Quân chạy ra ngoài, trong đầu bao phủ bởi suy nghĩ: “Vì sao nó phải đi?”
Con nhóc này đúng là không bình thường! Vừa mới hôm trước còn ở đóngắm cảnh, vậy mà hôm nay tự dưng nổi hứng muốn ra nước ngoài.
Nhưng điều làm Quân khó hiểu nhất, chính là vì sao Anh Vân phải lolắng đến vậy, còn nói sợ…? Con nhóc kia có lẽ đã ra nước ngoài nhiều lắm rồi, còn phải sợ điều gì?
“Ngộ nhỡ nó…”
Quânlắc mạnh đầu, muốn không suy nghĩ thêm gì nữa. Rõ ràng loại bỏ vấn đềnày, nhưng lại tiếp tục còn một vấn đề khác nảy sinh.
Tiểu Nhi đi, không thể có chuyện Anh Vân không biết!
Nắng sớm yếu ớt như không mang hơi ấm, lờ mờ trong màn sương trắngmỏng. Có lẽ mọi người đều ngại cái lạnh, trên con đường rộng gần nhưkhông bóng người qua lại. Nổi bật nhất lại chính là cái bóng người màutối trải trên mặt đất, trên đỉnh đầu là cái bóng của cành cây như nhữngbàn tay với lấy con người bên dưới, thê lương vô cùng.
-Lạnh thế?- Tiếng nói vẻ không vui nhưng có chút tinh nghịch vang lên.
Tiểu Nhi ngồi trên ghế, ôm vai, tru cái môi nhỏ nhắn lên, than một tiếng.
Nói rồi nó liếc qua chiếc va li bên cạnh, thở dài…
Trong bàn tay trái đang ôm vai của nó là vé bay, nhưng là hai tấm.Đúng là cái gì cũng có thể thay đổi, thậm chí là rất nhanh. Chỉ sau mộtbuổi sáng, bạn thân và tốt nhất của nó đã có bạn trai rồi, và nó cũngkhông thể ép bạn của mình bỏ đi hạnh phúc để đi cùng nó ra nước ngoài.
Nói vậy thôi, chứ thực ra nó đã biết chuyện này trước khi Anh Vân kể.
Hôm đó, qua cửa sổ tầng ba, cũng qua một màn mưa, nó lờ mờ thấy một hình bóng rất đẹp đang tiến lại gần nhà. Cùng lúc đó, bên cạnh nó cũnglà chiếc va li và hai tấm vé bay. Nó đã nghĩ ngày mai sẽ sang Mỹ cùngAnh Vân, ở bên đó một thời gian, và tâm trạng vui lên hẳn. Nhưng cáibóng dáng đẹp đẽ trong mưa đó đã làm nụ cười của nó… ngưng lại trên môi.
Khánh đang cõng Anh Vân!
Không khó để nó nhìn ra vết thương ở chân Anh Vân, nhưng điều làmnó không thể tin nổi chính là cô nàng chịu để Khánh cõng như vậy. Nó nhớ lại một ngày trước đây, cô nàng nói cõ lẽ thích anh chàng kia rồi,nhưng nó thì cho rằng con bạn này hồ đồ rồi. Hai người gặp nhau là cãinhau, không cãi thì lại trêu nhau rồi đuổi nhau chạy khắp trường.
Nhưng cũng thật giống nó và… “ai đó”!
Cho tới khi nghe chính miệng Anh Vân nói nó mới thực sự tin rằng cô nàng này đã có người mình thích rồi.
Nó không ngủ được, nên sau khi suy nghĩ, nó quyết định đi một mình thôi. Bởi lẽ bạn nó hạnh phúc, nó cũng vui.
Biết rằng nếu để Anh Vân biết nó nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ từ bỏđể cùng đi với nó. Nó thầm nghĩ đến là rắc rối, đúng là yêu cái là rốitung hết cả lên.
Thế là nó viết vài chữ lên giấy rồi để lại. Ấy là nó bắt chước trên TV chứ nó có hiểu vài chữ ấy sẽ khiến mọi người lo lắng, ngay cả câu từ trong đó nó cũng phải mất chút thời gian lênmạng tham khảo.
Nghĩ tới đây lại thấy buồn cười, nó cũng theo bản năng bật cười thành tiếng.
-Ui da!
Trên đầu có cảm giác hơi nhói đau, nó day day đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Hóa ra là cái cành cây nhọn bị gió thổi làm mắc vào tóc nó. Đau chết đi được!
Nó vươn tay, bẻ lấy cái cành nhỏ khô đã trụi lá, lại thấy buồn buồn…
Cành cây nhỏ nằm trong bàn tay nó, sần sần, ảm đạm không có lấy một chút sức sống…
Tiểu Nhi thở dài thêm một tiếng, sương cũng tan dần rồi nó mới nhớnãy giờ ngồi dầm sương như vậy, khéo lại rụng hết cả tóc! Nó rút điệnthoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho ai đó.
Ở sân bay…
Anh Phong chạy đi chạy lại, trán rịn đầy mồ hôi. Đôi chân cũng có cảm giác tê tê, anh thực sự rất lo.
Chuyến bay sang Mỹ đã cất cánh, anh không đến kịp, nhưng vừa rồianh cố gắng thuyết phục cô nhân viên cho danh sách hành khách bay màkhông được, nhưng cô lại chắc chắn rằng không hành khách nào tên TrầnNguyễn Tiểu Nhi.
-Cô có chắc chắn không?- Anh nhìn cô nhân viên hỏi gấp gáp.
-Tôi chắc chắn!
-Cô cho tôi mượn danh sách, tôi muốn tự mình tra!
Cô nhân viên trừng mắt:
-Chúng tôi không thể tùy tiện để người khác xem thông tin hànhkhách! Tôi đã giúp anh tra hành khách tên Tiểu Nhi là quá đáng lắm rồi!
Anh Phong ngao ngán quay người bước ra.
-Anh Phong!
Anh Vân hớt hải chạy tới. Vừa rồi mãi mới có xe, đã quá giờ bay của Tiểu Nhi mất rồi.
-Trời ơi! Không kịp mất rồi!!!
-Vân!- Anh Phong gọi: -Tiểu Nhi… không hề có trong danh sách nhữngngười sang Mĩ hôm nay! Nhân viên đã giúp anh tìm tên nó trong danh sách, và khẳng định không có tên của nó!
-Anh nói sao???
Anh Phong hít sâu một hơi, cảm giác bất lực lo lắng chiếm lấy cả người.
-Tiểu Nhi… không đi, có lẽ nó nói dối!
Đầu Anh Vân choáng váng…
Tiểu Nhi không đi, nhưng lại để lại thư cho mọi người, rời đi bímật, mang theo hành lí… Như vậy là sao? Rốt cuộc con nhóc đang ghét đóđang nghĩ gì?
Cùng lúc này, Quân từ ngoài chạy nhanh vào trong.
-Anh Vân! Muộn rồi hả?
Anh Vân yên lặng, lắc nhẹ đầu. Quân từ đó, mơ hồ hiểu ra.
-Cuối cùng vẫn là đi!- Quân nhắm mắt nói.
Cả ba cùng im lặng, anh Phong cũng chẳng mở lời hỏi sự xuất hiệncủa Quân. Điều anh lo bây giờ là em gái anh. Nó không đi Mĩ thì đi đâu?
-Quân! Vân! Anh Phong!- Phía sau truyền lại một tiếng gọi.
Cả ba người quay lại, là Tuấn Anh!
Anh vội vã chạy đến bên ba người, vội vã mở miệng trước:
-Hôm qua Tiểu Nhi có chat với em trên facebook, nó nói hôm nay nósẽ đi rồi! Nhưng đột nhiên hồi nãy em nhận được tin nhắn từ nó!- TuấnAnh rút điện thoại ra: -Nó nói có lẽ sẽ không sang Mĩ nữa, sợ rằng lừamọi người rồi!
Anh Phong giật lấy điện thoại, đọc tin nhắn trong đó…
“Chắc tao đổi điểm đến, không sang Mĩ nữa đâu! Đừng giận tao nhé, vì tội lừa mọi người!”
-Có lẽ người nhận là Anh Vân! Nhưng lại gửi nhầm qua cho em! Nó không nói rõ nó sẽ đi đâu nữa!- Tuấn Anh lo lắng nói.
Anh Vân bỗng bật khóc…
Quân liếc nhìn xung quanh, nói:
-Có lẽ cô ấy chưa đi đâu cả! Chúng ta càng không thể tra danh sáchhành khách có chuyến bay hôm nay! Vừa rồi chỉ là chuyến bay đầu tiên,không có cô ấy nên mọi người mau đi tìm, nếu cô ấy nhất định ra nướcngoài, sẽ xuất hiện ở đây!
Ba người kia liếc nhau một cái, rồi gật đầu chạy đi.
Trong lòng có cảm giác bất an… Quân nhíu mày, chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra?
Làm ơn… đừng để bất cứ ai xảy ra chuyện gì!