dễ dàng gì, sau này nếu cưới, cậu chắc chắn sẽ không nuôi con! Thật đáng sợ, nuôi con còn khó hơn nuôi vịt nhiều...
Khi họ đang vây quanh nôi nhìn bé, cửa phòng làm việc mở ra. Thu Nhàn và Tiêu Dĩ Hằng lần lượt bước ra, cả hai trông bình tĩnh, có vẻ cuộc trò chuyện riêng đã kết thúc.
Lệ Chanh nghi ngờ kiếp trước mình chắc chắn chết vì bệnh tò mò, cậu rất muốn biết họ đã nói gì, nhưng lại không muốn trực tiếp hỏi Tiêu Dĩ Hằng, vì như vậy sẽ tỏ ra cậu rất quan tâm đến anh ta.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Thu Nhàn giữ hai chàng trai ở lại nhà ăn trưa, bữa này do Hứa Quân và cô cùng nấu, chỉ trong bốn mươi phút đã làm xong năm món mặn một món canh, dù đều là những món đơn giản nhưng Lệ Chanh lại ăn rất ngon lành, vừa ăn vừa khen ngon, chỉ riêng cơm cũng ăn thêm ba bát.
Tiêu Dĩ Hằng không nhịn được nhắc: "Cậu không sợ mất cơ bụng à?"
"Không sao, bơi ba cây số, cơ bụng lại về luôn ý mà." Lệ Chanh ăn no nê, cuối cùng đặt đũa xuống, bắt đầu uống canh, "Nếu bây giờ lên cân kiểu gì cũng nặng hơn sáng nay hai ký!"
Thu Nhàn cười: "Em nói quá thế. Tay nghề của bọn cô cũng bình thường thôi, đây chỉ là bữa cơm gia đình giản dị."
"Chính vì là bữa cơm gia đình nên mới ngon!" Lệ Chanh nghiêm túc nói, "Em đã bảy năm... không, gần tám năm chưa được ăn bữa cơm gia đình như thế này!"
Hứa Quân tò mò hỏi: "Bố mẹ em bình thường không nấu ăn à?"
Thu Nhàn vội vàng liếc mắt ra hiệu cho cô, dưới bàn đá cô mấy cái. Nữ alpha bị vợ đá lòng đầy thắc mắc, không hiểu mình đã nói sai gì.
Lệ Chanh nhìn thấy hành động của họ, cười nói: "Cô Thu ơi, đừng đá chị ấy nữa, cô đá đến mức bàn cũng rung lên, không khéo bàn sập mất."
Thu Nhàn lúng túng: "Cô đâu có mạnh đến mức đó."
Tất cả giáo viên trong trường đều biết Lệ Chanh là trẻ mồ côi, Thu Nhàn trước đây chưa kể chuyện này cho Hứa Quân, không ngờ Hứa Quân lại vô tình chạm vào vết thương của Lệ Chanh.
"Cha mẹ em mất sớm, cô không cần buồn cho em. Chuyện đã qua nhiều năm, em đã chấp nhận từ lâu rồi." Lệ Chanh cười nhẹ, giọng thản nhiên, "Vả lại chị ấy không cố ý, chị ấy cũng không biết chuyện này mà. Cô yên tâm, em không yếu đuối như vậy, hơn nữa em..."
"Lệ Chanh, ăn cá đi." Tiêu Dĩ Hằng ngồi bên cạnh bỗng gắp cho cậu một miếng cá, là phần đuôi cá ngon nhất, không có xương, đặt vào bát của Lệ Chanh, "Ăn cá bơi nhanh."
Lệ Chanh sững sờ: " Kiểu mê tín gì đây?"
"Đây không phải mê tín, đây là điềm lành."
Nhờ sự ngắt lời này, câu chuyện về cha mẹ Lệ Chanh vô tình bị bỏ qua, Lệ Chanh tập trung ăn cá, Tiêu Dĩ Hằng thì chăm chỉ gỡ xương cho cậu, không khí bất ngờ trở nên tốt đẹp.
Ánh mắt Hứa Quân dừng lại trên hai cậu trai, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Để chúc mừng đứa bé của Thu Nhàn ra đời, Lệ Chanh đề nghị mọi người nâng cốc "chúc mừng". Họ không uống rượu mà uống nước ngọt mới lấy ra từ tủ lạnh.
Vỏ lon nước ngọt đọng đầy những giọt nước lấp lánh, uống một ngụm lạnh đến tê cả đầu. Lệ Chanh uống nhanh quá nên bị sặc, vô tình làm đổ nước ngọt lên áo thun.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun màu nhạt, nước ngọt đổ vào làm đen một mảng lớn.
Tiêu Dĩ Hằng rút khăn giấy đưa cho cậu: "Cậu bao tuổi rồi? Uống nước ngọt còn làm đổ lên người?"
Lệ Chanh nhăn nhó: "Con không biết năm nay cha đã cao tuổi rồi à? Nếu con có hiếu thì mau cởi áo ra cho cha mặc đi."
Cậu vốn muốn trêu Tiêu Dĩ Hằng vài câu, không ngờ Tiêu Dĩ Hằng định cởi áo cho cậu thật.
Lệ Chanh hoảng hốt, vội nắm chặt vạt áo của mình, la toáng lên: "Tiêu Dĩ Hằng, đừng có làm bậy, còn có người khác ở đây! Tôi mặc áo của mình ổn lắm rồi, sao phải mặc áo của anh?"
Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày: "Không phải cậu chê áo của mình bẩn sao?"
"Tôi còn chê áo của anh hôi nữa đấy!"
Áo của Tiêu Dĩ Hằng tất nhiên không hôi, không những không hôi, nếu ngửi kỹ còn thoang thoảng mùi thơm dịu của tuyết tùng. Áo của Lệ Chanh ngoài mùi nước ngọt còn có mùi sữa em bé, chắc do lúc nãy chơi với em bé dính vào.
Lệ Chanh cao một mét tám ba, Thu Nhàn lấy chiếc áo dài nhất trong nhà nhưng mặc lên vẫn ngắn cũn. Không còn cách nào, Lệ Chanh đành phải mặc tiếp cái áo thun bẩn đó.
"Thế này nhé." Tiêu Dĩ Hằng nghĩ ra, "Cậu sắp đến nhà tôi lấy bài tập đúng không, tôi sẽ lấy cho cậu một chiếc áo khoác, cậu có thể mặc bên ngoài, không ai để ý đâu."
Vì muốn nhanh chóng đến nhà Tiêu Dĩ Hằng lấy áo, họ không nán lại ở nhà cô Thu Nhàn lâu.
Thu Nhàn ở nhà chăm con, Hứa Quân tiễn hai cậu trai ra đến cổng khu.
Trên đường, Lệ Chanh luôn dùng hai tay che vết nước ngọt trước ngực, trông ngốc nghếch, lo người khác nhìn thấy.
Tiêu Dĩ Hằng thở dài: "Tôi đã bảo cậu đổi áo với tôi mà."
Lệ Chanh huýt sáo, giả vờ không nghe thấy.
Hứa Quân im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: "Có phải hai em đang yêu nhau đúng không?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh: "??? Không phải, không đâu, chị đừng nói bậy."
Hứa Quân: "Chị biết mà, hai em hôm nay ra ngoài riêng là để hẹn hò đúng không."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh: "??? Không phải, thật sự không phải mà, chị đừng nói bậy!!"
Hứa Quân gật đầu: "Yên tâm, chị sẽ không nói với cô Thu đâu. Dù sao yêu sớm cũng nên tránh thầy cô giáo."
Cô nở nụ cười của người trưởng bối, vỗ vai Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh, ánh mắt đầy chúc phúc và hài lòng.
Lệ Chanh: "Chị hiểu lầm thật mà."
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, tại sao Đội Tiểu Hổ lại nghĩ cậu và Tiêu Dĩ Hằng tình sâu nghĩa nặng, huấn luyện viên Ngô lại nghĩ cậu và Tiêu Dĩ Hằng tình chàng ý thiếp, Hoàng Diệp Luân lại nghĩ cậu và Tiêu Dĩ Hằng phu xướng phụ tùy, bây giờ đến cả Hứa Quân cũng nghĩ cậu và Tiêu Dĩ Hằng đang yêu nhau!
Rốt cuộc họ giống đôi yêu nhau chỗ nào chứ?!
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Taxi dừng trước khu nhà Tiêu Dĩ Hằng, Tiêu Dĩ Hằng lên lầu lấy áo và bài tập, Lệ Chanh chỉ có thể chờ ở sảnh.
Khu nhà Tiêu Dĩ Hằng là khu cao cấp, sảnh tầng một trang trí lộng lẫy, có ghế sofa để nghỉ ngơi. Vết nước ngọt trên áo Lệ Chanh đã khô, chỉ còn lại vết bẩn màu nâu.
Lệ Chanh luôn cảm thấy người qua lại trong sảnh đều nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên ngực mình.
Cậu hỏi: "Tôi không thể lên lầu cùng anh à? Anh nói bố mẹ anh không ở nhà mà?"
Cậu có ấn tượng không tốt về mẹ Tiêu Dĩ Hằng, luôn cảm thấy bà ấy khinh người, nếu bà ấy ở nhà, cậu tuyệt đối không muốn bước vào nhà Tiêu Dĩ Hằng.
Tiêu Dĩ Hằng không trả lời trực tiếp, chỉ lắc đầu.
May là Tiêu Dĩ Hằng rất nhanh, Lệ Chanh chỉ chờ dưới lầu ba bốn phút, Tiêu Dĩ Hằng đã cầm bài tập và một chiếc áo khoác đồng phục gấp gọn gàng đi ra từ thang máy.
"Sao lại là đồng phục nữa... Tôi thực sự nghi ngờ trong tủ quần áo của anh liệu có những bộ đồ mà học sinh nam trung học bình thường hay mặc không." Dù miệng thì phàn nàn, nhưng cơ thể Lệ Chanh lại rất thành thật, cậu mặc áo khoác đồng phục của Tiêu Dĩ Hằng vào, kéo khóa lên đến tận cổ, che kín mít.
Áo khoác đồng phục mới giặt còn thơm mùi bột giặt sạch sẽ, ngoài ra còn có một chút mùi pheromone quẩn quanh cậu.
Khi Lệ Chanh mặc chiếc áo này, cậu cảm giác như thể được Tiêu Dĩ Hằng ôm vào lòng.
Lệ Chanh bỗng cảm thấy hơi nóng, cậu kéo khóa xuống một chút để hít thở.
Tiêu Dĩ Hằng không để ý đến sự khó chịu của Lệ Chanh, đưa bài tập cho cậu: "Đây là bài tập 'Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc', mặc dù quy định viết 600 nhưng tôi viết 800 chữ, chắc đủ cho cậu tham khảo."
Đúng là học sinh giỏi, ngay cả bài tập môn tự chọn cũng làm xuất sắc, chữ trên giấy đẹp đẽ gọn gàng, mỗi nét đều ngay ngắn. Chữ của Lệ Chanh nhỏ như kiến, dày đặc một đám lít nhít, so với Tiêu Dĩ Hằng đúng là khác biệt một trời một vực.
Lệ Chanh âm thầm so sánh chữ của hai người, càng so càng thấy thất bại.
Thôi kệ, Tiêu Dĩ Hằng có giỏi mấy thứ khác, vào bể bơi vẫn không bơi nhanh hơn anh Lệ đâu.
Lệ Chanh mượn được bài tập, vui mừng rời đi, muốn nhanh chóng về ký túc xá làm bài, bài luận 1200 chữ mà, phải nhanh chóng viết thôi.
Chiếc áo khoác đồng phục trên người ấm áp bao bọc lấy cậu, mùi hương tuyết tùng vương vấn quanh mũi, bước chân Lệ Chanh nhẹ nhàng, không hiểu sao, tâm trạng trở nên đặc biệt vui vẻ.
Tiêu Dĩ Hằng đứng ở cửa đơn nguyên, nhìn theo bóng Lệ Chanh dần xa, như thể ánh nắng cũng theo cậu rời đi. Đến khi bóng dáng cậu biến mất hẳn, Tiêu Dĩ Hằng mới chậm rãi thở ra một hơi, quay người đi về phía thang máy.
Thang máy dừng ở tầng nhà Tiêu Dĩ Hằng. Chuông cửa điện tử trên cửa chính nhà Tiêu Dĩ Hằng ghi lại chính xác thời gian ra vào.
Ngày nay, công nghệ phát triển, hầu như nhà nào cũng dùng chuông cửa điện tử, người xuất hiện trước cửa đều bị camera ghi lại. Với nhà khác, chuông cửa điện tử là để chống trộm, với nhà Tiêu Dĩ Hằng lại có tác dụng khác.
Tiêu Dĩ Hằng về đến nhà, thay dép bước vào trong.
Một chiếc camera đặt ở cửa bỗng phát ra tiếng vo vo cơ học, quay về phía Tiêu Dĩ Hằng.
Camera kêu "tít" một tiếng, rồi phát ra giọng mẹ Tiêu Dĩ Hằng.
"Tiêu Dĩ Hằng, sao hôm nay con về nhà muộn vậy?" Camera xoay quanh phát ra ánh sáng đỏ, như ánh mắt mẹ cậu, "Mẹ đã nói rồi, con không nên làm trợ giảng nữa, làm trợ giảng có giúp con được thêm điểm hay đậu đại học đâu? Còn nữa, sao con vừa về nhà lại ra ngoài, con ra ngoài làm gì?"
Hàng loạt câu hỏi ập xuống, Tiêu Dĩ Hằng mặt không biến sắc, giả vờ như mạng hỏng không nghe thấy gì, đổi dép rồi trở về phòng.
May thay, mẹ Tiêu Dĩ Hằng chưa đến mức tàn nhẫn lắp camera trong phòng ngủ, còn cho anh một chút không gian để thở.
Cậu trai trẻ ném mình lên giường, lấy điện thoại, mở một tài khoản ngân hàng riêng tư ra.
Mỗi đồng trong tài khoản này là tiền ba năm qua cậu nhờ cô Thu Nhàn giúp bán tranh gom góp lại.
Giờ đây, số tiền này đã tích lũy đến một con số đáng kể, nếu Lệ Chanh thấy, chắc chắn sẽ ngạc nhiên.
Anh đặt tên cho tài khoản này là "FXXKUMONEY".
Tiêu Dĩ Hằng mở một sổ ghi chép, điền từng khoản mà cha mẹ đã chi cho anh.
Tiền lì xì, chi phí ăn ở, tiền quần áo, tiền đi lại, tiền học thêm, chi phí thăm khám bệnh... Nuôi dạy con cái tốn nhiều tiền, nhà Tiêu Dĩ Hằng luôn theo đuổi giáo dục tinh hoa, mười bảy năm qua, họ đã bỏ nhiều tiền vào anh, chỉ để anh thực hiện giấc mơ của họ.
Mỗi đồng cha mẹ chi cho anh, anh sẽ trả lại đủ.
Sau ba năm tích lũy, "FXXKUMONEY" gần sánh kịp tổng chi phí ghi trong sổ.
Chỉ còn một chút nữa thôi, anh sẽ tích đủ tiền.
Chỉ còn một chút nữa thôi, anh sẽ tự do.
Tác giả có lời muốn nói:
Khái niệm "fxxkumoney" lấy cảm hứng từ phỏng vấn của Lưu Ngọc Linh.
Nền tảng kinh tế luôn là cơ sở của tự do, chỉ khi có đủ tiền nuôi thân, mới có thể tự tin nói với sếp: "Fxxk you! I quit!" (Chết tiệt, tôi nghỉ việc! Tôi đi đây).
Tôi thấy trong bình luận, mọi người thảo luận về việc Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh ở bên nhau, nếu chọn con đường nghệ thuật thì nói với bố mẹ kiểu gì, làm sao để bố mẹ chấp nhận.
Nhưng Tiêu Dĩ Hằng không hề có ý định thay đổi suy nghĩ của bố mẹ, anh định chạy trốn luôn hahaha.