---------- Nhà của Lý đại nương ----------
Tiếng ồn ào, náo động vang lên từ trong phòng.
" Dâm tặc ! "
" Sư tử cái ! "
...
Hai người Duẫn Lam Thuần cùng Lâm Uyển Di đấu khẩu từ này đến giờ. Mọi chuyện bắt đầu như thế này:
---------- Nửa canh giờ trước ----------
Duẫn Lam Thuần cầm thuốc mỡ và một ít thảo dược bước vào phòng. Lâm Uyển Di mặt cảnh giác nhìn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần nở nụ cười lưu manh:
"Như thế nào ? Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao ?"
"Ngươi ! Ngươi dám đụng vào người ta, ta cho ngươi một chưởng "
Duẫn Lam Thuần nhún vai, không để ý đến vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Lâm Uyển Di. Ngồi ở cạnh giường, nhấc chăn, cầm lấy chân của Lâm Uyển Di, chuẩn bị bôi thuốc. Đột nhiên Lâm Uyển Di dùng chân đá thẳng vào cằm Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần xoa xoa cằm, trừng mắt:
" Nữ nhân này !! Ngươi có bị bệnh hay không ? Ta giúp ngươi bôi thuốc, ngươi cũng đánh ta ?? "
" Nhưng ... nhưng ... Ai bảo ngươi đụng vào người ta !!? Ta đã nói nếu ngươi đụng vào người ta, ta sẽ đánh ngươi !!! "
" Ngươi ... ngươi là trẻ con sao !? Ngươi ... không phân biệt được tốt xấu !! "
" Ngươi là đồ dâm tặc !! "
" Ngươi mới là dâm tặc ! Cả nhà ngươi đều là dâm tặc !! Không phải chỉ hôn một cái thôi sao !!? Chỉ vì thế mà ngươi đánh ta ! Đồ sư tử cái !
" Dâm tặc !! "
" Sư tử cái !!! "
" Dâm tặc !! "
" Sư tử cái !!! "
...
Trở lại hiện tại. Sau khi đi làm về. Lý đại nương đi lên phòng. Nhìn thấy tình cảnh này đành thở dài bất đắc dĩ. Hai đứa nhỏ này thật là ... Cứ ở chung một chỗ là lại cãi nhau. Lý đại nương đành mở miệng:
" Làm sao ? Lại có chuyện gì ? "
Duẫn Lam Thuần đang định trả lời thì Lâm Uyển Di kéo vạt áo Lý đại nương, khuôn mặt ủy khuất đáng thương, bộ dạng như đang làm nũng:
" Lý đại nương ... Là hắn đang muốn ức hiếp ta ... "
Lý đại nương giật mình. Khi Duẫn Lam Thuần ra ngoài kiếm thảo dược, Lý đại nương đã đến thăm Lâm Uyển Di một lần. Lúc đó Lâm Uyển Di tuy lịch sự nhưng Lý đại nương tổng cảm thấy nàng rất khó gần. Thậm chí là có phần lãnh đạm, luôn giữ đúng chừng mực, lễ phép, không quá thân cận với người ngoài.
Nhưng khi Lâm Uyển Di ở cùng một chỗ với Duẫn Lam Thuần thì lại xuất hiện thêm một tính cách khác. Không còn xa lạ mà cảm thấy gần gũi hơn. Như bây giờ, nàng còn có thể đi làm nũng với Lý đại nương. Lý đại nương cười sủng nịch nhìn nàng, sau đó lườm Duẫn Lam Thuần một cái. Duẫn Lam Thuần chảy mồ hôi lạnh, chỉ vào Lâm Uyển Di:
" Ngươi ... cư nhiên lại dám làm nũng, lợi dụng Lý đại nương ... Đây là ăn gian, rõ ràng là ăn gian a ... " Lâm Uyển Di dám lợi dụng bản tính người mẹ của Lý đại nương, đáng xử trảm !!
Lâm Uyển Di ủy khuất nhìn Lý đại nương. Lý đại nương lại tiếp tục lườm Duẫn Lam Thuần ánh mắt như muốn nói lên rằng muốn sống thì nên im lặng ! Lâm Uyển Di cười đắc ý. Duẫn Lam Thuần bĩu môi đưa thảo dược cho Lý đại nương. Lý đại nương gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó bôi thuốc lên chân Lâm Uyển Di. Duẫn Lam Thuần mở cửa đi ra ngoài, Lâm Uyển Di gấp gáp mở miệng như sợ Duẫn Lam Thuần đi mất.
" Ngươi đi đâu thế !? "
" Thế nào ? Ta đi tìm các cô nương khác ? Không được sao ? Hay là ngươi ghen tị? "
Duẫn Lam Thuần nở nụ cười lưu manh, Lâm Uyển Di đỏ mặt, cả giận nói:
" Ta mới không thèm ! "
Duẫn Lam Thuần nhún vai, đi ra ngoài. Duẫn Lam Thuần hơi thất vọng. Duẫn Lam Thuần tự hỏi, Tại sao ta lại thất vọng ? Không lẽ ta thích nàng ? Duẫn Lam Thuần cả kinh với suy nghĩ của mình, cười khổ một tiếng, vừa tự đi tự thôi miên bản thân. Không phải, vạn lần không phải, là do mỹ nữ không níu kéo cô nên cô mới thất vọng. Đúng, do nàng là mỹ nữ! Duẫn Lam Thuần đổ hết mọi " tội lỗi " cho Lâm Uyển Di vì nàng là mỹ nữ. Đang đi, bỗng một đám trẻ chạy ào đến chỗ Duẫn Lam Thuần:
" Thuần ca ca, hôm nay huynh chữa bệnh cho nương ta đi "
" Không, Thuần ca ca chữa bệnh cho cha ta đi "
...
Tiếng nói mấy đứa trẻ cứ không ngớt bỗng có một tiểu cô nương kéo vạt áo Duẫn Lam Thuần. Tiểu cô nương nói mơ hồ còn nghe thấy tiếng khóc nhỏ:
" Thuần ca ca ... cầu huynh ... cầu huynh chữa bệnh cho bà của An nhi trước đi ... "
Duẫn Lam Thuần cười ôn nhu, xoa đầu tiểu cô nương sau đó bế nàng lên:
" An nhi ngoan ... Dẫn đường cho ca ca đi "
" Vâng ! Thuần ca ca tốt nhất ! "
Nói xong An nhi hôn một cái vào má Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần thầm cảm thán, lớn lên An nhi nhất định sẽ khiến vạn người mê, vạn người đổ cho xem. Sau đó Duẫn Lam Thuần lần lượt đi thăm bệnh cho từng nhà, đi mãi đến tối mới trở về nhà của Lý đại nương. Lúc trở về thì nhìn thấy Lâm Uyển Di cũng Lý đại nương ngồi ở bàn ăn, có vẻ là đang đợi cô về. Cô đi rửa tay sau đó ngồi vào bàn, ăn như lang thôn hổ yết.
Lâm Uyển Di thì ngược lại, ăn chậm rãi, dù là mặc vải thô hay ăn bữa cơm đạm bạc đều thể hiện một phong thái thục nữ. Lý đại nương thấy hai người đối lập thì lại tiếp tục thở dài bất đắc dĩ. Duẫn Lam Thuần vẫn thù dai vụ lúc sáng nên bắt đầu châm chọc:
" Không lẽ Lâm cô nương rất béo nên bây giờ mới phải ăn kiêng ? "
Duẫn Lam Thuần cố ý chọc vào 1 trong những điều cấm kỵ của phụ nữ. Quả nhiên Lâm Uyển Di tức giận:
" Ngươi ... ngươi ... Có phải hay không do hoạt động quá mệt mỏi cùng các cô nương kia nên bây giờ mới ăn như lang thôn hổ yết ? "
" Ta làm gì là chuyện của ta. Ngươi lại đang ghen tị sao ? "
" Vậy ta ăn như thế nào là chuyện của ta. Không cần ngươi quản ! "
" Hừ ! "
" Hừ ! "
Cả hai người không hẹn mà cùng hừ lạnh, quay đầu đi hướng khác. Cuối cùng bữa cơm đầy mùi thuốc súng cũng kết thúc trong sự hạnh phúc vì được giải phóng của Lý đại nương.