Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng

Chương 39: Tôi muốn chiếc cậu đã hôn lên



Lần xuất quân này thắng lợi vẻ vang, tối hôm đó, huấn luyện viên Ngô Húc tự bỏ tiền túi mời các chàng trai trong đội bơi đi ăn tiệc mừng chiến thắng.

"Mấy cậu không ai được phép vắng mặt, ai có bạn gái thì dẫn theo bạn gái, ai không có thì tìm đại một người, tất cả phải có mặt!" Ngày thường Ngô Húc luôn nghiêm nghị, khuôn mặt lúc nào cũng căng chặt khiến mọi thành viên trong đội vừa kính vừa sợ, nhưng tối nay, gương mặt ông rạng rỡ với nụ cười trên môi, các nếp nhăn cũng dãn hết ra.

Ông nhìn Lệ Chanh: "Còn cậu nhóc này, chuyện của em với Tiêu Dĩ Hằng định giấu chúng tôi đến bao giờ? Trước mặt tôi và cô của em cũng không nói thật, em có biết hôm nay tôi ngạc nhiên thế nào khi thấy Tiêu Dĩ Hằng ở phòng kiểm tra doping không?"

Lệ Chanh hoảng hốt: "Thầy ơi, em với Tiêu Dĩ Hằng không phải mối quan hệ như thầy nghĩ đâu!"

Ngô Húc: "Dù sao tôi cũng là beta, chuyện của AO trẻ mấy em tôi cũng không hiểu, em nói không phải thì là không phải."

"......" Lệ Chanh không nói nên lời.

Tiệc mừng được tổ chức ở một nhà hàng nhỏ bên cạnh bể bơi tỉnh, họ thuê một phòng riêng, Tiêu Dĩ Hằng đến muộn, khi anh vào cửa thì các món ăn đã được dọn lên đủ.

Lệ Chanh hỏi anh vừa rồi đi đâu.

Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên trả lời: "Vừa rồi gặp bạn nên đứng lại nói chuyện thêm một lúc."

Lệ Chanh thấy hơi lạ vì cậu để ý thấy tay áo của Tiêu Dĩ Hằng có vết bẩn, màu đỏ đỏ đen đen như vừa đi đánh nhau về.

Chắc là cậu nghĩ nhiều thôi, Tiêu Dĩ Hằng tính cách lạnh lùng, không phải loại người dễ gây thù chuốc oán, lấy đâu ra kẻ thù thì đánh nhau được với ai?

Tiêu Dĩ Hằng thấy bên trái Lệ Chanh dư một chỗ, liền tự nhiên ngồi xuống đó, Lệ Chanh lườm anh: "Anh tự nhiên quá nhỉ. Đây là chỗ của Dữu Dữu, sao anh mặt dày thế, lại còn đi giành chỗ với một đứa trẻ?"

Tiêu Dĩ Hằng mặt không đổi: "Chỗ không đủ thì ngồi lên đùi tôi."

Lệ Chanh dưới gầm bàn đá anh một phát: "Con bé đã mười tuổi rồi chứ có phải hai, ba tuổi đâu, hôm nay hai người mới gặp lần đầu, anh bảo con bé ngồi lên đùi anh kiểu gì?"

"Cậu hiểu lầm rồi." Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh vỗ vỗ lên đùi mình, "Tôi nói là, con bé ngồi chỗ cậu, cậu ngồi lên đùi tôi."

"......"

Nếu không phải huấn luyện viên kéo Lệ Chanh lại thì hôm nay Tiêu Dĩ Hằng đã được nếm trải cảm giác chiêm ngưỡng huy chương bằng đầu rồi.

Thật ra tiệc mừng tối nay Dữu Dữu không tham gia được. Trước khi Tiêu Dĩ Hằng đến nhà hàng, mẹ nuôi của Dữu Dữu đã đến đón cô bé vì buổi tối cô bé còn có một buổi học piano ở Cung Thiếu Nhi.

Dữu Dữu đã ngồi cả ngày ở sân thi đấu, chưa kịp nói với anh trai được mấy câu thì giọng đã khản đặc. Trước lúc chia tay, Dữu Dữu rơm rớm nước mắt, cô bé không muốn rời xa Lệ Chanh. Hai anh em hẹn nhau lần sau gặp lại, Lệ Chanh sẽ đưa cô bé đi chơi công viên.

Tuy nhiên, trước khi đi, Dữu Dữu đã nói với Lệ Chanh rằng cô bé hy vọng cuộc hẹn lần sau ở công viên có thể gặp lại anh Tiêu.

Lệ Chanh không hiểu Tiêu Dĩ Hằng đã làm cách nào khiến cả huấn luyện viên và đồng đội đều đứng về phía anh ta, thậm chí cả em gái ruột của mình cũng bị mê hoặc!

Nhưng chuyện này Lệ Chanh sẽ không bao giờ nói cho Tiêu Dĩ Hằng biết, tránh để tên alpha đáng ghét này được đà lấn tới rồi lại nói ra mấy lời kinh hãi khác.

...

Người trẻ tuổi với nhau đều thích vui chơi giải trí, hôm nay lại còn là ngày vui lớn nên có một thành viên mạnh dạn đề nghị uống rượu.

Huấn luyện viên nay lại dễ tính bất ngờ, gọi phục vụ đặt rượu cho nhóm thanh niên này!

"Lão Ngô hào phóng quá đi!" Hoàng Diệp Luân hào hứng.

Nhưng khi rượu được mang đến, mọi người mới phát hiện huấn luyện viên Ngô gọi một tá rượu trái cây. Vị đào, vị táo, vị nho, vị dứa... còn không mạnh bằng bia thường.

Mọi người: "......"

Lão Ngô từ tốn nói: "Mấy em đều chưa đủ tuổi, trước mặt thầy còn đòi uống rượu ấy hả? Uống chút rượu trái cây thử vị thôi!"

Rượu trái cây được đặt lên bàn, ai nấy đều ủ rũ cầm lấy một lon. Khi rượu được chuyền tới trước mặt Lệ Chanh, cậu không ngần ngại mà với tay lấy lon vị cam.

Kết quả, vừa đưa tay ra, tay cậu đã chạm phải tay của Tiêu Dĩ Hằng.

Lệ Chanh: "......"

Tiêu Dĩ Hằng: "Chỉ còn một chai, hai chúng ta chia nhau uống?"

Lệ Chanh lập tức rụt tay lại: "Không uống nữa. Nhìn là biết pha hương liệu rồi, anh thích thì anh uống, tôi không uống."

Huấn luyện viên Ngô nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đột nhiên xen vào: "Lệ Chanh, hôm nay em đừng động đến cồn nữa, rượu hoa quả cũng đừng uống. Thể lực em bị tiêu hao quá nhiều, hỏi nhân viên phục vụ xem có sữa không, em uống một ít sữa nóng đi."

"..." Lệ Chanh nghĩ, cả bàn đều uống rượu, chỉ có mình cậu uống sữa, cậu đâu phải trẻ con đâu? Biết thế vừa rồi giành lấy chai rượu hoa quả vị cam kia, bất chấp uống một ngụm lớn cho đã rồi!

Tiếc là mệnh lệnh của huấn luyện viên không thể làm trái, Lệ Chanh chỉ có thể miễn cưỡng gọi nhân viên phục vụ hỏi họ có sữa không.

Nhân viên phục vụ khó xử nói, ở đây không có sữa, gần đây cũng không có cửa hàng tiện lợi nào bán sữa.

Lệ Chanh bỗng nhiên vui vẻ: "Không có thì thôi, tôi chỉ hỏi vu vơ..."

Chưa dứt lời, Tiêu Dĩ Hằng đột nhiên lấy từ trong túi ra một hộp sữa vuông vức, đặt lên bàn ăn.

Lệ Chanh: "..." Cậu kinh ngạc nói, "Anh lấy sữa ở đâu ra vậy???"

"Em gái cậu tặng tôi." Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày, xoay hộp sữa lại, chỉ thấy mặt trước in một dòng chữ lớn - Sữa bổ sung canxi dành riêng cho học sinh tiểu học.

Ba chữ "học sinh tiểu học", được in đậm, phóng to, lại còn màu hồng.

Lệ Chanh tức đến bốc khói. Cậu không thể ngờ được, một đại ca trường trung học, một ngôi sao trên sân đấu như cậu, lại có ngày phải tranh giành sữa với học sinh tiểu học! Hơn nữa, hộp sữa này lại là do em gái cậu tặng cho đối thủ của mình nữa chứ!

Cả bàn đều bị hộp sữa mà Tiêu Dĩ Hằng đột ngột lấy ra làm cho kinh ngạc, ai nấy đều muốn cười nhưng không dám cười, mặt đỏ bừng.

Hoàng Diệp Luân, tên đàn em bất tài này, vì nhịn cười mà hai vai run lên bần bật. Cậu ta cố tình làm rơi đũa xuống đất, nói "Úi chà đũa rơi rồi để em nhặt lên!" rồi nhanh chóng chui xuống gầm bàn.

Ba giây sau, tiếng cười điên cuồng của Hoàng Diệp Luân vang lên từ dưới đó.

Lệ Chanh: "..."

Vài giây sau, đũa của tất cả mọi người trên bàn đều lộp bộp rơi xuống đất, rồi tất cả lần lượt chui xuống gầm bàn, cười ha ha ha không ngừng được.

Mẹ kiếp, tốc độ tiếp sức này còn ăn ý hơn cả 4x100m của bọn họ nữa.

Lệ Chanh nắm chặt tay kêu răng rắc, quyết định đợi đến khi thể lực hồi phục, nhất định sẽ cho mấy đứa này một bài học nhớ đời.

Tiêu Dĩ Hằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, anh đưa hộp sữa cho nhân viên phục vụ, dặn cô hâm nóng giúp.

Năm phút sau, một ly sữa nóng bốc khói thơm ngọt được đặt trước mặt Lệ Chanh.

Ly thủy tinh sạch sẽ trong suốt, bề mặt sữa trắng đục có một lớp màng mỏng bên trên. Lệ Chanh nhìn chằm chằm ly sữa với vẻ mặt khó chịu, bụng đói cồn cào khiến bụng cậu kêu rột rột.

Tiêu Dĩ Hằng đẩy ly sữa về phía Lệ Chanh: "Uống khi còn nóng đi, làm ấm dạ dày trước rồi mới ăn tiếp."

Lệ Chanh đưa tay nhận lấy, liếc nhìn anh với biểu cảm "không phải tôi muốn uống mà vì nể mặt anh nên miễn cưỡng thử một ngụm", rồi cúi đầu uống một ngụm nhỏ.

Ừm↗, phải nói thật, sữa dinh dưỡng đặc biệt dành cho học sinh tiểu học này có vị cũng không tệ.

...

Nhóm người trẻ vừa rời sân đấu này có sức ăn rất lớn, các món nóng trên bàn cứ lần lượt hết sạch. Ngô Húc thấy họ ăn chưa đủ, nhanh chóng gọi thêm hai đĩa tôm luộc.

Khi tôm được mang lên bàn, mỗi người đều gắp vài con tôm, chỉ riêng Lệ Chanh không động đũa.

Ngô Húc ngạc nhiên hỏi: "Lệ Chanh, sao em không ăn?"

Lệ Chanh nhún vai: "Em lười bóc vỏ tôm."

Cũng không phải do lười, chỉ là tay vụng thối vụng nát thôi. Mỗi lần bóc vỏ tôm, cậu bóc y như đang tách xác, vỏ tôm thì sạch bong nhưng thịt tôm cũng nát thành từng mảnh.

Thế là cậu quyết định "mắt không thấy thì tim không đau", không ăn mấy loại tôm, cua nữa.

Hoàng Diệp Luân nghe vậy, chọn ngay một con tôm, xé đầu tôm ra rồi ném phần còn lại vào miệng, nhai hai cái xong nuốt luôn: "Anh Lệ học em đi. Em cũng lười bóc vỏ tôm nên ăn luôn cả vỏ, lại còn bổ sung canxi!"

Đúng là trâu nhai mẫu đơn, phung phí của trời.

*** "Trâu nhai mẫu đơn" là thành ngữ ví von người không biết thưởng thức, không tôn trọng những điều tốt đẹp. Chẳng hạn, một đầu bếp cấp quốc gia dày công chế biến một món ăn ngon, nhưng người ăn lại ăn vài miếng là hết sạch, ăn xong còn không biết mùi vị gì, đó chính là điển hình của "trâu nhai mẫu đơn". (Theo Baidu)

Lệ Chanh đang định mở miệng thì bỗng nhiên một bàn tay cầm đũa đưa tới, ngắt lời cậu. Bàn tay thon dài, trắng trẻo, quan trọng nhất là đầu đũa gắp hai con tôm đã bóc sạch vỏ!

Thả xuống, tôm nhẹ nhàng rơi vào bát của Lệ Chanh.

Lệ Chanh: "......"

Cậu nhìn chằm chằm hai con tôm trong bát, rồi nghiêng đầu nhìn Tiêu Dĩ Hằng.

Tiêu Dĩ Hằng đang cúi đầu bóc tôm. Cùng là bàn tay, không hiểu sao tay anh lại khéo léo đến vậy, một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, đầu tiên thế này thế kia, rồi lại thế kia thế này, dụng cụ ăn uống trong tay nhẹ nhàng xoay... nhoáng cái bóc được một con tôm hoàn chỉnh.

Dễ dàng, khéo léo vô cùng. Đầu ngón tay sạch sẽ, không vướng bẩn.

Vỏ tôm và đầu tôm bóc ra cũng không lãng phí, Chanh nhỏ nằm dưới bàn đã chờ sẵn từ lâu, há cái miệng nhỏ màu vàng liên tục ăn, chẳng khác gì một cái thùng rác.

Tiêu Dĩ Hằng liếc thấy Lệ Chanh đang nhìn mình, nhưng anh không dừng tay, cho đến khi bóc hết tôm bỏ vào bát Lệ Chanh mới dừng đũa, quay đầu nhìn lại.

"Sao thế?" Tiêu Dĩ Hằng hỏi, "Tôm bóc xong rồi, còn nhìn tôi làm gì?"

Lệ Chanh nhìn tôm chất lên như một ngọn núi nhỏ trong bát, rồi lại nhìn đĩa trống không của Tiêu Dĩ Hằng, dù mặt dày đến đâu, cậu cũng cảm thấy ngại ngùng.

"Anh đưa hết tôm cho tôi, thế anh ăn gì?" Lệ Chanh chưa bao giờ được ai chăm sóc chu đáo như vậy, từ ly sữa nóng làm ấm dạ dày đến những con tôm được bóc vỏ trong bát đều khiến cậu cảm thấy bối rối.

Cậu đã quen tự lập từ nhỏ, theo thời gian, tính tự lập này càng trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu quen với việc chăm sóc người khác, càng quen việc được người khác dựa vào. Khi còn ở viện mồ côi, em gái dựa vào cậu; ở trường, đàn em đều nghe theo cậu; trên sân đấu, đồng đội cũng coi cậu là trụ cột... Đây là lần đầu tiên có người quay lại chăm sóc, quan tâm đến sở thích của cậu.

Tính Lệ Chanh vốn thẳng thắn, không thể giữ kín chuyện gì: "Tiêu Dĩ Hằng, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Tiêu Dĩ Hằng ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng hỏi lại: "Một alpha muốn chăm sóc omega đã bị anh ta đánh dấu, cần lý do nữa à?"

Đó là bản năng, nhưng cũng không chỉ đơn thuần là bản năng.

Lòng Lệ Chanh xao động, cậu luống cuống nhìn đi chỗ khác.

Kỳ lạ quá - chẳng lẽ trong sữa tiểu học có cồn à, tại sao cậu lại thấy mặt mình nóng bừng, tim đập nhanh thế nhỉ?

...

Giữa buổi tiệc mừng, Tiêu Dĩ Hằng nhận được điện thoại từ gia đình giục anh về nhà ngay.

Hôm nay Tiêu Dĩ Hằng mượn cớ học bổ túc ở trường để ra ngoài, bây giờ thời gian "học bổ túc" kết thúc, mẹ anh thấy anh mãi chưa về nên đã gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại.

Anh phải về sớm nhưng những người khác lại định đi hát karaoke tiếp. Lệ Chanh vội đứng lên: "Vậy Tiêu Dĩ Hằng, tôi đưa anh ra bến xe nhé."

Vừa hay Lệ Chanh cũng muốn tỉnh táo lại sau khi uống sữa.

Cậu chỉ đơn thuần muốn đưa Tiêu Dĩ Hằng ra bến xe, nhưng các đồng đội lại hiểu lầm, ai nấy đều nháy mắt ra hiệu, Hoàng Diệp Luân còn trêu chọc: "Anh Lệ với anh Tiêu ngọt ngào thế, còn bịn rịn lưu luyến không muốn rời cơ à?" (***)

*** 十八层地狱: ám chỉ sự bịn rịn, lưu luyến khi chia tay của hai người, giống như việc tiễn nhau qua mười tám tầng địa ngục. Tuy nhiên, cách nói này mang tính chất hài hước, phóng đại, không mang ý nghĩa tiêu cực.

Lệ Chanh đá vào mông cậu ta một cái: "Nói thêm câu nữa anh cho mấy đứa xuống mười tám tầng địa ngục xem luôn nhé."

Tiêu Dĩ Hằng đeo ba lô cùng Lệ Chanh một trước một sau rời khỏi nhà hàng.

Trời đã tối, xe buýt lâu lâu mới có một chuyến, hai người đứng ở trạm xe, chỉ có đèn đường bầu bạn.

Ở trạm xe ngoài họ ra không còn ai, nhưng Lệ Chanh lại cố tình đứng cách Tiêu Dĩ Hằng một mét tỏ ra mình không liên quan tới người này.

Tiêu Dĩ Hằng trả lại chú vịt nhỏ cho cậu, thời gian qua Lệ Chanh bận rộn tập luyện, không có thời gian chăm sóc Chanh nhỏ, Tiêu Dĩ Hằng, với tư cách là người cha thứ hai của Chanh nhỏ, đã lén mang nó về nhà, nuôi trong phòng ngủ của mình. May mắn là Chanh nhỏ rất ngoan, không bao giờ kêu la nên không bị bố mẹ Tiêu phát hiện.

Lệ Chanh ôm chú vịt nặng trĩu, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: "Không biết bao giờ mới có thể xuống nước nhỉ?" Cậu vẫn luôn muốn đưa Chanh nhỏ đi bơi.

Tiêu Dĩ Hằng đáp: "Tôi đã tra trên mạng rồi, phải đợi đến khi lông tơ màu vàng của nó rụng hết và mọc lông trắng, lúc đó mới có thể xuống nước. Khoảng nửa tháng nữa."

"Nửa tháng..." Lệ Chanh cúi đầu tính toán, "Cũng may, kịp trước khi tôi đi tập huấn cùng đội tuyển quốc gia."

Lần này Lệ Chanh đã tỏa sáng rực rỡ tại đại hội thể thao tỉnh, một mình giành ba huy chương vàng, chắc chắn sẽ được chọn vào đội tập huấn. Với khả năng của cậu, kiểu gì cũng có tên trong danh sách chính thức của đội tuyển tham gia Đại hội thể thao học sinh trung học thế giới.

Ngay khi có thông báo tập huấn vào tháng sau, cậu sẽ lên đường tới thủ đô tập huấn kín, không biết kéo dài bao lâu. Đại hội thể thao được tổ chức vào kỳ nghỉ đông, như vậy, khi họ gặp lại sẽ là năm sau.

Nói cách khác, thời gian họ ở bên nhau chỉ còn lại vỏn vẹn một tháng.

Nghĩ đến việc chia tay sắp đến, cả hai không hẹn mà cùng im lặng.

Bầu không khí kỳ lạ khó tả len lỏi giữa hai người, Lệ Chanh miệng khô, tim đập loạn xạ, vô thức lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Đúng rồi, tiền thù lao tôi vẫn nợ anh chưa trả!" Lệ Chanh nhớ ra chuyện này, "Lần này tôi giành được ba chức vô địch, tiền thưởng nhiều hơn dự kiến. Tôi không cần phải trả góp nữa, có thể đưa hết cho anh luôn."

Lệ Chanh hỏi: "Anh muốn tiền mặt hay chuyển khoản?"

Không ngờ, Tiêu Dĩ Hằng lại đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán.

"Tôi không muốn tiền." Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu, "Tôi không thiếu tiền."

"Thế sao được! Trước đây không phải đã nói rõ rồi sao, tôi đưa anh tiền, anh đánh dấu cho tôi!" Lệ Chanh cuống lên. Nếu Tiêu Dĩ Hằng không nhận tiền, vậy cậu làm sao thanh toán mối quan hệ giữa hai bọn họ được đây?

Tiêu Dĩ Hằng nói: "Nhưng bây giờ tôi không muốn tiền nữa," anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Tôi muốn thứ khác."

"Anh nói đi, anh muốn gì, dù là mặt trời trên cao, anh Lệ đây cũng có thể hái xuống cho anh!"

"Tôi không cần mặt trời, tôi muốn..." Tiêu Dĩ Hằng bỗng đưa tay ra, chỉ vào Lệ Chanh, "... tôi muốn cái này, cậu có thể cho tôi không?"

Lệ Chanh sững sờ.

Tiêu Dĩ Hằng nói gì? Anh ta không muốn tiền mà muốn... mình sao?

Đầu óc Lệ Chanh rối tung lên, lúc thì nghĩ "Tên Alpha đáng ghét này không lẽ muốn mình trả bằng thân thể à," lúc thì "Mẹ kiếp, mình sớm nên biết anh ta thèm thuồng thân thể của mình," rồi lại "Làm sao đây, sức hấp dẫn chết tiệt này!"

Chưa kịp để Lệ Chanh phản ứng lại, Tiêu Dĩ Hằng bỗng nhiên cười khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của cậu.

"Lệ Chanh, có phải cậu hiểu nhầm không?" Tiêu Dĩ Hằng nói với giọng trêu chọc, "Tôi đang nói đến huy chương vàng trên ngực cậu."

Lệ Chanh: "......"

Cậu cứng đờ cúi đầu.

Trời ạ. Trên cổ cậu vẫn còn đeo ba chiếc huy chương vàng chưa tháo xuống.

Tiêu Dĩ Hằng nói: "Nếu không có sự giúp đỡ của tôi lúc đó, cậu đã không vượt qua được kỳ phát tình; không vượt qua được kỳ phát tình, cậu không thể tham gia thi đấu.... Tính ra, chiếc huy chương này có một phần công lao của tôi đúng không? Tôi không tham lam, chỉ muốn một chiếc thôi."

Lý do của anh rất chính đáng, so với những suy nghĩ đen tối vừa nãy trong đầu Lệ Chanh, cậu rất muốn tìm cái hố nào đó để chui xuống cho rồi.

Lệ Chanh khẽ ho một tiếng, lúng túng cầm ba chiếc huy chương vàng trên ngực: "Anh, anh muốn chiếc nào?" Cậu cố gắng trấn tĩnh lại, không để mặt đỏ bừng như đang sốt, "100m tự do? 200m tự do? Hay là huy chương vàng tiếp sức?"

Ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng dừng lại rất lâu trên ba chiếc huy chương vàng đó, cuối cùng, anh mở miệng.

Giọng nói lành lạnh của chàng trai bị gió đêm thổi tan, lọt bên tai Lệ Chanh.

"——Tôi muốn chiếc cậu đã hôn lên."

Lý trí vừa mới bình tĩnh lại của Lệ Chanh lập tức nóng lên đến đỉnh.

Cậu hiểu ra rồi, Tiêu Dĩ Hằng đúng là một tên khốn, kiếp trước chắc chắn là người lái tàu lượn siêu tốc!!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở một chút, bối cảnh thể thao trong câu chuyện này khác với thực tế ở Trung Quốc, tôi tham khảo một số quy trình tuyển chọn của Mỹ và trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Đừng so sánh với bối cảnh thực tế.

Mà tất cả đều không quan trọng!

Vì nội dung về thể thao cơ bản đã kết thúc, tiếp theo sẽ đến câu chuyện tình yêu chua chua ngọt ngọt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv